Hai người lặng lẽ ôm nhau, dường như trái tim cũng hòa chung một nhịp đập.
Bạch Tuyết Lam cảm thấy như đang ở trong mơ, toàn thân thoải mái không cách nào diễn tả, giống như tỉnh dậy trong một sớm xuân tươi đẹp, hưởng thụ nắng sớm phủ trên người, thoải mái an nhàn đến nỗi không muốn rời giường. Cảm giác này quá đỗi ngọt ngào, chỉ là, hai chữ ngọt ngào cũng chẳng đủ để hình dung, ấm áp say mê như vừa hưởng thụ một vò rượu lâu năm.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘ưm’ vang lên.
Tuyên Hoài Phong nằm trong lòng nhẹ nhàng cựa quậy.
Bạch Tuyết Lam giật mình tỉnh lại, vội hỏi, “Làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Bạch Tuyết Lam nói, “Hỏi giờ làm gì?”
Tuyên Hoài Phong đáp, “Anh quên mất việc chính rồi. Mình tổ chức tiệc ngắm hoa sen, còn mời rất nhiều khách đến, chẳng lẽ chủ nhà lại biến mất luôn?”
Bạch Tuyết Lam, “Việc đấy cần gì phải khẩn trương? Đám quan chức đó có ăn có uống, có hoa sen để ngắm, có nhạc ngoại để nghe, như thế đã là chiếm quá nhiều lợi ích rồi. Dựa vào cái gì còn muốn anh phải bỏ qua thời gian tốt đẹp như thế này, vất vả ra ngoài xã giao với bọn họ?”
Tuyên Hoài Phong cười nói, “Xin lỗi, mấy người bạn của em đâu phải quan chức. Em mời bọn họ tới đây, cũng không thể mặc kệ người ta được.”
Nói xong, y nhỏm dậy khỏi vòng tay Bạch Tuyết Lam, với lấy chiếc chăn lụa.
Bạch Tuyết Lam kéo y trở lại, cắn lên vành tai y, cười khẽ, “Bạn bè của em có quan trọng hơn anh không? Có phải tại da mặt em mỏng, sợ khách khứa bên ngoài nói hai chúng ta ở bên nhau, đúng không?”
Tuyên Hoài Phong tránh khỏi miệng hắn, quay đầu lại, nheo mắt nói, “Đúng là da mặt em mỏng, em thừa nhận đó, thế thì sao?”
Nắm lấy chăn quấn quanh người, xuống giường, đi tới phía sau tấm bình phong.
Cảm giác thân mật này thật sự là một bước tiến lớn.
Bạch Tuyết Lam đắc ý vô cùng, lười biếng nằm trên giường duỗi thắt lưng, hai tay vòng sau gáy dựa lên chiếc gối mềm, chờ Tuyên Hoài Phong bước ra.
Chỉ chốc lát, Tuyên Hoài Phong đi ra.
Chiếc áo dài y vừa mặc đã bị tên động vật ăn thịt tên Bạch Tuyết Lam xé nát, may mà trong tủ của y có rất nhiều quần áo, thật sự không muốn để người ta chú ý đến việc vừa lui đi một lúc đã thay đổi quần áo, vậy nên y cố ý chọn một bộ áo dài khác có màu sắc tương tự.
Tuyên Hoài Phong nắm chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, kinh ngạc nói, “Hóa ra mới có một tiếng.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em tưởng là bao lâu?”
Tuyên Hoài Phong, “Vừa rồi cảm thấy cũng không lâu, nhưng sau đó em đoán lại, chỉ sợ ít nhất cũng mất hai hoặc ba tiếng đồng hồ.”
Bạch Tuyết Lam lập tức gật đầu, dương môi mỉm cười, “Có lý, có lý. Cái đó gọi là trong núi một ngày, bên ngoài đã là ngàn năm.”
Tuyên Hoài Phong biết tâm trạng của hắn rất tốt, tên này lúc đắc ý lên sẽ rất thích trêu người, mình chỉ nói một câu, hắn nhất định phải trêu chọc một câu mới thoải mái, vậy nên y chẳng muốn tranh cãi với hắn.
Tuyên Hoài Phong quan sát Bạch Tuyết Lam, hỏi hắn, “Sao anh còn nằm đấy?”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại, “Anh không nằm đây, chẳng lẽ lại trần truồng chạy khắp nơi chắc?”
Tuyên Hoài Phong nói, “Ai muốn anh trần truồng? Mau mặc quần áo vào.”
Bạch Tuyết Lam nhìn trái ngó phải, “Quần áo đâu?”
Tuyên Hoài Phong nói, “Em biết rồi, anh đang chờ em hầu hạ đây mà. Chẳng lẽ em nói ở bên anh cả đời có nghĩa là từ giờ trở đi, cả đời bưng trà rót nước, đưa quần áo, hầu hạ anh như trâu như ngựa?”
Bạch Tuyết Lam vội giải thích, “Đừng giận mà, em muốn anh hầu hạ em cũng được.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong vốn đã lạnh dần, thấy hắn vội vàng nhảy dựng lên từ trên giường, bỗng nhiên nhịn không được bèn mỉm cười, nói, “Không dám nhận, vẫn để em hầu hạ cho anh đi. Ai bảo anh là tổng trưởng còn em là phó quan.”
Đi đến bên tủ quần áo, giúp Bạch Tuyết Lam tìm một bộ đồ lót cùng một chiếc áo dài, đưa cho hắn, “Bộ kia của anh nhăn hết rồi, mặc bộ này đi, màu sắc không chênh lệch lắm.”
Bạch Tuyết Lam vui mừng hớn hở mặc vào.
Hai người từ trong phòng đi ra, bước về phía phòng tiếp khách, từ xa đã nhìn thấy ánh đèn điện lầu trên lầu dưới chiếu qua từng ô cửa sổ, tiếng nhạc tiếng cười từ khắp nơi truyền tới.
Nhìn sang bên phải, dọc hành lang treo một dải đèn cung đình, sắc hồng hoan hỉ lan tỏa khắp nơi.
Hiện nay, mọi người không còn dùng nến nhiều nữa, dây điện treo trên mái nhà cong cong, kỳ thật, trong dải đèn cung đình đều là bóng điện, bên ngoài được che kín, chụp đèn màu hồng, ánh sáng phát ra cũng màu hồng, sáng hơn so với dùng nến rất nhiều, hơn nữa cũng không sợ gió thổi tắt.
Đi dọc theo dải đèn, ở phía xa kia là hồ sen, từ xa nhìn lại cũng thấy được vài bóng người lờ mờ dưới trăng.
Dưới những tàng cây, rất nhiều nhóm khoảng hai hay ba người túm tụm trò chuyện.
Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam sóng vai đi tới, cảm thấy tất cả mọi việc đều vô cùng tốt đẹp.
Mặc cho là ánh trăng hay hương hoa do gió đêm đưa tới, hoặc là âm thanh lúc gần lúc xa, tất cả đều đẹp và hoàn hảo.
Đến trước tòa nhà, âm thanh xôn xao càng lúc càng lớn.
Dù sao Tuyên Hoài Phong cũng không cởi mở được như Bạch Tuyết Lam, sợ người khác nhận ra điều gì nên nói với Bạch Tuyết Lam, “Anh tới đại sảnh tiếp khách của anh trước đi, em lên lầu gặp mấy người bạn đã, được không?”
Hai chữ “được không” cuối cùng này thốt lên vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng.
Hoàn toàn mang ngữ khí thương lượng với Bạch Tuyết Lam.
Tâm tình Bạch Tuyết Lam vô cùng vui vẻ, biết y ngại ngùng, cười nói, “Chuyện này có gì xấu nào? Chờ lát nữa em phải theo sát bên cạnh anh.”
Tuyên Hoài Phong tươi cười nói nhỏ với hắn, “Không được, có bạn bè từ xa tới, tối nay em phải tiếp bọn họ.”
Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng buông tay, Tuyên Hoài Phong nở một nụ cười với hắn, xoay người đi về phía cầu thang.
Bạch Tuyết Lam nhìn bóng dáng y biến mất ở cuối cầu thang, không ngừng vừa cười vừa lắc đầu, thì thào thở dài, “Vẫn chưa hiểu tình thế đã thay đổi, vẫn chưa hiểu tình thế đã thay đổi rồi…”
Thở phào nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn bước vào đại sảnh.
Khách khứa thấy chủ nhà xuất hiện đều đứng lên chào hỏi, có mấy người đứng cách đó cả nửa đại sảnh mà nhìn thấy hắn cũng bưng chiếc đĩa điểm tâm trên tay mình đi về phía hắn, dường như có việc muốn nói.
Bạch Tuyết Lam không để ý tới những việc đó, trước tiên gọi Tôn phó quan lại, trầm giọng hỏi, “Họ Triển kia đã đi chưa?”
Tôn phó quan đáp, “Sớm bị Tống Nhâm tống ra khỏi cửa nhỏ rồi. Có điều, tên kia rất hung hãn, ngay cả Tống Nhâm mà hắn cũng dám đánh, nếu không nể phó quan của hắn là em trai của Tuyên phó quan, sau này gặp mặt khó xử sự thì Tống Nhâm và mấy người anh em của cậu ta đã sớm cho hắn thấy máu.”
Bạch Tuyết Lam hừ lạnh, “Có gì phải ngại? Đánh cho hăn răng rơi đầy đất mới biết thế nào là lễ độ. Tôi thấy tên em trai của Hoài Phong cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, sau này đừng để cho hắn xuất hiện ở chỗ bọn tôi.”
Tôn phó quan kinh ngạc nói, “Tình cảm anh em của Tuyên phó quan không tốt sao?”
Bạch Tuyết Lam cau mày nói, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, tóm lại đi theo một tên khốn kiếp như thế thì hắn có thể tốt đẹp được không?”
Lúc này Tôn phó quan mới biết, thì ra vị lãnh đạo của mình đang ăn dấm chua rất nghiêm trọng.
Đây là việc trong thế giới của riêng Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong, Tôn phó quan chỉ cười cho có lệ rồi bước đi.
Bạch Tuyết Lam cảm thấy như đang ở trong mơ, toàn thân thoải mái không cách nào diễn tả, giống như tỉnh dậy trong một sớm xuân tươi đẹp, hưởng thụ nắng sớm phủ trên người, thoải mái an nhàn đến nỗi không muốn rời giường. Cảm giác này quá đỗi ngọt ngào, chỉ là, hai chữ ngọt ngào cũng chẳng đủ để hình dung, ấm áp say mê như vừa hưởng thụ một vò rượu lâu năm.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘ưm’ vang lên.
Tuyên Hoài Phong nằm trong lòng nhẹ nhàng cựa quậy.
Bạch Tuyết Lam giật mình tỉnh lại, vội hỏi, “Làm sao vậy?”
Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Bạch Tuyết Lam nói, “Hỏi giờ làm gì?”
Tuyên Hoài Phong đáp, “Anh quên mất việc chính rồi. Mình tổ chức tiệc ngắm hoa sen, còn mời rất nhiều khách đến, chẳng lẽ chủ nhà lại biến mất luôn?”
Bạch Tuyết Lam, “Việc đấy cần gì phải khẩn trương? Đám quan chức đó có ăn có uống, có hoa sen để ngắm, có nhạc ngoại để nghe, như thế đã là chiếm quá nhiều lợi ích rồi. Dựa vào cái gì còn muốn anh phải bỏ qua thời gian tốt đẹp như thế này, vất vả ra ngoài xã giao với bọn họ?”
Tuyên Hoài Phong cười nói, “Xin lỗi, mấy người bạn của em đâu phải quan chức. Em mời bọn họ tới đây, cũng không thể mặc kệ người ta được.”
Nói xong, y nhỏm dậy khỏi vòng tay Bạch Tuyết Lam, với lấy chiếc chăn lụa.
Bạch Tuyết Lam kéo y trở lại, cắn lên vành tai y, cười khẽ, “Bạn bè của em có quan trọng hơn anh không? Có phải tại da mặt em mỏng, sợ khách khứa bên ngoài nói hai chúng ta ở bên nhau, đúng không?”
Tuyên Hoài Phong tránh khỏi miệng hắn, quay đầu lại, nheo mắt nói, “Đúng là da mặt em mỏng, em thừa nhận đó, thế thì sao?”
Nắm lấy chăn quấn quanh người, xuống giường, đi tới phía sau tấm bình phong.
Cảm giác thân mật này thật sự là một bước tiến lớn.
Bạch Tuyết Lam đắc ý vô cùng, lười biếng nằm trên giường duỗi thắt lưng, hai tay vòng sau gáy dựa lên chiếc gối mềm, chờ Tuyên Hoài Phong bước ra.
Chỉ chốc lát, Tuyên Hoài Phong đi ra.
Chiếc áo dài y vừa mặc đã bị tên động vật ăn thịt tên Bạch Tuyết Lam xé nát, may mà trong tủ của y có rất nhiều quần áo, thật sự không muốn để người ta chú ý đến việc vừa lui đi một lúc đã thay đổi quần áo, vậy nên y cố ý chọn một bộ áo dài khác có màu sắc tương tự.
Tuyên Hoài Phong nắm chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, kinh ngạc nói, “Hóa ra mới có một tiếng.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em tưởng là bao lâu?”
Tuyên Hoài Phong, “Vừa rồi cảm thấy cũng không lâu, nhưng sau đó em đoán lại, chỉ sợ ít nhất cũng mất hai hoặc ba tiếng đồng hồ.”
Bạch Tuyết Lam lập tức gật đầu, dương môi mỉm cười, “Có lý, có lý. Cái đó gọi là trong núi một ngày, bên ngoài đã là ngàn năm.”
Tuyên Hoài Phong biết tâm trạng của hắn rất tốt, tên này lúc đắc ý lên sẽ rất thích trêu người, mình chỉ nói một câu, hắn nhất định phải trêu chọc một câu mới thoải mái, vậy nên y chẳng muốn tranh cãi với hắn.
Tuyên Hoài Phong quan sát Bạch Tuyết Lam, hỏi hắn, “Sao anh còn nằm đấy?”
Bạch Tuyết Lam hỏi lại, “Anh không nằm đây, chẳng lẽ lại trần truồng chạy khắp nơi chắc?”
Tuyên Hoài Phong nói, “Ai muốn anh trần truồng? Mau mặc quần áo vào.”
Bạch Tuyết Lam nhìn trái ngó phải, “Quần áo đâu?”
Tuyên Hoài Phong nói, “Em biết rồi, anh đang chờ em hầu hạ đây mà. Chẳng lẽ em nói ở bên anh cả đời có nghĩa là từ giờ trở đi, cả đời bưng trà rót nước, đưa quần áo, hầu hạ anh như trâu như ngựa?”
Bạch Tuyết Lam vội giải thích, “Đừng giận mà, em muốn anh hầu hạ em cũng được.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong vốn đã lạnh dần, thấy hắn vội vàng nhảy dựng lên từ trên giường, bỗng nhiên nhịn không được bèn mỉm cười, nói, “Không dám nhận, vẫn để em hầu hạ cho anh đi. Ai bảo anh là tổng trưởng còn em là phó quan.”
Đi đến bên tủ quần áo, giúp Bạch Tuyết Lam tìm một bộ đồ lót cùng một chiếc áo dài, đưa cho hắn, “Bộ kia của anh nhăn hết rồi, mặc bộ này đi, màu sắc không chênh lệch lắm.”
Bạch Tuyết Lam vui mừng hớn hở mặc vào.
Hai người từ trong phòng đi ra, bước về phía phòng tiếp khách, từ xa đã nhìn thấy ánh đèn điện lầu trên lầu dưới chiếu qua từng ô cửa sổ, tiếng nhạc tiếng cười từ khắp nơi truyền tới.
Nhìn sang bên phải, dọc hành lang treo một dải đèn cung đình, sắc hồng hoan hỉ lan tỏa khắp nơi.
Hiện nay, mọi người không còn dùng nến nhiều nữa, dây điện treo trên mái nhà cong cong, kỳ thật, trong dải đèn cung đình đều là bóng điện, bên ngoài được che kín, chụp đèn màu hồng, ánh sáng phát ra cũng màu hồng, sáng hơn so với dùng nến rất nhiều, hơn nữa cũng không sợ gió thổi tắt.
Đi dọc theo dải đèn, ở phía xa kia là hồ sen, từ xa nhìn lại cũng thấy được vài bóng người lờ mờ dưới trăng.
Dưới những tàng cây, rất nhiều nhóm khoảng hai hay ba người túm tụm trò chuyện.
Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam sóng vai đi tới, cảm thấy tất cả mọi việc đều vô cùng tốt đẹp.
Mặc cho là ánh trăng hay hương hoa do gió đêm đưa tới, hoặc là âm thanh lúc gần lúc xa, tất cả đều đẹp và hoàn hảo.
Đến trước tòa nhà, âm thanh xôn xao càng lúc càng lớn.
Dù sao Tuyên Hoài Phong cũng không cởi mở được như Bạch Tuyết Lam, sợ người khác nhận ra điều gì nên nói với Bạch Tuyết Lam, “Anh tới đại sảnh tiếp khách của anh trước đi, em lên lầu gặp mấy người bạn đã, được không?”
Hai chữ “được không” cuối cùng này thốt lên vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng.
Hoàn toàn mang ngữ khí thương lượng với Bạch Tuyết Lam.
Tâm tình Bạch Tuyết Lam vô cùng vui vẻ, biết y ngại ngùng, cười nói, “Chuyện này có gì xấu nào? Chờ lát nữa em phải theo sát bên cạnh anh.”
Tuyên Hoài Phong tươi cười nói nhỏ với hắn, “Không được, có bạn bè từ xa tới, tối nay em phải tiếp bọn họ.”
Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng buông tay, Tuyên Hoài Phong nở một nụ cười với hắn, xoay người đi về phía cầu thang.
Bạch Tuyết Lam nhìn bóng dáng y biến mất ở cuối cầu thang, không ngừng vừa cười vừa lắc đầu, thì thào thở dài, “Vẫn chưa hiểu tình thế đã thay đổi, vẫn chưa hiểu tình thế đã thay đổi rồi…”
Thở phào nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn bước vào đại sảnh.
Khách khứa thấy chủ nhà xuất hiện đều đứng lên chào hỏi, có mấy người đứng cách đó cả nửa đại sảnh mà nhìn thấy hắn cũng bưng chiếc đĩa điểm tâm trên tay mình đi về phía hắn, dường như có việc muốn nói.
Bạch Tuyết Lam không để ý tới những việc đó, trước tiên gọi Tôn phó quan lại, trầm giọng hỏi, “Họ Triển kia đã đi chưa?”
Tôn phó quan đáp, “Sớm bị Tống Nhâm tống ra khỏi cửa nhỏ rồi. Có điều, tên kia rất hung hãn, ngay cả Tống Nhâm mà hắn cũng dám đánh, nếu không nể phó quan của hắn là em trai của Tuyên phó quan, sau này gặp mặt khó xử sự thì Tống Nhâm và mấy người anh em của cậu ta đã sớm cho hắn thấy máu.”
Bạch Tuyết Lam hừ lạnh, “Có gì phải ngại? Đánh cho hăn răng rơi đầy đất mới biết thế nào là lễ độ. Tôi thấy tên em trai của Hoài Phong cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, sau này đừng để cho hắn xuất hiện ở chỗ bọn tôi.”
Tôn phó quan kinh ngạc nói, “Tình cảm anh em của Tuyên phó quan không tốt sao?”
Bạch Tuyết Lam cau mày nói, “Tôi cũng không rõ ràng lắm, tóm lại đi theo một tên khốn kiếp như thế thì hắn có thể tốt đẹp được không?”
Lúc này Tôn phó quan mới biết, thì ra vị lãnh đạo của mình đang ăn dấm chua rất nghiêm trọng.
Đây là việc trong thế giới của riêng Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong, Tôn phó quan chỉ cười cho có lệ rồi bước đi.
Danh sách chương