“Gia tộc Cullen, đồng ý!”
“Javea, đồng ý!”
“Almond, đồng ý!”
Ba tiếng đồng ý lần lượt vang lên.

Thales bất ngờ, giật mình.

Não bộ cậu bắt đầu tính toán số phiếu.

Hơi thở của cậu bất giác trở nên gấp gáp hơn.

Cậu nhìn Gilbert.

Trong mắt người sau tràn ngập sự phấn khích mà ông đang cố kìm nén.

Còn Kushder Nanchester thì há hốc mồm, và phải mất hai mươi giây sau mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra!
Ông ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Công tước Cullen già nua đang cười tủm tỉm.

Phía sau Kushder, Bá tước Dagestan và Bá tước Sorel cũng nhìn nhau đầy hoài nghi.

‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’
‘Chuyện gì đã xảy ra thế?!’
“Như vậy, tám người phản đối, mười người đồng ý, một người bỏ quyền,” Với khuôn mặt tươi cười, Cullen vừa thở hồng hộc, vừa nói ra số phiếu: “Số người đồng ý đã hơn một nửa.”
“Xem ra chúng ta không cần phải xuất hiện,” Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, “Hắc Tiên Tri” Morat thở dài: “Huỷ bỏ kế hoạch dự phòng.”
“Mọi thứ đã được định đoạt từ lúc Hoa Diên Vĩ đổi phe.”
“Suy cho cùng thì cách làm của đứa bé kia vẫn có tác dụng.”
Raphael nở một nụ cười thoải mái rồi gật gật đầu và kéo lại găng lên cổ tay.

“Nghị viên Cấp Cao đã đưa ra quyết định: Hiến pháp lâm thời về con ngoài giá thú sẽ không phù hợp để áp dụng với đứa trẻ này,” Công tước Cullen nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt béo ú: “Đứa trẻ này, có thể mang dòng họ Jadestar và thừa hưởng tất cả các quyền lợi của một hoàng tử.”
“Dòng máu của Jadestar đã được tiếp nối, Star đã có người thừa kế.”
“Chúc mừng Bệ hạ.”
Hiếm khi mới thấy Kaiser nở một nụ cười tươi.

Ông gật đầu và ra hiệu cho Gilbert.

Đại sảnh lại bùng nổ thêm một lần nữa với những tiếng hoan hô cực lớn!
Tiếng vỗ tay, reo hò, hét lớn, và còn cả tiếng những làn sóng người không ngừng chen vào hàng rào của các vệ binh.

Kushder không nghe những gì Cullen nói mà chỉ mở to con mắt duy nhất của mình ra và nhìn chằm chằm vào công tước mập mạp.

‘Bob Cullen.’
‘Ông mới là người bắt đầu tất cả.’
‘Ông mới là…’
‘Mà lại…’
‘Lại…’
‘Đồ phản bội.’
“Để nó trở thành quốc vương tương lai của các ngươi,” Kushder nghiến răng, thốt ra từng chữ: “Sẽ có một ngày các ngươi hối hận!”
Các công tước còn lại thì có những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt: Val ngẩn ngơ nhìn Thales, Zayen ôm cánh tay và cười lạnh, Fakenhaz nhìn mọi người với vẻ đăm chiêu, Lyanna vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và thỉnh thoảng đảo qua Thales.

Còn Thales, não cậu lúc này đang trống rỗng.

‘Trở ngại ngày hôm nay, đã vượt qua?’
Với vẻ mặt phấn khích, Gilbert vẫy tay.

Sau đó, ông nhận một cái khay từ người hầu đứng bên cạnh, trên đó có một tờ giấy đã được cuộn lại.

“Bệ hạ.


Quý ngài nhỏ tuổi.”
“Mặc dù hơi đơn giản và vội vàng, nhưng một số nghi thức vẫn cần phải cử hành.”
Kaiser V gật đầu.

Tay Gilbert run run.

Ông dâng cuộn giấy có dấu niêm phong biểu tượng ngôi sao chín cánh lên cho Quốc vương tối cao.

Các quý tộc dần tản ra, để lại trung tâm ban công cho hai cha con.

“Quỳ xuống.” Kaiser V vẫn còn giữ vẻ mặt phức tạp, nhưng lại cực kì nghiêm túc nhìn Thales.

Người Xuyên Việt điều chỉnh tốt nhịp thở của mình và quỳ một chân xuống.

‘Ngày này.’
Cậu tự nói với bản thân như vậy.

‘Đã đến.’
Mặc dù đây không phải là tương lai mà cậu có thể lựa chọn, muốn lựa chọn, hay nghĩ đến việc lựa chọn.

Nhưng trong thế giới đầy rẫy những nguy hiểm không thể biết trước này, cậu chẳng khác gì một con thuyền nhỏ phiêu bạt giữa cơn sóng lớn, hoàn toàn không thể kiểm soát được vận mệnh của bản thân mình.

Trên thực tế, việc cậu vẫn còn sống đã là một điều cực kì may mắn rồi.

‘Và bây giờ…’ Thales nhìn về phía đối diện.

Kaiser V tách lớp niêm phong trên cuộn giấy và chậm rãi mở nó ra.

Hàng chục nghìn người trên quảng trường Tinh Tụ bắt đầu vỗ tay cổ vũ, reo hò cuồng nhiệt và gào thét trong phấn khích khi chứng kiến bóng dáng nhỏ bé ấy quỳ xuống trước mặt quốc vương.

Thậm chí một số người còn lao vào tấn công hàng rào của đội phòng vệ và cảnh sát.

“Jadestar… Jadestar…”
“Nhân danh Quốc vương tối cao thứ ba mươi chín của Star, quần đảo phía Nam và hoang mạc phía Tây, Kaiser Mindis Aydi Jadestar.”
Kaiser V nhìn chằm chằm vào Thales với đôi đồng tử màu xanh da trời khi đọc nội dung trên cuộn giấy.

“Người đang quỳ trước mặt này sẽ là hậu duệ của Jadestar, là dòng máu của vương quốc!”
“Nữ thần Hoàng Hôn đã chứng kiến huyết thống của đứa trẻ này.”
“Vương thất Jadestar đã xác minh thân phận của đứa trẻ này.”
“Nghị viện Cấp Cao đã công nhận quyền lợi của đứa trẻ này.”
Thần linh.

Quốc vương.

Lãnh chúa.

Ba trụ cột lớn của Star.

Thales càng lúc càng nắm chặt vào đầu gối.

Cậu bất giác nhớ lại Hội nghị Quốc Thị đầy thăng trầm vừa rồi.

“Bất luận quá khứ của đứa trẻ này như thế nào, đứa trẻ này sẽ đứng dậy với…”
“Với…”
Nói tới đây, Kaiser V đột nhiên ngừng lại.

Cánh tay đang cầm cuộn giấy của ông khẽ run lên.

Thales nhướng mày.


Cậu biết vì sao quốc vương lại ngừng lại tại đây.

Cậu biết.

Suy nghĩ của Thales quay lại vài giờ trước.

………
Cuối hành lang dẫn đến sảnh Quần Tinh, Gilbert xác nhận tên họ với Thales.

“Theo thông lệ, thành viên vương thất thường có hai tên đệm.

Tên đệm sau là tên của cha, tên đệm trước thì là người có ảnh hưởng quan trọng đối với ngài… Thường thì đều là thành viên nổi tiếng trong lịch sử của vương thất.

Chẳng hạn như ba vị quốc vương của Star mà ngài đã gặp rồi, hoặc “Kẻ Thù Của Bầy Sói” Keira Jadestar cấp Cực, hoặc Sumer Jadestar, một nhạc sĩ vĩ đại…”
“Ngài chắc chắn muốn làm như vậy? Ngài biết… Cái tên này thậm chí còn hiếm hơn cái tên “Thales”.

Việc này sẽ…” Gilbert khó xử nhìn theo Thales từ phía sau.

“Phải! Quý ngài Gilbert, tôi đã quyết định!”
“Giống như dấu ấn và ký ức trên người tôi,” Ánh mắt Thales vô cùng kiên định: “Cho dù phải trả giá như thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
“Tôi sắp trở thành một Jadestar,” Thales nhớ lại những gì mình vừa trải qua ở nghĩa trang của vương thất: “Nhưng nếu như tôi không thể nắm giữ được tương lai của mình, thì ít nhất, xin hãy để tôi được quyết định tên của mình.”
Thales ngẩng cao đầu và vững bước về phía trước.

Không hề có ý định quay lại.

Gilbert liếc nhìn Jenny đang có vẻ mặt phức tạp, rồi gật đầu bất đắc dĩ.

‘Chỉ sợ Bệ hạ sẽ không vui.’
………
Thời gian quay lại hiện tại.

Ngay khi các quý tộc bắt đầu xôn xao bàn luận về sự bất thường của Quốc vương, Kaiser V đã hít một hơi thật sâu như để tập trung ý chí và dũng khí, rồi lớn tiếng tuyên bố bằng giọng nói uy nghiêm và hùng hậu của mình:
“Đứa trẻ này sẽ đứng dậy với tư cách là…”
“Thales TherrenGirana Kaiser Jadestar!”
“Hoàng tử thứ hai của Star!”
Đọc xong nội dung trên cuộn giấy, dù cho đôi mắt của Kaiser vẫn nhìn vào Thales, nhưng tựa hồ ông đã rơi vào trầm tư.

Các quý tộc bắt đầu bàn tán.

“TherrenGirana?”
“Đó là ai?”
Thales Jadestar từ từ đứng dậy.

Cậu đã trở thành một Jadestar.

Hoàng tử thứ hai.

Cũng là hoàng tử duy nhất của vương quốc Star.

Người thừa kế duy nhất của quốc vương tối cao.

Các vệ binh vội vàng truyền lời xuống mọi ngóc ngách trên quảng trường Tinh Tụ.

Tiếng gầm thét, hoan hô ầm ĩ vang lên từng đợt, từng đợt một như cơn thuỷ triều lên xuống.


Lần này, tiếng hoan hô vang trời nhưng lộn xộn của biển người đã sớm trở nên rõ ràng vì đã có mục tiêu để tham chiếu.

“Thales TherrenGirana Kaiser Jadestar…”
“Hoàng tử thứ hai… Hoàng tử thứ hai…”
“Thales TherrenGirana Kaiser Jadestar…”
“Hoàng tử thứ hai… Hoàng tử thứ hai…”
Trong những tiếng hò reo đầy hân hoan, Thales liếc nhìn bầu trời một cách xuất thần.

Mặt trời đang khuất dần ở phía Tây và để lại những tia nắng đỏ rực rỡ bất tận.

Những tia nắng chiếu vào các bức tường của Cung điện Phục Hưng hùng vĩ, khiến nó rực rỡ trong sắc đỏ.

Tựa như màu của máu.

Hoàng hôn đã đến.

“Hôm nay ngài đã vất vả rồi,” Gilbert phấn khích bước tới, rồi khẽ cúi đầu trước Thales: “Mời đi theo tôi.”
“Hoàng tử điện hạ.”
………
Một nơi nào đó trên đại lục phía Đông.

Trong một toà nhà tối tăm và đổ nát, hai người đàn ông mặc áo choàng màu trắng có thêu hình mặt trời vàng đang ngồi bên đống lửa.

“Giám quản, ngài đã nghe nói về nó chưa?” (1) Người trẻ tuổi hơn trong số hai người ngẩng đầu lên và hỏi: “Dạo gần đây vương quốc Bóng Đêm rơi vào hỗn loạn.

Nghe nói có không ít ma cà rồng đã rời đi và trốn sang đại lục phía Tây.”
Vị Giám quản lớn tuổi hơn một chút lạnh lùng gật đầu: “Thần điện đã phái người đi điều tra.”
“Nhưng mà hình như thế lực của thần điện Hoàng Hôn ở đại lục phía Tây còn mạnh hơn thần điện Ánh Dương của chúng ta?” Chàng trai trẻ tuổi thấy vị Giám quản không có ý định tiết lộ điều gì, nên đã thăm dò: “Nghe nói người ở đại lục phía Tây có thể chung sống hoà bình với người sói và ma ca rồng.

Thần điện Hoàng Hôn cũng không còn săn giết những sinh vật hắc ám đó nữa.

Liệu người của chúng ta có thể di chuyển tự do ở đó sao?”
Giám quản ngẩng đầu, lạnh lùng liếc chàng trai trẻ tuổi.

“Cậu nghĩ vì sao thế giới của chúng ta lại có tên là “Errol”?”
“Hả? Tôi đã từng nhìn thấy trong lúc học ngôn ngữ,” Tư tế trẻ tuổi của thần điện Ánh Dương gãi đầu: “Errol là Thần Mặt Trời.

Ngài điều khiển mặt trời mọc và lặn, quyết định cội nguồn của mọi thứ.

Vì vậy thế giới của chúng ta mới gọi là Errol, đúng không?”
Giám quản của thần điện Ánh Dương khịt mũi và mỉm cười bí ẩn: “Cậu được cử tới để canh giữ phong ấn, nhưng lại chưa có quyền đọc những tư liệu lịch sử đó nên chỉ biết có thế.”
Khuôn mặt của vị tư tế trẻ tràn đầy sự khát khao và tò mò.

“Thế giới của chúng ta ban đầu không được gọi là Errol – sau khi Trận Chiến Chung Kết kết thúc, nó mới được đổi tên thành Errol.”
Giám quản nói nhỏ.

“Vào cuối cuộc chiến gần như đã huỷ diệt toàn bộ thế giới đó, Thần Mặt Trời, Errol, đã hi sinh bản thân – nếu không thế giới sẽ không chỉ đơn giản là vỡ thành hai đại lục.”
“Kể từ đó, thế giới được đặt theo tên Errol để tưởng nhớ Thần Mặt Trời, cùng với hành động vĩ đại hi sinh thân mình để cứu thế giới của Ngài.”
Tư tế trẻ tuổi kinh ngạc, trợn tròn mắt: “Vậy nên trong truyền thuyết, Thần Mặt Trời đã bị đám tai hoạ đó…”
Giám quản giơ tay lên với vẻ lạnh lùng, cắt ngang câu hỏi của tư tế trẻ tuổi và tiếp tục:
“Trong đống tro tàn của Mặt Trời Thánh, hai vị thần khác đã kế tục ánh hào quang của Ngài và sống lại.”
Tư tế trẻ tuổi chợt nhận ra điều gì đó, há hốc mồm.

“Đúng, Thần Ánh Dương và Nữ Thần Hoàng Hôn đã từng cùng cai quản Mặt Trời Thánh như một thể.”
Một tia sáng lạnh lẽo hiện lên trong mắt Giảm quản.

“Mặt Trời Thánh chiếu rọi vạn vật, há có phân chia?”
“Tư tế của Ánh Dương có thể hoạt động trong phạm vi của Hoàng Hôn hay không? Đây chính là đáp án.”
Giảm quản nhìn người tư tế trẻ tuổi đang nhảy nhót vì vui sướng và thầm bổ sung thêm một câu:
‘Tất nhiên, ít nhất là chúng ta nghĩ như vậy.’
‘Còn đối với Hoàng Hôn…’
Đúng lúc này, toà nhà đổ nát và tối tăm này bỗng rung lắc dữ dội!
Tro bụi rơi xuống từ các cột đá đã bị đổ sụp ở khắp nơi.

Hai người đồng thời biến sắc!
‘Không thể nào?’
Bọn họ bật dậy, lao về phía trung tâm của toà nhà với vẻ lạnh lùng và cảnh giác.


“Chuẩn bị những ngọn nến truyền tin, đừng keo kiệt!” Giám quản gầm lên như thể đang phải đối đầu với một kẻ địch đáng sợ.

“Đối phó với loại tà ác này – Hãy chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất!”
Họ đã đến đích.

Trên nền đá ở trung tâm của toà nhà tối tăm, có một hình vẽ kỳ lạ được vẽ bằng một màu sơn kỳ lạ.

Đó là một vòng tròn lớn rộng gần chục mét với đầy những công thức và chữ cái kỳ quái ở trên đó.

Ở chính giữa của vòng tròn là hình vẽ một móng vuốt sáu ngón đen ngòm.

Rung lắc vẫn còn tiếp tục.

Tư tế trẻ tuổi tỏ vẻ nghi hoặc, rồi cất ngọn nến màu trắng có hoa văn vàng trên tay đi.

Chàng trai cau mày và nói: “Phong ấn vẫn còn nguyên vẹn, nó chưa bị vỡ ra.”
Nhưng Giám quản vẫn hết sức cảnh giác.

Anh ta cảm nhận sự rung lắc ở xung quanh, rồi quay lại hỏi với sắc mặt nghiêm túc: “Thế nhưng chuyện gì vừa xảy ra? Kiểu rung lắc này…”
Tư tế trẻ tuổi chợt nhớ ra điều gì nên đã vội vàng lấy một cuốn sách cổ xưa, màu đen ở trong ngực ra, rồi lật nhanh đến một trang và đọc nó một cách khó khăn:
“Rung lắc không thể giải thích được… Rung lắc không thể giải thích được… À, đây rồi!”
Nhưng sau khi đọc một lúc thì tư tế bỗng ngẩng đầu lên và nhìn vào vị Giám quản với vẻ bối rối.

“Sao vậy?” Giám quản không vui: “Ở đây chỉ có cậu là người duy nhất được đào tạo bài bản về ngôn ngữ của Đế quốc Cổ Đại!”
“Không phải… Cuốn bút ký này nói việc phong ấn thỉnh thoảng rung lắc là chuyện bình thường.”
Tư tế trẻ tuổi nhướng mày:
“Nhưng mà… sự vận động đột ngột của mặt trời, thuỷ triều của mặt trăng, Ngục Hà đổi dòng, thậm chí Bảy vị vua của Địa ngục ngoáy mũi hoặc ngáp, Vương quốc của mọi vị thần rảnh rỗi quá nên sửa sang lại phòng ngủ – Trời ơi, cái cách dùng từ đầy bất kính này – lượng lớn cao thủ cấp Cực đi ngang qua, thậm chí, tên của vật bị phong ấn được rất nhiều người gọi lên cùng một lúc, cũng có thể gây ra sự chấn động của năng lượng hoặc sự dao động của sự sống...!mức độ nghiêm trọng khác nhau…”
Tư tế lật cuốn sách và thở dài bất lực trong âm thanh ầm ầm do rung lắc gây ra:
“Trời ơi, tôi thực sự phục những pháp sư này.

Một vấn đề có đến sáu, bảy điều kiện và có hơn hai mươi câu trả lời.

Viết xong còn đánh dấu “Chưa xong còn tiếp”.

Vậy thì có khác gì không tìm thấy câu trả lời không? Chẳng trách họ bị diệt sạch.”
“Nên có một câu trả lời có khả năng nhất chứ? Chẳng nhẽ cứ để mặc nó như vậy?” Giám quản nén giận, hỏi.

Tư tế trẻ tuổi vột lật qua lật lại cuốn bút ký, cau mày:
“Tôi không biết.

Tôi chỉ là một tư tế áo choàng trắng cấp ba của Thần điện Ánh Dương mà thôi… Chứ không phải là…”
Đúng lúc này, cơn rung lắc đột nhiên dừng lại.

Cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau và thấy sự nghi hoặc, cũng như nhẹ nhõm trong mắt người còn lại.

Chấn động không tiếp tục truyền ra khỏi phong ấn nữa.

Giám quản cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta hung hăng lườm tư tế trước khi rời đi.

Tư tế nhìn theo bóng lưng của Giám quản và ủy khuất, nói tiếp:
“… Không phải là một pháp sư hay phù thuỷ đã bị diệt sạch… cái gì cũng biết, và có thể sử dụng nhiều phương pháp để tìm hiểu mọi thứ…”
Giám quản không cần quay đầu lại mà nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì họ đã bị diệt sạch.”
Giọng điệu đầy bực tức.

Tư tế trẻ tuổi tức giận liếc nhìn móng vuốt đen sáu ngón và đảo mắt.

“Nếu các pháp sư kia mà còn chưa bị diệt sạch thì,” Dù bóng lưng của Giám quản đã biến mất sau cột đá, nhưng giọng nói bực bội của anh ta vẫn tiếp tục truyền đến:
“Thì làm gì đến lượt một tân binh như cậu được ở đây trông coi phong ấn?”
‘Nếu pháp sư chưa bị diệt sạch… Đương nhiên sẽ không đến lượt tôi ở đây…’
‘Nhưng mà…’
Tư tế trẻ tuổi cau mày, liếc vòng tròn trên mặt đất qua khoé mắt, rồi lắc đầu và giang hai tay ra đầy bất đắc dĩ.

‘Đùa cái gì vậy?’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện