5 giờ trước.
Lorbec Deira, 43 tuổi, cảnh sát trưởng Sở cảnh sát phía Tây thành Vĩnh Tinh, trực thuộc đội bảo vệ thành phố số một.
Dưới sự chỉ huy của hắn là hai mươi đội binh lính tuần tra, một lượng lớn cảnh sát với nhiều cấp bậc khác nhau và vô số nhân viên văn phòng.
Ngoài ra, hắn còn có một đột cảnh sát chống bạo loạn gồm hơn một trăm người được vũ trang bởi những trang bị tối tân nhất như: côn điện, nỏ mini, lá chắn, đạn sương mù.

Không chỉ thế, gần 300 binh sĩ khoác trên người bộ giáp Vĩnh Tân, cầm theo kiếm Vẫn Ma, thuẫn Hồ Quang và nỏ Phá Năng được chia làm hai mươi đội với đội trưởng là những vị Kiếm Sĩ Chung Kết.

Và tất cả họ đều nghe theo lệnh của hắn.
Việc này đối với một quý tộc có xuất thân thấp hèn như Lorbec gần như là một điều không tưởng.

Phải biết rằng bố của hắn chỉ là một huân tước nhỏ ở quận Keira, phía Tây vương quốc mà thôi.
Nếu không phải hắn trèo lên được cây đại thụ là gia tộc Covendier thì làm gì có chuyện mới tầm tuổi này mà Lorbec đã là Cảnh sát trưởng Sở cảnh sát phía Tây thành Vĩnh Tinh.

Sau khi khom lưng quỳ gối trước gia tộc Covendier thì hắn đã nhận được hồi báo là chức quan này, chỉ là nó có một chút khuyết điểm nho nhỏ.
Đó là khu vực mà hắn phụ trách bao gồm tổng cộng sáu khu: ba khu Tây Hoàn và ba khu Hạ Thành.
Vâng, và đó chính là biên giới của những cuộc giao tranh đẫm máu giữa Hội Huynh Đệ và Bang Bình Máu.
‘Một chút khuyết điểm nho nhỏ?’
‘Khuyết điểm nho nhỏ?’
‘Phi!’
‘Quốc vương ở trên cao! Đây là một vận rủi chứ khuyết điểm cái nỗi gì!
À, hắn còn là người phụ trách tuần tra cửa thành phía Tây và an toàn của người dân ở đây nữa chứ.
Và đây là lời dặn dò của vị tiền nhiệm tóc trắng xoá để lại khi hắn đến nhậm chức ở đây:
“Ngươi phải dặn dò kĩ cấp dưới của mình là khi họ mang đội ngũ xuất phát từ doanh trại, đi xuyên qua các khu Tây Hoàn, Hạ Thành, tới cửa thành phía Tây thì phải nhớ (người tiền nhiệm của hắn cho rằng đối với đội tuần tra mà nói, thì cửa thành phía Tây mới là địa phương duy nhất để tuần tra, còn đối với cảnh sát thì cửa thành phía Tây cũng là nơi duy nhất để chấp pháp) …”
“… Vì tiền của ngươi, khi đi ngang qua ba khu Tây Hoàn, nhớ phải khách khí, thân thiện.”
“… Vì tính mạng của ngươi, khi đi ngang qua ba khu Hạ Thành, nhớ phải đề phòng, thận trọng từng tí một.”

“… Vì con đường làm quan của ngươi, khi tới cửa thành phía Tây nhớ phải luôn phấn chấn tinh thần, sẵn sàng hành động.”
Chỉ mất một thời gian ngắn sau đó là Lorbec đã hiểu được ý nghĩa của những lời nói này.
Bang Bình Máu đã cắm rễ ở ba khu Tây Hoàn từ rất lâu rồi.

Họ có rất nhiều những mối quan hệ mập mờ với các vị đại thần trong triều.

Mặc dù vậy , họ vẫn cống nạp một khoản lớn “tiền biếu” theo định kỳ cho đội phòng thủ thành phố.

Đấy là lý do vì sao khi đi qua khu Tây Hoàn cần phải tỏ vẻ thân thiện, “dân quân hoà hợp”, có như thế thì mới “cá nước vui vầy” được.

Cho dù là có việc gì thì cũng nên “mắt nhắm mắt mở” cho qua.
Hội Huynh Đệ thì là người nắm giữ ba khu Hạ Thành.

Bọn chúng hết sức độc ác, tàn nhẫn và điên cuồng.

Một nửa số án hình sự ở trong vương quốc tới nay vẫn chưa phá được đều có quan hệ với chúng.

Cho dù là đối với người của chính quyền, bọn chúng cũng xuống tay không chút nhân nhượng.

Cho nên vì cái mạng nhỏ này của mình thì khi đi qua khu Hạ Thành, đừng có mà “mắt nhìn tám phương, tai nghe lục lộ”.

Tốt nhất là cứ từ từ chậm rãi đi qua, không có việc gì thì đừng dừng lại giữa đường.
Cửa thành phía Tây là bộ mặt đối ngoại của thành Vĩnh Tinh.

Đây là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn ghé thăm vương đô cho dù bạn là người ngoại quốc, quý tộc, các nhà thám hiểm hay quan chức của Thần Điện.


Vì thế nơi đây phát sinh rất nhiều loại mâu thuẫn, từ tranh chấp ngoại giao, đấu tranh quý tộc, đối lập tôn giáo cho tới việc xung đột giữa những người dân bình thường.

Do đó nó được các vị quan lớn trong triều hết sức quan tâm, chú trọng.

Vậy nên muốn thăng tiến trên con đường công danh, thì trong quá trình tuần tra, canh gác, trị an ở cửa thành phía Tây thì cần phải biểu hiện thật sự chuyên nghiệp, công chính nghiêm minh, thiết diện vô tư, hết lòng phục vụ nhân dân.
Tổng kết lại mà nói, sau ba năm tiếp quản Sở cảnh sát thì một nửa mái tóc của Lorbec đã bạc trắng, trên mặt hắn cũng có thêm vài đường nếp nhăn.

Không những thế, do lịch trình làm việc thất thường nên Lorbec thường xuyên bị vợ giận dỗi khi ngủ chung.

Tất nhiên điều này cũng dễ hiểu thôi khi mà có những hôm cứ đến khuya muộn hắn mới về đến nhà.
Lúc này, Lorbec đang ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ với một khuôn mặt u sầu.
Hắn cũng không muốn tăng ca à! Nhưng sự thực là đêm nay có một đại nhân vật đến ghé thăm, cho nên Lorbec không còn cách nào khác là phải làm thêm giờ.
Và …
Thứ làm cho hắn đau đầu bây giờ không phải là công tác, mà là người đang ngay ngồi trước mặt hắn.
Kohen Karabeyan, 25 tuổi, vừa mới trở thành đội trưởng đội tuần tra vào khoảng hai tháng trước.

Hiện tại đã trở thành vương bài của đội tuần tra số hai mươi trong giới cảnh sát ở phía Tây thành phố nhờ rất nhiều yếu tố như: thân thủ còn cao hơn một bậc so với các Kiếm Sĩ Chung Kết (“Nếu có thể đánh bại cô nàng Miranda biến thái ấy thì tốt biết bao!” – Kohen), có xuất thân không tồi (“Aizz! Lão già à, nếu ông là quốc vương thì có phải tốt không, bết bát nhất thì ta cũng là một vị vương tử.

Ai ui, đừng đánh!” – Kohen), và còn cả những kinh nghiệm tòng quân khó có mà có được trong giới quý tộc trẻ (“Lão già thúi! Ta rõ ràng là chưa ký tên, làm sao đã bị ‘xuất ngũ’! Nhất định là do ông không biết xấu hổ đã … Ái úi, đừng đánh nữa!” – Kohen).
(“Bọn họ đều nói tất cả là nhờ ta có một người cha tốt, nhưng lão già, ngươi là người rõ nhất.

Ta rõ ràng là không có … Ái ái, lão già kia, ngươi mà đánh tiếp là ta trở mặt đó à nghen.” – Kohen)
Giờ phút này, Kohen đang đội trên đầu một chiếc mũ quân đội trông hết sức tinh tế và trang nghiêm.


Một vài sợi tóc vàng óng lộ ra từ phía đằng sau mũ của anh ấy.

Một bộ đồng phục Tinh Thần màu xanh lam được cắt may tỉ mỉ ôm sát lấy thân hình cường tráng, cân đối của Kohen.

Đôi chân anh sỏ vào đôi bốt quân đội đen nhánh, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai, kiên nghị mà không mất đi vẻ oai hùng, quả thật có thể xưng là “sát thủ thiếu nữ” ở vương đô cũng không sai.
‘Đáng tiếc a.

Nếu mà mình trẻ đi hai mươi tuổi, và được điều đến thành Vĩnh Tinh sớm hơn, thì có lẽ mình cũng đã trở thành người khiến các thiếu nữ quý tộc ở vương đô thét chói tai lên mỗi khi nhìn thấy đi.” Cảnh sát trưởng Lorbec mơ mộng trong lúc thất thần.
Bởi vì vị “sát thủ thiếu nữ” Kohen anh tuấn trẻ tuổi kia đang ngồi thao thao bất tuyệt những lời nói chính nghĩa.

Anh ta kiên quyết đưa ra những quan điểm của mình với cảnh sát trưởng Lorbec trong khi đôi tay thì liên tục vỗ vào ngực, như là muốn tỏ rõ quyết tâm của mình với cấp trên.
“Đại nhân, như những gì tôi vừa trình bày.

Tôi cho rằng chúng ta tuyệt đối không nên rút toàn bộ quân phòng thủ ở phố Chợ Đỏ đi.

Đặc biệt là đêm nay! Xung đột giữa Hội Huynh Đệ và Bang Bình Máu vô cùng có khả năng sẽ bùng nổ kịch liệt.

Ngoài ra, tôi nhận được tin từ cấp dưới là rất nhiều thành viên của Hội Huynh Đệ Phố Đen đã tập trung trước trụ sở chính …”
“Ngươi có gián điệp ở Phố Đen?” Lorbec ngáp dài một cái, cắt ngang lời Kohen.
“Ha ha, thực sự rất khó để cài gián điệp vào nằm vùng ở mấy tên điên của Hội Huynh Đệ kia.” Kohen gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, khoé miệng anh nhếch lên.

“Nhưng mà tôi đã rất khéo léo …”
“Ngu xuẩn! Có vẻ là ngươi không muốn sống nữa!”
Cảnh sát trưởng Lorbec bỗng rít lên một tiếng làm cho cô bí thư xinh đẹp Jorah vừa mới ôm công văn ra ngoài cửa sợ đến mức trượt chân.
“Ngươi cho rằng chỉ vì ngươi giành được thứ hạng ba trong kỳ thi cuối năm của Kiếm Sĩ Chung Kết bậc một mà Hội Huynh Đệ sẽ không sờ đến ngươi ư? Hay là ngươi cho rằng nhờ vào xuất thân từ dòng họ Karabeyan mà Bang Bình Máu cũng sẽ không dám động đến ngươi? Quan trọng nhất chính là! Ngươi cho rằng …”
Cảnh sát trưởng Lorbec hết sức tức giận.

Âm thanh của hắn ngày một cao vút lên, làm cho Kohen đang thao thao bất tuyệt bị doạ đến mức sửng sốt hết cả người.
“… Chỉ vì ngươi lớn lên đẹp trai hơn ta, là có thể chỉ huy người lãnh đạo trực tiếp của ngươi?”
Phía ngoài cửa, tiểu thư Jorah giật hết cả mình, cô lại đánh rơi tập văn kiện mà cô vừa mới nhặt từ đất lên.

“Ặc … Cảnh sát trưởng.

Nghe hơi có chút lạc đề, thưa ngài.

Mặc dù ta lớn lên khá đẹp trai nhưng mà chỗ Hội Huynh Đệ bên kia …”
“Câm miệng! Ngu xuẩn!”
Lorbec thẹn quá hoá giận.

Hắn đột nhiên cảm thấy không phải vô cớ mà người bạn học cũ suốt ngày tẩn đứa con trai của mình.
Lorbec dừng lại để lấy hơi rồi chậm rãi nói tiếp: “Ta hiểu cảm giác của ngươi.

Ta cũng đã từng rất nhiệt huyết.

Ba năm trước, khi mới tới đây, ta cũng đã mơ đến một ngày, ngày mà khu Hạ Thành và khu Tây Hoàn được gột rửa sạch sẽ khỏi những tội ác, dơ bẩn, ngày mà dân chúng có thể đi lại bình yên trên phố mà không cần lo lắng, sợ hãi.”
“Thế nhưng ngươi thực sự tin rằng Hội Huynh Đệ và Bang Bình Máu đơn giản chỉ là những băng đảng xã hội đen thông thường? Rằng ta chỉ cần phái đi 100 Kiếm Sĩ Chung Kết và 400 binh lính canh gác, tuần tra là có thể quét sạch bọn chúng? Trong số hai gã Ma Năng Sư, tứ đại sát thủ, sáu thủ lĩnh, mười ba đại tướng của Bang Bình Máu, ngươi biết có bao nhiêu người đạt đến cấp độ Siêu Giai, thậm chí là cấp Cực Cảnh hay không? Còn chưa kể đến sức ảnh hưởng của bọn chúng phủ sóng toàn vương quốc, thậm chí còn lan đến cả đại lục phía Tây.

Một mạng lưới tình báo rộng khắp từ côn đồ chợ búa, đạo tặc, du hiệp đến nhà thám hiểm … trải dài khắp mọi nơi.

Đấy là còn chưa nói đến mạng lưới quan hệ đã ăn sâu bén rễ vào mọi ngóc ngách, mạng lưới kinh doanh khổng lồ hay cả mạng lưới lợi ích đã đan xen chặt chẽ với nhau giữa các thế lực nữa.

Ngươi cho rằng tất cả bọn chúng đều ăn chay hay sao? Ngươi cho rằng nơi đây giống như chiến trường của bọn người Hoang Cốt hay Thú tộc ư? Hay ngươi cho rằng cảnh sát, quân lính phòng thủ thành phố của ta đều không có gia đình, không có quan hệ xã hội, không phải gánh vác trách nhiệm, và ngươi chỉ cần mở mồm ra lệnh là họ có thể cống hiến sinh mệnh của mình cho nó?”
“Và kể cả khi mà đã tiêu diệt được hai băng xã hội đen kia, vậy những vị quý tộc có quan hệ bất chính với bọn chúng phải xử lý như thế nào bây giờ? Những cơ quan hành chính có nguồn thu dựa vào việc chèn ép bọn chúng phải xử lý như thế nào bây giờ? Hằng năm, quà biếu xén cho các đại nhân vật trong triều phải xử lý như thế nào bây giờ? Mất đi sự che chở và hạn chế của các băng xã hội đen, những người nghèo khó, thất nghiệp, bạo loạn phải xử lý như thế nào bây giờ? Không có sự uy hiếp, chèn ép của bọn chúng, người dân không đi cầu nguyện ở Thần Điện nữa thì phải xử lý như thế nào bây giờ? Không có những cuộc chiến đẫm máu, thị trường dược phẩm, thị trường luyện kim và thị trường nông sản phải xử lý như thế nào bây giờ? Dược phẩm hiếm và vật tư chiến lược chỉ có thể mua sắm thông qua con đường buôn lậu của bọn chúng phải xử lý như thế nào bây giờ? Còn có những nhà thám hiểm, lính đánh thuê, chiến sĩ dị năng mất đi công việc phải xử lý như thế nào bây giờ? Đấy là còn chưa nói đến mất đi sự phối hợp ‘trong tối ngoài sáng’ của các băng xã hội đen địa phương, người của Bí Khoa không nắm được hoạt động của gián điệp nước khác phải xử lý như thế nào bây giờ?”
“Những sự tình ‘thượng vàng hạ cám’ đó nhiều vô kể nhưng không thể không suy xét đến, ngươi đã nghĩ tới chưa?”
“Ngươi cho rằng vì sao đêm nay ta lại rút toàn bộ quân ở phố Chợ Đỏ? Không sai, ta nói cho ngươi biết, có một đại nhân vật đã thông báo với ta rằng, đêm nay, nơi đó sẽ biến thành một chiến trường đẫm máu.

Bất kể là ai đến gần nó đều sẽ không có kết cục tốt đẹp! Cho nên ta không những rút toàn bộ quân lính ở đó về, mà còn dán bố cáo cấm đi lại ban đêm và cảnh cáo mọi người không được đến gần nơi đó.

Ngươi có biết vì sao hôm nay chúng ta phải tăng ca không? Vì để đến khi trời sáng, chúng ta có thể phối hợp với các ban ngành y tế, cứu hoả và những ban ngành khác để thu dọn xác chết của kẻ bại trận và dọn dẹp đống đổ nát sau chiến tranh đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện