Bạch Tuyết Lam thấy y ôm dạ dày liền tức giận bản thân nhất thời vô tình, không nhớ tới việc y mới ăn mấy thứ kia, tám phần là do xương vai đụng vào rồi, cười khổ: “Tôi thành thật xin lỗi.”

Tự mình ngồi lên giường, nâng Tuyên Hoài Phong dậy, nửa nằm trên người mình.

Tuyên Hoài Phong có chút khó xử, không chịu dán lên người hắn.

Bạch Tuyết Lam đè lại, quan sát y, hàm răng trắng bóng lộ ra, tươi cười: “Tôi thật sự không thể để cậu xoay qua xoay lại bên cạnh như vậy, cậu mà còn uốn éo như vậy nữa là tôi không nhịn được đâu.”

Lời này của hắn là uy hiếp, nhưng cũng có năm phần là thật lòng.

Tuyên Hoài Phong ở bên hắn đã lâu nên cũng hiểu tính tình của hắn, càng chống đối thì hắn càng dùng biện pháp mạnh, y đành phải dán lưng lên ngực hắn, chậm rãi hít thở.

Cuối cùng Bạch Tuyết Lam cũng thong thả ôm lấy y, nhưng cũng chẳng yên tĩnh được bao lâu, chỉ chốc lát sau đã đưa tay thăm dò vào vạt áo.

Tuyên Hoài Phong cảnh giác: “Làm cái gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Giúp cậu xoa xoa.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần.”

Bạch Tuyết Lam liền lộ ra biểu tình bất mãn: “Tôi đã làm Liễu Hạ Huệ như vậy rồi mà cậu còn muốn cự tuyệt hay sao?” Ngậm lấy vành tai y, tức giận cắn một ngụm. Cắn xong, hắn lại vươn đầu lưỡi đảo vòng quanh vết răng, đầu lưỡi liếm láp như con rắn nhỏ nóng ấm trườn trên miếng mồi ngon lành.

Tuyên Hoài Phong bị hắn khiến cho thở dốc một trận, run rẩy nói: “Đừng nháo, dạ dày tôi khó chịu mà.”

Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội nói: “Vậy để tôi giúp cậu xoa đi.”

Thấy Tuyên Hoài Phong không lên tiếng, bàn tay lập tức tiếp vào phía dưới áo ngủ, lướt qua da thịt non mềm, lòng bàn tay dặt lên vị trí dạ dày.

Hắn cũng không dám quá xằng bậy, lo lắng ép buộc sẽ khiến Tuyên Hoài Phong phát bệnh, đôi bàn tay qua lại như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về.

Tuyên Hoài Phong thấy lòng bàn tay kia thật nóng, dán lên da thịt cũng thật thoải mái, mới đầu còn lo lắng hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, sau thấy hắn không làm gì khác nên cũng dần yên tâm, ngả đầu dựa lên vai hắn nghỉ ngơi.

Bạch Tuyết Lam thấp giọng: “ Đây đều là lỗi của tôi, còn nghi ngờ cậu nói buổi tối không nên ăn nhiều.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không hẳn là do mấy miếng quế hoa cao kia đâu. Tôi nghĩ có thể do món tôm cua lúc bữa tối đấy, món đó rất cay, tôi lại nhất thời tham ăn, thế nên ăn không ít. Thịt cua rất khó tiêu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chuyện đó cũng là lỗi của tôi.”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên: “Tự tôi thích ăn, anh có chỗ nào sai?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu là người của Bạch Tuyết Lam tôi, phàm là cậu có chút gì không ổn thì đều là lỗi của tôi hết.”

Tuyên Hoài Phong nghe xong những lời này cũng không biết phải làm sao, một lúc sau vẫn chưa lên tiếng.

Cuối cùng, y thản nhiên nói: “Anh thật sự rất tự cao tự đại.”

Y không nói chuyện với Bạch Tuyết Lam nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có Bạch Tuyết Lam cẩn thận quan tâm, cơn đau nơi dạ dày cũng dần biến mất, lòng bàn tay kia vẫn đặt lên đó, thực sự rất thoải mái.

Gió đêm từ cửa sổ tiến vào, sau lưng là thân thể của Bạch Tuyết Lam, lại được Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng ôm ấp, ấm áp, cũng thực thoải mái.

Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Ngủ rồi sao? Dạ dày có đỡ chút nào không?”

Tuyên Hoài Phong đã buồn ngủ lắm rồi, đầu óc mơ mơ màng màng, khẽ nhích người, thì thầm: “Anh ôm tôi thật thoải mái….”

Thoáng nhích người tìm một tư thể thoải mái, ngủ say.

Ngày hôm sau, Tuyên Hoài Phong phát hiện mình ngủ trong lòng Bạch Tuyết Lam một đêm, vừa sợ lại vừa mắc cỡ.

Bạch Tuyết Lam thấy y ngượng ngùng, cũng không đem chuyện tối qua y ngủ thật ngây thơ đáng yêu, chỉ cười nói: “Tôi cũng là bệnh nhân đáng thương, vì cậu lại chịu khổ cả buổi tối, không dám buông cậu ra, sợ đánh thức cậu dậy, cũng chẳng dám nhắm mắt, sợ ngủ quên lại buông tay ra, khiến cậu ngã lên mặt đất.”

Tuyên Hoài Phong càng lúng túng không chịu nổi, nhớ tới việc hôm nay có hẹn với Tạ Tài Phục, khó chịu xoay người đi thay quần áo.

Đến ngoài cửa lớn, Bạch Tuyết Lam đã sớm kêu người chuẩn bị ô tô, Tống Nhâm mặc một bộ quân trang, eo đeo một bao súng ngắn, trên lưng còn có một cây súng trường, uy phong lẫm lẫm mang theo bảy tám vệ binh chờ ở đó.

Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy đã không khỏi nhíu mày: “Như vậy thì quá phô trương.”

Tống Nhâm cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Ngài là sĩ quan phụ tá của tổng trưởng, một đoàn người nhỏ như thế này thì tính cái gì? Nói ngài hay, phái đoàn của Bạch tư lệnh ở Sơn Đông mới chân chính được coi là lớn. Đi ra ngoài chẳng những có ô tô mà còn có cả đội kỵ binh. Dù sao tổng trưởng cũng đã nói rồi, tình hình bên ngoài bây giờ rất loạn, từ nay về sau, nếu vệ binh không hơn mười người, ô tô không hơn ba chiếc thì ngài cũng không được ra ngoài.”

Đương nhiên Tuyên Hoài Phong cũng biết tình hình bên ngoài đang rất hỗn loạn.

Những lời Bạch Tuyết Lam nói không phải cái nào cũng sai.

Tuyên Hoài Phong ngẫm lại một chút cũng không tiếp tục so đo, ngồi lên chiếc ô tô ở giữa, nói địa chỉ với tài xế. Lúc này, một trước một sau là hai chiếc ô tô của vệ sĩ khiến mọi người trên đường cái không khỏi chú ý.

Tối qua Tạ Tài Phục được người của dinh thự Bạch gia tới thông báo, nói hôm nay có Tuyên sĩ quan tới thăm, còn cố ý nhờ đồng nghiệp xin nghỉ dạy một ngày giúp hắn, chuẩn bị chờ Tuyên Hoài Phong tới.

Nghe thấy tiếng ô tô vang lên từ ngoài cửa, hắn lập tức ra đón, cư nhiên đập vào mắt chính là ba chiếc ô tô cũng đám vệ binh đằng đằng sát khí, còn đáng sợ hơn lần gặp Tuyên Hoài Phong lúc trước, hắn không khỏi bị hù cho nhảy dựng.

Tuyên Hoài Phong đành phải giải thích với hắn hai câu, lại nhắc tới chuyện chuyển nhà.

Tạ Tài Phục xua tay nói: “Không dám, không dám, mượn nhiều tiền như vậy cũng đã đủ gây phiền toái cho cậu, làm sao tôi dám nhờ cậu thu xếp chỗ ở cho mình nữa?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi cố ý tới đây là vì anh, không cần khách khí.”

Khuyên mãi thì Tạ Tài Phục mới đồng ý mang Tiểu Dung Nhi lên ô tô, lập tức tới căn nhà mà Bạch Tuyết Lam đã nói.

Đếm trước cửa tiểu viện, vừa đi vào trong liền thấy vật dụng hàng ngày đã được chuẩn bị đầy đủ, cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, trên bàn là một cây phất trần, đến Tuyên Hoài Phong cũng âm thầm kinh ngạc.  Chẳng phải hôm qua mới nói nơi này không có người ở hay sao? Tại sao hiện tại lại sạch sẽ sáng sủa như vậy? Nghĩ qua một chút cũng biết Bạch Tuyết Lam nhân lúc trời tối đã sai người tới đây quét dọn.

Chuyện này lại thiếu hắn một phần nhân tình rồi.

Y hỏi Tạ Tài Phục thấy thế nào, Tạ Tài Phục sao dám có ý kiến, chỉ hổ thẹn nói: “Cha con chúng tôi thật sự đảm đương không nổi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chỗ này so với nơi ở trước của hai người không khác nhau mấy, chỉ sạch sẽ hơn một chút. Nhưng chuyện sạch sẽ này cũng rất quan trọng, không riêng vì anh, cũng vì Tiểu Dung Nhi. Một cô bé nhỏ như vậy không thể so với người lớn được, ở lại nơi như thế, vi khuẩn nhiều, sẽ dễ dàng sinh bệnh.”

Lời này chính là đụng tới tâm khảm của Tạ Tài Phục, đương nhiên cha nào chả thương con cái.

Nhìn Tiểu Dung Nhi chạy loanh quanh trong tiểu viện xem đông xem tây, bộ dạng vô cùng vui vẻ, hắn cũng không ý kiến gì nữa, sửa lời muốn mời Tuyên Hoài Phong một bữa cơm.

Tuyên Hoài Phong biết túi tiền của hắn không tiện cho lắm, cười nói: “Bữa cơm này tôi nhất định sẽ nhận, tuy nhiên, chúng ta đã từng là đồng nghiệp, chẳng lẽ tôi lại không biết tiền lương giáo viên khi nào mới phát hay sao? Hiện tại không phải thời điểm thích hợp, chờ tiền lương tới tay, tôi sẽ tới đây, đến lúc đó anh phải làm hai, ba món thật ngon để đãi tôi đấy.”

Y vốn định sắp xếp chuyện chỗ ở xong sẽ tới Niên trạch thăm chị mình, vừa quay đầu lại thấy Tiểu Dung Nhi gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn không có bao nhiêu huyết sắc, hiển nhiên là không đủ dinh dưỡng, lại nghĩ tới chuyện cô bé không còn mẹ.

Thật sự rất đáng thương.

Nhớ tới chuyện đứa trẻ này phải chịu khổ, chuyện vui vẻ của trẻ con còn gì khác ngoài chuyện có đồ chơi mới, có đồ ăn ngon? Hôm nay có cơ hội, nên cho cô bé một ngày phấn chấn mới đúng.

Y cũng không đề cập tới chuyện đi thăm chị mình, nói với Tạ Tài Phục: “Vì chuyện nhà ở đã tiêu tốn hết cả buổi sáng rồi, tôi cũng sớm đói bụng. Hôm nay tôi chủ trì, mời anh với Tiểu Dung nhi một bữa, không biết anh có nể mặt không đây?”

Kiên trì mời cha con bọn họ lên ô tô.

Tài xế hỏi muốn đi đâu.

Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ bọn họ cũng có thể tới những nơi bình thường, những nơi chi phí cao thì khó bước vào, không bằng dẫn bọn họ tới thử một lần. Có điều, đi ăn món tây thì nhiều quy củ, những nơi khác thì hương vị quá bình thường, nên chọn một nhà hàng Trung Quốc cao cấp là được.

Tuyên Hoài Phong nói với tài xế: “Ở đây có nơi nào bán đồ ăn thật ngon, nhất định phải là đồ cao cấp, anh lái xe đưa chúng tôi tới đó đi.”

Tài xế nghe xong liền dậm chân ga, đưa bọn họ đi một đoạn đường.

Bước xuống xe, vừa ngẩng đầu thì Tuyên Hoài Phong đã thấy trước mắt là một nhà hàng Trung Hoa.

Nhà hàng này khí thế thật lớn, nghe nói đầu bếp ở đây trước kia phục vụ trong cung đình, là ngự trù (đầu bếp của hoàng cung), chuyên nấu ăn cho Lão phật gia, có tên tuổi, nấu ăn hương vị lại thơm ngon, những người giàu có đều yêu thích nơi này. Đương nhiên, giá cả cũng rất kinh khủng.

Đại khái gần đây được khách nước ngoài ưa chuộng, đứng ngoài cửa có mấy nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh có một người Ấn Độ, trên đầu là một chiếc mũ nặng trịch, màu da cùng màu mắt khác hẳn người Trung Quốc. Tiểu Dung nhi nhìn theo hắn không hề chớp mắt.

Tạ Tài Phục mới nhìn thấy sự phô trương kia cũng đã khiếp đảm, nhỏ giọng nói: “Tuyên tiên sinh, chúng ta tới nhà hàng khác đi.”

Tuyên Hoài Phong là sĩ quan phụ tá nhưng cũng ít khi ra ngoài, mỗi lần ra ngoài cũng chỉ ăn đồ tây, chưa từng tới nơi này lần nào. Đôi mắt vừa thấy nơi này cũng tỏ ra thích thú, tuy rằng biết nơi này đắt đỏ nhưng thứ nhất không thiếu tiền, thứ hai lại thấy Tiểu Dung nhi rất tò mò về nơi này, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng trí bừng bừng, quả nhiên là vẻ mặt đáng yêu trẻ con nên có.

Y không chịu chọn nơi khác: “Những nơi khác chưa chắc đã bằng ở đây, chúng ta chọn nơi này đi.”

Dẫn đầu đoàn người.

Những người trên đường nhìn thấy bọn họ ngồi trên ba chiếc ô tô tới đây, lại có rất nhiều vệ binh vây quanh nên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa bọn họ tới một khu ghế lô.

Tống Nhâm còn ngại ồn ào nên muốn tìm một nơi yên tĩnh.

Phục vụ cười nói: “Đại nhân à, ngài nhìn xem, hiện tại là thời điểm đông khách nhất của nhà hàng, may là ngài tới đúng lúc, khu ghế lô này vừa có người lui thời gian. Bằng không, chờ một lúc nữa sẽ không còn đâu, ngay cả chỗ trống dưới lầu hay đại sảnh cũng không có.”

Tống Nhâm kêu vệ binh đi kiểm tra một vòng, quả nhiên nơi này buôn bán hưng vượng, đành phải ngồi ở nơi này.

May mắn khu ghế lô này cũng lớn, Tuyên Hoài Phong kêu hai bàn trong phòng. Một bàn nhỏ là của y cùng cha con Tạ Tài Phục, bàn lớn thì y kêu Tống Nhâm cùng mấy người vệ binh đi theo ngồi xuống ăn chung.

Đồ ăn đưa lên, Tuyên Hoài Phong liếc mắt một cái cũng nhận ra hơn phân nửa là những món khó gặp bên ngoài, y muốn cha con Tạ Tài Phục nếm thử nên chọn khoảng năm, sáu món.

Tạ Tài Phục  ngăn lại: “Ba người ăn không hết đâu. Cậu làm chủ như vậy, cha con chúng tôi làm khách làm sao dám nhận?”

Tuyên Hoài Phong đành phải bớt một trong số sáu món.

Tuy giá cả ở Kinh Hoa Lâu này thực cao nhưng cũng không tồi, gọi xong món cũng đã được tặng trước hai đĩa đồ ăn lạnh, mời bọn họ vừa ăn vừa đợi. Không bao lâu sau đã thấy mấy món nóng hổi được đưa lên.

Ăn một miếng, quả nhiên hương vị vô cùng tuyệt vời, da vịt nướng vừa giòn lại không nhiều mỡ.

Tiểu Dung nhi ban đầu còn có chút ngượng ngùng, sau lại can đảm hơn một chút, ăn thực vui vẻ.

Tuyên Hoài Phong ăn mỗi món một miếng, sau đó cùng Tạ Tài Phục nói chuyện về tin tức của trường học.

Đang trò chuyện thì phòng cách vách bỗng nhiên nháo nhào ồn ã, còn có tiếng chửi bới không kiêng nể gì của đám đàn ông. Hai người không khỏi dừng lại, cùng nhìn về phía bên phải. Nhà hàng Trung Quốc khác hẳn so với những nhà hàng phương tây, luôn luôn náo nhiệt, hơn nữa tường ngăn cách giữa các khu ghế lô cũng là tường gỗ, không cách âm là mấy.

Tống Nhâm đi tới hỏi: “Tuyên sĩ quan, hay là tôi tới đó kêu bọn họ im lặng một chút?”

Tuyên Hoài Phong lắc đầu: “Thôi, cần gì phải phá hưng trí của bọn họ? Cố gắng chịu một lúc sẽ yên tĩnh thôi.”

Quả nhiên, một lát sau đã thấy khu ghế lô cách vách yên tĩnh trở lại.

Tuyên Hoài Phong cười, sau đó lại cùng Tạ Tài Phục trò chuyện. Không ngờ mới nói được một hai câu lại âm thanh từ bên đó vang tới, không phải ồn ào, là giai điệu vô cùng êm tai.

Xướng lên: “Tây thi nữ sinh trường tại Trữ La thôn lí, nan đắc hữu khai hoài sự thường tỏa song mi......”

(Dịch: Tây Thi sinh ở thôn Trữ La, đôi hàng mi xinh đẹp hiếm người có được.)

Tuyên Hoài Phong sửng sốt, đây không phải ca từ của bài “Tây Thi” hay sao? Giọng hát kia cũng vô cùng quen thuộc, hình như là Bạch Vân Phi.

Nghe cẩn thận một lần nữa.

Chính xác! Đúng là giọng hát Bạch Vân Phi!

Tuyên Hoài Phong biết có lẽ Bạch Vân Phi đang hầu bữa cho người khác, cũng trùng hợp, vừa tới ăn một bữa cơm đã thấy hắn ở cách vách. Nhớ tới chuyện lần trước đuổi Bạch Vân Phi, trong lòng y cũng có phần áy náy, suy nghĩ xem có nên chờ bữa tiệc bên đó kết thúc thì nhân cơ hội nói vài câu với hắn hay không.

Đang nghĩ, bỗng nhiên thấy nghe thấy cách vách ‘xoảng’ một tiếng, không biết ai quăng thứ gì lên mặt đất, dọa Tiểu Dung nhi đang ăn uống vui vẻ cũng phải rụt đũa lại.

Tiếng ca của Bạch Vân Phi đột ngột im bặt.

Giọng nam thô lỗ chửi mắng: “Ông đây là người phú quý! Xướng cái kiểu quái quỷ gì thế?”

Tuyên Hoài Phong âm thầm kinh ngạc, tại sao giọng nói này cũng có chút ấn tượng nhỉ?

Chẳng qua nhất thời y vẫn không nghĩ ra là người nào.

Đại khái có người nói cho tên kia tên bài hát, hắn lập tức “xì” một tiếng khinh bỉ: “Mẹ mày! Mày là Tây Thi thì chẳng phải tư lệnh lão tử là tên Phù Sai xui xẻo tám đời kia hay sao? Lão tử mới tới đây, bảo mày hầu một bữa rượu mà mày đã muốn khiến cho lão tử xui xẻo rồi hả?”

Chỉ nghe thấy Bạch Vân Phi nén giận nói: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo, tư lệnh đại nhân rộng lòng tha thứ.”

Mọi người cũng phụ họa vài câu, sau đó khuyên vị tư lệnh kia chọn bài hí khúc khác.

Vị tư lệnh kia hắc hắc cười nói: “Mấy khúc nhã nhặn thì bản tư lệnh không biết. Được rồi, cậu xướng bài “Ta cởi cúc áo cho người xem” đi.”

Người này thật là… vừa nghe qua đã biết đây là dâm khúc các cô gái chốn thanh lâu hay xướng.

Vừa nói ra, mấy người bên cạnh cười vang, ngẫu nhiên nghe tiếng phụ nữ nũng nịu: “Tư lệnh thật xấu, hắn là đàn ông lại bắt hắn hát “Ta cởi cúc áo cho người xem”, vậy chị em chúng tôi làm sao bây giờ?”

Không biết có phải Bạch Vân Phi bị dọa sợ hay không, giọng run run: “Tư lệnh, ngài đừng giận, tiểu nhân hát hí khúc nên cũng chỉ biết một vài vở nhất định, những khúc hát khác thì thật sự không biết.”

“Vậy thì học. Tiểu Ngân Linh, không phải cô thông thuộc mấy bài hát này lắm hay sao? Đến đây, cô dạy tên đào kép này hát đi.”

Bạch Vân Phi nói: “Học ngay lúc này e rằng không kịp, tiểu nhân vốn là người ngu dốt. Huống hồ, sau khi ăn xong thì tiểu nhân còn có hẹn với khách….”

Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng bàn tay chạm vào vật gì đó “ba” một tiếng.

Tuyên Hoài Phong đang dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh, nghe thấy tiếng tát kia thì cũng giật mình.

Vị tư lệnh kia hung tợn nói: “Mẹ mày! Đúng là cái loại không biết xấu hổ! Không kiên nhẫn tiếp lão tử đây có phải không? Sau khi ăn xong còn có hẹn với người khác? Mày hẹn ai? Nói! Bản tư lệnh moi gan nó ra!”

Đôi mắt Tuyên Hoài Phong trầm xuống, ra hiệu với Tạ Tài Phục, muốn hắn và Tiểu Dung nhi ngồi tại chỗ, tự mình đứng lên, dẫnTống Nhâm cùng mấy vệ binh khác ra ngoài, đi đến khu ghế lô cách vách, gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Cả căn phòng chặt ních người, có nam có nữ, nam thì mặc quân phục, có mặc áo khoác ngắn, đều là bộ dạng mà người thường không dám chọc vào, nữ thì hình như đều là kỹ nữ, một đám ăn mặc diễm lệ, tô son điểm phấn, có tới năm, sáu cô vây quanh một tên đầu trọc mắt xếch.

Bạch Vân Phi đứng bên cạnh bàn, cúi gằm mặt, cứng người như rối gỗ.

Trầm hương, mùi son phấn, mùi rượu cùng vị mặn của những món ăn hòa trộn vào nhau khiến người ta không khỏi nhăn mặt.

Vị tư lệnh kia cũng dẫn theo vệ binh, khoảng bảy hay tám người đứng bốn phía, bỗng nhiên thấy có người bước vào lại tưởng là bạn của tư lệnh nên cũng không nói câu gì, đến khi thấy Tuyên Hoài Phong dẫn đầu mấy người đeo súng trường liền khẩn trương đứng lên, lập tức giương súng chĩa về phía cửa, gào lên: “Ai? Báo danh mau!”

Mấy người bên Tuyên Hoài Phong cũng chĩa súng về phía này. Tống Nhâm cầm súng đứng bên cạnh Tuyên Hoài Phong, quát lạnh một tiếng: “Đừng xằng bậy! Chúng tôi là người của hải quan tổng thự!”

Không khí trong khu ghế lô to lớn bỗng nhiên an tĩnh trở lại.

Một lát sau, tên đầu trọc bóng lưỡng kia cười lạnh: “Lại là hải quan tổng thự? Cái rắm ấy! Bản tư lệnh ăn cơm uống rượu ở đây thì liên quan quái gì tới hải quan tổng thự của mấy người! Con mẹ mấy người!”

Tống Nhâm thấy hắn đứng lên nên đưa tay cầm lấy súng ngắn bên hông.

Tuyên Hoài Phong sợ mấy người này thực sự nháo lên lại bắn phá lung tung, khoát tay ngăn lại: “Không được lỗ mãng. Ở đây đều là người quen.”

Y quay đầu nói với tên tư lệnh kia: “Triển thúc thúc, thúc còn nhận ra cháu không? Lâu rồi không  gặp, giờ thúc đã là tư lệnh rồi.”

Trách không được lúc ở cách vách đã thấy giọng nói quen quen, vừa gặp mặt liền nhớ tới vị sư trưởng họ Triển bên cạnh cha mình lúc đó.

Hiện tại, chắc do cha y qua đời nên tên này mới tiếp quản quân đội, từ sư trưởng thăng cấp thành tư lệnh.

Triển tư lệnh nghe y gọi như vậy cũng thoáng ngẩn ngơ, quan sát một lúc mới nhận ra: “Tiểu thiếu gia, thì ra là cậu sao. Không ngờ Tuyên tư lệnh qua đời lại có thể thấy cậu thành tài như vậy. Ách, quả nhiên uống nước ngoại quốc về có khác, giờ tới hải quan tổng thự rồi. Hiện tại cậu đảm đương chức vụ gì?”

Tuyên Hoài Phong khiêm nhường: “Cũng không có gì quan trọng. Cháu đang làm sĩ quan phụ tá của tổng trưởng cục hải quan, làm chân chạy vặt cho người ta thôi.”

Triển tư lệnh cười nhạo: “Vậy cũng rất có tương lai rồi.”

Nói xong, hắn lập tức ra hiệu cho đám vệ binh chung quanh: “Buông súng, mắt chó của mấy người mù hết rồi đúng không, đến thiếu gia của Tuyên tư lệnh cũng không nhận ra? Buông súng!”

Tống Nhâm thấy đối phương buông súng nên cũng kêu mấy người bên cạnh buông súng, bản thân cũng bỏ súng vào bao, vẫn đứng bên cạnh Tuyên Hoài Phong, một tấc không rời.

Mấy cô gái bị dọa tới hoa dung thất sắc* cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, không khí lúc này mới thoải mái một chút.

(hoa dung thất sắc: đại khái là gương mặt xinh đẹp biến sắc, sợ hãi,…)

Triển tư lệnh cũng chẳng thèm đứng tiếp, ngông nghênh trở về chỗ ngồi, hỏi Tuyên Hoài Phong: “Tiểu thiếu gia, tin tức ở tổng thự hải quan các người cũng nhanh nhạy đấy chứ. Tôi vừa tới đây mà mấy người đã tìm đến rồi. Có chuyện gì sao?”

Tuyên Hoài Phong nhìn Bạch Vân Phi vẫn đứng yên không dám nhúc nhích, y mỉm cười nói: “Cháu cũng đâu có biết, mà tới đây cũng chẳng phải chuyện công việc gì ca. Chẳng qua là Bạch lão bản hẹn cháu ăn cơm một bữa, cháu ăn xong rồi nhưng vẫn không thấy anh ấy xuất hiện, lại nghe nói anh ấy tiếp khách ở nhà hàng Kinh Hoa, sợ anh ấy tới muộn nên tới đây hỏi một chút. Nếu Triển thúc không phiền thì cháu đưa anh ấy đi trước.”

“Chuyện này thì đáng gì?” Triển tư lệnh cũng không thèm liếc Bạch Vân Phi một cái, hào phóng khoát tay: “Tên này đến một khúc ca cũng không xướng lên được, đúng là loại xem được mà không dùng được. Cậu cứ mang đi đi.”

Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, nhanh chóng nói: “Vậy thì cảm ơn thúc.”

Vẫy tay gọi Bạch Vân Phi tới, đang muốn dẫn hắn ra ngoài thì một người đang ngồi bên bàn tiệc bỗng nhiên đứng lên, kêu một tiếng: “Nhị ca.”

Tuyên Hoài Phong sửng sốt, nhìn kỹ, thì ra là cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình, Tuyên Hoài Mân. Y ngạc nhiên hỏi: “Tam đệ, sao lại là em? Nhị nương (mẹ hai, dì hai) cũng tới đây sao?”

Tuyên Hoài Mân cười hì hì: “Mẹ vẫn ở Quảng Đông, bà dùng tiền mở một cửa hàng tơ lụa, một trận hỏa hoạn xảy ra khiến bà phải bán tất cả nhà cửa.” Nắm tay chỉ về bàn tiệc: “Hiện tại em không còn đi học nữa, đi theo Triển quân trưởng kiếm cơm ăn. Nhị ca, anh xem, anh là sĩ quan phụ tá, em cũng là sĩ quan phụ tá, cùng chức vị nha.”

Tuyên Hoài Phong không khỏi nghi ngờ, vừa mới nói tư lệnh, tại sao bây giờ lại gọi là quân trưởng.

Nhìn theo ngón tay của em trai, thì ra hắn không chỉ tên đầu bóng lưỡng kia, mà là một chàng trai mặc quân phục ngồi bên cạnh, trên eo quấn một sợi dây lưng, đầu dây lưng là một khóa bạc sáng lóng lánh, quả nhiên rất oai phong.

Là một người trẻ tuổi cường tráng.

Chỉ là… trong khí chất anh hùng lại mang vài phần ngạo nghễ vô lễ, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Tuyên Hoài Mân thấy y nhìn người nọ, liền hỏi: “Vị này là Triển quân trưởng, nhị ca còn nhớ rõ anh ta không? Anh ta là cháu trai của Triển tư lệnh, trước kia cũng từng là vệ binh của cha đó, anh ta rất có năng lực.”

Lúc cha y còn là tư lệnh, bên người có rất nhiều vệ binh, người lại liên tục thay đổi, Tuyên Hoài Phong thật sự không cách nào nhớ ra, ‘Ừ’ một tiếng có lệ, sau đó gật đầu với hắn.

Triển Lộ Chiêu vẫn luôn chú ý tới y, thấy y gật đầu với mình thì cũng gật đầu lại, khóe môi nhếch lên, cười như không cười mà đánh giá y.

Ánh mắt kia đăm đăm như hổ rình mồi, không chút kiêng kỵ khiến Tuyên Hoài Phong cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu nói với em trai: “Em thật sự không còn đi học sao? Nếu là vì nhị nương không có tiền thì anh còn tiền lương, tuy rằng không nhiều lắm những vẫn đủ để em tới trường.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Em ghét nhất là đi học, làm sĩ quan phụ tá vẫn tốt hơn.”

Bởi vì không cùng một mẹ nên tình cảm anh em giữa bọn họ không được thân thiết cho lắm, Tuyên Hoài Mân đã quyết định như vậy thì Tuyên Hoài Phong cũng đành chịu. Y hỏi mượn Tống Nhâm một tờ giấy trắng, viết địa chỉ của mình, sau đó đưa cho Tuyên Hoài Mân: “Có việc thì tới đây tìm anh.”

Không muốn ở lâu, y từ biệt Triển tư lệnh, mang theo Bạch Vân Phi ra ngoài.

Tuyên Hoài Phong đưa Bạch Vân Phi tới ô tô chờ trước, sau đó y quay trở lại khu ghế lô.

Tạ Tài Phục và Tiểu Dung nhi đã ăn no nhưng trên bàn còn thừa rất nhiều đồ ăn.

Tuyên Hoài Phong thanh toán, sau đó bảo phục vụ bao thức ăn thành mấy gói rồi giao hết cho Tạ Tài Phục, nói với hắn: “Tôi có chút việc, không thể tiếp tục đi với anh được. Tôi giúp anh kêu một chiếc xe kéo tới, anh với Tiểu Dung nhi về trước đi. Căn nhà kia đã được dọn dẹp cẩn thận rồi, anh cứ yên tâm ở lại.”

Sai vệ binh gọi một chiếc xe kéo nhỏ.

Y tạm biệt Tạ Tài Phục, sau đó lại ôm lấy Tiểu Dung nhi hôn một cái, lúc này mới xuống lầu.

Đến ô tô, chỉ thấy Bạch Vân Phi nghiêng đầu ngồi trên đó.

Tuyên Hoài Phong nhìn trên gương mặt hắn xuất hiện vài vệt ngón tay đỏ hồng, phỏng chừng là bị Triển tư lệnh tát. Đường đường là nam nhi đại trượng phu lại bị sỉ nhục như vậy nên y cũng không biết an ủi thế nào cho phải, thở dài một hơi: “Đám khách thô lỗ như vậy, từ nay về sau anh nên cố gắng tránh đi. Mấy tên quân nhân này thường rất xấu tính.”

Bạch Vân Phi cười khổ: “Tôi được một người khách quen hẹn tới, cũng đâu biết sẽ tiếp vị quý nhân lớn như vậy. Tôi cũng không phải tên ngốc, sớm biết hắn là quân nhân thì đã từ chối từ lâu.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tên khách quen nào lại chẳng nói đỡ cho anh câu nào, để anh bị người ta đánh thế này chứ?”

Bạch Vân Phi muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng, hắn liếc y một cái, lắc đầu: “Khách của tôi ấy mà, có nói thì ngài cũng không biết đâu. Dù sao hắn cũng đâu có muốn làm vậy.”

Dừng một chút, thấp giọng nói: “Đạ tạ ngài đã giải vây cho tôi.”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn nói cảm ơn, không hiểu vì sao lại cảm thấy thê lương, thở dài: “Tôi nên đến sớm một chút, do dự một hồi nên mới khiến anh bị người ra đánh. Bây giờ anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh về nhà nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện