Ngày hôm nay, thật ra người thức dậy sớm nhất là Triển Lộ Chiêu.

Trời vừa tờ mờ sáng, hắn cũng sảng khoái thức dậy. Vừa dậy đã đẩy mạnh lên người Tuyên Hoài Mân mấy lượt.

Tuyên Hoài Mân trở mình, dụi dụi đôi mắt, mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Chẳng phải hôm nay có hẹn với cậu ấy sao? Làm thế nào mà cậu còn ngủ như heo thế?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Quân trưởng đại nhân, chúng tôi hẹn nhau ăn trưa chứ không phải ăn sáng. Bây giờ mấy giờ rồi?”

Triển Lộ Chiêu đáp: “Dù sao cũng cần phải chuẩn bị.”

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Triển Lộ Chiêu vừa định trả lời, bỗng nhiên quan sát Tuyên Hoài Mân đang cuộn tròn trên giường, nhíu mày: “Này, đang làm gì thế? Lão tử cũng đã dậy rồi, cậu còn làm trò chết tiệt gì đây? Đứng lên!”

Đá mạnh lên chân giường một cái, tiếng động lớn vang lên.

Tuyên Hoài Mân có buồn ngủ hơn nữa cũng chẳng ngủ được, đành phải mơ màng mò dậy, ngồi bên giường, đôi chân trần trắng như tuyết lộ ra, vuốt tay nói: “Tôi dậy rồi đây, bây giờ thì sao?”

Triển Lộ Chiêu lập tức hỏi: “Cậu thấy hôm nay tôi mặc thế nào mới ổn?”

Tuyên Hoài Mân mở miệng thật lớn, cơ hồ muốn cười một tiếng, nhưng thấy Triển Lộ Chiêu nghiêm túc nên chẳng dám cười thật.

Chỉ một khoảnh khắc như vậy, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm giác khác lạ, giống như chìm dần xuống vũng lầy, sâu đến nỗi khiến không khí nghẹn lại trước ngực.

Có điều, việc này ngược lại còn khiến hắn tỉnh táo hẳn.

Triển Lộ Chiêu thấy hắn mím môi không lên tiếng, nói: “Bình thường cậu nói nhiều là thế, tại sao đến lúc hỏi cậu thì cậu lại biến thành cầm điếc rồi? Nói mau.”

Tuyên Hoài Mân âm thầm cười lạnh lại chẳng dám lộ ra mặt, chỉ ngượng ngùng đáp: “Bình thường anh là người có chủ kiến, làm thế nào mà hôm nay đến việc mặc quần áo gì cũng không quyết định được?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Không phải tôi không có quyết định, chẳng qua chỉ hỏi ý kiến cậu một chút. Trước kia cậu đã ở với nhị ca cậu lâu như vậy, chắc cũng phải biết sở thích của cậu ấy. Mặc quân trang thích hợp hay áo dài thích hợp hơn? Đúng rồi, cậu ấy du học nước ngoài về, biết đâu chừng lại thích tây trang. Chết tiệt, ở đây tôi lại chẳng có bộ tây trang nào tử tế cả.”

Hắn bỗng nhiên nóng giận, lại đá mạnh lên chân giường một cái, quát tháo Tuyên Hoài Mân: “Cậu đã không nói được một lời, bây giờ còn giở cái mặt quỷ đấy ra cho ai xem!”

Lúc này Tuyên Hoài Mân mới đề nghị: “Anh mặc áo dài đi.”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Tại sao?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Lúc anh còn là hộ binh của ba ba, anh ấy đã nhìn thấy anh mặc quân trang rồi, vậy mà anh ấy cũng chẳng có ấn tượng gì với anh cả. Mặc tây trang, trong bụng anh lại chẳng có chút kiến thức tây dương nào, có mặc long bào cũng chẳng giống thái tử, ngược lại càng không được tự nhiên. Vẫn nên mặc áo dài đi, kiểu cách cũ của người Trung Quốc chúng ta vừa thuận mắt vừa thoải mái, huống hồ…”

Bỗng nhiên ngậm miệng, không nói nốt nửa câu sau.

Triển Lộ Chiêu truy vấn: “Huống hồ cái gì?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi mà nói sẽ bị ăn mắng. Tôi không nói.”

Triển Lộ Chiêu dỗ: “Mau nói đi, tôi không mắng cậu.”

Lúc này Tuyên Hoài Mân mới chậm rãi nói: “Huống hồ, tôi thích nhìn anh mặc áo dài.”

Triển Lộ Chiêu hừ một tiếng: “Tôi mặc thế nào thì cậu không thích? Tôi không mặc cậu càng thích ấy chứ.”

Vươn tay, véo lên gương mặt mềm mịn của hắn một lúc, xoay người mở tủ quần áo ra, đưa lưng về phía Tuyên Hoài Mân hỏi: “Này, nhị ca của cậu thích người ta mặc màu gì? Chất liệu ra sao? Đừng có ngồi ngây ra đấy, lại đây giúp tôi chọn.”

Tuyên Hoài Mân bực bội trong bụng lại chẳng biết làm sao với cái tính ngang ngược của Triển Lộ Chiêu, chỉ có thể xuống giường bước tới đó, nhìn một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào một bộ màu lam: “Chọn cái này đi.”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Tại sao lại chọn cái này?”

Tuyên Hoài Mân thấy Triển Lộ Chiêu quá coi trong cuộc gặp mặt này, quả thực chẳng giống kẻ lợi hại, oai phong thường ngày. Hắn càng hận Tuyên Hoài Phong, nghiến răng nghiến lợi, không tiếp tục nhịn được nữa, bắt đầu bịa chuyện: “Anh ấy thích nhất là màu lam, trước kia anh chưa từng thấy anh ấy mặc áo dài màu lam sao?”

Triển Lộ Chiêu hồi tưởng một lúc, thế nhưng lại tỏ vẻ đồng tình: “Hình như có việc đó, cậu ấy mặc màu lam mấy lần liền, mùa đông còn quàng thêm một chiếc khăn màu trắng, quả thật rất đẹp.” Vẻ mặt say mê.

Hôm nay, Lâm Kỳ Tuấn cũng hẹn người ăn cơm trưa, sau khi ăn điểm tâm, bỗng nhiên nhớ tới việc hai ngày trước rơi vào vấn đề của Tuyên Hoài Phong lại không đi nghe hí khúc, nhất thời nhớ nhung Bạch Vân Phi, vội vàng gọi điện tới Thiên Âm Viên, hỏi xem khi nào mới biểu diễn vở của Bạch Vân Phi, hắn muốn đặt một khu ghế lô.

Người tiếp điện trả lời hắn: “Hai ngày này lão bản chưa diễn vở nào.”

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Tại sao?”

Đầu bên kia nói: “Lâm thiếu gia ngài không biết? Bạch lão bản bị bệnh nên muốn nghỉ vài ngày.”

Lâm Kỳ Tuấn nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhìn sắc trời còn sớm, lập tức vào trong cửa hàng tìm vài món hàng tây dương mới mẻ, lại mua một mảnh lụa, ngồi ô tô tới thăm Bạch Vân Phi.

Đến trước cửa, vừa vặn thấy Bạch Chính Bình, cữu cữu của Bạch Vân Phi cầm một chiếc lồng chim nhỏ ra ngoài.

Đối với Bạch gia mà nói, hắn chính là một ông thần tài rất lớn, Bạch Chính Bình cười như mặt nở hoa đến nơi, chạy lại tiếp đón: “Ui, không phải Lâm thiếu gia đây sao? Mấy ngày này vẫn chưa thấy ngài, Vân Phi nhớ ngài lắm đấy.”

Lâm Kỳ Tuấn bước từ trên xe xuống, hỏi: “Nghe nói cậu ấy bị bệnh?”

Bạch Chính Bình thở dài một hơi: “Buổi tối ham chơi, nhiễm lạnh một chút, nói là sợ ảnh hưởng xấu tới cổ họng nên không chịu tới Thiên Âm Viên, nhất định đòi nghỉ ngơi tốt hẳn mới ra ngoài. Tôi thấy đều là do tính tình lười biếng của nó thì có, nhưng mà thôi vậy, cứ theo ý nó đi. Tốt xấu gì thì bây giờ nó cũng là diễn viên được yêu thích nhất, không ít người nâng niu, muốn thế nào thì làm thế nấy vậy.”

Kỳ thực Lâm Kỳ Tuấn cũng ghét tên cữu cữu này của Bạch Vân Phi, nghe trong lời hắn nói có ý trách cứ nhưng cũng không hỏi lại, nói có lệ hai câu liền ôm quà tiến vào.

Vào cổng lớn, cách sân thấy Bạch Vân Phi mặc bộ đồ trắng, ngồi trong phòng, nghiêng người nhìn sang thấy hắn rất bình thản, hiểu là bệnh không nặng lắm, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều.

“Vân Phi, anh tới thăm em đây.” Lâm Kỳ Tuấn bước tới, tiện tay đặt quà tặng lên bàn, ló đầu về phía trước hỏi Bạch Vân Phi: “Sao bệnh lại không nói cho anh biết?”

Bạch Vân Phi biết hắn đến đây, đứng lên chào hỏi, lịch sự mời hắn ngồi, nói: “Chẳng phải bệnh gì nặng lắm, không đáng phải gọi điện tới khắp nơi khoe khoang, em chỉ muốn thừa dịp lấy cớ này nghỉ ngơi vài ngày thôi.”

Lâm Kỳ Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, em cũng nên nghỉ ngơi một chút, vài ngày nữa anh sẽ đưa em ra ngoại thành chơi, thế nào?”

Vừa nói vừa quan sát.

Bạch Vân Phi mặc quần áo ở nhà, gió nhẹ trong sân nhà truyền tới một cái đã khiến thắt lưng lộ ra, như ẩn như hiện, thư nhã hơn so với khi trên sân khấu.

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Tâm trạng em hôm nay có vẻ không tồi, trên tay cầm thứ gì vậy?”

Bạch Vân Phi nói: “Là quà bạn em đưa tới.”

Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Có thể cho anh xem không?”

Bạch Vân Phi nghĩ một lúc, sau đó đưa thứ kia cho hắn.

Lâm Kỳ Tuấn nhận lấy, cùng lắm chỉ là một thứ đồ trang trí kỳ quái, giống đá lại chẳng phải đá, sắt cũng chẳng phải sắt, cầm trong tay lật lên lật xuống một hồi, nói: “Đây là giá bút hả?”

Bạch Vân Phi nhắc nhở một câu: “Cẩn thận, bất cẩn làm rơi sẽ hỏng mất.” Lấy tay để phía dưới đề phòng.

Trong lòng Lâm Kỳ Tuấn có chút không vui, nói: “Xem ra người bạn này của em rất quan trọng. Anh tặng em bao nhiêu thứ cũng chưa thấy em cẩn thận thế này bao giờ. Cái giá bút cổ lỗ này đáng giá đến thế sao?”

Bạch Vân Phi nói: “Anh không hiểu rõ đâu. Gần đây, người bạn này đối xử với em rất thân thiết, thấy em nhìn trúng thứ này ở nhà cô ấy, lúc đó đã muốn tặng em, em vì xấu hổ nên từ chối. Ai biết cô ấy lại gói ghém cẩn thận, sau lại sai người hầu đưa đến nhà em, khiến em vô cùng cảm kích. Thứ hai, đối với em mà nói, vật này vô cùng đáng quý. Nó là vật cũ trước kia trong nhà em, không ngờ qua nhiều lần trắc trở lại khiến em gặp lại nó. Anh nói xem, có phải em cần cẩn thận hay không?”

Lâm Kỳ Tuấn đột nhiên hiểu ra, nói: “Quả vậy, phải thật cẩn thận. Không biết rốt cuộc người bạn này là thần thánh phương nào? Người ta đối xử với em tốt như vậy, anh cũng nợ người ta một phần tình cảm.”

Bạch Vân Phi nói: “Anh cũng biết người đó mà, là chị của Tuyên phó quan, Niên phu nhân.”

Lâm Kỳ Tuấn luôn cảm thấy Niên phu nhân không thích mình cho lắm, trước kia gọi điện tới Niên trạch hỏi thăm Tuyên Hoài Phong, không biết hắn đã phải chịu bao nhiêu biểu hiện lạnh lùng của cô. Biết được đáp án, giọng nói lập tức chẳng còn nhiệt tình như khi nãy, chỉ nói: “Thì ra là cô ấy.”

Vừa nói tới việc này lại nghĩ đến Tuyên Hoài Phong.

Ruột gan như bị ai đó nhéo quặn một phen, ê ẩm, đau đớn.

Bạch Vân Phi vẫn tiếp tục khen: “Đúng là cô ấy, Niên phu nhân quả đúng là tiểu thư danh gia, vừa nhã nhặn lại hào phóng, hơn nữa tính tình cũng tốt, càng đáng quý hơn là cô ấy đối xử với mọi người rất bình đẳng, không giữ tư tưởng thành kiến.”

Lâm Kỳ Tuấn nghe xong một loạt từ ngữ khen ngợi này, tâm trạng quan tâm tha thiết tới thăm bệnh lúc đầu vơi đi hơn phân nửa.

Im lặng một lúc lâu, lạnh lùng lên tiếng: “Nói vậy, em và cô ấy rất thân thuộc?”

Bạch Vân Phi ngạc nhiên, không hiểu hắn tức giận cái gì.

Hai ngày nay hai người chưa hề liên hệ, vất vả lắm mới gặp mặt được một lần, không ngờ lại vì Tuyên Đại Vân mà nháo ra chuyện không vui, không khí cũng lãnh đạm dần.

Lâm Kỳ Tuấn chẳng còn lòng dạ ngồi xuống, bất an tâm sự vài câu liền tìm cớ có hẹn phải rời khỏi, trước khi đi còn hỏi Bạch Vân Phi: “Đêm nay anh đặt một phòng ở khách sạn Hoa Hạ, em đến hay không?”

Bạch Vân Phi ngẩn ra, kỳ thực, cùng Lâm Kỳ Tuấn tới khách sạn không phải chuyện chưa từng xảy ra, nhưng hiện tại nghe hắn nói vậy, trong lòng lại nảy sinh thứ tâm trạng khác, không khỏi mím môi, quật cường hỏi: “Chẳng phải anh tới thăm bệnh sao?”

Lâm Kỳ Tuấn bị hỏi một câu khiến cho nghẹn họng, gương mặt xấu hổ trở nên trắng bệch, buồn bã nói: “Vậy em nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.”

Xoay người rời khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện