Nghe thấy tỷ tỷ nói đăng đồ tử.

Bùi Ngọc Anh mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng: “Từ này tỷ học được từ đâu vậy?”

“Tỷ thường nghe người ta nói, đăng đồ tử không phải người tốt, công tử kia chính là người như vậy.” Bùi Ngọc Kiều kéo tay áo nàng, “ Về sau muội nhất định không được để ý tới hắn.”

Bùi Ngọc Anh ngạc nhiên nói:“ Muội còn không biết hắn là ai, sao mà để ý được.”

Nàng ngẩng đầu lên lần nữa đã không thấy Từ Hàm đâu.

Bùi Ngọc Kiều nghĩ. Đúng vậy. Lúc Hà Thục Quỳnh đến, Từ Hàm không đi cùng. Hắn nói chuyện cùng Thẩm Mộng Dung, nên Bùi Ngọc Anh cũng không biết hắn là ai.

Có khi về sau cũng không quen nhau.

Không đúng không đúng. Sau này Từ Hàm đến nhà bọn họ làm khách, vậy nên đời trước Bùi Ngọc Anh mới gặp hắn.

Làm sao để ngăn cản bây giờ? Bùi Ngọc Kiều rối trí. Hay đi xem thử một chút? Nàng dùng tay nhỏ nhu nhu đầu, cố lấy tinh thần. Trước cứ cảnh tỉnh muội muội đã. Ít nhất để cho nàng ấy thấy, Thẩm Mộng Dung tốt hơn Từ Hàm. Nàng kéo tay áo muội muội nói:“Thẩm công tử cũng không tệ nhỉ.”

Nhắc đến vụ này, Bùi Ngọc Anh ngược lại nói: “Tỷ hay nha, chuyện đưa bánh thạch anh cho hắn là sao đây?”

“Để tạ lễ đó. Tỷ không thể đưa tiền được, nhưng cảm ơn không thì không có thành ý, cũng không thể đưa người ta ngân phiếu được.” Bùi Ngọc Kiều suy nghĩ một chút, trả lời.

Nàng miệng lưỡi lưu loát, Bùi Ngọc Anh không phản bác được, khẽ nhíu mày nói:“Chỉ lần này thôi đó, lần sau tỷ đừng đưa như vậy nữa. Người ta lại nói tỷ trẻ con.”

“Ừa.” Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu. Thực ra lúc đầu cũng không định đưa, nhưng lại muốn tạo quan hệ tốt. Chẳng phải có câu “ cật nhân chủy đoản” (*) sao. Thẩm Mộng Dung ăn đồ nàng đưa rồi, sau này có chuyện gì, cũng dễ nói chuyện. Đáng tiếc nàng chỉ mang theo bánh thạch anh, nếu không đã đưa thêm thứ gì khác.

(*) cật nhân chủy đoản: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Ở phía trước hai tỷ muội nhỏ giọng trò chuyện, ở phía sau Tưởng Lâm cảm khái:“ Không biết vị cô nương nào sẽ có phúc khí, gả cho Thẩm công tử đây.”

Nông nổi bộp chộp giống cô nương Trần gia, Bùi Ngọc Họa tuy rằng cũng thấy Thẩm Mộng Dung anh tuấn, nhưng ở trước mặt người khác, nàng tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra. Nàng không thể hoa si ( mê trai/gái) được.

Bùi Ngọc Anh cũng thấy câu nói của Tưởng Lâm không ổn, nhưng việc nàng ấy yêu thích Thẩm Mộng Dung không liên quan đến nàng. Bên tai lại nghe thấy Bùi Ngọc Kiều khen Thẩm Mộng Dung: “Gả cho Thẩm công tử chắc chắn tốt hơn gả cho người khác. Muội nhìn đi, hắn không chỉ đỡ tỷ dậy, thái độ vừa rồi còn ôn hòa như thế.”

Bùi Ngọc Anh kỳ quái. Sao hôm nay tỷ tỷ lại khen một nam nhân vậy?

Chẳng lẽ......

Chẳng lẽ là động tâm? Cuối cùng vẫn là đại cô nương.

Lòng nàng lộp bộp, tuy rằng thương tỷ tỷ nhà mình, nhưng nếu Bùi Ngọc Kiều thích Thẩm Mộng Dung thật, khẳng định Thẩm gia sẽ không đồng ý. Thẩm gia đó đã ba đời con một, thế hệ này chỉ có Thẩm Mộng Dung là dòng độc đinh quý giá, làm gì có chuyện cho hắn cưới Bùi Ngọc Kiều!

Nàng có chút sốt ruột, sờ tóc Bùi Ngọc Kiều, nhẹ giọng thử nói:“Kiều nhi, tỷ thích kiểu công tử như thế nào?”

Không phải nàng không quan tâm, thật ra nàng còn nghe thấy chuyện tổ mẫu và nhị thẩm bàn bạc, muốn đem tỷ tỷ gả ra ngoài.

Cuối cùng, tỷ ấy vẫn phải lập gia đình.

Nếu biết tỷ tỷ thích người như thế nào, nàng cũng có thể đưa ra gợi ý.

Bùi Ngọc Kiều nghiêm túc suy nghĩ, vẫn không trả lời được.

Nàng đột nhiên phát hiện, hình như nàng chưa từng thích nam nhân nào. Đời trước trước khi gả cho Tu Đồ Tu nàng chỉ biết ăn uống vui chơi không để ý đến chuyện này. Mà sau khi gả cho Tư Đồ Tu, nàng sợ hắn còn không kịp. Mỗi ngày đều suy nghĩ học như thế nào để hắn không phạt nàng. Nàng cũng chưa từng thích hắn.

Thích là cảm giác gì đây?

Nàng lắc đầu:“Tỷ không biết.”

“Tỷ không nghĩ ra được gì à?”

Nàng nói:“Tỷ còn chưa từng nghĩ tới.”

Bùi Ngọc Anh thở dài, thì ra cái gì cũng không lo lắng, như vậy mà gả ra ngoài, làm sao đối phó được chuyện trong nhà?

Nàng lo lắng đầy bụng. Lòng của thân muội cũng giống như mẫu thân vậy.

Bốn người ngồi kiệu trở về.

Ở cổng Thùy Hoa Môn gặp hai bà tử, cười nói:“Các cô nương đã trở lại. Tưởng phu nhân cho người đến, bảo biểu cô nương về nhà sớm một chút.” Sau đó bẩm báo “Đới phu nhân vừa đến đây, đang ở phòng chính.”

Tưởng Lâm nghe thế, cười nói:“ Mẫu thân thương muội luôn lo lắng này lo lắng kia. Muội đi về trước đây.”

Với thân phận nàng ta, Tưởng phu nhân lại lòng dạ nhỏ nhen, hơi đâu mà quản sống chết của một thứ nữ. Ở trước mặt các nàng giả bộ được Tưởng phu nhân yêu thương chắc vì sợ mất mặt đây mà. Bùi Ngọc Họa bĩu môi khinh thường, hỏi Bùi Ngọc Anh: “ À, chuyện Ngọc Hồ tổ mẫu kể cho tỷ bao giờ thế? Tại sao muội chẳng biết gì.”

Nhìn thấy sự khinh thường của Bùi Ngọc Họa, Tưởng Lâm âm thầm cắn chặt răng.

Ba cô nương Bùi gia, trừ Bùi Ngọc Kiều, hai người còn lại đều cao ngạo từ trong xương. Bùi Ngọc Anh tốt hơn một chút, biết chuyện lớn chuyện nhỏ. Bùi Ngọc Họa kia thì tùy hứng, bản thân nhiều lắm cũng chỉ là nhị cô nương chi thứ hai. Nhị lão gia cũng không có bản lĩnh gì, chả hiểu tại sao nàng ta lại ngông cuồng như vậy.

Nhưng Tưởng Lâm cũng không làm gì được nàng, nói cho cùng gia đạo Tưởng gia sau này sa sút.

Năm đó tất cả đều dựa vào Thái phu nhân, phụ thân nàng đến kinh thành, được Lão hầu gia dẫn dắt, mới được xem là trầm ổn căn cơ. Vì vậy hàng năm Tưởng gia đều rất quý trọng tới tặng lễ, xem như là báo đáp ân tình.

Nên bây giờ bắt buộc phải nhẫn nhịn.

Nàng xoay người cáo từ.

Bùi Ngọc Anh quay qua phía Bùi Ngọc Họa:“ Trung thu năm nào ấy, lúc Đức An xảy ra lũ lụt, tổ phụ và tổ mẫu đã nhắc đến chuyện này......”

“Quên đi, bảo sao muội không biết.” Bùi Ngọc Họa khoát tay, nàng không có hứng thú với chuyện này. Nói về chuyện nữ nhi cầm kỳ thi hoa còn đỡ chứ nếu nói về chuyện này, nàng chỉ muốn ngủ thôi. Bùi Ngọc Anh cái gì cũng có thể tiếp thu, chắc vì thế mà mình luôn kém tỷ ấy một chút?

Nghĩ đến đấy, Bùi Ngọc Họa hơi bực mình. May mắn, nàng có một tay chơi đàn tốt, Bùi Ngọc Anh không thắng được điểm này.

Mọi người đi đến phòng chính.

Quả nhiên Đới phu nhân đang ở đây. Đới phu nhân là chị dâu của Tưởng phu nhân, thường qua lại làm khách Tưởng gia, thỉnh thoảng cũng cùng tới, không ngờ lần này tự mình đến đây.

Nhìn thấy ba vị cô nương, Đới phu nhân mở miệng khen.

“Ai nấy đều giống Thiên Tiên, ta thấy cô nương nhà khác không ai có thể sánh cùng với các ngươi.”

Mấy cô nương cười nói tán thưởng, bắt đầu chào.

Bùi Ngọc Họa đưa huân hương cho Thái phu nhân:” Bọn con cùng nhau mua cho tổ mẫu, mùi hương rất thanh nhẹ.”

Thái phu nhân cười nói:“Tốt, tốt, đều có lương tâm, không quên ta.”

Bùi Ngọc Kiều nói:“Còn có son phấn nữa, tổ mẫu xem đi, chưởng quầy nói rất hợp với người.”

Thái phu nhân cao hứng:“Khi nào tâm trạng tốt ta sẽ quệt một ít, già rồi nhưng vẫn thích làm đẹp.”

Nghe nói Tưởng Lâm cũng mua rất nhiều, Đới phu nhân vội nói:“Khiến ngài tiêu pha, đứa nhỏ Lâm nhi này không hiểu chuyện gì cả......”

“Không có gì, Lâm nhi cũng là cháu họ ta, cho nàng mua chút son phấn có gì đâu. Dầu gì nó cũng gọi ta một tiếng biểu tổ mẫu đấy.” Thái phu nhân cười nói,“Đáng tiếc ngươi mới đến, không thì ta cũng bao ngươi, đang lúc tuổi trẻ, lúc này không trang điểm thì để đến lúc nào, có phải không?”

Đới phu nhân cười:“Thái phu nhân ngài thật giống Bồ Tát, cứu tế thiên tai, Hầu phủ bố thí cơm cháo, phúc hậu hơn nhà khác nhiều!” Khi nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên mặt, trên người Bùi Ngọc Kiều, quan sát.

Trước tết Tưởng phu nhân nói với bà, Bùi Ngọc Kiều lanh lợi hơn trước rất nhiều. Hôm nay nhìn thấy tiểu cô nương mặc quần áo đẹp đẽ, ý cười ấm áp, trông không giống người ngốc chút nào. Như vậy, làm con dâu cũng tạm chấp nhận, dù sao con trai mình cũng chỉ là tú tài, không biết Thái phu nhân có đồng ý không.

Bà cố ý thử:“Nhiều ngày không gặp, đại cô nương đã khác trước nhiều, đúng là con gái mười tám thì thay đổi. Đã nhận nhà ai chưa?”

“Vẫn chưa.” Thái phu nhân cười cười, liếc mắt nhìn nàng thân thuộc,“Ta không rời nó được.”

Không rời được? Có mà không gả được ra ngoài ấy. Biết tâm tư của bà rồi còn cố ý từ chối? Đới phu nhân không dám hỏi nhiều, hôm nay bà tới mang thuốc ho, mùa xuân cổ họng của Thái phu nhân thường khó chịu, Đới gia bọn họ qua lại cũng nhận được chỗ tốt của Bùi gia nên hiến chút tâm tư. Thứ hai, Đới phu nhân đến để xem Bùi Ngọc Kiều.

Bà đợi một lúc, mắt thấy các cô nương cáo từ, cũng tạm biệt Thái phu nhân.

Bùi Ngọc Kiều đi đến cửa Vọng Xuân uyển, liền nghe thấy có người gọi phía sau, quay đầu nhìn lại, thì ra là Đới phu nhân tìm đến đây.

“Ngọc Kiều.” Đới phu nhân cười tủm tỉm, bà có khuôn mặt tròn, ánh mắt cũng tròn tròn, thoạt nhìn hòa ái dễ gần.

Bùi Ngọc Kiều hỏi:“Ngài có chuyện gì à?”

Nàng ra ngoài một chuyến cũng mệt mỏi, đang muốn về nằm nghỉ một lát.

“Cũng không có chuyện gì, vừa rồi nhìn thấy ngươi, càng xem càng thích.” Đới phu nhân cầm một cây ngọc trâm từ trong tay áo ra.

Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy trên đầu trâm là hai con bướm nhỏ, điêu khắc trông rất sống động, cánh tiêm bạc, xuyên qua một mặt có thể nhìn thấy mặt khác, ngay cả râu cũng giống như đúc, tựa như đang múa lượn trong vườn, khiến người khác không thể rời mắt được.

Thấy Bùi Ngọc Kiều nhìn chằm chằm, mặt mày Đới phu nhân giãn ra, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:“Ta muốn cho người cái tốt nhất nhưng mà.” Bà bước lên trước một bước, đem cây trâm cắm lên đầu nàng,“Nhìn xem, tốt thế này, đáng tiếc lần này ta chỉ có một cái, chờ lúc về, cũng mang cho Ngọc Anh, Ngọc Họa.”

Cho thấy sự công bằng, ai cũng có.

Trúc Linh và Trạch Lan đều giật mình, trưởng bối tặng đồ, có nên lấy hay không đây?

Ngược lại Bùi Ngọc Kiều lập tức tháo cây trâm xuống:“Thứ này ta không thể nhận, mời ngài nhận lại.”

“Ngươi khách khí cái gì, tính ra, ta cũng là biểu dì của ngươi, đưa một cây trâm có đáng gì.” Đới phu nhân đạt được mục đích, muốn đi.

Bùi Ngọc Kiều thấy bà vội vàng bước chân, trong lòng sốt ruột.

Nàng nhớ tới chuyện đời trước.

Đới phu nhân cũng giống như bây giờ đưa cho nàng một cây trâm. Lúc ấy nàng không suy nghĩ nhiều, nghĩ đó là trưởng bối, hai muội muội về sau cũng có, lại thấy cây trâm xinh đẹp, liền không từ chối. Kết quả không hiểu sao, sau này bên ngoài có người nói, Bùi gia đại cô nương cầm trang sức quý nhất của Đới gia......

Lúc ấy tổ mẫu cực kỳ tức giận, muội muội tới hỏi nàng về cây trâm kia, căm giận nói, người khác khinh nàng ngốc, hắt bát nước bẩn vào người nàng.

Lúc ấy, nàng đã đem phiền toái về cho nhà.

Bùi Ngọc Kiều cắn cắn môi, lớn tiếng nói:“Đới phu nhân, cây trâm này, bà nhận lại đi, ta không muốn cầm!”

Đới phu nhân ngoảnh lại, thấy mày nàng nhíu chặt, vô cùng nghiêm túc.

Bà có chút phiền lòng nghĩ thầm không tiện dỗ, trên mặt vẫn cười híp mắt nói:“Đã đưa rồi, Ngọc Kiều, ngươi lấy đi, tổ mẫu ngươi không trách đâu.”

Nàng không chịu cầm.

Bùi Ngọc Kiều lệnh cho Trúc Linh trả lại bà, kết quả Đới phu nhân càng chạy càng xa.

Bùi Ngọc Kiều nhịn không được quát:“Đới phu nhân, nếu bà không nhận lại, đừng trách ta ném nó đi.”

Đới phu nhân cười cười, bà tốt xấu cũng là phụ nhân hơn ba mươi, còn không đấu lại được ngốc cô nương sao? Thu hồi ý cười trên mặt, nửa khuyên nửa dỗ nói:“Ngọc Kiều ngươi làm sao thế, ta cũng thích ngươi mới đưa ngươi cây trâm, cây trâm tốt như vậy, ngươi vứt đi được sao? Đừng tùy hứng nữa, về sau Thái phu nhân mà biết ngươi vứt đồ trưởng bối đưa cho, chắc chắn sẽ khiển trách, mau về đi.”

Vẫn không nghe.

Trên mặt bà chứa nét mỉa mai, không tin nàng sẽ làm ra chuyện đó.

Trong lòng bọn họ, nàng là ngốc tử, ngốc tử nói chuyện thường không ai nghe, việc không đáng lo, cho nên Tư Đồ Tu thường nói, ngươi muốn ngự người, tất trước lập uy.

Nàng mạnh mẽ vứt cây trâm xuống đất.

Bạch ngọc gặp đá cứng, lập tức vỡ thành bảy tám đoạn.

Đới phu nhân khiếp sợ, nhìn về phía Bùi Ngọc Kiều.

Nàng hơi dương cằm, nét mặt bất khả xâm phạm nghiêm nghị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện