Đến tàn bữa, nhóm người liền vui vẻ cùng nhau rời đi

Ra khỏi đại môn, Vương Tôn nhìn bên phải không tự, tâm nghĩ ý động, linh khí phá gỗ thụ mà khắc lên

Trước đó trái đại môn họa:

Nhân sinh phận

Hồng nhan kiếp

Đa đa tình

Mộng Lai Tửu

Phải đại môn mới xuất hiện:

Mộng Lai Tửu

Thủy hồng trần

Đa đa kiếp

Đông khởi phận

Cái này làm quá bí ẩn, lại không ai để ý, nhất thời điều không rõ vì sao nó lại xuất hiện, và sự thật thì hai câu này điều là đến nay không ai biết nó vì sao xuất hiện, ngay cả chủ tửu lâu điểu mờ mịt nghi vấn không thôi, tuy nhiên thấy không sai, giữ được.

Tại đại môn Tiêu Diêu Phái, Tiêu Hà sốt ruột đi tới chạy lui

“Đáng chết cái tên Thổ Phong, cửa điều ném, bỏ lại đại môn không người trông coi, ta đây quản sự ngoại môn điều phải thay hắn một hai chông trừng, hừ hừ, đợi hắn về ta nhất định phải khiến hắn tốt mặt”

Lúc này Thổ Phong đã dẫn người đến cửa, giọng nói đắc ý vang lên: “Muốn ta đẹp mặt sao, Tiêu lão, ngươi sáng nay bị vợ mắng sao, rãnh rỗi giúp ta chông cửa?”

Tiêu Hà tức giận chạy ra, nhưng thấy theo sau hắn người đông thế mạnh liền ngậm miệng lại

“Ngươi… ha ha, là Thổ Phong đây mà, ngươi không biết đám người Trúc Phong Viện như thế nào càn quấy, ta sắp xếp bọn chúng đến đại môn trong coi điều là một bộ khướt từ, tu vi bọn chúng tổng hợp lại vượt qua ta… ngươi… ha ha, trở về liền tốt!”

“Đúng rồi, bọn họ đây là ai?”

Thổ Phong vui vẻ chỉ lấy Thái Túc và Vô Nhai nói: “Là người đến xin gia nhập Tiêu Diêu Phái!”

Tiêu Hà nghe vậy mắt sáng rực, sổ lớn trên tay xuất ra, bộ dạng lạnh lùng lại cốt cách cao nhân hỏi: “Đến, các ngươi tên gì, xuất thân, tu vi, bản mệnh nguyên tố ra sao?"

Thái Túc nghi hoặc nghi hoặc, nhưng vẫn là nói: “Thái Túc, người Nam Thiên Giới Vực, tu vi Thông Linh cảnh hậu kỳ, nguyên tố Thái Cổ Chi Hỏa”

Tiêu Hà nghe vậy khóe miệng giật giật nói: “Hỏa nguyên tố thì nói hỏa nguyên tố, còn Thái Cổ nữa, ngươi đây là phô trương sao?”

Thái Túc cười khổ không thôi, mặc lão muốn nói sao thì nói

Tiêu Hà tuy nói, nhưng điều là không ghi sai chữ nào, đọc sao viết vậy, ngươi muốn Thái Cổ ta liền ghi cho ngươi thái cổ, dù sao ngươi sẽ là Tiêu Diêu Phái ta đệ tử: “Được rồi, được rồi, Tiêu Diêu Phái không quân tâm xuất thân, ta liền viết cho ngươi Thái Cổ Chi Hỏa!”

Tiêu Hà lúc này hưng phấn nhìn cái thứ hai sắp ghi danh

Vô Nhai bị Tiêu Hà như hổ đối nhìn tới liền tùy ý nói: “Vô Nhai, tứ hải là nhà, tu vi Thông Linh cảnh viên mãn, nguyên tố bản mệnh Hắc Ám Chi Nguyên”

Tiêu Hà ghi ghi rồi lầm bầm: “Hắc Ám Chi Nguyên???”

Lúc này Tiêu Hà nuốt nước bọt rồi tóm lấy cánh tay Vô Nhai kiểm tra, xong lão liền vội thu lại cuốn sổ lớn, lập tức chạy đi, giữ chừng lại ném ra hai cái túi trữ vật cho Vô Nhai và Thái Túc

“Đến, đây là các ngươi ngoại môn, tân trang vật dụng, tất cả điều bên trong”

Tiêu Hà hô một câu liền biến mất trước mặt đám người

Thổ Phong nhếc miệng cười: “Xem ra lão Hà khiếp sợ không nhẹ”

Thái Túc lắc đầu nói: “Theo ta thấy từng cái điều là hữu hình, không đáng nhắc tới, cái đáng nhắc tới mới là cái vô hình vô tướng”

Thổ Phong tán thưởng nói: “Hay, ta nói đám người vô tri cho rằng nguyên tố là bản mệnh chi đạo, lại theo đó phân biệt cao thấp, ưu khuyết mà so sánh, đến cuối cùng chỉ là thứ hữu hình, mà cái hữu hình chính là cái có giới hạn, điều là thứ bỏ đi!”

Vương Tôn mờ mịt hỏi: “Sư huynh, ngươi nói nguyên tố bản mệnh không phải đạo?”

Thổ Phong khoát tay lên vai Vương Tôn rồi gật đầu chắc chắn nói: “Xem ra đệ còn quá non, đến, ta nói cho ngươi biết, cái gọi là đạo chính là không phải đạo, cái không phải đạo mới gọi là đạo, cái nói ra được chính là cái hữu hình, mà Hắc Ám Chi Nguyên chính là cái hữu hình của thiên địa chi nguyên, cuối cùng chỉ là thuộc về thiên địa chi đạo, nó là cái có hình có tướng, nên không phải là đạo”

Vương Tôn ngẫn ra suy tư: “Xem ra Băng Vũ và Hỏa Viêm không lừa ta, ta đã ngộ ra đạo, chỉ là bản thân ta rốt cuộc vì sao không thể hiểu rõ mình ngộ ra cái gì đạo? Nó dùng thế nào? Rốt cuộc đã có ai ngộ ra được đại đạo, Ma Diệu Quang ngộ ra Lục Đạo Luân Hồi có phải là đạo, nhưng đạo và vô hình, vì sao còn có tên gọi?”

Nghĩ đến đây Vương Tôn quay sang hỏi Thái Túc: “Thái Túc, ngươi nói xem, trên đời này có mấy người ngộ ra đạo”

Thái Túc nghe vậy liền cười nói: “Không có một ai!”

Vương Tôn lần nữa trầm mê

Vô Nhai đi đến giải thích: “Đã gọi là đạo, nào còn là đạo, đạo là cái vô hình, vô tướng, người ngộ đạo chính là bản thân họ còn không hiểu họ đã ngộ ra cái gì đạo, đó mới là đạo, vậy hỏi có bao nhiêu người ngộ đạo, ai dám đứng ra nói bản thân đã ngộ đạo, nếu họ nói bản thân ngộ đạo, vậy tức là chưa ngộ ra đạo”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện