Chương 589

Bà ta vui sướng nhảy dựng lên.

“Đứa nhỏ đang động đậy! Mẫu tử liền thân, chỉ cần đứa trẻ động đậy, Băng Cơ chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Đứa trẻ trong bụng dường như cảm nhận được sự phấn khích và vui mừng của người lớn xung quanh, lại tung tăng đạp chân như một phản ứng đáp lại mọi người.

Điều này khiến Mộ Dung Phong suýt nữa thì bật khóc.

Các ngự y thấy vậy liền đưa ra những lời dặn dò.

“Mạch đập của Vương phi nương nương hiện giờ đã ổn định, thai nhi trong bụng cũng đang phát triển rất tốt.

Đại khái có lẽ gần đây tinh thần luôn thường trực lo lắng nên sinh ra mệt mỏi.

Lúc này tinh thần đột nhiên được thả lỏng thoải mái nên liền chìm vào giấc ngủ sâu như thế.”

Ai cũng biết những lời bọn họ nói đều là điều viễn vông, nhưng không ai phản bác lại, ít nhất thì tâm lý căng thẳng nãy giờ cũng được an ủi phần nào.

Hoàng đế cùng đám người cũng nhanh chóng hồi cung.

Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, chỉ cần kim tôn không sao là tốt rồi.

Quốc Công phủ, tướng phủ cùng với phủ Duệ Vương đều phái người đến hỏi thăm tình hình.

Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy cùng đôi mắt đỏ ngầu của Mộ Dung Phong, bọn họ chỉ để lại vài câu an ủi rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Hắn cũng cần phải nghỉ ngơi.

Ai cũng biết Lãnh Băng Cơ mất tích bao nhiêu ngày thì tương ứng với bấy nhiêu đêm anh ta đều không chợp mắt, hết lòng hết dạ lo lắng tìm kiếm tung tích của nàng ấy.

Muốn biết một người nam nhân có yêu người nữ nhân đó hay không thì không những dựa vào lời nói mà còn phải dựa vào hành động của người nam nhân đó.

Bọn họ cần một khoảng thời gian riêng tư để nghỉ ngơi.

Mộ Dung Phong luôn kề cạnh chăm sóc Lãnh Băng Cơ một tấc cũng không rời, hơi thả lỏng người rồi trèo lên giường nằm bên cạnh nàng ấy, một tay cũng không rãnh rỗi xoa xoa cái bụng căng tròn, cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ đang hình thành bên trong làm cho y cảm thấy vô cùng thoải mái, ánh mắt đầy vẻ mãn nguyện từ từ khép lại.

Sáng sớm hôm sau, hắn trong lòng tràn đầy hi vọng mở mắt ra là hình ảnh Lãnh Băng Cơ đang nở nụ cười mãn nguyện nhìn mình, nhưng nàng ấy vẫn đang ngủ say, gương mặt thanh khiết ửng hồng như một đứa trẻ sơ sinh, không có sức sống và tinh thần phấn chấn như hắn mong đợi.

Loại cảm giác lúc đầu mang theo đầy tràn ngập chờ mong cùng kích động, cuối cùng lại thất bại hụt hẫng làm cho trái tim nháy mắt liền trở nên tịch mịch cùng hoang vắng.

Hóa ra y đã quen với việc nàng ấy ở bên cạnh mình, tựa như một vì sao, góc cạnh, lấp lánh, nay bỗng trở nên im lặng và mờ mịt, chính mình cũng cảm thấy không vui vẻ.

Lúc này y thực sự chỉ muốn nằm xuống như thế này ôm nàng ấy trong vòng tay, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.

Hạ nhân trong Triều Thiên Khuyết đều rón rén làm việc, không ai dám lớn tiếng, kẻo làm phiền giấc mộng của bọn họ.

Một bầu không khí ưu thương bao trùm cả Triều Thiên Khuyết.

Cuối cùng, một thị vệ xông vào bên trong, mang đến cho mọi người một cái tin tức vui đầu tiên sau bao ngày u ám.

“Tề Cảnh Vân đã tỉnh rồi!”

Có lẽ đơn thuốc do các ngự y trong triều kê có hiệu quả, hoặc do Tề Cảnh Vân là một võ tướng, thần trí và thể chất so với Lãnh Băng Cơ đều hơn hẳn một bậc, vì vậy nên y đã tỉnh lại trước.

Điều này khiến trong lòng Mộ Dung Phong lập tức dâng lên một tia hy vọng.

Ít nhất, điều này có thể cho thấy Băng Cơ sẽ ổn, và sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại.

Hắn chưa muốn nói chuyện với Tề Cảnh Vân lúc này.

Từ ngày Băng Cơ gặp chuyện không may, hắn trở nên vô cùng cáu kỉnh, có khi không kiểm soát được cảm xúc của chính mình và có thể bóp chết hắn ta ngay bất cứ lúc nào.

Lúc này hắn chỉ muốn bên cạnh chăm sóc cho Băng Cơ, đợi khi nàng ấy tỉnh dậy, hắn còn có rất nhiều lời muốn giải thích rõ ràng với nàng ấy.

Một người thị vệ chạy tới bẩm báo.

“Khởi bẩm Vương gia, Tề Cảnh Vân nói muốn gặp Vương phi.”

Muốn gặp Băng Cơ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện