Chỉ một lát sau, trên điện thoại truyền tới thanh âm va chạm, giọng nam vang lên từ đầu dây phía bên kia: “Tôi là Lâm Kỳ Tuấn, xin hỏi là vị nào ở dinh thự Bạch gia gọi tới?”

Tuyên Hoài Phong đang nghĩ tới tình trạng bệnh tình của hắn nên có điểm lo lắng, bỗng nhiên nghe giọng nói từ ống nghe truyền tới giống như không có đáng ngại, chỉ là yếu ớt hơn bình thường một chút, tâm tình cũng thả lỏng.

Tâm tình cũng thả lỏng một chút lại càng khó lấy lại bình tĩnh, gần nhau trong gang tấc mà cảm giác như xa cách cả một khoảng trời rộng lớn.

Nếu nói tới chuyện tình cảm qua lại, y tự tin mình cùng Kỳ Tuấn thân mật hơn bất luận người nào, nhưng so với tình hình hiện tại thì dùng tình cảm ấy cũng không thể thay đổi được gì.

Đúng là ở chung một chỗ nhưng lại chẳng biết gì về tình hình của đối phương.

Bắt cóc tống tiền, chạy trốn, sinh bệnh, những chuyện lớn như vậy lại phải nghe từ miệng người ngoài mới biết được. Cảm giác chua xót ấy không thể nào diễn tả bằng ngôn từ, Tuyên Hoài Phong thực sự không biết nên oán trách ai mới phải.

Y trầm mặc một hồi, đầu dây bên kia tựa hồ đã đoán được.

Lâm Kỳ Tuấn thử hỏi một câu thăm dò qua điện thoại: “Hoài Phong, là em sao?”

Hắn vừa gọi hai chữ “Hoài Phong”, giọng nói vô cùng hiền hòa, trái tim Tuyên Hoài Phong khẽ run lên, nhỏ nhẹ “vâng.” một tiếng.

Lâm Kỳ Tuấn lập tức vui vẻ, nói liên thanh: “Không thể tin được, là em sao? Sao em lại gọi điện cho anh vậy?”

Hắn vui vẻ như vậy khiến Tuyên Hoài Phong vô cùng áy náy.

Suy nghĩ một cách cẩn thận, từ sau khi trở thành sĩ quan phụ tá của Bạch Tuyết Lam, chính mình chưa từng gọi điện cho Lâm Kỳ Tuấn lần nào, trách không được hắn lại kinh ngạc như vậy.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em nghe nói anh bị bệnh, giờ anh sao rồi?”

Lâm Kỳ Tuấn trả lời: “Chẳng qua là gặp chút việc đáng sợ, còn về phần gặp việc gì….Thảo luận việc này qua điện thoại không tiện, có điều, thời buổi ngày nay đúng là loạn quá. Anh uống thuốc mấy ngày nay cũng khỏe hơn phân nửa, chỉ cần một câu hỏi thăm ân cần này của em, phỏng chừng non nửa phần còn lại cũng có thể lập tức tan biến.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh nói cũng thật là khoa trương quá đi, em gọi điện thoại tới lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy sao?”

Lâm Kỳ Tuấn lập tức đáp lời: “Không lừa em, anh đã tính qua bát tự* của chúng ta, em chính là mệnh Biển Thước Hoa Đà của anh.”

(* Bát tự: tám chữ – giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.

**Biển Thước, Hoa Đà: đây là tên hai vị thần y nổi tiếng của Trung Quốc. Link: Biển Thước – Hoa Đà )

Tuyên Hoài Phong vừa nghe tới đó, trong lòng nặng trĩu, dừng một chút mới thản nhiên nói: “Mới không gặp một thời gian, anh học ở đâu nhiều câu nói ngọt xớt như vậy hả?”

Đầu dây bên kia bị ăn ngay một bát nước lạnh, lập tức im lặng.

Cách một hồi mới nghe Lâm Kỳ Tuấn nói nhỏ hơn chút ít, khẩn thiết nói: “Những lời này vốn nói ra để làm em vui, không ngờ lại chọc cho em chán ghét. Nếu em không muốn nghe, vậy từ nay anh không nói những lời đó là được.”

Tuyên Hoài Phong chỉ im lặng cầm ống nghe.

Lâm Kỳ Tuấn đợi một lúc, hỏi: “Hoài Phong, trong lòng anh có một việc muốn nói với em, có thể chứ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh nói đi.”

“Anh nói rồi thì em đừng tức giận nha. Kỳ thật, nếu không phải quan hệ của chúng ta đã tới mức này thì anh cũng không muốn nói ra.” Lâm Kỳ Tuấn nói: “Từ sau khi em vào làm việc trong hải quan tổng thự, anh cũng không biết diễn tả như thế nào mới đúng… Giống như xa cách vài ngọn núi vậy. Khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với em một lần, lại luôn phải đề phòng, cố gắng tìm từ ăn nói, tránh việc không cẩn thận nói ra một câu khiến em không thoải mái. Em phải biết rằng, nếu trong lòng em không thoải mái thì trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì, chẳng lẽ chúng ta không thể không đụng tới loại tình yêu giày vò như vậy hay sao? Nói như vậy, anh tự nhận mình là người yêu của người ta, chỉ không biết…người anh yêu có cùng suy nghĩ như vậy hay không mà thôi.”

Việc này chính là nhắc tới chuyện cũ.

Trước khi nghỉ học, hai người cùng nhau đi đạp thanh, ngồi trong rừng trúc bên bờ sông, tranh luận về mấy quyển tiểu thuyết tình yêu của nước ngoài, nói về việc những đôi tình nhân không thể ở bên cạnh nhau.

Lâm Kỳ Tuấn cho rằng, khi đã yêu người ta, bởi vì bản thân chủ động hiến dâng tình yêu nên tất nhiên sẽ phải chịu đựng sự giày vò của tình yêu, đó mới là cái giá thực sự.

Tuyên Hoài Phong lại nghĩ khác. Nếu đã là tình yêu thì phải là cả hai bên đều tự nguyện, nếu không thì chẳng thể gọi là tình yêu được.

Nếu đã là tự nguyện thì tại sao lại có sự giày vò như vậy? Nếu thực sự dằn vặt nhau, vậy không thể gọi đó là tình yêu, mà là khổ tình.

Lúc ấy nói đủ mọi chuyện cũng chỉ là tìm đề tài cho đỡ nhàm chán, còn cười nói vô cùng vui vẻ.

Liệu có ai đã rơi vào lốc xoáy tình yêu còn có dư sức lực để bàn luận về sự giày vò, người yêu và người được yêu? Có muốn tự giải thoát cũng không kịp.

Tuyên Hoài Phong bị hắn gợi nhớ lại những kỷ niệm cũ, trong lòng cũng không khỏi thở dài, thấp giọng: “Kỳ Tuấn, anh đừng để trong lòng. Vừa nãy, em im lặng là do không biết nói như thế nào mới đúng, cũng không phải đang khó chịu gì cả.”

Lâm Kỳ Tuấn ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.

Tuyên Hoài Phong nói: “Xem này, em vốn muốn hỏi thăm bệnh tình, giúp anh mau khỏe, kết quả ngược lại còn khiến anh thêm buồn bực. Sớm biết như thế này thì em không gọi tới còn hơn.”

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Nếu em không gọi tới thì bệnh của anh tới lúc nào mới khỏi đây? Chẳng lẽ em lại nhẫn tâm với anh như vậy hay sao?”

Trong ấn tượng của Tuyên Hoài Phong, Lâm Kỳ Tuấn là người luôn luôn dịu dàng nho nhã, không bao giờ nói những lời lộ liễu như vậy, nghe qua thực không quen, nhịn không được liền nói: “Anh nói những lời như vậy mà không sợ người khác nghe thấy sao?”

“Không sợ, anh đã đuổi hết  đám người hầu ra ngoài rồi.”

“Bá mẫu đâu?”

“Mẹ anh ra ngoài đánh bài rồi.”

Tuyên Hoài Phong “nga” một tiếng, nói tiếp: “Thì ra là như vậy.”

Lâm Kỳ Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, nghe ra ý tứ của y, cười nói: “Em đang châm chọc anh đó hả? Vậy cũng được, tùy ý em thôi, ai bảo anh thực sự là người như vậy chứ. Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ có một mình anh mới phải chịu áp lực từ phía gia đình? Anh gọi điện tới Niên trạch cũng bị treo điện thoại không biết bao nhiêu lần, thật sự là một chút thể diện cũng không có.”

Tuyên Đại Vân đã tỏ rõ thái độ chán ghét Lâm gia trước mặt mọi người, dập máy khi Lâm Kỳ Tuấn gọi tới là chuyện vô cùng đương nhiên.

Điểm này, Tuyên Hoài Phong thật sự không thể khuyên can được.

Nghĩ tới việc mình bị chị gái áp chế đến độ không dám nói lời nào cũng giống với hoàn cảnh của Lâm Kỳ Tuấn, thật sự khó trách được hắn điều gì. Y đứng bên cạnh bàn điện thoại, thoáng mỉm cười.

Từ lúc đó, không khí giữa hai người tốt hơn trước.

Nói chuyện chưa tới mười câu, Tuyên Hoài Phong nâng mắt, hình như bên ngoài cửa sổ có bóng người.

Y lo lắng là người hầu trong dinh thự nhòm ngó, nghe lén để đi báo lại cho Bạch Tuyết Lam, lĩnh tiền thưởng. Y không dám tiếp tục trò chuyện, vội vàng nói: “Em phải gác máy rồi.”

Lâm Kỳ Tuấn thở dài: “Mới như vậy đã gác máy sao? Hiện tại em đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, anh biết phải làm như thế nào đây? Ngày mai anh gọi điện tới dinh thự Bạch gia, em nhớ tiếp máy nha, được không?”

Giọng nói của hắn thực sự ưu thương mùi mẫn, Tuyên Hoài Phong suy nghĩ cẩn thận cũng hiểu bản thân mình không xứng đáng với hắn, không khỏi áy náy thốt lên: “Anh không cần gọi điện tới, em sẽ đến thăm anh.”

“Em nói thật sao?” Lâm Kỳ Tuấn sợ y đổi ý, vội vàng hỏi: “Được rồi, em cũng không cần tới biệt thự Lâm gia, chúng ta nói chuyện gì ở đây cũng không tiện. Tới khách sạn Hoa Hạ đi, anh mời em ăn mấy món Âu.”

Tuyên Hoài Phong đã từng lĩnh giáo sự đáng sợ của Lâm phu nhân, vốn không có ý định tới Lâm gia, ngược lại, đến khách sạn Hoa Hạ cũng không tồi, chỉ là không yên tâm đối với thân thể của Lâm Kỳ Tuấn, luôn miệng hỏi: “Anh thật sự có thể ra ngoài sao? Đừng để ra ngoài một chuyến lại khiến bệnh nặng thêm. Em nghe người ta nói, bệnh của anh tới ba bốn hôm nữa cũng không được phép ra ngoài.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Cũng đâu phải bệnh nặng lắm, sợ cái gì? Chuyện đó đều do đám người hầu nháo lên với mẹ anh thôi. Một chút gió thổi qua cũng loạn cả lên, cứ như anh được nặn ra từ bột nhão không bằng. Anh cũng lo lắng bên em, Tuyết Lam có thể đồng ý để em ra ngoài sao?”

Tâm trí Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên trấn động.

Có tật giật mình, ngay cả ống nghe cũng suýt chút nữa đánh rơi.

Thân thể lung lay, phải một lúc sau mới đứng vững, suy nghĩ về ngữ khí của Lâm Kỳ Tuấn, thở hổn hển mấy hơi mới dám đưa điện thoại tới bên miệng, miễn cưỡng cười nói: “Vì sao hắn lại không chịu cho em ra ngoài? Em là sĩ quan phụ tá, xin nghỉ một ngày cũng không được sao?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Vậy thì tuyệt quá.”

Hai người lưu luyến nói lời tạm biệt.

Tuyên Hoài Phong buông điện thoại, thở phào một hơi, vừa bước ra khỏi phòng điện thoại lại đột nhiên biến sắc, dừng bước.

Trương Nhung đứng bên phải chân tường, thấy y trừng mắt nhìn mình liền chạy lại, cười một tiếng: “Tuyên sĩ quan.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng tức giận, trầm giọng hỏi: “Tôi gọi điện thoại trong phòng, anh đứng ở đây làm gì?”

Trương Nhung đúng là gặp vận xui, vừa nghe giọng điệu của Tuyên Hoài Phong đã biết y nghi ngờ mình, cười hì hì nói: “Tuyên sĩ quan, ngài nghi oan cho tôi rồi, tôi được Niên phu nhân sai tới đây mời ngài trở về. Ai ngờ lại thấy ngài đang gọi điện thoại nên không dám tới quấy rầy, cũng chỉ còn cách đứng ở đây chờ đợi ngài đi ra.”

Tuyên Hoài Phong nghe thấy chuyện chị đang tìm mình, cũng không muốn truy cứu hắn, vội vàng đi tới phòng khách.

Quả nhiên Tuyên Đại Vân vẫn còn ở đó.

Vừa thấy Tuyên Hoài Phong bước vào, cô nén giận đứng lên: “Hoài Phong, em tiễn khách xong thì tiễn cả bản thân mình hay sao? Chạy đi đâu cả nửa ngày làm chị ngồi đây đợi mãi.”

Tuyên Hoài Phong vội vàng giải thích: “Là lỗi của em, vừa vặn gặp một chút công việc cần phải xử lý nên làm trước.”

Tuyên Đại Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Hoài Phong” Tuyên Đại Vân đột nhiên nháy mắt với y: “Em lại đây.”

Tuyên Hoài Phong không biết cô có ý đồ gì, đứng lên, đem chiếc ghế đến bên cạnh cô, ngồi xuống: “Có chuyện gì?”

“Chị muốn hỏi em chút việc.”

Tuyên Hoài Phong thoáng cảm thấy chột dạ. “Không phải là chị ấy đã biết về cuộc điện thoại ban nãy đó chứ? Bọn họ ton hót nhanh tới vậy sao?”

Tuyên Đại Vân không biết y đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn chung quanh không người mới hạ thấp thanh âm hỏi: “Có phải dạo này ở hải quan tổng thự có chuyện gì không ổn hay không?”

“Em không hiểu mấy câu này, cái gì gọi là không ổn?”

Tuyên Đại Vân cầm khăn tay phẩy lên vai y, nghiêm mặt nói: “Đừng có giả hồ đồ với chị. Chị nghe được bên ngoài đồn đãi rất nhiều, nói gần đây hải quan tổng thự luôn gặp chuyện không may, hình như có quan chức bị người ta vây đánh, có người còn nói…hình như Bạch tổng trưởng đắc tội ai đó.”

Tuyên Hoài Phong cũng hiểu đại khái cô đang muốn nói tới việc gì, chỉ cười trấn an: “Mấy việc người ta đồn đãi bên ngoài, có bao nhiêu cái là sự thật? Hiện tại, trộm cướp hoành hành khắp nơi, người ta bị bọn côn đồ đánh đập là chuyện thường tình rồi, cũng không phải tất cả đều nhắm về phía mấy người trong hải quan tổng thự. Nói thế nào đi nữa, chẳng lẽ tổng trưởng không thể đắc tội vài người? Bây giờ, anh rể cũng đang là trưởng phòng, chẳng lẽ hắn không đắc tội ai? Đúng rồi, anh rể cũng là người thuộc hải quan tổng thự, sao chị không hỏi hắn?”

“Hỏi hắn?” Tuyên Đại Vân hừ nhẹ một tiếng: “Mới làm trưởng phòng có mấy tháng mà hắn đã hoàn toàn vênh mặt lên rồi. Mở miệng hay ngậm miệng cũng vì công việc ở cục hải quan,  bí mật quốc gia, thực là khinh thường mấy người thích nghe đồn đãi như nhóm phu nhân bọn chị mà. Gần đây hắn lại thường xuyên ra ngoài, ngày nào cũng không thấy bóng dáng đâu, chẳng biết đang bận rộn cái gì nữa.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày nói: “Sẽ không tiếp tục bao người khác ở bên ngoài đó chứ?”

“Chuyện đó thì thật sự không có.”

“Sao chị biết được?”

Tuyên Đại Vân liếc mắt về phía này, mỉm cười quan sát y: “Em nha, chỉ có vẻ ngoài là thông minh, bên trong thì hoàn toàn ngốc nghếch. Đàn ông có ở bên ngoài ăn vụng hay không, chẳng lẽ vợ của hắn lại không biết? Chỉ cần trên người có mùi son phấn sẽ không thể lừa ai cả.”

Tuyên Hoài Phong cũng cười: “Chị có cái mũi thật là thính nha.”

Tuyên Đại Vân bỗng nhiên quay lại đề tài cũ: “Nói như vậy thì hải quan tổng thự thật sự không xảy ra chuyện gì cả.”

Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng mím môi, lộ ra một chút tươi cười, hỏi cô: “Ổn thì sao? Mà không ổn thì thế nào?”

“Chị cũng chỉ lo lắng cho đứa em trai này thôi. Nếu không có gì nguy hiểm thì quá tốt rồi, điều đó chứng tỏ em có thể yên ổn sống ở đây. Nói đến cùng, Bạch tổng trưởng đối xử với em không tệ.” Tuyên Đại Vân nói xong, dừng một chút lại bỏ thêm một câu: “ Có điều, thời cuộc hiện tại thật sự rất loạn, hôm nay người này nắm quyền, ngày mai lại tới kẻ khác nắm quyền, các vị quan lớn cứ thay đổi giống như đèn kéo quân vậy. Em làm việc trong hải quan tổng thự, quan trọng nhất là không được phép dính vào chuyện thị phi, nếu thật sự gặp phiền toái, em phải nhớ kỹ câu này của chị – ‘nhanh chóng dứt ra.’.”

“Chị….”

Tuyên Đại Vân nhìn bộ dạng nghiêm nghị như muốn phản bác lại của Tuyên Hoài Phong, cười một tiếng: “Được rồi! Chị biết em không chấp nhận quan điểm tầm thường này của chị. Không hiểu mấy người trẻ tuổi thời nay nghĩ như thế nào, chạm tới chuyện đại sự gì đó đều muốn hiến thân vì quốc gia. Ai cũng không biết thân thể, da tóc là do cha mẹ ban cho, chỉ vì cái dũng khí nhất thời đã lập tức muốn hiến thân cho đất nước, vậy tấm lòng của cha mẹ thì đặt ở nơi nào? Chị muốn em trở thành viên chức của chính phủ chỉ vì muốn em sống tốt, nhưng cũng đừng học bọn họ.”

Tuyên Hoài Phong nghe như vậy liền cảm thấy vô cùng không vui, quay đầu kêu người hầu đổi trà nóng, mang hạt dưa tới.

Tuyên Đại Vân nói: “Chị biết mấy lời mình nói ra khiến em nghe không lọt tai, uổng công chị nói nãy giờ. Chị về!” Nói xong liền miễn cưỡng một tay chống eo đứng lên.

Tuyên Hoài Phong vội vàng đứng dậy: “Ăn cơm xong hãy về.”

“Không được, vú Trương đã nấu thuốc bổ thai, đang chờ chị về uống.”

Tính đến lúc này thì Tuyên Đại Vân đã mang thai được năm tháng, bụng phồng lên, di chuyển cũng có chút khó khăn.

Tuyên Hoài Phong sợ cô ngã nên cẩn thận dùng hai tay đỡ lấy, tiễn cô tới cổng chính của dinh thự.

Tự mình đưa chị ngồi an ổn ở ghế sau nhưng y vẫn không an tâm, tìm túi tiền, đi đến bên cửa kính xe, lấy năm đồng đưa cho tài xế, cẩn thận dặn dò mấy lần: “Mặc kệ có chuyện gấp hay không thì vẫn phải lái xe thật chậm, càng vững vàng càng tốt, hơn nữa, nhất định không được phanh gấp.”

Tuyên Đại Vân ở phía sau cười nói: “Ôi trời, em vung tiền sang quá nha.”

Tuyên Hoài Phong nhìn ô tô của Niên gia đi xa, quả nhiên lái rất chậm, lúc này mới an tâm trở vào dinh thự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện