Tay vỗ nhẹ bên hông túi trữ vật, lấy ta một cái giáo sắc nhọn, trên đó còn quấn theo cuộn dây dài, vươn người phía sau vận lực, man lực đề điểm cực hạn mới phóng ra, một đường bong bóng trắng kéo đi, ngọn giáo xuyền xuyên qua bụi rậm, một đám huyết hoa bạo lên, một cái to lớn Yêu Ngư dài nữa trượng, toàn thân xanh lục bị đính trên ngọn giáo ra sức vùng vẫy, muốn mang theo ngọn giáo bỏ chạy

“Muốn trốn!” Thổ Phong nhếc miệng, bơi thật nhanh vòng qua gốc đại thụ mấy vòng, sợi dây lập tức liền theo đó bị quấn quanh, Yêu Ngư kéo đi xa một đường liền giật căng sợi dây nhưng lại vô pháp vùng vẫy, trực tiếp định trụ một chỗ, sau đó bắn loạn lung tung

“Sư đệ, đến ngươi rồi!” Thổ Phong hô khẽ, lại vỗ túi trữ vật ném ra một cái trang bị ngọn giáo cho Vương Tôn

“Tốt!” Vương Tôn hai tay bắt lấy liền đạp nước bơi đi, muốn làm theo Thổ Phong ném giáo, chỉ là không như hắn tưởng tượng, lực nước cản, ngọn giáo lại theo cơn sóng mà chuyển hướng, phóng Tây mà trúng đằng Đông, hai ranh giới này thật khiến Vương Tôn há hốc mồm

“Ha ha… tới thử thêm một lần, dù sao Yêu Ngư cũng không thể thoát!” Thổ Phong cười nói, bong bóng nước ục ục vang lên, nhưng là người bước vào Thể Linh cảnh, đã vượt qua phàm nhân năng lực, khoảng cách này tương đối dễ dàng truyền đạt, lại đột phá Thông Linh cảnh, bọn hắn liền có thể trực tiếp dùng thần niệm giao lưu

Vương Tôn gật đầu, giật mạnh sợi dây mà thu lại ngọn giáo, có bài học lần trước, lần này hắn tập trung quan sát, hoàn toàn không dùng hồn lực hỗ trợ

Cầm ngọn giáo lên, eo vai kết hợp ngiêng ra sau, nhớ lại Thổ Phong một kích, nhớ lại bản thân sai lầm một kích, nhìn Yêu Ngữ bơi loạn với tốc độ cực nhanh, Vương Tôn lập tức đoán ra được nó quỹ đạo, kết hợp tất cả gốc độ và kinh nghiệm dung hợp vào nhau, hắn tựa như tùy tiện phóng ra một đường, nhưng vừa hay đón ngay tuyến đường Yêu Ngư phóng tới, thời gian chuẩn xác liền trực tiếp đâm xuyên nó đầu lâu, một kích liền hạ sát

“Lợi hại như thế?” Thổ Phong há hốc mồm

“Ha ha… để đầu này Yêu Ngư lại, các ngươi có thể cút” lúc này một đám người có hơn mười tên, từng cái hùng hổ từ xa bơi tới, trực tiếp vượt lên cướp lấy đầu Yêu Ngư

“Là Phá Kiếm Môn!” Vương Tôn nhíu mài nhìn đám người quen thuộc, sáng nay hắn có đi qua bọn họ Phá Kiếm Môn, chính đám người này hạ nhục hắn ngoài cửa, sau đó là đến quản sự, rồi đến cả Môn Chủ điều khinh thường đuổi đi, nghe chữ “cút” hắn lập tức liền có chút sát ý nỗi lên, nhưng nhìn Thổ Phong một bộ hòa nhã tiến lên giao lưu với đám người, chấp nhận trao tặng Yêu Ngư, Vương Tôn lập tức ngộ ra bản thân mục đích đến Tiêu Diêu Phái

“Không được, hiện tại ta ẩn mình tại Tiêu Diêu Phái chính là muốn luyện tâm, ngày sau không nói kẻ thù là Lâm Vũ, Lương gia, chính là từ khi bước vào con đường tu luyện, thiên hạ điều là ta đại địch, thiên địa cũng là ta đại địch, nay Thiên Đạo cũng muốn diệt ta, ta ắt có ngày diệt nó, sống dưới mái hiên, ta nhất định trước phải học được chữ nhẫn, sau mới nói đến chữ sát” Vương Tôn thầm thả lỏng ra nấm đấm

Lại mỉm cười tự ngẫm một mình

“Yên lặng xuân thu

Chờ hạ băng tan

Đông sơn tái khởi

Vạn thủy đồng xuất”

“Phải rồi, ngày sau muốn đông sơn tái khởi, ta nhất định phải chờ được hạ băng tan, chịu đựng xuân thu yên lặng, sau mới nói vạn thủy đồng xuất, ngày nay cố nhẫn để luyện tâm, ngày sau dùng hai chữ nhẫn tâm luyện sát, thiên địa này chẳng phải mặc ta tung hoành”. ngôn tình hoàn

“Sư đệ, ngươi cười gì thế?” Thổ Phong bơi đến tò mò hỏi

“Sư huynh, ta cảm thấy vừa rồi đã biết cách bắt Yêu Ngư, ngươi nói, chúng ta nên tiếp tục sao?” Vương Tôn thu lại ngọn giáo, vẻ mặt thoát khỏi trạng thái u sầu, chân mài cũng giãn ra ý vui

“Đương nhiên là phải tiếp tục, nhưng vừa rồi chúng ta làm ra động tĩnh quá lớn, khiến đám người kia thừa cơ chạy đến đây, chút nữa, chúng ta điệu thấp một chút, tìm nơi vắng mà hành động” Thổ Phong vỗ vai Vương Tôn nói

Rất nhanh, cả hai liền âm thầm tiến sâu vào Rừng Thủy Phong, cẩn thận từng chút một áp sát một đầu hoàng sắc Yêu Ngư

“Phóng” cả hai đồng thời nhìn nhau ra hiệu, ngọn giáo song song bắn ra, lại vượt qua lực cản liền xảo hợp hai làm một, tại phía xa hoàng sắc Yêu Ngư giật mình nhìn đến, muốn cong đuôi bỏ chạy cũng đã chậm, lập tức bị hai ngọn giáo xuyên vào đầu, trực tiếp chết tươi

Lại nhìn nhau mỉm cười, cả hai liền giật giây thu giáo, hoàng sắc Yêu Ngư liền xuất hiện trước mặt hai người

Thổ Phong tiến lên thu lấy thành quả cất đi, tiếp tục dẫn đầu tiến lên

“Vừa rồi giết đầu Yêu Ngư, hình như đã động sát tâm, vừa hay có một chữ tâm, ta thử trên thân Yêu Ngư giết chóc Luyện Tâm, nói không chừng lại ngộ ra thứ gì đặc biệt” Vương Tôn phía sau, nhìn ngọn giáo còn đẫm máu, nhất thời nhíu mài

Không lâu sau, hai người lại tiếp tục hạ sát được một đầu khác hồng sắc yêu ngư

Vương Tôn lại suy tư nhìn ngọn giáo: “Thì ra sát là từ tâm, tâm không sát lại có thể sát, ta sát là ý từ tâm, muốn luyện tâm, trừ khi tâm tịnh cũng có thể sát, sát và tâm tách rời, đây… đây lẽ nào là sơ khai của Tâm Ý, Sát Ý”

Nghĩ đến đây, Vương Tôn mừng như điên

“Đúng vậy, muốn luyện tâm cũng có thể bắt đầu từ sát, chỉ cần tâm tịnh cũng có thể sát, luyện tâm bước đầu liền từ đây sát Yêu Ngư”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện