Chương 629

Hôm nay Vu phó tướng không hề làm bất cứ một việc gì cả, chỉ mang theo chiêng trống, dán mắt vào Tử Đăng tiểu trúc.

Nhìn thấy đám hạ nhân trong phủ chạy tán loạn, hỏi ra mới biết Triều Thiên Khuyết xảy ra chuyện lớn, sắc mặt hắn ta trắng bệch không khỏi kinh hãi, ngây người ra như phỗng và chết lặng một lúc lâu. Vừa định quay mặt chạy về phía Triều Thiên Khuyết thì nhìn thấy Cẩm Ngu đang lén lén lút lút lẻn ra khỏi Tử Đẳng tiểu trúc.

Tử Đăng tiểu trúc có mấy tên hạ nhân, hắn ta đều biết rất rõ ràng, một nữ nhân hoàn toàn xa lạ bất thình lình bước ra như vậy, khiến cho hắn ta chợt dừng chân.

Vương Phi nương nương nói rằng trong Tử Đẳng tiểu trúc có gì đó mờ ám, lẽ nào, trong đó thực sự có yêu tinh đang ẩn náu.

Hắn ta nhẫn nhịn sự lo lắng và đau buồn căm phẫn trong lòng, đi theo nàng ta.

Cẩm Ngu bước đi vội vàng, đầu cúi thấp, sớm đã biết rõ như lòng bàn tay từng lối đi trong phủ. Khi rẽ vào khúc cua, nàng ta dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh để xem bản thân có thu hút sự chú ý của những người khác trong phủ hay không.

Quay mặt lại, với ánh sáng đung đưa của chiếc đèn lồng ở góc mái hiên, Vu phó tướng có thể nhìn rõ được ngũ quan của nàng ta, suýt chút nữa thốt lên tiếng kinh hãi.

Là Cẩm Ngu quận chúa? Tại sao nàng ta lại có thể xuất hiện ở Kỳ vương phủ được cơ chứ? Không phải bây giờ nàng ta nên ở Mạc Bắc hay sao?

Nàng ta thế mà lại ẩn thân ở Tử Đằng tiểu trúc, chẳng trách gần đây Vương gia nhà ta có gì đó rất kỳ lạ, cứ như là bị trúng tà. Nghe nói nữ nhân này đi theo Linh bà tu luyện tà thuật.

Thì ra, kẻ đầu sỏ hại chết Vương phi chính là nhà ngươi, cái thứ khốn kiếp này!

Nhìn Vương gia nhà ta năm lần bảy lượt bị mê hoặc, mất hết nhân tính, ngay cả người thân cũng không nhận ra thì đủ để biết cái thứ tà thuật này của nàng ta lợi hại đến mức nào.

Vu phó tướng vừa nghe tin Lãnh Băng Cơ xảy ra chuyện, trong lòng tràn ngập đau buồn căm phẫn, hắn ta hận ngay bây giờ không thể lột da xé xác nàng ta, báo thù rửa hận cho ân nhân cứu mạng của mình.

Hắn ta nghiến chặt răng, lặng lẽ tiến đến sau lưng của Cẩm Ngụ, trong tay cũng không có binh khí nào thuận tiện, chỉ có mỗi cái chiêng, hắn ta nhấc nó lên trên cao, quyết liệt dùng sức gõ thật mạnh vào phía sau gáy của Cẩm Ngu, hạ gục nàng ta.

“Oang!”

Động tĩnh thực sự không hề nhỏ chút nào.

Cẩm Ngu bị hắn ta gõ đến choáng váng, lảo đảo bước về phía trước hai bước, trong đầu phát ra âm thanh “ loạn xạ, hai mắt vừa đảo thì đã “âm”, cả người ngã xuống đất.

Nhiếp Hồn Thuật Nỗi hận trong lòng của Vu phó tướng không ngừng bùng lên, không phải chiếc chiêng kia vang lên là có thể hả giận, phải là gõ nàng ta đến chết rồi đạp vài phát thì cơn giận mới có thể nguôi ngoai.

Bản thân là một nam tử hán, ra tay đánh một nữ nhân tay trói gà không chặt như vậy thì sẽ bị người ta chê cười đúng không?

Hắn ta nhìn sang trái phải một lượt, không một ai.

Hắn ta vén tay áo, tiến lên, vung cái chiêng đã trong tay hướng về phía khuôn mặt của Cẩm Ngu, gõ âm ầm vài tiếng, như vậy sẽ không làm ô uế tay của mình.

Chỉ mới gõ hai tiếng đã khiến đầu óc đang choáng váng của Cẩm Ngu tỉnh táo trở lại.

Nàng ta vừa mở mắt ra đã thấy cặp mắt trâu của Vu phó tướng nhìn mình chằm chằm, hắn ta đang hăng say gõ chiêng, trông giống như một tên nhóc con đang vui vẻ chơi đùa, tiếng chiêng vang lên rất dễ nghe.

Cẩm Ngu bất ngờ mở to hai mắt, trong lòng của Vu phó tướng biết răng không ổn, muốn dời ánh mắt đi nhưng đã chậm. Hắn ta hôn xiêu phách lạc, ánh mắt của Cẩm Ngu giống như mạng nhện, hễ mà con mồi đã rơi vào trong ánh mắt của nàng ta thì khó đường mà chạy thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện