Chris đang hấp hối cảm nhận được hàng tá xúc tu của rắn nhiều đầu Kilika chẳng thèm để ý tới máu có tính ăn mòn cực mạnh của ông ta.
Nó càng ngày càng quấn chặt hơn, thậm chí còn dung hợp ông ta vào trong quá trình tan chảy.
Chris nhìn Simon phía đối diện, thở dài, “Tại sao còn không tránh kịp với tốc độ của anh?”
“Không biết”, Simon điên cuồng giãy dụa, nhưng gã lại nhận ra rằng chân và tay mình đã không còn nghe theo lệnh nữa.
“Tôi cảm thấy đã mất kiểm soát toàn bộ cơ thể, như thể nó đã không còn là của mình nữa rồi…”
Xúc tu cuốn hai người lên và đưa tới trước chủ nhân của nó.
Ma Năng Sư Máu thở dài, “Cám ơn các ngươi đã không nhảy nhót lung tung nữa… Cuối cùng cũng có một bữa ăn ngon.”
Chris và Simon rùng mình.
“Ngươi biết rồi đấy”, Ma Năng Sư Máu mỉm cười, “Từ sau khi trúng phát pháo đáng chết của đám người lùn ấy, ta đã hơi suy yếu”.
Trong ánh mắt kinh hãi của Chris và Simon, Ma Năng Sư Máu nhẹ nhàng nói ra vài chữ sau cùng, “Cần bổ sung”.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ma Năng Sư Máu duỗi tay ra, vuốt ve khuôn mặt của họ.
………
“Tuyệt đối không được!” Sắc mặt Katerina nghiêm trọng, “Cái quan tài đen này được đặt theo tên thần Đêm Tối.
Vì cái gì mà cậu lại nghĩ một kẻ bị các vị thần nhốt trong đây lại an toàn hơn so với Ma Năng Sư Máu?”
“Hiển nhiên là so với việc bị biến thành mấy chục mảnh nhớp nháp, lại còn biết cử động”, Serena mỉa mai, “Thì nó an toàn hơn rất nhiều”.
Thales cúi đầu trầm tư, nhưng đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau họ.
“Vậy là ai đang nằm trong đó?”
Cả ba đồng loạt quay đầu lại, rùng mình.
Thì thấy Ma Năng Sư Máu đứng trên một cái xúc tu được tạo thành từ tay chân gãy và máu.
Nàng đang mỉm cười và nhìn họ.
Thales gắng sức không nhìn vào đống nội tạng và tay chân buồn nôn đang ngọ ngoạy ở trong đó, nhưng vài giây sau, cậu bỗng liếc thấy hai bóng người bên cạnh bỗng di chuyển.
“Này!” Thales chỉ kịp hét lên một tiếng khi nhìn thấy hai chị em rời đi.
Tuy nhiên, cậu đã khiếp sợ khi nhận ra rằng, Katerina và Serena cùng lắc lư, nhảy ra khỏi chiếc quan tài đen một cách mất kiểm soát và tự động tiến về phía cái xúc tu kia.
“Chuyện gì thế! Cô đã làm gì tôi?”
Katerina vừa kinh hãi vừa giận dữ khi rơi vào trong lỗ máu do các xúc tu tạo thành, “Simon?”
“Đồ ngu, vậy mà còn chưa hiểu sao?”
Serena cũng run rẩy bước tới, rồi bị xúc tu quấn lên, “Nó đang khống chế cơ thể của chúng ta”.
“Vừa mới hồi phục một chút sức lực… Lâu rồi chưa dùng, còn chưa quen tay”, Ma Năng Sư Máu cười, rồi bọc hai chị em vào trong chiếc xúc tu tạo thành từ tay chân gãy, “Đừng vội thế, tý nữa ta còn cần máu của các ngươi…”
Thiếu nữ quay sang phía Thales.
Hoàng tử đệ nhị sởn hết cả da gà.
Trái tim lại bắt đầu đập dữ dội.
Cảnh tượng này… dường như giống với lần ở phòng đánh cờ trên phố Chợ Đỏ?
Xúc tu di chuyển, khuôn mặt ướt sũng máu của người thiếu nữ từ từ dí sát vào người cậu.
“Ngươi.”
Người thiếu nữ quan sát tỉ mỉ cậu.
“Dòng máu chảy trong người ngươi”, Ma Năng Sư Máu hít sâu vào, “Có một cảm giác quen thuộc đến khó tả”.
‘Dòng máu?’
Thales bừng tỉnh.
‘Đúng rồi.’
‘Mình còn một chiêu cuối.’
Cậu hắng giọng.
“Mặc dù không thể nhớ ra, nhưng nể tình dòng máu này, ta sẽ không để ngươi phải chịu đau đớn.” Ma Năng Sư Máu cười, vươn lòng bàn tay về phía cậu.
“Khoan đã!” Thales hét lớn.
“Ngài… Tiểu thư Ma Năng Sư Máu này?”
“Tôi”, Thales hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nói ra với vẻ khó khăn và yếu ớt, “Cũng là Ma Năng Sư”.
Biểu cảm của thiếu nữ đọng lại trong giây lát.
Thales bình tĩnh nói ra sự thật mà cậu vẫn lo lắng trước giờ, “Chúng ta là đồng loại”.
Nhưng Ma Năng Sư Máu không hề bị lay chuyển mà trả lời lại bằng một từ, “Dối trá”.
Tay nàng đã đặt lên mặt Thales.
“Khoan đã!”
“Tôi, tôi biết Asda Sakern, Ma Năng Sư Khí!” Cảm nhận được dòng máu nóng hổi ở trước trán, Thales vội nói.
“Asda nói rằng tôi là một Ma Năng Sư tân sinh kể từ sau Trận Chiến Chung Kết!”
Bàn tay dính đầy máu lướt qua mặt cậu.
“Asda?”
“Ma Năng Sư tân sinh?”
Người thiếu nữ cười khúc khích, “Cũng thông minh đấy, chọn cái tên vừa bị phong ấn kia để làm chứng cho ngươi”.
“Những gì tôi nói là thật!” Thales hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên giải thích, “Tôi có thể chứng minh! Cái trạng thái “mất kiểm soát” ấy!”
Sắc mặt người thiếu nữ vẫn mang theo ý cười.
Nhưng giọng điệu đã thay đổi.
“Mất kiểm soát?”
“Mất kiểm soát như nào?”
Thales sững sờ trong giây lát.
Cậu vẫn chỉ biết quá ít về Ma Năng.
Thales chỉ còn cách gắng sức nhớ về cái đêm ở phố Chợ Đỏ ấy, “Asda định giết tôi, nhưng dường như sức mạnh của tôi đã quấy nhiễu hắn… Vụ nổ lớn xảy ra… Hắn nói chỉ có ma năng mới có thể quấy nhiễu lẫn nhau…” Thales cau mày, “Hắn còn nói tôi là người đầu tiên kể từ hơn một nghìn năm nay… Và sẽ dẫn dắt tôi…”
“Nếu như cần bằng chứng…”
“Đủ rồi”, vẻ mặt người thiếu nữ trở nên nghiêm túc.
“Vì vậy là thật.”
“Ngươi là Ma Năng Sư.”
Thales mở lớn mắt.
‘Vậy mà đã… tin tưởng mình?’
‘Có dễ dàng quá hay không?’
Người thiếu nữ dường như nhận ra sự nghi hoặc của cậu, “Máu và sức sống của ngươi đều nói cho ta rằng…”
“Ngươi không nói dối.”
‘Máu.’
‘Sức sống?’
Thales chợt nhớ tới khả năng khống chế không khí của Asda.
Lòng hiếu kỳ trào dâng.
Nhưng rồi cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
‘Xem ra lại giữ được cái mạng nhỏ này thêm lần nữa.’
“Vì vậy, Asda đã tìm được ngươi?” Ma Năng Sư Máu nhìn chằm chằm vào cậu và hỏi.
“Ngươi chọn phe nào? Cấp Tiến, Lẫn Lộn, Ôn Hòa, hay Nữ hoàng Ma Pháp?”
“Hả?” Thales tỏ vẻ nghi hoặc.
Thiếu nữ nhíu mày.
“Asda không nói cho ngươi về lịch sử của Ma Năng Sư? Ba lần Ma Năng Sư nội chiến và ba giao ước lớn?”
Thales hoang mang lắc đầu.
“Nội… nội chiến? Ma Năng Sư không phải là bất tử ư? Sao lại còn nội chiến?”
Ma Năng Sư Máu nhìn chằm chằm vào Thales.
“Hắn cũng không giải thích với ngươi về quy tắc ‘ba vong một cấm’ của Ma Năng Sư?”
Thales mở to mắt, lắc lắc đầu.
Sắc mặt của người thiếu nữ ngày càng khó coi.
“Asda có nói về sự khác biệt giữa ‘Vật’ và ‘Xem’, cũng như mối liên hệ giữa ‘Hỗn loạn’ và ‘Tinh khiết’?”
Thales thở dài, yếu ớt lắc lắc đầu.
“Vậy thì trong bốn giai đoạn của Ma Năng Sư, ngươi đã đến giai đoạn nào rồi? Ít nhất cũng phải biết cái này chứ?”
Thales vẫn xấu hổ lắc đầu.
“Vậy thì ngươi nhận được sự truyền thừa tri thức đến từ tòa tháp nào?” Người thiếu nữ nói ra hàng loạt những từ Thales đã từng thấy trong sách nhưng chẳng hiểu chúng có nghĩa gì.
“Tháp Luyện Kim? Tháp Linh Hồn? Hay Tháp Khổ Hạnh? Thậm chí là truyền thừa độc lập ở ngoài tháp?”
Thales đã tê tái và chỉ biết lắc đầu một cách máy móc.
Người thiếu nữ nhìn cậu đầy hoài nghi.
“Vì vậy, ngươi thậm chí còn không biết về mối liên hệ giữa ma pháp và Ma Năng, hay sự khác biệt giữa Ma Năng Sư và pháp sư, phù thủy? Khoan đã, ngươi có biết pháp sư không đấy?”
Thales nhìn lại với vẻ mặt vô tội.
“Cái gì ngươi cũng không biết, ngươi trở thành cái gọi là Ma Năng Sư tân sinh như lời Asda bằng cách quái gì vậy?”
Thales cúi đầu, âm thầm nhún vai.
‘Không có thầy, không được đọc sách…, đó không phải lỗi của tôi.’
“Ngươi bây giờ không khác gì người bình thường”, Ma Năng Sư Máu nói nhỏ.
Thales không biết nên trả lời như thế nào.
Im lặng.
Giza đột nhiên khẽ cười, “Asda, cái thằng ngốc ấy chạy tới vương đô là vì ngươi sao?”
“Chuyện này”, Thales gãi đầu, “Tôi đoán là không phải.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau.”
‘Nhưng đúng là hắn bị phong ấn bởi vì tôi’ – Thales thầm nói trộm.
‘Nhưng đương nhiên là không thể để cô biết rồi.’
Người thiếu nữ bỗng lên tiếng, “Giza”.
Thales ngẩn ngơ, ngẩng đầu, “Cái gì?”
Ma Năng Sư Máu đưa mắt lên, “Giza Streelman là tên của ta… Nếu như ngươi cũng là Ma Năng Sư, hoặc là người có tư cách trở thành Ma Năng Sư, thì có quyền biết tên của ta”.
Cả hai im lặng trong giây lát.
‘Rất tốt.’
‘Thái độ thù địch của cô ta đã biến mất.’
Thales cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
‘Vậy thì bước tiếp theo…’
“Vậy thì, Tiểu thư Giza”, Thales thận trọng nói, “Tôi có vài người bạn…”
“Tại sao?” Giza ngắt lời, cười hỏi.
“Hả?” Vẻ bối rối hiện lên trên mặt Thales.
“Nếu như ngươi đã quyết tâm trở thành một Ma Năng Sư”, Giza nhìn cậu đầy ẩn ý, “Tại sao còn muốn cứu giúp loài người, tinh linh, hay là ma cà rồng?”
‘Đáng giận, ai muốn trở thành một Ma Năng Sư ai ai cũng ghét bỏ cơ chứ?’
Nhưng đương nhiên là cậu không thể nói như vậy.
Thales gãi đầu.
“Chuyện này… Dù sao thì tôi cũng sinh ra ở đó…”
“Ah”, Giza lắc đầu, cười mỉm, “Ngươi không thể thoát khỏi những quá khứ này, đúng không?”
Thales đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào… thì chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra.
Giza, Ma Năng Sư Máu, đột nhiên ấn tay lên mặt cậu một lần nữa.
“A!” Thales kinh ngạc hét lên.
“Cô…”
“Đừng lo, ta sẽ làm rất nhanh”, Giza thờ ơ, giọng điệu lạnh đến vô cùng.
“Ngươi sẽ chết một cách im hơi lặng tiếng.”
“Không đau đớn.”
Đồng tử Thales co rụt lại!
“Khoan đã!”
“Vì sao!” Cậu phẫn nộ hét lớn.
“Vì sao đột nhiên lại muốn giết tôi!”
“Chúng ta chẳng phải là đồng loại ư?” Thales hoảng hốt hỏi, “Chẳng phải mục đích của cô là giải cứu Ma Năng Sư bị giam trong chiếc quan tài này ư?”
“Cô đã muốn giải cứu hắn, vậy vì sao còn muốn giết tôi?”
Giza nhìn vào khuôn mặt đang méo mó vì tức giận của Thales, rồi khẽ vuốt ve lên đó và nở nụ cười dịu dàng.
“Ai nói với ngươi”, Giza liếc chiếc quan tài đen, “Là ta muốn giải cứu Ma Năng Sư ở trong đó?”
Thales rùng mình.
‘Không đời nào?’
‘Cô ta không đến để giải cứu ư?’
‘Vậy thì vì sao còn tốn công…’
“Đây chính là…” Thales run rẩy, giọng đầy hoài nghi, “Nội chiến giữa Ma Năng Sư như cô vừa nói?”
Giza chỉ khẽ cười mà không trả lời.
“Các người… đã là kẻ địch của toàn thế giới, tình cảnh đang vô cùng bất lợi”, Thales cố nén sự hoảng loạn để sắp xếp lời nói của mình, “Tại sao còn muốn sát hại lẫn nhau!”
“Giết tôi, sự giúp đỡ của các người trên thế giới này sẽ càng ít đi!”
“Ít nhất hãy vì tương lai của Ma Năng Sư mà suy nghĩ một chút!”
Nụ cười của Giza lúc này đây vui vẻ đến lạ thường, nhưng cũng cay đắng đến lạ thường.
“Tương lai của Ma Năng Sư?” Giza nhắm mắt lại, từ từ lắc đầu.
“Asda, còn có phe Ôn Hòa của hắn, có lẽ vẫn còn ôm cái suy nghĩ rằng, cuối cùng Ma Năng Sư sẽ giành lại được tương lai của mình…”
Thales kinh ngạc nhìn thấy màu máu trên khuôn mặt thiếu nữ dần mờ đi, để lộ diện mạo thanh thoát vốn có của nàng.
“Nhưng ta đã buông bỏ từ lâu rồi”, Giza vừa cười, vừa run rẩy, nhưng theo như Thales thấy thì nó càng giống khóc hơn, “Những kẻ như bọn ta… càng ít có phải là càng tốt không!”
‘Cái gì?’
“Nỗi đau trên người bọn ta, và nỗi đau do bọn ta tạo ra, đã quá đủ rồi… Tại sao còn bắt người mới như ngươi đến gánh chịu?”
‘Đây…’ Thales kinh hoàng nhìn Giza.
Giza khẽ ấn lên mặt cậu.
Toàn bộ máu trong người Thales bắt đầu không ngừng rung chuyển.
“Yên tâm, đứa nhỏ, con sẽ chết trong yên bình tại đây”, Giza nhìn cậu đầy cảm thông, rồi dịu dàng vuốt ve mái tóc.
“Con chắc chắn sẽ không trở thành một Ma Năng Sư…”
“Ta tuyệt đối sẽ không để con phải gánh chịu… nỗi thống khổ khi là tai họa.”
“Tất cả đều là tốt cho con…”
Khoảnh khắc ấy, Thales chỉ muốn dùng hết sự đau buồn và phẫn nộ của cả hai kiếp mà thống khoái hét lên ba chữ ấy:
“What the f*ck!”
………
*Bịch*
Wya yếu ớt ngã xuống đất, cuối cùng không thể nâng kiếm lên được nữa.
Potray thì bất lực nhìn Istrone dễ dàng nhấc bổng Wya đang bất động lên.
‘Chết tiệt.’
“Mày là quan hầu cận của thằng nhãi kia? Có trời mới biết tao ghét nó đến mức nào.”
Istrone cười lớn, nhe răng ra và dí lại gần cổ Wya.
Nhưng hắn đột nhiên biến sắc, vội thả Wya ra đột ngột biến mất!
*Keng* *Keng*
Móng vuốt sắc bén và ánh kiếm chạm vào nhau trong không khí, tia lửa bắn ra bốn xung quanh!
“Ngươi là ai!”
Istrone gầm lên giận dữ, rồi loạng choạng lùi về sau.
Một nữ kiếm sĩ trẻ tuổi với mái tóc đen, dáng vẻ hào hùng, sắc mặt lạnh lùng và mặc bộ giáp sáng màu đứng đó hờ hững nhìn hắn.
Istrone nheo mắt lại.
‘Sức mạnh và góc độ này… lại một kẻ sở hữu Lực Lượng Chung Kết sao?’
*Lộp cộp*
Hàng chục tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau khu rừng!
“Họ ở ngay phía trước!”
Potray phấn chấn – ông nhận ra đó là giọng của người cựu binh Genard!
Istrone cau mày.
‘Tiếp viện?’
Trong lúc suy nghĩ, ánh kiếm của nữ kiếm sĩ đã tới gần hắn.
Istrone lập tức triển khai tốc độ không ai sánh bằng, phút chốc đã vụt qua ánh kiếm của kẻ địch.
‘Tốc độ tấn công này, chẳng khác nào trò trẻ con!’
Hắn lướt đến gần nữ kiếm sĩ!
‘Giải quyết cô ta, sau đó…’
Nhưng Istrone đã không còn cơ hội để nghĩ thêm nữa.
Hắn vô cùng khiếp sợ khi cảm thấy hơi lạnh của kim loại đang ở ngay gần!
*Phập*
Istrone dừng bước.
Hắn cúi đầu, nhìn về phía trái tim của mình.
Nữ kiếm sĩ cầm ngược thanh kiếm, chẳng thèm nhìn về phía sau.
Lưỡi kiếm của nàng đâm ngược qua nách.
Xuyên thẳng vào tim Istrone.
Istrone run rẩy sờ vào lưỡi kiếm.
“Đâm kiếm…” Hắn hỏi với giọng điệu khó mà tin nổi, “Từ lúc nào?”
“Ta không hề”, nữ kiếm sĩ lạnh lùng nói, rồi rút thanh kiếm ra.
“Chính ngươi tự lao vào.”
Istrone ôm trái tim bị kiếm xuyên thủng của mình, ngã vật xuống.
“Loại Lực Lượng Chung Kết bức ép nhịp điệu của kẻ địch này…”
Dưới mặt đất, Wya giãy giụa, ngẩng đầu lên, “Chương Nhạc Của Pegasus!”
Nữ kiếm sĩ quay lại, đỡ Wya dậy.
Wya chợt liếc thấy biểu tượng một con đại bàng dũng mãnh đang bay trên nền tuyết và ngậm một cành cây trong mỏ của nó trên găng tay của nữ kiếm sĩ.
“Đại Bàng Trắng?”
“Cô là…” Wya sững sờ, nói ra một cái tên.
“Cô là Miranda Arunde.”
““Hạt giống” lần trước của Tháp Chung Kết?” Anh ta hét lớn.
Nhưng Miranda phớt lờ và lạnh lùng ấn Wya ngồi xuống dưới tán cây.
Hơn mười kỵ binh cầm lá cờ Thập tư song tinh và lá cờ có hoa văn ngôi sao cuộn sóng kỳ lạ bước ra khỏi bụi cây.
“Thưa ngài!” Genard vội bước đến cạnh Potray.
“Đi tìm hoàng tử!” Potray khó khăn đứng lên với sự hỗ trợ của Genard.
“Hoàng tử Thales đang…”
“Đừng lo lắng”, Miranda lạnh lùng ngắt lời.
“Ngài Huân tước Sasere sẽ giải quyết chuyện đó.”
Wya nhặt thanh kiếm của mình lên và bị sốc khi nghe thấy cái tên đó!
‘Huân tước Sasere?’
Anh ta nhìn Miranda với cảm xúc vui sướng và kinh ngạc đang trào dâng, “Ý cô là ngài ấy đích thân đến?”
“Đóa Hoa Pháo Đài?”
………
Trải nghiệm ngày hôm nay giúp Thales lần nữa nhận định danh từ tốt nhất để khái quát Ma Năng Sư là:
‘Tên điên!’
‘Đúng là một lũ mất trí!’
Thales hét lớn trong lòng.
Nhưng cậu không thể cử động được cơ thể, còn máu trong người thì như đang sôi lên!
Thales chỉ còn cách nhắm mắt cam chịu số phận.
Đúng lúc này.
“Hở?” Giza bỗng dừng lại và quay lại nhìn về phía sau.
*Vút*
Một tiếng xé gió cực lớn phát ra từ hướng nàng nhìn!
Thales thở phào nhẹ nhõm, không thể không mở mắt ra!
*Bùm*
Một xúc tu cạnh Giza bỗng nổ tung!
“Aaaa!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên!
Một nữ chiến sĩ mặc giáp toàn thân dính đầy máu đang cầm một thanh kiếm lớn, dài bằng nửa người và lao về phía trước qua làn mưa máu.
Sự tức giận hiện lên trong mắt Giza, mộc xúc tu khác lập tức vụt đến.
Lưỡi kiếm màu bạc lập lòe.
*Xoẹt*
Thanh kiếm lớn được nữ kiếm sĩ vung theo hình vòng cung, chém bay cái xúc tu thứ hai thành nhiều mảnh.
Máu tươi bắn tung tóe lên giáp, thậm chí là lên mặt nàng, nhưng nữ kiếm sĩ chẳng thèm bận tâm đến điều đó mà chỉ điên cuồng lao lên trước!
Đến cạnh Giza.
“Cẩn thận!” Thales hét lớn, “Cô ta sẽ tái sinh!”
Sau đó, cậu được nhìn thấy một cảnh tượng mà đến cuối đời cũng khó quên.
Người nữ chiến sĩ kia không hề do dự mà ném thanh kiếm lớn đi, và rồi, với tốc độ cực nhanh, nàng rút chiếc khiên kim loại, màu xám, có hình con thoi từ sau lưng ra.
Nữ chiến sĩ gầm lên giận dữ, rồi nắm lấy tay cầm của chiếc khiên và vung mạnh nó ra.
*Bịch*
Đập Giza ngã văng ra đất!
Sau đó, nữ chiến sĩ tóm gọn chiếc khiên, đập mạnh xuống và dùng nó để tì lên Giza đang trông vô cùng khó coi.
Thales chết lặng khi nhìn cảnh tượng trước mắt này.
‘Đây là…’
‘Đội trưởng Mỹ… Không’, Thales nhìn biểu tượng Thập tự song tinh trên áo giáp của nàng, ‘Đội trưởng Star?’
“Tôi, Sonia Sasere”, ý chí chiến đập ngập tràn gương mặt nữ chiến sĩ.
“Mang đến một món quà cho ngài.”
Sắc mặt Giza bị đè dưới chiếc khiên cực kì khó coi.
Da thịt trên mặt Ma Năng Sư Máu như bị bởi hơi nước, những vết phồng rộp liên tục xuất hiện và héo rũ lại.
Giza nhìn chiếc khiên kia, hét lên vài chữ với vẻ không cam lòng.
“Không! Đây là…”
“Đúng vậy!” Nữ chiến sĩ dùng tay trái ấn chiếc khiên, nhếch mép, “Xin phép để tôi giới thiệu cho ngài…”
“Trang bị Phản Ma truyền kì.”
Sonia Sasere giơ nắm tay phải lên và siết chặt lại.
“Khiên Tối Thượng!”
Nói xong, nàng hung hăng đấm mạnh vào giữa chiếc khiên màu xám.
*Bùm*
Giza rít lên, nổ thành vô số máu loãng và biến mất khỏi mắt hai người.
.
Nó càng ngày càng quấn chặt hơn, thậm chí còn dung hợp ông ta vào trong quá trình tan chảy.
Chris nhìn Simon phía đối diện, thở dài, “Tại sao còn không tránh kịp với tốc độ của anh?”
“Không biết”, Simon điên cuồng giãy dụa, nhưng gã lại nhận ra rằng chân và tay mình đã không còn nghe theo lệnh nữa.
“Tôi cảm thấy đã mất kiểm soát toàn bộ cơ thể, như thể nó đã không còn là của mình nữa rồi…”
Xúc tu cuốn hai người lên và đưa tới trước chủ nhân của nó.
Ma Năng Sư Máu thở dài, “Cám ơn các ngươi đã không nhảy nhót lung tung nữa… Cuối cùng cũng có một bữa ăn ngon.”
Chris và Simon rùng mình.
“Ngươi biết rồi đấy”, Ma Năng Sư Máu mỉm cười, “Từ sau khi trúng phát pháo đáng chết của đám người lùn ấy, ta đã hơi suy yếu”.
Trong ánh mắt kinh hãi của Chris và Simon, Ma Năng Sư Máu nhẹ nhàng nói ra vài chữ sau cùng, “Cần bổ sung”.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ma Năng Sư Máu duỗi tay ra, vuốt ve khuôn mặt của họ.
………
“Tuyệt đối không được!” Sắc mặt Katerina nghiêm trọng, “Cái quan tài đen này được đặt theo tên thần Đêm Tối.
Vì cái gì mà cậu lại nghĩ một kẻ bị các vị thần nhốt trong đây lại an toàn hơn so với Ma Năng Sư Máu?”
“Hiển nhiên là so với việc bị biến thành mấy chục mảnh nhớp nháp, lại còn biết cử động”, Serena mỉa mai, “Thì nó an toàn hơn rất nhiều”.
Thales cúi đầu trầm tư, nhưng đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau họ.
“Vậy là ai đang nằm trong đó?”
Cả ba đồng loạt quay đầu lại, rùng mình.
Thì thấy Ma Năng Sư Máu đứng trên một cái xúc tu được tạo thành từ tay chân gãy và máu.
Nàng đang mỉm cười và nhìn họ.
Thales gắng sức không nhìn vào đống nội tạng và tay chân buồn nôn đang ngọ ngoạy ở trong đó, nhưng vài giây sau, cậu bỗng liếc thấy hai bóng người bên cạnh bỗng di chuyển.
“Này!” Thales chỉ kịp hét lên một tiếng khi nhìn thấy hai chị em rời đi.
Tuy nhiên, cậu đã khiếp sợ khi nhận ra rằng, Katerina và Serena cùng lắc lư, nhảy ra khỏi chiếc quan tài đen một cách mất kiểm soát và tự động tiến về phía cái xúc tu kia.
“Chuyện gì thế! Cô đã làm gì tôi?”
Katerina vừa kinh hãi vừa giận dữ khi rơi vào trong lỗ máu do các xúc tu tạo thành, “Simon?”
“Đồ ngu, vậy mà còn chưa hiểu sao?”
Serena cũng run rẩy bước tới, rồi bị xúc tu quấn lên, “Nó đang khống chế cơ thể của chúng ta”.
“Vừa mới hồi phục một chút sức lực… Lâu rồi chưa dùng, còn chưa quen tay”, Ma Năng Sư Máu cười, rồi bọc hai chị em vào trong chiếc xúc tu tạo thành từ tay chân gãy, “Đừng vội thế, tý nữa ta còn cần máu của các ngươi…”
Thiếu nữ quay sang phía Thales.
Hoàng tử đệ nhị sởn hết cả da gà.
Trái tim lại bắt đầu đập dữ dội.
Cảnh tượng này… dường như giống với lần ở phòng đánh cờ trên phố Chợ Đỏ?
Xúc tu di chuyển, khuôn mặt ướt sũng máu của người thiếu nữ từ từ dí sát vào người cậu.
“Ngươi.”
Người thiếu nữ quan sát tỉ mỉ cậu.
“Dòng máu chảy trong người ngươi”, Ma Năng Sư Máu hít sâu vào, “Có một cảm giác quen thuộc đến khó tả”.
‘Dòng máu?’
Thales bừng tỉnh.
‘Đúng rồi.’
‘Mình còn một chiêu cuối.’
Cậu hắng giọng.
“Mặc dù không thể nhớ ra, nhưng nể tình dòng máu này, ta sẽ không để ngươi phải chịu đau đớn.” Ma Năng Sư Máu cười, vươn lòng bàn tay về phía cậu.
“Khoan đã!” Thales hét lớn.
“Ngài… Tiểu thư Ma Năng Sư Máu này?”
“Tôi”, Thales hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nói ra với vẻ khó khăn và yếu ớt, “Cũng là Ma Năng Sư”.
Biểu cảm của thiếu nữ đọng lại trong giây lát.
Thales bình tĩnh nói ra sự thật mà cậu vẫn lo lắng trước giờ, “Chúng ta là đồng loại”.
Nhưng Ma Năng Sư Máu không hề bị lay chuyển mà trả lời lại bằng một từ, “Dối trá”.
Tay nàng đã đặt lên mặt Thales.
“Khoan đã!”
“Tôi, tôi biết Asda Sakern, Ma Năng Sư Khí!” Cảm nhận được dòng máu nóng hổi ở trước trán, Thales vội nói.
“Asda nói rằng tôi là một Ma Năng Sư tân sinh kể từ sau Trận Chiến Chung Kết!”
Bàn tay dính đầy máu lướt qua mặt cậu.
“Asda?”
“Ma Năng Sư tân sinh?”
Người thiếu nữ cười khúc khích, “Cũng thông minh đấy, chọn cái tên vừa bị phong ấn kia để làm chứng cho ngươi”.
“Những gì tôi nói là thật!” Thales hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên giải thích, “Tôi có thể chứng minh! Cái trạng thái “mất kiểm soát” ấy!”
Sắc mặt người thiếu nữ vẫn mang theo ý cười.
Nhưng giọng điệu đã thay đổi.
“Mất kiểm soát?”
“Mất kiểm soát như nào?”
Thales sững sờ trong giây lát.
Cậu vẫn chỉ biết quá ít về Ma Năng.
Thales chỉ còn cách gắng sức nhớ về cái đêm ở phố Chợ Đỏ ấy, “Asda định giết tôi, nhưng dường như sức mạnh của tôi đã quấy nhiễu hắn… Vụ nổ lớn xảy ra… Hắn nói chỉ có ma năng mới có thể quấy nhiễu lẫn nhau…” Thales cau mày, “Hắn còn nói tôi là người đầu tiên kể từ hơn một nghìn năm nay… Và sẽ dẫn dắt tôi…”
“Nếu như cần bằng chứng…”
“Đủ rồi”, vẻ mặt người thiếu nữ trở nên nghiêm túc.
“Vì vậy là thật.”
“Ngươi là Ma Năng Sư.”
Thales mở lớn mắt.
‘Vậy mà đã… tin tưởng mình?’
‘Có dễ dàng quá hay không?’
Người thiếu nữ dường như nhận ra sự nghi hoặc của cậu, “Máu và sức sống của ngươi đều nói cho ta rằng…”
“Ngươi không nói dối.”
‘Máu.’
‘Sức sống?’
Thales chợt nhớ tới khả năng khống chế không khí của Asda.
Lòng hiếu kỳ trào dâng.
Nhưng rồi cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
‘Xem ra lại giữ được cái mạng nhỏ này thêm lần nữa.’
“Vì vậy, Asda đã tìm được ngươi?” Ma Năng Sư Máu nhìn chằm chằm vào cậu và hỏi.
“Ngươi chọn phe nào? Cấp Tiến, Lẫn Lộn, Ôn Hòa, hay Nữ hoàng Ma Pháp?”
“Hả?” Thales tỏ vẻ nghi hoặc.
Thiếu nữ nhíu mày.
“Asda không nói cho ngươi về lịch sử của Ma Năng Sư? Ba lần Ma Năng Sư nội chiến và ba giao ước lớn?”
Thales hoang mang lắc đầu.
“Nội… nội chiến? Ma Năng Sư không phải là bất tử ư? Sao lại còn nội chiến?”
Ma Năng Sư Máu nhìn chằm chằm vào Thales.
“Hắn cũng không giải thích với ngươi về quy tắc ‘ba vong một cấm’ của Ma Năng Sư?”
Thales mở to mắt, lắc lắc đầu.
Sắc mặt của người thiếu nữ ngày càng khó coi.
“Asda có nói về sự khác biệt giữa ‘Vật’ và ‘Xem’, cũng như mối liên hệ giữa ‘Hỗn loạn’ và ‘Tinh khiết’?”
Thales thở dài, yếu ớt lắc lắc đầu.
“Vậy thì trong bốn giai đoạn của Ma Năng Sư, ngươi đã đến giai đoạn nào rồi? Ít nhất cũng phải biết cái này chứ?”
Thales vẫn xấu hổ lắc đầu.
“Vậy thì ngươi nhận được sự truyền thừa tri thức đến từ tòa tháp nào?” Người thiếu nữ nói ra hàng loạt những từ Thales đã từng thấy trong sách nhưng chẳng hiểu chúng có nghĩa gì.
“Tháp Luyện Kim? Tháp Linh Hồn? Hay Tháp Khổ Hạnh? Thậm chí là truyền thừa độc lập ở ngoài tháp?”
Thales đã tê tái và chỉ biết lắc đầu một cách máy móc.
Người thiếu nữ nhìn cậu đầy hoài nghi.
“Vì vậy, ngươi thậm chí còn không biết về mối liên hệ giữa ma pháp và Ma Năng, hay sự khác biệt giữa Ma Năng Sư và pháp sư, phù thủy? Khoan đã, ngươi có biết pháp sư không đấy?”
Thales nhìn lại với vẻ mặt vô tội.
“Cái gì ngươi cũng không biết, ngươi trở thành cái gọi là Ma Năng Sư tân sinh như lời Asda bằng cách quái gì vậy?”
Thales cúi đầu, âm thầm nhún vai.
‘Không có thầy, không được đọc sách…, đó không phải lỗi của tôi.’
“Ngươi bây giờ không khác gì người bình thường”, Ma Năng Sư Máu nói nhỏ.
Thales không biết nên trả lời như thế nào.
Im lặng.
Giza đột nhiên khẽ cười, “Asda, cái thằng ngốc ấy chạy tới vương đô là vì ngươi sao?”
“Chuyện này”, Thales gãi đầu, “Tôi đoán là không phải.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau.”
‘Nhưng đúng là hắn bị phong ấn bởi vì tôi’ – Thales thầm nói trộm.
‘Nhưng đương nhiên là không thể để cô biết rồi.’
Người thiếu nữ bỗng lên tiếng, “Giza”.
Thales ngẩn ngơ, ngẩng đầu, “Cái gì?”
Ma Năng Sư Máu đưa mắt lên, “Giza Streelman là tên của ta… Nếu như ngươi cũng là Ma Năng Sư, hoặc là người có tư cách trở thành Ma Năng Sư, thì có quyền biết tên của ta”.
Cả hai im lặng trong giây lát.
‘Rất tốt.’
‘Thái độ thù địch của cô ta đã biến mất.’
Thales cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
‘Vậy thì bước tiếp theo…’
“Vậy thì, Tiểu thư Giza”, Thales thận trọng nói, “Tôi có vài người bạn…”
“Tại sao?” Giza ngắt lời, cười hỏi.
“Hả?” Vẻ bối rối hiện lên trên mặt Thales.
“Nếu như ngươi đã quyết tâm trở thành một Ma Năng Sư”, Giza nhìn cậu đầy ẩn ý, “Tại sao còn muốn cứu giúp loài người, tinh linh, hay là ma cà rồng?”
‘Đáng giận, ai muốn trở thành một Ma Năng Sư ai ai cũng ghét bỏ cơ chứ?’
Nhưng đương nhiên là cậu không thể nói như vậy.
Thales gãi đầu.
“Chuyện này… Dù sao thì tôi cũng sinh ra ở đó…”
“Ah”, Giza lắc đầu, cười mỉm, “Ngươi không thể thoát khỏi những quá khứ này, đúng không?”
Thales đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào… thì chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra.
Giza, Ma Năng Sư Máu, đột nhiên ấn tay lên mặt cậu một lần nữa.
“A!” Thales kinh ngạc hét lên.
“Cô…”
“Đừng lo, ta sẽ làm rất nhanh”, Giza thờ ơ, giọng điệu lạnh đến vô cùng.
“Ngươi sẽ chết một cách im hơi lặng tiếng.”
“Không đau đớn.”
Đồng tử Thales co rụt lại!
“Khoan đã!”
“Vì sao!” Cậu phẫn nộ hét lớn.
“Vì sao đột nhiên lại muốn giết tôi!”
“Chúng ta chẳng phải là đồng loại ư?” Thales hoảng hốt hỏi, “Chẳng phải mục đích của cô là giải cứu Ma Năng Sư bị giam trong chiếc quan tài này ư?”
“Cô đã muốn giải cứu hắn, vậy vì sao còn muốn giết tôi?”
Giza nhìn vào khuôn mặt đang méo mó vì tức giận của Thales, rồi khẽ vuốt ve lên đó và nở nụ cười dịu dàng.
“Ai nói với ngươi”, Giza liếc chiếc quan tài đen, “Là ta muốn giải cứu Ma Năng Sư ở trong đó?”
Thales rùng mình.
‘Không đời nào?’
‘Cô ta không đến để giải cứu ư?’
‘Vậy thì vì sao còn tốn công…’
“Đây chính là…” Thales run rẩy, giọng đầy hoài nghi, “Nội chiến giữa Ma Năng Sư như cô vừa nói?”
Giza chỉ khẽ cười mà không trả lời.
“Các người… đã là kẻ địch của toàn thế giới, tình cảnh đang vô cùng bất lợi”, Thales cố nén sự hoảng loạn để sắp xếp lời nói của mình, “Tại sao còn muốn sát hại lẫn nhau!”
“Giết tôi, sự giúp đỡ của các người trên thế giới này sẽ càng ít đi!”
“Ít nhất hãy vì tương lai của Ma Năng Sư mà suy nghĩ một chút!”
Nụ cười của Giza lúc này đây vui vẻ đến lạ thường, nhưng cũng cay đắng đến lạ thường.
“Tương lai của Ma Năng Sư?” Giza nhắm mắt lại, từ từ lắc đầu.
“Asda, còn có phe Ôn Hòa của hắn, có lẽ vẫn còn ôm cái suy nghĩ rằng, cuối cùng Ma Năng Sư sẽ giành lại được tương lai của mình…”
Thales kinh ngạc nhìn thấy màu máu trên khuôn mặt thiếu nữ dần mờ đi, để lộ diện mạo thanh thoát vốn có của nàng.
“Nhưng ta đã buông bỏ từ lâu rồi”, Giza vừa cười, vừa run rẩy, nhưng theo như Thales thấy thì nó càng giống khóc hơn, “Những kẻ như bọn ta… càng ít có phải là càng tốt không!”
‘Cái gì?’
“Nỗi đau trên người bọn ta, và nỗi đau do bọn ta tạo ra, đã quá đủ rồi… Tại sao còn bắt người mới như ngươi đến gánh chịu?”
‘Đây…’ Thales kinh hoàng nhìn Giza.
Giza khẽ ấn lên mặt cậu.
Toàn bộ máu trong người Thales bắt đầu không ngừng rung chuyển.
“Yên tâm, đứa nhỏ, con sẽ chết trong yên bình tại đây”, Giza nhìn cậu đầy cảm thông, rồi dịu dàng vuốt ve mái tóc.
“Con chắc chắn sẽ không trở thành một Ma Năng Sư…”
“Ta tuyệt đối sẽ không để con phải gánh chịu… nỗi thống khổ khi là tai họa.”
“Tất cả đều là tốt cho con…”
Khoảnh khắc ấy, Thales chỉ muốn dùng hết sự đau buồn và phẫn nộ của cả hai kiếp mà thống khoái hét lên ba chữ ấy:
“What the f*ck!”
………
*Bịch*
Wya yếu ớt ngã xuống đất, cuối cùng không thể nâng kiếm lên được nữa.
Potray thì bất lực nhìn Istrone dễ dàng nhấc bổng Wya đang bất động lên.
‘Chết tiệt.’
“Mày là quan hầu cận của thằng nhãi kia? Có trời mới biết tao ghét nó đến mức nào.”
Istrone cười lớn, nhe răng ra và dí lại gần cổ Wya.
Nhưng hắn đột nhiên biến sắc, vội thả Wya ra đột ngột biến mất!
*Keng* *Keng*
Móng vuốt sắc bén và ánh kiếm chạm vào nhau trong không khí, tia lửa bắn ra bốn xung quanh!
“Ngươi là ai!”
Istrone gầm lên giận dữ, rồi loạng choạng lùi về sau.
Một nữ kiếm sĩ trẻ tuổi với mái tóc đen, dáng vẻ hào hùng, sắc mặt lạnh lùng và mặc bộ giáp sáng màu đứng đó hờ hững nhìn hắn.
Istrone nheo mắt lại.
‘Sức mạnh và góc độ này… lại một kẻ sở hữu Lực Lượng Chung Kết sao?’
*Lộp cộp*
Hàng chục tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau khu rừng!
“Họ ở ngay phía trước!”
Potray phấn chấn – ông nhận ra đó là giọng của người cựu binh Genard!
Istrone cau mày.
‘Tiếp viện?’
Trong lúc suy nghĩ, ánh kiếm của nữ kiếm sĩ đã tới gần hắn.
Istrone lập tức triển khai tốc độ không ai sánh bằng, phút chốc đã vụt qua ánh kiếm của kẻ địch.
‘Tốc độ tấn công này, chẳng khác nào trò trẻ con!’
Hắn lướt đến gần nữ kiếm sĩ!
‘Giải quyết cô ta, sau đó…’
Nhưng Istrone đã không còn cơ hội để nghĩ thêm nữa.
Hắn vô cùng khiếp sợ khi cảm thấy hơi lạnh của kim loại đang ở ngay gần!
*Phập*
Istrone dừng bước.
Hắn cúi đầu, nhìn về phía trái tim của mình.
Nữ kiếm sĩ cầm ngược thanh kiếm, chẳng thèm nhìn về phía sau.
Lưỡi kiếm của nàng đâm ngược qua nách.
Xuyên thẳng vào tim Istrone.
Istrone run rẩy sờ vào lưỡi kiếm.
“Đâm kiếm…” Hắn hỏi với giọng điệu khó mà tin nổi, “Từ lúc nào?”
“Ta không hề”, nữ kiếm sĩ lạnh lùng nói, rồi rút thanh kiếm ra.
“Chính ngươi tự lao vào.”
Istrone ôm trái tim bị kiếm xuyên thủng của mình, ngã vật xuống.
“Loại Lực Lượng Chung Kết bức ép nhịp điệu của kẻ địch này…”
Dưới mặt đất, Wya giãy giụa, ngẩng đầu lên, “Chương Nhạc Của Pegasus!”
Nữ kiếm sĩ quay lại, đỡ Wya dậy.
Wya chợt liếc thấy biểu tượng một con đại bàng dũng mãnh đang bay trên nền tuyết và ngậm một cành cây trong mỏ của nó trên găng tay của nữ kiếm sĩ.
“Đại Bàng Trắng?”
“Cô là…” Wya sững sờ, nói ra một cái tên.
“Cô là Miranda Arunde.”
““Hạt giống” lần trước của Tháp Chung Kết?” Anh ta hét lớn.
Nhưng Miranda phớt lờ và lạnh lùng ấn Wya ngồi xuống dưới tán cây.
Hơn mười kỵ binh cầm lá cờ Thập tư song tinh và lá cờ có hoa văn ngôi sao cuộn sóng kỳ lạ bước ra khỏi bụi cây.
“Thưa ngài!” Genard vội bước đến cạnh Potray.
“Đi tìm hoàng tử!” Potray khó khăn đứng lên với sự hỗ trợ của Genard.
“Hoàng tử Thales đang…”
“Đừng lo lắng”, Miranda lạnh lùng ngắt lời.
“Ngài Huân tước Sasere sẽ giải quyết chuyện đó.”
Wya nhặt thanh kiếm của mình lên và bị sốc khi nghe thấy cái tên đó!
‘Huân tước Sasere?’
Anh ta nhìn Miranda với cảm xúc vui sướng và kinh ngạc đang trào dâng, “Ý cô là ngài ấy đích thân đến?”
“Đóa Hoa Pháo Đài?”
………
Trải nghiệm ngày hôm nay giúp Thales lần nữa nhận định danh từ tốt nhất để khái quát Ma Năng Sư là:
‘Tên điên!’
‘Đúng là một lũ mất trí!’
Thales hét lớn trong lòng.
Nhưng cậu không thể cử động được cơ thể, còn máu trong người thì như đang sôi lên!
Thales chỉ còn cách nhắm mắt cam chịu số phận.
Đúng lúc này.
“Hở?” Giza bỗng dừng lại và quay lại nhìn về phía sau.
*Vút*
Một tiếng xé gió cực lớn phát ra từ hướng nàng nhìn!
Thales thở phào nhẹ nhõm, không thể không mở mắt ra!
*Bùm*
Một xúc tu cạnh Giza bỗng nổ tung!
“Aaaa!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên!
Một nữ chiến sĩ mặc giáp toàn thân dính đầy máu đang cầm một thanh kiếm lớn, dài bằng nửa người và lao về phía trước qua làn mưa máu.
Sự tức giận hiện lên trong mắt Giza, mộc xúc tu khác lập tức vụt đến.
Lưỡi kiếm màu bạc lập lòe.
*Xoẹt*
Thanh kiếm lớn được nữ kiếm sĩ vung theo hình vòng cung, chém bay cái xúc tu thứ hai thành nhiều mảnh.
Máu tươi bắn tung tóe lên giáp, thậm chí là lên mặt nàng, nhưng nữ kiếm sĩ chẳng thèm bận tâm đến điều đó mà chỉ điên cuồng lao lên trước!
Đến cạnh Giza.
“Cẩn thận!” Thales hét lớn, “Cô ta sẽ tái sinh!”
Sau đó, cậu được nhìn thấy một cảnh tượng mà đến cuối đời cũng khó quên.
Người nữ chiến sĩ kia không hề do dự mà ném thanh kiếm lớn đi, và rồi, với tốc độ cực nhanh, nàng rút chiếc khiên kim loại, màu xám, có hình con thoi từ sau lưng ra.
Nữ chiến sĩ gầm lên giận dữ, rồi nắm lấy tay cầm của chiếc khiên và vung mạnh nó ra.
*Bịch*
Đập Giza ngã văng ra đất!
Sau đó, nữ chiến sĩ tóm gọn chiếc khiên, đập mạnh xuống và dùng nó để tì lên Giza đang trông vô cùng khó coi.
Thales chết lặng khi nhìn cảnh tượng trước mắt này.
‘Đây là…’
‘Đội trưởng Mỹ… Không’, Thales nhìn biểu tượng Thập tự song tinh trên áo giáp của nàng, ‘Đội trưởng Star?’
“Tôi, Sonia Sasere”, ý chí chiến đập ngập tràn gương mặt nữ chiến sĩ.
“Mang đến một món quà cho ngài.”
Sắc mặt Giza bị đè dưới chiếc khiên cực kì khó coi.
Da thịt trên mặt Ma Năng Sư Máu như bị bởi hơi nước, những vết phồng rộp liên tục xuất hiện và héo rũ lại.
Giza nhìn chiếc khiên kia, hét lên vài chữ với vẻ không cam lòng.
“Không! Đây là…”
“Đúng vậy!” Nữ chiến sĩ dùng tay trái ấn chiếc khiên, nhếch mép, “Xin phép để tôi giới thiệu cho ngài…”
“Trang bị Phản Ma truyền kì.”
Sonia Sasere giơ nắm tay phải lên và siết chặt lại.
“Khiên Tối Thượng!”
Nói xong, nàng hung hăng đấm mạnh vào giữa chiếc khiên màu xám.
*Bùm*
Giza rít lên, nổ thành vô số máu loãng và biến mất khỏi mắt hai người.
.
Danh sách chương