Bác sĩ rời đi rồi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh như trước.
Trải qua loạt chuyện khi nãy, lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu tại sao Bạch Tuyết Lam lại dùng khăn nóng chà lên cơ thể mình, thì ra hắn sợ y bị lây bệnh viêm phổi nên mới tiêu độc cho y.
Chuyện này vừa có thể nói là quan tâm thân thiết, lại có thể nói là vô tri đến buồn cười.
Tạp chí nước ngoài nói nước nóng có thể tiêu độc, ý là nhắc đến nước nóng đã được đun sôi, chứ dùng khăn lông nóng như vậy có tác dụng gì? Mặc dù Bạch Tuyết Lam xuất phát từ việc quan tâm, nhưng hắn đã lo lắng thái quá, hơn nữa lại độc tài, cũng quá cứng đầu khiến người ta phát bực.
Tuyên Hoài Phong ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Bạch Tuyết Lam vừa đáng trách vừa không đáng trách, cũng cảm thấy bản thân mình vừa đáng giận vừa không đáng giận. Tình huống lúc đó không thể tính là quá ầm ĩ, mà cũng chẳng thể tính là hòa thuận. Không khí đó kéo dài không chịu chấm dứt khiến y lúng túng không được tự nhiên, cứ lặp đi lặp lại như vậy, khó chịu như đạp lên thứ nhựa cao su nóng chảy nhớp nháp.
Giữa y và Bạch Tuyết Lam đã từng có những trận chiến lớn hơn thế này, đương nhiên quãng thời gian ấm áp ngọt ngào cũng có.
Thế nhưng, giữa hai người chưa bao giờ tồn tại cảm giác dùng dằng như hiện tại.
Mới nghĩ một lúc thôi cũng cảm thấy vô cùng phiền não.
Ngẩng đầu nhìn qua ô cửa sổ, từ xa đã thấy bóng dáng Bạch Tuyết Lam tiễn bác sĩ xong, đang quay trở về, chẳng hiểu tại sao y lại muốn né tránh, vội vàng nằm xuống.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân, Tuyên Hoài Phong biết Bạch Tuyết Lam đã trở về phòng, nhưng y đang nằm đưa lưng về phía ấy, không biết Bạch Tuyết Lam đang làm gì sau lưng mình, thậm chí hắn còn không lên tiếng.
Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, áp lực đến quái dị.
Không bao lâu, lại nghe thấy có người tiến đến, đại khái là một nhóm người hầu, tiếp theo là chuỗi âm thanh huyên náo, không khí trong phòng bỗng nhiêm thay đổi thành mùi hương thơm lừng, lan thẳng vào mũi, đánh thức cơn đói bụng của Tuyên Hoài Phong.
Y chợt nhớ ra hôm nay mình chưa ăn cơm.
Kỳ thực Bạch Tuyết Lam đối xử với mình vô cùng chu đáo.
Vừa nghĩ vậy y liền cảm thấy ấm áp.
Y biết Bạch Tuyết Lam rất quan tâm đến việc ăn uống của mình, giống như lúc nào cũng sợ mình bị đói, hơn nữa y cũng đã quen để Bạch Tuyết Lam giục mình ăn cơm, cho nên vẫn nằm trên giường, ôm ấp cảm giác xấu hổ xen lẫn ngọt ngào mà chờ đợi.
Đợi rất lâu, âm thanh dọn bát đũa đã dừng một lúc, y lại nghe cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng, hình như người hầu đã rời đi, còn đóng cửa lại, thế nhưng vẫn không nghe thấy Bạch Tuyết Lam mở lời.
Tuyên Hoài Phong nhận thấy, hóa ra bọn họ cũng như những cặp tình nhân bình thường, cãi nhau một cách ấu trĩ. Mà bản thân lại cứ quen thói hành xử thường ngày, y cảm thấy có chút xấu hổ, với lại cũng chẳng thế cứ để bụng đói mà nằm lì trên giường đấu khẩu. Liền dứt khoát chủ động bật dậy khỏi giường, nghĩ cách hòa giải với Bạch Tuyết Lam.
Quay đầu lại, y lập tức ngẩn ra.
Không thấy bóng dáng Bạch Tuyết Lam đâu.
Trong phòng chỉ còn lại một mình mình.
Tuyên Hoài Phong sửng sốt một lát mới biết Bạch Tuyết Lam đã rời đi từ lúc nào chẳng hay, tự cười bản thân phí công, còn đấu tranh tư tưởng nhiều như vậy. Y cười nhạt, thất vọng, tựa hồ còn thêm cảm giác thê lương tựa làn khói nhẹ dần lan tỏa trong tim.
Y tự bước xuống giường, lê đôi giày tới trước cái bàn tròn nhỏ cách bình phong không xa, nhìn qua, trên bàn có một chén cháo nấm hương thịt xé phay, bốn đĩa đồ ăn nhẹ, một đĩa dưa chuột muối, đều là những món hợp khẩu vị của y.
Tuyên Hoài Phong kiềm không được, lặng lẽ thở dài.
Ngồi xuống, múc một chén cháo nhỏ, húp hai ngụm, nong nóng, ăn rất ngon.
Tuy nhiên, trong lòng y có tâm sự nên ảnh hưởng đến việc ăn uống, vừa rồi còn cảm thấy đói rã rời, bây giờ thì mới húp một chén cháo nhỏ đã cảm thấy no, ngây ngốc nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, nghĩ rằng đây là đồ Bạch Tuyết Lam căn dặn làm riêng cho mình, y cảm thấy không nên phụ lòng hắn, cầm đũa lên, miễn cưỡng gắp hai miếng rau đưa lên miệng, chậm rãi nhai.
Giống như đang nhai sáp.
Lần đầu tiên y cảm thấy, ăn một mình lại cô đơn khó chịu đến thế.
Lại nghĩ, Bạch Tuyết Lam cố ý lạnh nhạt với mình.
Có lẽ do mình đã thể hiện rõ lập trường, kiên quyết muốn theo hắn, cho nên Bạch Tuyết Lam mới bắt đầu lạnh nhạt với mình.
Chẳng lẽ tình cảnh hôm nay đều do một tay y dựng lên?
Như vậy đã đủ chứng tỏ, tình yêu cũng chẳng phải thứ gì lợi hại lắm.
Nếu không yêu một tên hỗn thế ma vương như hắn, bản thân mình cũng chẳng phải lo được lo mất, trái tim đau đớn như bị mèo cào.
Tuyên Hoài Phong cười khổ, vỗ nhẹ lên trán mình.
Tội gì phải làm khổ bản thân, y không nên tự oán trách như vậy, chẳng qua chỉ là một bữa cơm ăn một mình thôi, cứ thương tâm như vậy có khác gì đi diễn trên sân khấu không?
Nghĩ đến sân khấu, y bất giác liên tưởng tới Bạch Vân Phi.
Tuy y không phải thiên tài về chuyện tình cảm, nhưng y nhìn ra được, thật ra, rất có khả năng là Bạch Vân Phi đã đặt tình cảm lên người Bạch Tuyết Lam. So với Bạch Vân Phi, y hạnh phúc hơn rất nhiều. Hiện tại y vừa được Bạch Tuyết Lam sớm chiều bên nhau, lại vừa có chức vụ phó quan ổn định, vậy mà còn bất mãn oán giận cái này oán giận cái kia. Nếu đổi lại là Bạch Vân Phi, hắn sẽ làm thế nào?
Y đột nhiên cảm thấy áy náy.
Đang ở trong phúc thì phải tích phúc mới đúng, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt mà tức giận được.
Nghĩ vậy, y bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng khá hơn đôi chút.
Ăn cháo xong, Tuyên Hoai Phong không trở về giường mà ngồi một mình trong phòng chờ Bạch Tuyết Lam. Ngồi im chờ đợi thật vô vị, lại chẳng biết lúc nào Bạch Tuyết Lam mới trở về, vậy nên y thong thả bước đi trong phòng, tiện tay lấy một tập văn kiện hải quan ở chiếc kệ trên đầu giường tới xem.
Tự rót một cốc nước rồi lấy thêm một quả lê đã được rửa trên đĩa hoa quả, y nằm lên chiếc nằm cạnh giường ngủ, vừa ăn vừa đọc.
Bạch Tuyết Lam lặng lẽ rời khỏi phòng, thứ nhất là thực sự có công việc cần làm, vừa tiễn bác sĩ ra cửa liền nhận được điện thoại gọi tới từ phủ tổng lý, có một văn kiện khẩn cấp cần phải xử lí. Thứ hai là muốn lạnh nhạt với Tuyên Hoài Phong, xem y phản ứng thế nào.
Hắn không hề quên, tư thế khi nãy của Tuyên Hoài Phong chính là tuyên bố chiến tranh lạnh.
Quá dung túng cậu ấy, sau này sẽ tạo thành thói quen tranh đấu với mình, như vậy sẽ rất rắc rối.
Cơ mà, hắn muốn lạnh nhạt với người ta mà bản thân mình lại không thể nhẫn nại được, ngồi trong thư phòng viết xong bản công văn do ông anh họ tổng lý giao đến, sau đó kêu Tôn phó quan lập tức ký nhận gửi ra ngoài, hắn đặt chiếc bút máy xuống mặt bàn, bất giác nhớ tới người ở trong phòng.
Nhất định cơm nước hắn căn dặn nhà bếp chuẩn bị đã được đưa vào phòng.
Không biết cậu đã ăn cơm chưa.
Phát hiện mình chưa nói tiếng nào đã bỏ đi, không biết cậu ấy có tức giận không? Hay là đau lòng tủi thân? Nếu như cậu ấy tức giận, đến thư phòng tìm mình cãi vã, mình nên dỗ hay là mắng cậu ấy đây?
Dựa vào việc cậu ấy hành động ngu xuẩn, chẳng để ý đến bản thân mà chạy đến phòng bệnh của bệnh nhân bị viêm phổi, không chỉ mắng mà quả thực còn phải đánh!
Bất quá…
Trước đó dùng khăn nóng lau người cho cậu ấy, khiến cậu ấy bị bỏng, vậy cũng coi là dạy dỗ một trận. Huống hồ nhìn ánh mắt của cậu ấy, đừng nói là biết bản thân đã sai, chỉ sợ cậu ấy còn muốn giận dỗi mình nữa ấy chứ!
Bạch Tuyết Lam bất đắc dĩ cười cười.
Lại nhớ đến lúc hắn vừa đi bèn liếc mắt nhìn một cái, Tuyên Hoài Phong vẫn nằm trên giường giả bộ ngủ… Tính tình y rất quật cường, nếu như cơm nước đưa qua mà y vẫn tức giận, không chịu ngồi dậy ăn, vậy chẳng phải sẽ đói bụng lắm sao?
Để cậu ấy đói cũng tốt, đáng đời!
Tôn phó quan giao văn kiện đi xong nhanh chóng quay lại, đứng ở cửa thư phòng, thấy Bạch Tuyết Lam ngồi sau bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu xuất thần nhìn trần nhà chằm chằm hồi lâu vẫn chưa phát hiện ra mình, Tôn phó quan không khỏi phì cười: “Tổng trưởng, ngài mà còn vò công văn như vậy nữa là không dùng được đâu.”
Bạch Tuyết Lam nghe vậy, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã cầm hai tờ văn kiện từ lúc nào, vô tình vo viên nhàu nhĩ.
Cười cười buông văn kiện ra, nói: “Chẳng biết hôm nay làm sao nữa, cứ hành động ngớ nga ngớ ngẩn.”
Tôn phó quan: “Thỉnh thoảng ngớ ngẩn một tí mới tốt, ngài đã quá sáng suốt rồi, đã thế lại chẳng có lấy một khuyết điểm nào cả, giống như hào quang sáng chói lan tỏa vạn trượng của Bồ Tát vậy, khiến đám người dưới chúng tôi nơm nớp lo sợ. Đúng rồi, lúc tôi quay về, đi qua phòng ngài thấy Tuyên phó quan đang ngồi làm việc trong phòng đấy.”
Vừa nghe ba chữ “Tuyên phó quan”, Bạch Tuyết lam còn phấn chấn hơn là được ăn linh đan diệu dược, thế nhưng gương mặt lại chẳng lộ ra cảm xúc, ho khan một tiếng, thờ ơ nói: “Đừng hòng giở trò trước mặt tôi, ký phát văn kiện đi ở cửa trước, gian phòng ấy thì ở phía sau, trên đường cũng có đi ngang qua được đâu. Cậu rảnh rỗi quá nên đi cả một vòng lớn quanh công quán, sau đó mới đến đây báo cáo, định làm lỡ việc của tôi à? Cậu ấy đang làm gì?”
Tôn phó quan đáp: “Tôi chỉ đi qua thôi, đứng cách cửa sổ khá xa nên chỉ thấy bóng, hình như đang đọc gì đó.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Tôn phó quan lắc đầu, “Tôi chả biết.”
Tán gẫu vài câu, Bạch Tuyết Lam càng không thể nhịn nổi, nếu Tuyên Hoài Phong đang đọc sách, vậy chẳng phải kế hoạch lạnh nhạt của hắn không có lấy một điểm tác dụng? Đã vậy còn khiến y vui vẻ, tự do tự tại một mình.
Bạch Tuyết Lam cảm thấy hơi bất mãn.
Lão tử ngồi đây nóng ruột nóng gan, thế mà nhà ngươi lại sung sướng quá nhỉ.
Bất luận thế nào cũng không thể buông tha cái tên đáng ghét kia được.
Lần này, hắn càng tìm được cớ trở về phòng.
Bạch Tuyết Lam đứng lên nói với Tôn phó quan: “Tôi ở đây làm việc, thế mà cậu ấy lại ung dung ngồi đọc sách, sao có thể để câu ấy vớ bở như thế được? Tôi phải đi giao công việc cho cậu ấy, để cậu ấy biết bổn phận của phó quan là như thế nào.”
Ôm một tập văn kiện trên bàn đi về căn phòng phía sau.
Đến ngoài cửa phòng, len lén nhìn trộm, quả nhiên thấy một tay Tuyên Hoài Phong cầm quả lê đã bị gặm một nửa, tay kia lật giở văn kiện của hải quan tổng thự, vô cùng chăm chú.
Ánh dương bên ngoài cửa sổ rọi vào, in lên nửa gò má, khiến chiếc mũi tinh xảo cùng khóe môi gợi cảm càng thêm nổi bật, nửa người Tuyên Hoài Phong dựa lên ghế nằm, đôi chân dài bắt chéo đặt lên ghế, bộ dạng lơ đãng này của y rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim người khác loạn nhịp.
Thấy màn này, ý định giáo huấn y một trận nên thân của Bạch Tuyết Lam cũng vơi đi hơn nửa, đứng bên cửa thất thần chốc lát mới bước vào, cực kỳ ung dung tự tại đi đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong, vừa đi vừa hỏi: “Đang xem gì vậy? Ăn cơm chưa? Sao chỉ ăn có một chút thế này?” Khi đi ngang qua chiếc bàn tròn nhỏ, hắn liếc thấy chén cháo kia vẫn còn hơn một nửa.
Hắn cho rằng trải qua chuyện vừa rồi, cơn giận của Tuyên Hoài Phong vẫn chưa tắt hẳn, muốn gây chuyện với mình, mà lúc này hắn lại không muốn cãi nhau nên giọng nói hay vẻ mặt đều cố gắng tỏ ra tự nhiên, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Không ngờ Tuyên Hoài Phong càng thong dong hơn hắn, nghe hắn nói liền buông nửa tập văn kiện đang xem dở xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Em ăn no rồi, đang tráng miệng bằng hoa quả đây. Còn anh vừa đi đâu? Sao loáng cái đã không thấy anh trong phòng nữa?”
Bạch Tuyết Lam không dám nhắc đến ý định lạnh nhạt với y, đáp: “Đương nhiên là đi làm việc.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cầm gì trong tay đấy?”
Bạch Tuyết Lam, “Công việc chúng ta phải làm.”
Kỳ thực, lúc hắn rời khỏi thư phòng, trong lòng nảy lên cảm giác rất khó diễn tả. Nếu như Tuyên Hoài Phong không nghe lời, hắn sẽ dùng những văn kiện công vụ này để làm kiêu, áp chế kẻ khiến hắn lo lắng hãi hùng cả ngày hôm nay.
Hắn trăm triệu lần không lường được là Tuyên Hoài Phong lại dễ sống chung như vậy.
Đã chuẩn bị nói là “làm công việc của cậu”, nhưng lời đến bên miệng lại kìm không được mà đổi thành “công việc chúng ta phải làm.”
Nghe vô cùng thân mật.
Tuyên Hoài Phong nghe nhắc đến công việc liền nghiêm túc, thả chân xuống khỏi chiếc ghế nằm, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Để em xem một chút, nhiều phần thế này thì phải phân loại trước mới dễ xử lý.”
Bạch Tuyết Lam nhìn đôi chân xinh đẹp đặt xuống lại bị chiếc bàn gỗ lê nhỏ che hơn phân nửa, trong lòng thầm than đáng tiếc.
Hắn ngồi sóng vai cùng Tuyên Hoài Phong trên chiếc ghế y vừa gác chân xuống, đặt tập văn kiện lên mặt bàn trà.
Tuyên Hoài Phong cầm lấy mấy tờ lật xem, thuận miệng hỏi: “Tổng lý giao việc lên bản thảo các điều luật cho hải quan chúng ta làm? Em tưởng đây là nhiệm vụ của cục cảnh sát?”
Bạch Tuyết Lam đã xem qua tập văn kiện này, đôi mắt căn bản không đặt trên tập văn kiện, chỉ nhìm trộm gương mặt anh tuấn, nghiêm túc lại vô cùng xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong. Gương mặt căng tràn ánh sáng rực rỡ đến nỗi khiến người ta phải mê mẩn, khiến trái tim hắn càng thêm ngứa ngáy, thế nhưng ngoài miệng lại đáp: “Tổng lý biết bên cục cảnh sát không làm được việc này nên mới giao cho anh.”
Lại hỏi: “Lê ngon không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngon, anh muốn ăn không? Trong đĩa vẫn còn quả sạch sẽ. Anh muốn ăn thì em…”
Chưa nói xong, Bạch Tuyết Lam đã lại gần, nắm lấy cổ tay phải đang cầm trái lê của y, cắn lên quả lê y ăn còn một nửa.
Âm thanh giòn tan vang lên.
Tuyên Hoài Phong nhíu mày, “Anh thèm thế sao, quả này em đã cắn rồi, không vệ sinh.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Bây giờ mà em còn nói chuyện vệ sinh với anh? Vậy chứ tiếp cận với bệnh nhân bị viêm phổi có tính đến chuyện vệ sinh không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi đã muốn nhân nhượng cho đỡ phiền phức rồi mà anh cũng không chịu buông tha, phải không? Tốt lắm, tôi hỏi anh, Bạch Vân Phi là bạn tôi, lẽ nào anh ta không phải bạn anh? Bạn bè bị bệnh, vậy mà anh lại tránh anh ta như tránh bệnh ôn dịch như thế? Tôi đi thăm anh ta, trở về cũng nói thật với anh, anh chẳng những không quan tâm đến sống chết của anh ta mà chỉ quan tâm đến bệnh có truyền nhiễm hay không, đúng là khiến người ta lạnh thấu tim. Ăn lê làm gì! Đừng quên tôi mới tiếp xúc với bệnh nhân bị viêm phổi, nước miếng trong miệng cũng có vi khuẩn đấy. Nếu chẳng may lây bệnh cho tổng trưởng đây, tôi không kham nổi đâu!”
Cư nhiên càng nói càng tức.
Y ném nửa quả lê vào sọt rác đến bộp một cái.
Khi nói câu này, Bạch Tuyết Lam vốn vô tâm, không ngờ lại khơi lên cảm giác mất cân bằng của Tuyên Hoài Phong, càng khiến hắn nhớ đến hành vi ngang ngạnh của y trong phòng tắm, thế nhưng lại dám phó mặc sống chết mà đưa cơ thể xuống dưới vòi nước nóng. Máu nóng lập tức xông lên đầu hắn, một tia sáng sắc lạnh lướt qua đáy mắt.
Nắm cằm Tuyên Hoài Phong, hai ngón tay ra sức ghìm chặt, không cho phép y quay mặt với mình, âm thanh khiến người ta sợ hãi vang lên: “Tôi không quan tâm đến sống chết của cậu ta? Hóa ra tôi quan tâm tới quan tâm lui lại quan tâm nhầm người. Đáng lẽ tôi nên quan tâm đến Bạch Vân Phi mới phải. Cũng đúng, so với người ta, Bạch Vân Phi tốt hơn rấy nhiều, ít nhất cũng không khốn kiếp như thế. Đối xử tốt với cậu ta, chí ít cậu ta sẽ biết cảm kích.”
Tuyên Hoài Phong tức giận ngã ngửa ra sau, đáp lại: “Phải, tôi không biết tốt xấu, tôi không biết cảm kích. Tôi là tên khốn kiếp như vậy đấy, anh còn lôi kéo tôi làm gì? Anh buông tay ra!”
Bạch Tuyết Lam cười nhạt, “Cậu đừng mơ tưởng.”
Thấy Tuyên Hoài phong muốn phản kháng, hắn lập tức thu hai tay lại, ôm chặt Tuyên Hoài Phong, nương theo thể trọng của mình mà quay người đè y lên chiếc ghế nằm, tạo thành tư thế vô cùng ám muội.
Tuyên Hoài Phong quát to: “Bạch Tuyết Lam, anh đừng có làm xằng!”
Bạch Tuyết Lam hừ một tiếng, “Chẳng phải cậu nói tim mình rất lạnh hả? Để tôi sưởi ấm cho cậu.”
Ôm Tuyên Hoài Phong, gương mặt cọ lên cổ y, đầu lưỡi liếm lên làn da nhạy cảm trên gáy.
Tuyên Hoài Phong bị hắn liếm liền run lên một cái, vừa tức vừa xấu hổ mắng: “Anh là đồ khốn.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Trùng hợp đấy, cậu là đồ khốn, tôi cũng là đồ khốn, vừa vặn một đôi.”
Hé hàm răng trắng như tuyết cắn lên cần cổ mềm mại, Tuyên Hoài Phong kêu lên một tiếng đau đớn.
Tuyên Hoài Phong, “Anh lại nổi điển? Tưởng rằng tôi không biết tức giận đấy hả?”
Bạch Tuyết Lam nghiến răng nói: “Cậu mới là người cho rằng tôi không biết tức giận. Lão tử yêu cậu chứ không cho phép cậu bắt nạt lão tử thế này.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn áp lên, cảm thấy trên người như bị núi đè, đến thở cũng khó khăn, hai bên gò má hiện lên một tầng xấu hổ. Y vừa đẩy mạnh vai hắn vừa hung ác hỏi: “Anh có nói lý hay không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không! Chẳng phải tôi là cường đạo hay sao? Cậu đã thấy cường đạo nói đạo lý chưa? Bạch Tuyết Lam tôi chỉ bàn đến việc giết người thấy máu thôi.”
Lại cắn một cái khiến Tuyên Hoài Phong đau đớn hút khí.
Thấp giọng tàn bạo nói: “Em dám chạy loạn khắp nơi này.”
Lại cắn một cái.
“Em dám vào phòng bệnh của người bị bệnh viêm phổi này.”
Thêm một cái.
“Em dám xông vào vòi nước nóng này.”
Lại một cái nữa.
“Dám khiến anh hoảng sợ này.”
Tiếp tục thêm một cái nữa.
“Lão tử cắn chết nhà ngươi…”
Tuyên Hoài Phong cố gắng nghiêng đầu nhưng không thoát khỏi hàm răng nanh ác kia, cảm thấy cần cổ sắp bị nuốt sống đến nơi, y quay mạnh đầu lại, thắng thắn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú thô bạo gần ngay gang tấc của Bạch Tuyết Lam, tức giận nói: “Anh đừng quá đáng! Anh còn như vậy, em sẽ… em sẽ…”
Nghĩ đến việc bản thân mình đến giãy dụa còn không được, nếu nói đánh hắn, vậy thì lời uy hiếp này không có sức thuyết phục.
Bạch Tuyết Lam nhìn y tức giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị, hỏi y: “Em sẽ thế nào?”
Tuyên Hoài Phong bị bộ dạng dương dương đắc ý của hắn đả kích, buột miệng hét lớn: “Em sẽ cắn anh!”
Bạch Tuyết Lam ngẩn người, đầy một bụng tức giận bỗng không cánh mà bay, cười đến nỗi lăn từ người y xuống, nói: “Em cắn đi, cắn đi, anh thật muốn nhìn xem em có bản lĩnh cắn người không đấy.”
Tuyên Hoài Phong bị tên điên lúc lạnh lúc nóng này chọc đến nỗi không muốn tức cũng phải tức, nghiêm mặt nói: “Cấm cười.”
Bạch Tuyết Lam càng hăng hái hỏi: “Việc anh bảo em không được làm, em luôn coi như gió thoảng bên tai. Em cấm anh cười, tại sao anh phải nghe?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh cứ này không cho, kia cũng không cho, như vậy là can thiệp tự do cá nhân của em.”
Bạch Tuyết Lam hỏi ngược lại: “Thế cười không phải là tự do cá nhân của anh à?”
Tuyên Hoài Phong ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra là đấu võ mồm với Bạch Tuyết Lam chẳng khác gì tự chuốc lấy cực khổ, phẫn nộ nói: “Anh không nói lý lẽ.”
Bạch Tuyết Lam đáp trả: “Em biết nói lý lẽ, vậy em giảng cho anh nghe xem, không cho anh cười, vậy có tính là can thiệp tự do cá nhân không?”
Tuyên Hoài Phong mặc kệ hắn, nhắm mắt lại, quay mặt sang hướng khác, tỏ thái độ tôi và anh bất đồng ý kiến.
Bạch Tuyết Lam chẳng quan tâm xem Tuyên Hoài Phong có trả lời hay không.
Hắn nằm trên nhuyễn ngọc ôn hương, vừa xoa vừa cắn, hùng phong phía dưới đã sớm sưng cứng.
Tình cảm đột nhiên dâng trào, cúi đầu hôn gò má Tuyên Hoài Phong, chậm rãi di chuyển từ gò má mịn màng đến khóe miệng xinh đẹp, sau đó lại hôn lên đôi môi hồng mềm mại.
Đôi môi Tuyên Hoài Phong bị cạy mở, phát hiện đầu lưỡi mềm mại của đối phương mang theo cảm giác xâm lược vói vào, y bất giác mở mắt.
Nhìn dục vọng nóng bỏng trong đáy mắt Bạch Tuyết Lam, y biết hắn muốn làm chuyện tốt gì đó.
Kết thúc nụ hôn dài tiêu chuẩn, bàn tay của gã đàn ông nọ đã mò xuống dưới lớp áo ngủ, Tuyên Hoài Phong bị hôn đến choáng váng, cơ thể bị vuốt ve như nhũn ra, hơi thở khó khăn, lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, rõ ràng đang cãi nhau ầm ĩ, tại sao lại để tên lưu manh này dở thủ đoạn lật ngược cục diện? Thanh âm khàn khàn, cúi đầu nói: “Đừng có vô lại như vậy, còn chưa nói xong đạo lý….”
Bạch Tuyết Lam cố tình dùng khuôn ngực rắn chắc đè nặng y, hai cơ thể va chạm cách nhau lớp quần áo, cười xấu xa hỏi: “Thực sắc tính dã, chẳng phải Khổng Tử đã nói rõ đạo lý này rồi hay sao? Muốn nhưng không được thì trằn trọc. Em xem, anh vừa muốn một cái, chẳng phải em không cần phải nằm trằn trọc trên ghế nữa à?”
“Anh…”
“Là do em lắm chuyện, lên giường lại còn muốn lý luận. Nếu bàn về lý luận, em qua mặt anh được chắc?”
Không đợi Tuyên Hoài Phong phản bác, hắn lại hôn y cuồng nhiệt, chuyên tâm chặn miệng y, cắn lưỡi gặm môi tựa như một trần cuồng phong thổi qua, khí thế hùng dũng khiến người ta không dám chống đối.
Đầu óc Tuyên Hoài Phong tựa kem lạnh bị bỏ vào chảo nóng, hóa thành một vũng nước ngọt, mơ mơ màng màng cảm thấy quần ngủ bị cởi ra, bắp đùi bị vuốt ve cuồng nhiệt, lòng bàn tay nóng rực trượt theo phía trong bắp đùi lên trên, càng lúc càng cao, khiến trái tim y đập liên hồi như muốn vỡ tan, nhưng tâm trí lại như trúng phải liều thuốc độc ngọt ngào.
Phải chống lại.
Người đàn ông này rõ ràng là một tên cướp lưu manh, làm việc lỗ mãng, hoành hành ngang ngược.
Phải chống lại.
Bản thân mình cũng biết không thể nói lý với người đàn ông này. Hắn không thuyết phục được thì đổi thành làm càn, quát tháo.
Phải chống lại.
Chỉ một chiêu này mà dùng cả vạn lần, nếu như bây giờ bỏ cuộc, cuộc đời sau này của mình sẽ phải chịu thua hắn.
Phe bên này còn đang mất hồn tự nhủ đủ loại lý do phải chống lại, phe bên kia đã chẳng chút chậm trễ, xâm lược thẳng vào lòng địch.
Cảm giác căng cứng đau đớn do bị xâm nhập phía dưới bỗng nhiên truyền đến.
Bạch Tuyết Lam vào một chút, ngừng lại, ôm y thật chặt, thắt lưng đẩy mạnh về phía trước,tiến vào toàn bộ.
Lực lớn như vậy khiến Tuyên Hoài Phong hơi khó chịu, y ngửa đầu ra sau, đột nhiên tức giận đấm đá lung tung, muốn đạp kẻ trên người mình xuống. Biểu hiện cực kỳ thoải mái của Bạch Tuyết Lam rơi vào tầm nhìn.
Trái tim y bỗng nhiên mềm nhũn.
Phía trong cơ thể như bị người ta dùng xe công phá tiến vào, từng bước một tiến tới, sẽ nhanh chóng tiến vào tâm can. Hầu kết Tuyên Hoài Phong căng cứng, trượt lên trượt xuống vài lượt, chịu đựng không kêu thành tiếng, từ từ nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề khó nhọc, hai lỗ tai đỏ sẫm như sung huyết.
Bàn tay y run rẩy nắm chặt thành ghế.
Giọng Bạch Tuyết Lam trầm thấp êm tai như một tầng lụa mỏng, hỏi y: “Đạo lý này, giảng thế đã được chưa?”
Đôi mắt Tuyên Hoài Phong mơ mơ màng màng, hỏi đứt quãng: “Đạo… đạo lý gì?”
Cười tà đầy ẩn ý, thắt lưng càng ra sức đẩy nhanh tốc độ trừu động.
Tuyên Hoài Phong kiềm không được bèn bật lên một tiếng qua kẽ răng, hai tay ôm chặt cổ Bạch Tuyết Lam, dính lên người hắn, cơn lốc kia chèn ép khiến cảm giác hưng phấn của y bỗng nhiên dâng cao, động tác ra vào kịch liệt khiến y choáng váng, đôi môi lướt qua gương mặt Bạch Tuyết Lam, y lập tức hôn lên môi hắn.
Bạch Tuyết Lam nhiệt tình đáp trả, môi lưỡi quấn quít, cơ thể mướt mồ hôi tiến thẳng về phía trước, đạt đến cao trào.
“A…”
Thật lâu sau, thứ nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể phun trào mạnh mẽ, tiếng rên rỉ thở dài bật ra khỏi đôi môi đỏ tươi của Tuyên Hoài Phong.
Từ trong đến ngoài cơ thể đều thấm đẫm hương vị của Bạch Tuyết Lam, điều này khiến y càng thêm ngây ngất.
Động tác quá mạnh, văn kiện trên hai chiếc bàn trà trái phải đều bị tung ra hơn một nửa, rơi tán loạn trên mặt đất. Bạch Tuyết Lam chẳng thèm quan tâm, sợ rằng ghế nằm không đủ chỗ cho hai người, hắn bèn ôm ‘mỹ nam’ tay chân như nhũn ra trở về giường, chính mình cũng leo lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai, ngằm nghiêng xoa lên khuôn ngực phập phồng của Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Chắc bây giờ chúng ta cũng được tính là hòa thuận đấy nhỉ.”
Tuyên Hoài Phong ngửa người nằm ngoan ngoãn, nhắm mắt hỏi ngược lại: “Anh biết cái gì gọi là hòa thuận không? Hòa thuận phải xét trên cơ sở bình đẳng, anh bây giờ ấy mà, chẳng khác gì nước lớn ức hiếp nước nhỏ, cường đạo ức hiếp dân lành.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh ức hiếp em? Chẳng phải vừa rồi em cũng cao hứng lắm mà? Còn cắn vai anh đau cực kỳ.”
Tuyên Hoài Phong không chịu nổi những lời hạ lưu này của hắn, nhất thời bị đánh đến tơi bời, chẳng còn phong độ để đàm phán tiếp, véo mạnh lên bàn tay hắn đang xoa trên ngực mình, “Đừng có nằm nữa, chuẩn bị cho em một bồn nước nóng, khó chịu quá.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh là người hầu để em sai khiến đấy à?”
Tuyên Hoài Phong chẳng nói chẳng rằng, ngồi dậy, định tự mình xuống giường.
Bạch Tuyết Lam vội vàng ấn y nằm xuống, cười trừ, “Em đừng cử động, để anh đi.”
Tuyên Hoài Phong vừa ngồi dậy liền cảm thấy dịch thể dinh dính trắng mịn chảy xuống đùi, nơi riêng tư hơi nhức, y càng không muốn nằm xuống, nói: “Không cần đâu.”
Tránh khỏi Bạch Tuyết Lam, muốn bước xuống giường.
Bất quá, vừa đi về phía bên trái lại bị ngăn cản, trở về bên phải, vẫn bị ngăn cản.
Tuyên Hoài Phong vừa bực vừa xấu hổ, “Bạch Tuyết Lam, anh thấy đủ chưa!”
Bạch Tuyết Lam cư nhiên lại bày ra động tác chào hỏi cung kính theo nghi thức quân đội, dùng giọng Sơn Đông nói to: “Trưởng quan, đã hoàn thành.”
Cánh tay dài duỗi ra, ôm Tuyên Hoài Phong bước về phía phòng tắm, chuyên tâm hầu hạ y tắm rửa, sau đó càng thêm cẩn thận mà ôm y ra ngoài, đặt lên giường, dùng khăn lông lau mái tóc ướt đẫm của y, hỏi: “Đỡ chưa? Nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm tối xong chúng ta lại làm thêm vài hiệp nữa.”
Tuyên Hoài Phong nhíu chặt mày, lạnh lùng lườm hắn, nói: “Anh đừng có được một tấc lại tiến một thước.”
Bạch Tuyết Lam ghé sát bên tai y phả ra một hơi, khẽ khàng nói: “Tối nay anh sẽ thổi tiêu cho em, thứ em thích nhất đấy.”
Mặt Tuyên Hoài Phong đỏ rực lên, giận dữ nói: “Anh nói bậy, ai thích?”
Bạch Tuyết Lam tỏ ra sửng sốt, “Mỗi lần anh ngậm vào đều thấy em khóc một trận đòi sống đòi chết, chẳng lẽ anh nhớ nhầm?”
Tuyên Hoài Phong cắn răng, đẩy Bạch Tuyết Lam ra xa, “Anh còn nói những lời không đứng đắn như thế nữa, em sẽ tuyệt giao với anh.”
Bạch Tuyết Lam mới chỉ miễn cưỡng muốn y một lần, tuổi trẻ khỏe mạnh nên thấy chưa đủ, đương nhiên cần phải dùng chuyện khác bổ sung, thấy y đỏ mặt tới tận mang tai liền cười đến mất cả hình tượng, liều mạng xông lên, ôm lấy Tuyên Hoài Phong từ phía sau, cắn tai y hỏi: “Anh đã ngậm của em rồi, đương nhiên miệng không còn sạch sẽ. Miệng của em sạch sẽ, vậy khi nào nếm thử mùi vị của anh?”
Tuyên Hoài Phong thật sự nghe không vào, giãy dụa đẩy hắn, ôm đầu trốn vào trong chăn.
Bạch Tuyết Lam nhìn thì như nói đùa, nhưng đấy lại là suy nghĩ thật của hắn.
Hắn đã giúp Tuyên Hoài Phong làm chuyện đó rất nhiều lần, nên cho rằng bây giờ Tuyên Hoài Phong chẳng cần phải ngại ngần gì cả.
Thử hỏi một câu, nhìn thái độ Tuyên Hoài Phong là biết không thể trông mong.
Không dám tiếp tục miễn cưỡng, hắn đành im lặng thở dài một hơi, sóng vai nằm cùng Tuyên Hoài Phong, vươn tay ôm lấy vòng eo thon gầy của y, thầm nghĩ: Phải nuôi tên này cường tráng hơn mới được.
Tuyên Hoài Phong thấy hắn đàng hoàng nghiêm túc, hồi lâu sau mới mở mắt, nhìn về phía bên kia giường. Mặt trời vẫn sáng, quan hệ vào ban ngày đã đủ hư hỏng rồi, xong việc còn muốn tiếp tục nằm lên giường, đây chính là hậu quả của việc dâm dục lười biếng, y bỗng nhớ tới công việc.
Ánh mắt đảo qua phía bình phong, thấy công văn rơi đầy một góc sàn nhà, y liền nhích phần dưới cơ thể.
Bạch Tuyết Lam ôm eo y hỏi: “Lại đi đâu?”
Tuyên Hoài Phong, “Văn kiện rơi xuống đất.”
Bạch Tuyết Lam lười biếng thở dài, nói: “Quan tâm làm gì, chúng ta nằm nghỉ ngơi một lúc đã.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Bây giờ mới có mấy giờ đồng hồ mà đã nằm lì trên giường rồi, em cảm thấy không quen. Rốt cuộc anh có định hoàn thành việc tổng lý giao cho không?”
Nhấn mạnh từng chữ.
Bạch Tuyết Lam thở dài, “Anh sợ em.”
Xoay người xuống giường, nhặt hết mấy tờ văn kiện rơi lả tả trên mặt đất, ôm đến bên giường, trải ra, “Tuyên phó quan, ngài hài lòng chưa? Mời ngài phê duyệt.”
Hai người nằm lỳ trên giường đọc văn kiện.
Trải qua loạt chuyện khi nãy, lúc này Tuyên Hoài Phong mới hiểu tại sao Bạch Tuyết Lam lại dùng khăn nóng chà lên cơ thể mình, thì ra hắn sợ y bị lây bệnh viêm phổi nên mới tiêu độc cho y.
Chuyện này vừa có thể nói là quan tâm thân thiết, lại có thể nói là vô tri đến buồn cười.
Tạp chí nước ngoài nói nước nóng có thể tiêu độc, ý là nhắc đến nước nóng đã được đun sôi, chứ dùng khăn lông nóng như vậy có tác dụng gì? Mặc dù Bạch Tuyết Lam xuất phát từ việc quan tâm, nhưng hắn đã lo lắng thái quá, hơn nữa lại độc tài, cũng quá cứng đầu khiến người ta phát bực.
Tuyên Hoài Phong ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Bạch Tuyết Lam vừa đáng trách vừa không đáng trách, cũng cảm thấy bản thân mình vừa đáng giận vừa không đáng giận. Tình huống lúc đó không thể tính là quá ầm ĩ, mà cũng chẳng thể tính là hòa thuận. Không khí đó kéo dài không chịu chấm dứt khiến y lúng túng không được tự nhiên, cứ lặp đi lặp lại như vậy, khó chịu như đạp lên thứ nhựa cao su nóng chảy nhớp nháp.
Giữa y và Bạch Tuyết Lam đã từng có những trận chiến lớn hơn thế này, đương nhiên quãng thời gian ấm áp ngọt ngào cũng có.
Thế nhưng, giữa hai người chưa bao giờ tồn tại cảm giác dùng dằng như hiện tại.
Mới nghĩ một lúc thôi cũng cảm thấy vô cùng phiền não.
Ngẩng đầu nhìn qua ô cửa sổ, từ xa đã thấy bóng dáng Bạch Tuyết Lam tiễn bác sĩ xong, đang quay trở về, chẳng hiểu tại sao y lại muốn né tránh, vội vàng nằm xuống.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng bước chân, Tuyên Hoài Phong biết Bạch Tuyết Lam đã trở về phòng, nhưng y đang nằm đưa lưng về phía ấy, không biết Bạch Tuyết Lam đang làm gì sau lưng mình, thậm chí hắn còn không lên tiếng.
Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, áp lực đến quái dị.
Không bao lâu, lại nghe thấy có người tiến đến, đại khái là một nhóm người hầu, tiếp theo là chuỗi âm thanh huyên náo, không khí trong phòng bỗng nhiêm thay đổi thành mùi hương thơm lừng, lan thẳng vào mũi, đánh thức cơn đói bụng của Tuyên Hoài Phong.
Y chợt nhớ ra hôm nay mình chưa ăn cơm.
Kỳ thực Bạch Tuyết Lam đối xử với mình vô cùng chu đáo.
Vừa nghĩ vậy y liền cảm thấy ấm áp.
Y biết Bạch Tuyết Lam rất quan tâm đến việc ăn uống của mình, giống như lúc nào cũng sợ mình bị đói, hơn nữa y cũng đã quen để Bạch Tuyết Lam giục mình ăn cơm, cho nên vẫn nằm trên giường, ôm ấp cảm giác xấu hổ xen lẫn ngọt ngào mà chờ đợi.
Đợi rất lâu, âm thanh dọn bát đũa đã dừng một lúc, y lại nghe cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng, hình như người hầu đã rời đi, còn đóng cửa lại, thế nhưng vẫn không nghe thấy Bạch Tuyết Lam mở lời.
Tuyên Hoài Phong nhận thấy, hóa ra bọn họ cũng như những cặp tình nhân bình thường, cãi nhau một cách ấu trĩ. Mà bản thân lại cứ quen thói hành xử thường ngày, y cảm thấy có chút xấu hổ, với lại cũng chẳng thế cứ để bụng đói mà nằm lì trên giường đấu khẩu. Liền dứt khoát chủ động bật dậy khỏi giường, nghĩ cách hòa giải với Bạch Tuyết Lam.
Quay đầu lại, y lập tức ngẩn ra.
Không thấy bóng dáng Bạch Tuyết Lam đâu.
Trong phòng chỉ còn lại một mình mình.
Tuyên Hoài Phong sửng sốt một lát mới biết Bạch Tuyết Lam đã rời đi từ lúc nào chẳng hay, tự cười bản thân phí công, còn đấu tranh tư tưởng nhiều như vậy. Y cười nhạt, thất vọng, tựa hồ còn thêm cảm giác thê lương tựa làn khói nhẹ dần lan tỏa trong tim.
Y tự bước xuống giường, lê đôi giày tới trước cái bàn tròn nhỏ cách bình phong không xa, nhìn qua, trên bàn có một chén cháo nấm hương thịt xé phay, bốn đĩa đồ ăn nhẹ, một đĩa dưa chuột muối, đều là những món hợp khẩu vị của y.
Tuyên Hoài Phong kiềm không được, lặng lẽ thở dài.
Ngồi xuống, múc một chén cháo nhỏ, húp hai ngụm, nong nóng, ăn rất ngon.
Tuy nhiên, trong lòng y có tâm sự nên ảnh hưởng đến việc ăn uống, vừa rồi còn cảm thấy đói rã rời, bây giờ thì mới húp một chén cháo nhỏ đã cảm thấy no, ngây ngốc nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, nghĩ rằng đây là đồ Bạch Tuyết Lam căn dặn làm riêng cho mình, y cảm thấy không nên phụ lòng hắn, cầm đũa lên, miễn cưỡng gắp hai miếng rau đưa lên miệng, chậm rãi nhai.
Giống như đang nhai sáp.
Lần đầu tiên y cảm thấy, ăn một mình lại cô đơn khó chịu đến thế.
Lại nghĩ, Bạch Tuyết Lam cố ý lạnh nhạt với mình.
Có lẽ do mình đã thể hiện rõ lập trường, kiên quyết muốn theo hắn, cho nên Bạch Tuyết Lam mới bắt đầu lạnh nhạt với mình.
Chẳng lẽ tình cảnh hôm nay đều do một tay y dựng lên?
Như vậy đã đủ chứng tỏ, tình yêu cũng chẳng phải thứ gì lợi hại lắm.
Nếu không yêu một tên hỗn thế ma vương như hắn, bản thân mình cũng chẳng phải lo được lo mất, trái tim đau đớn như bị mèo cào.
Tuyên Hoài Phong cười khổ, vỗ nhẹ lên trán mình.
Tội gì phải làm khổ bản thân, y không nên tự oán trách như vậy, chẳng qua chỉ là một bữa cơm ăn một mình thôi, cứ thương tâm như vậy có khác gì đi diễn trên sân khấu không?
Nghĩ đến sân khấu, y bất giác liên tưởng tới Bạch Vân Phi.
Tuy y không phải thiên tài về chuyện tình cảm, nhưng y nhìn ra được, thật ra, rất có khả năng là Bạch Vân Phi đã đặt tình cảm lên người Bạch Tuyết Lam. So với Bạch Vân Phi, y hạnh phúc hơn rất nhiều. Hiện tại y vừa được Bạch Tuyết Lam sớm chiều bên nhau, lại vừa có chức vụ phó quan ổn định, vậy mà còn bất mãn oán giận cái này oán giận cái kia. Nếu đổi lại là Bạch Vân Phi, hắn sẽ làm thế nào?
Y đột nhiên cảm thấy áy náy.
Đang ở trong phúc thì phải tích phúc mới đúng, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt mà tức giận được.
Nghĩ vậy, y bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng khá hơn đôi chút.
Ăn cháo xong, Tuyên Hoai Phong không trở về giường mà ngồi một mình trong phòng chờ Bạch Tuyết Lam. Ngồi im chờ đợi thật vô vị, lại chẳng biết lúc nào Bạch Tuyết Lam mới trở về, vậy nên y thong thả bước đi trong phòng, tiện tay lấy một tập văn kiện hải quan ở chiếc kệ trên đầu giường tới xem.
Tự rót một cốc nước rồi lấy thêm một quả lê đã được rửa trên đĩa hoa quả, y nằm lên chiếc nằm cạnh giường ngủ, vừa ăn vừa đọc.
Bạch Tuyết Lam lặng lẽ rời khỏi phòng, thứ nhất là thực sự có công việc cần làm, vừa tiễn bác sĩ ra cửa liền nhận được điện thoại gọi tới từ phủ tổng lý, có một văn kiện khẩn cấp cần phải xử lí. Thứ hai là muốn lạnh nhạt với Tuyên Hoài Phong, xem y phản ứng thế nào.
Hắn không hề quên, tư thế khi nãy của Tuyên Hoài Phong chính là tuyên bố chiến tranh lạnh.
Quá dung túng cậu ấy, sau này sẽ tạo thành thói quen tranh đấu với mình, như vậy sẽ rất rắc rối.
Cơ mà, hắn muốn lạnh nhạt với người ta mà bản thân mình lại không thể nhẫn nại được, ngồi trong thư phòng viết xong bản công văn do ông anh họ tổng lý giao đến, sau đó kêu Tôn phó quan lập tức ký nhận gửi ra ngoài, hắn đặt chiếc bút máy xuống mặt bàn, bất giác nhớ tới người ở trong phòng.
Nhất định cơm nước hắn căn dặn nhà bếp chuẩn bị đã được đưa vào phòng.
Không biết cậu đã ăn cơm chưa.
Phát hiện mình chưa nói tiếng nào đã bỏ đi, không biết cậu ấy có tức giận không? Hay là đau lòng tủi thân? Nếu như cậu ấy tức giận, đến thư phòng tìm mình cãi vã, mình nên dỗ hay là mắng cậu ấy đây?
Dựa vào việc cậu ấy hành động ngu xuẩn, chẳng để ý đến bản thân mà chạy đến phòng bệnh của bệnh nhân bị viêm phổi, không chỉ mắng mà quả thực còn phải đánh!
Bất quá…
Trước đó dùng khăn nóng lau người cho cậu ấy, khiến cậu ấy bị bỏng, vậy cũng coi là dạy dỗ một trận. Huống hồ nhìn ánh mắt của cậu ấy, đừng nói là biết bản thân đã sai, chỉ sợ cậu ấy còn muốn giận dỗi mình nữa ấy chứ!
Bạch Tuyết Lam bất đắc dĩ cười cười.
Lại nhớ đến lúc hắn vừa đi bèn liếc mắt nhìn một cái, Tuyên Hoài Phong vẫn nằm trên giường giả bộ ngủ… Tính tình y rất quật cường, nếu như cơm nước đưa qua mà y vẫn tức giận, không chịu ngồi dậy ăn, vậy chẳng phải sẽ đói bụng lắm sao?
Để cậu ấy đói cũng tốt, đáng đời!
Tôn phó quan giao văn kiện đi xong nhanh chóng quay lại, đứng ở cửa thư phòng, thấy Bạch Tuyết Lam ngồi sau bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu xuất thần nhìn trần nhà chằm chằm hồi lâu vẫn chưa phát hiện ra mình, Tôn phó quan không khỏi phì cười: “Tổng trưởng, ngài mà còn vò công văn như vậy nữa là không dùng được đâu.”
Bạch Tuyết Lam nghe vậy, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã cầm hai tờ văn kiện từ lúc nào, vô tình vo viên nhàu nhĩ.
Cười cười buông văn kiện ra, nói: “Chẳng biết hôm nay làm sao nữa, cứ hành động ngớ nga ngớ ngẩn.”
Tôn phó quan: “Thỉnh thoảng ngớ ngẩn một tí mới tốt, ngài đã quá sáng suốt rồi, đã thế lại chẳng có lấy một khuyết điểm nào cả, giống như hào quang sáng chói lan tỏa vạn trượng của Bồ Tát vậy, khiến đám người dưới chúng tôi nơm nớp lo sợ. Đúng rồi, lúc tôi quay về, đi qua phòng ngài thấy Tuyên phó quan đang ngồi làm việc trong phòng đấy.”
Vừa nghe ba chữ “Tuyên phó quan”, Bạch Tuyết lam còn phấn chấn hơn là được ăn linh đan diệu dược, thế nhưng gương mặt lại chẳng lộ ra cảm xúc, ho khan một tiếng, thờ ơ nói: “Đừng hòng giở trò trước mặt tôi, ký phát văn kiện đi ở cửa trước, gian phòng ấy thì ở phía sau, trên đường cũng có đi ngang qua được đâu. Cậu rảnh rỗi quá nên đi cả một vòng lớn quanh công quán, sau đó mới đến đây báo cáo, định làm lỡ việc của tôi à? Cậu ấy đang làm gì?”
Tôn phó quan đáp: “Tôi chỉ đi qua thôi, đứng cách cửa sổ khá xa nên chỉ thấy bóng, hình như đang đọc gì đó.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Tôn phó quan lắc đầu, “Tôi chả biết.”
Tán gẫu vài câu, Bạch Tuyết Lam càng không thể nhịn nổi, nếu Tuyên Hoài Phong đang đọc sách, vậy chẳng phải kế hoạch lạnh nhạt của hắn không có lấy một điểm tác dụng? Đã vậy còn khiến y vui vẻ, tự do tự tại một mình.
Bạch Tuyết Lam cảm thấy hơi bất mãn.
Lão tử ngồi đây nóng ruột nóng gan, thế mà nhà ngươi lại sung sướng quá nhỉ.
Bất luận thế nào cũng không thể buông tha cái tên đáng ghét kia được.
Lần này, hắn càng tìm được cớ trở về phòng.
Bạch Tuyết Lam đứng lên nói với Tôn phó quan: “Tôi ở đây làm việc, thế mà cậu ấy lại ung dung ngồi đọc sách, sao có thể để câu ấy vớ bở như thế được? Tôi phải đi giao công việc cho cậu ấy, để cậu ấy biết bổn phận của phó quan là như thế nào.”
Ôm một tập văn kiện trên bàn đi về căn phòng phía sau.
Đến ngoài cửa phòng, len lén nhìn trộm, quả nhiên thấy một tay Tuyên Hoài Phong cầm quả lê đã bị gặm một nửa, tay kia lật giở văn kiện của hải quan tổng thự, vô cùng chăm chú.
Ánh dương bên ngoài cửa sổ rọi vào, in lên nửa gò má, khiến chiếc mũi tinh xảo cùng khóe môi gợi cảm càng thêm nổi bật, nửa người Tuyên Hoài Phong dựa lên ghế nằm, đôi chân dài bắt chéo đặt lên ghế, bộ dạng lơ đãng này của y rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim người khác loạn nhịp.
Thấy màn này, ý định giáo huấn y một trận nên thân của Bạch Tuyết Lam cũng vơi đi hơn nửa, đứng bên cửa thất thần chốc lát mới bước vào, cực kỳ ung dung tự tại đi đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong, vừa đi vừa hỏi: “Đang xem gì vậy? Ăn cơm chưa? Sao chỉ ăn có một chút thế này?” Khi đi ngang qua chiếc bàn tròn nhỏ, hắn liếc thấy chén cháo kia vẫn còn hơn một nửa.
Hắn cho rằng trải qua chuyện vừa rồi, cơn giận của Tuyên Hoài Phong vẫn chưa tắt hẳn, muốn gây chuyện với mình, mà lúc này hắn lại không muốn cãi nhau nên giọng nói hay vẻ mặt đều cố gắng tỏ ra tự nhiên, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Không ngờ Tuyên Hoài Phong càng thong dong hơn hắn, nghe hắn nói liền buông nửa tập văn kiện đang xem dở xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Em ăn no rồi, đang tráng miệng bằng hoa quả đây. Còn anh vừa đi đâu? Sao loáng cái đã không thấy anh trong phòng nữa?”
Bạch Tuyết Lam không dám nhắc đến ý định lạnh nhạt với y, đáp: “Đương nhiên là đi làm việc.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh cầm gì trong tay đấy?”
Bạch Tuyết Lam, “Công việc chúng ta phải làm.”
Kỳ thực, lúc hắn rời khỏi thư phòng, trong lòng nảy lên cảm giác rất khó diễn tả. Nếu như Tuyên Hoài Phong không nghe lời, hắn sẽ dùng những văn kiện công vụ này để làm kiêu, áp chế kẻ khiến hắn lo lắng hãi hùng cả ngày hôm nay.
Hắn trăm triệu lần không lường được là Tuyên Hoài Phong lại dễ sống chung như vậy.
Đã chuẩn bị nói là “làm công việc của cậu”, nhưng lời đến bên miệng lại kìm không được mà đổi thành “công việc chúng ta phải làm.”
Nghe vô cùng thân mật.
Tuyên Hoài Phong nghe nhắc đến công việc liền nghiêm túc, thả chân xuống khỏi chiếc ghế nằm, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Để em xem một chút, nhiều phần thế này thì phải phân loại trước mới dễ xử lý.”
Bạch Tuyết Lam nhìn đôi chân xinh đẹp đặt xuống lại bị chiếc bàn gỗ lê nhỏ che hơn phân nửa, trong lòng thầm than đáng tiếc.
Hắn ngồi sóng vai cùng Tuyên Hoài Phong trên chiếc ghế y vừa gác chân xuống, đặt tập văn kiện lên mặt bàn trà.
Tuyên Hoài Phong cầm lấy mấy tờ lật xem, thuận miệng hỏi: “Tổng lý giao việc lên bản thảo các điều luật cho hải quan chúng ta làm? Em tưởng đây là nhiệm vụ của cục cảnh sát?”
Bạch Tuyết Lam đã xem qua tập văn kiện này, đôi mắt căn bản không đặt trên tập văn kiện, chỉ nhìm trộm gương mặt anh tuấn, nghiêm túc lại vô cùng xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong. Gương mặt căng tràn ánh sáng rực rỡ đến nỗi khiến người ta phải mê mẩn, khiến trái tim hắn càng thêm ngứa ngáy, thế nhưng ngoài miệng lại đáp: “Tổng lý biết bên cục cảnh sát không làm được việc này nên mới giao cho anh.”
Lại hỏi: “Lê ngon không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ngon, anh muốn ăn không? Trong đĩa vẫn còn quả sạch sẽ. Anh muốn ăn thì em…”
Chưa nói xong, Bạch Tuyết Lam đã lại gần, nắm lấy cổ tay phải đang cầm trái lê của y, cắn lên quả lê y ăn còn một nửa.
Âm thanh giòn tan vang lên.
Tuyên Hoài Phong nhíu mày, “Anh thèm thế sao, quả này em đã cắn rồi, không vệ sinh.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Bây giờ mà em còn nói chuyện vệ sinh với anh? Vậy chứ tiếp cận với bệnh nhân bị viêm phổi có tính đến chuyện vệ sinh không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi đã muốn nhân nhượng cho đỡ phiền phức rồi mà anh cũng không chịu buông tha, phải không? Tốt lắm, tôi hỏi anh, Bạch Vân Phi là bạn tôi, lẽ nào anh ta không phải bạn anh? Bạn bè bị bệnh, vậy mà anh lại tránh anh ta như tránh bệnh ôn dịch như thế? Tôi đi thăm anh ta, trở về cũng nói thật với anh, anh chẳng những không quan tâm đến sống chết của anh ta mà chỉ quan tâm đến bệnh có truyền nhiễm hay không, đúng là khiến người ta lạnh thấu tim. Ăn lê làm gì! Đừng quên tôi mới tiếp xúc với bệnh nhân bị viêm phổi, nước miếng trong miệng cũng có vi khuẩn đấy. Nếu chẳng may lây bệnh cho tổng trưởng đây, tôi không kham nổi đâu!”
Cư nhiên càng nói càng tức.
Y ném nửa quả lê vào sọt rác đến bộp một cái.
Khi nói câu này, Bạch Tuyết Lam vốn vô tâm, không ngờ lại khơi lên cảm giác mất cân bằng của Tuyên Hoài Phong, càng khiến hắn nhớ đến hành vi ngang ngạnh của y trong phòng tắm, thế nhưng lại dám phó mặc sống chết mà đưa cơ thể xuống dưới vòi nước nóng. Máu nóng lập tức xông lên đầu hắn, một tia sáng sắc lạnh lướt qua đáy mắt.
Nắm cằm Tuyên Hoài Phong, hai ngón tay ra sức ghìm chặt, không cho phép y quay mặt với mình, âm thanh khiến người ta sợ hãi vang lên: “Tôi không quan tâm đến sống chết của cậu ta? Hóa ra tôi quan tâm tới quan tâm lui lại quan tâm nhầm người. Đáng lẽ tôi nên quan tâm đến Bạch Vân Phi mới phải. Cũng đúng, so với người ta, Bạch Vân Phi tốt hơn rấy nhiều, ít nhất cũng không khốn kiếp như thế. Đối xử tốt với cậu ta, chí ít cậu ta sẽ biết cảm kích.”
Tuyên Hoài Phong tức giận ngã ngửa ra sau, đáp lại: “Phải, tôi không biết tốt xấu, tôi không biết cảm kích. Tôi là tên khốn kiếp như vậy đấy, anh còn lôi kéo tôi làm gì? Anh buông tay ra!”
Bạch Tuyết Lam cười nhạt, “Cậu đừng mơ tưởng.”
Thấy Tuyên Hoài phong muốn phản kháng, hắn lập tức thu hai tay lại, ôm chặt Tuyên Hoài Phong, nương theo thể trọng của mình mà quay người đè y lên chiếc ghế nằm, tạo thành tư thế vô cùng ám muội.
Tuyên Hoài Phong quát to: “Bạch Tuyết Lam, anh đừng có làm xằng!”
Bạch Tuyết Lam hừ một tiếng, “Chẳng phải cậu nói tim mình rất lạnh hả? Để tôi sưởi ấm cho cậu.”
Ôm Tuyên Hoài Phong, gương mặt cọ lên cổ y, đầu lưỡi liếm lên làn da nhạy cảm trên gáy.
Tuyên Hoài Phong bị hắn liếm liền run lên một cái, vừa tức vừa xấu hổ mắng: “Anh là đồ khốn.”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Trùng hợp đấy, cậu là đồ khốn, tôi cũng là đồ khốn, vừa vặn một đôi.”
Hé hàm răng trắng như tuyết cắn lên cần cổ mềm mại, Tuyên Hoài Phong kêu lên một tiếng đau đớn.
Tuyên Hoài Phong, “Anh lại nổi điển? Tưởng rằng tôi không biết tức giận đấy hả?”
Bạch Tuyết Lam nghiến răng nói: “Cậu mới là người cho rằng tôi không biết tức giận. Lão tử yêu cậu chứ không cho phép cậu bắt nạt lão tử thế này.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn áp lên, cảm thấy trên người như bị núi đè, đến thở cũng khó khăn, hai bên gò má hiện lên một tầng xấu hổ. Y vừa đẩy mạnh vai hắn vừa hung ác hỏi: “Anh có nói lý hay không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không! Chẳng phải tôi là cường đạo hay sao? Cậu đã thấy cường đạo nói đạo lý chưa? Bạch Tuyết Lam tôi chỉ bàn đến việc giết người thấy máu thôi.”
Lại cắn một cái khiến Tuyên Hoài Phong đau đớn hút khí.
Thấp giọng tàn bạo nói: “Em dám chạy loạn khắp nơi này.”
Lại cắn một cái.
“Em dám vào phòng bệnh của người bị bệnh viêm phổi này.”
Thêm một cái.
“Em dám xông vào vòi nước nóng này.”
Lại một cái nữa.
“Dám khiến anh hoảng sợ này.”
Tiếp tục thêm một cái nữa.
“Lão tử cắn chết nhà ngươi…”
Tuyên Hoài Phong cố gắng nghiêng đầu nhưng không thoát khỏi hàm răng nanh ác kia, cảm thấy cần cổ sắp bị nuốt sống đến nơi, y quay mạnh đầu lại, thắng thắn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú thô bạo gần ngay gang tấc của Bạch Tuyết Lam, tức giận nói: “Anh đừng quá đáng! Anh còn như vậy, em sẽ… em sẽ…”
Nghĩ đến việc bản thân mình đến giãy dụa còn không được, nếu nói đánh hắn, vậy thì lời uy hiếp này không có sức thuyết phục.
Bạch Tuyết Lam nhìn y tức giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị, hỏi y: “Em sẽ thế nào?”
Tuyên Hoài Phong bị bộ dạng dương dương đắc ý của hắn đả kích, buột miệng hét lớn: “Em sẽ cắn anh!”
Bạch Tuyết Lam ngẩn người, đầy một bụng tức giận bỗng không cánh mà bay, cười đến nỗi lăn từ người y xuống, nói: “Em cắn đi, cắn đi, anh thật muốn nhìn xem em có bản lĩnh cắn người không đấy.”
Tuyên Hoài Phong bị tên điên lúc lạnh lúc nóng này chọc đến nỗi không muốn tức cũng phải tức, nghiêm mặt nói: “Cấm cười.”
Bạch Tuyết Lam càng hăng hái hỏi: “Việc anh bảo em không được làm, em luôn coi như gió thoảng bên tai. Em cấm anh cười, tại sao anh phải nghe?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh cứ này không cho, kia cũng không cho, như vậy là can thiệp tự do cá nhân của em.”
Bạch Tuyết Lam hỏi ngược lại: “Thế cười không phải là tự do cá nhân của anh à?”
Tuyên Hoài Phong ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra là đấu võ mồm với Bạch Tuyết Lam chẳng khác gì tự chuốc lấy cực khổ, phẫn nộ nói: “Anh không nói lý lẽ.”
Bạch Tuyết Lam đáp trả: “Em biết nói lý lẽ, vậy em giảng cho anh nghe xem, không cho anh cười, vậy có tính là can thiệp tự do cá nhân không?”
Tuyên Hoài Phong mặc kệ hắn, nhắm mắt lại, quay mặt sang hướng khác, tỏ thái độ tôi và anh bất đồng ý kiến.
Bạch Tuyết Lam chẳng quan tâm xem Tuyên Hoài Phong có trả lời hay không.
Hắn nằm trên nhuyễn ngọc ôn hương, vừa xoa vừa cắn, hùng phong phía dưới đã sớm sưng cứng.
Tình cảm đột nhiên dâng trào, cúi đầu hôn gò má Tuyên Hoài Phong, chậm rãi di chuyển từ gò má mịn màng đến khóe miệng xinh đẹp, sau đó lại hôn lên đôi môi hồng mềm mại.
Đôi môi Tuyên Hoài Phong bị cạy mở, phát hiện đầu lưỡi mềm mại của đối phương mang theo cảm giác xâm lược vói vào, y bất giác mở mắt.
Nhìn dục vọng nóng bỏng trong đáy mắt Bạch Tuyết Lam, y biết hắn muốn làm chuyện tốt gì đó.
Kết thúc nụ hôn dài tiêu chuẩn, bàn tay của gã đàn ông nọ đã mò xuống dưới lớp áo ngủ, Tuyên Hoài Phong bị hôn đến choáng váng, cơ thể bị vuốt ve như nhũn ra, hơi thở khó khăn, lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, rõ ràng đang cãi nhau ầm ĩ, tại sao lại để tên lưu manh này dở thủ đoạn lật ngược cục diện? Thanh âm khàn khàn, cúi đầu nói: “Đừng có vô lại như vậy, còn chưa nói xong đạo lý….”
Bạch Tuyết Lam cố tình dùng khuôn ngực rắn chắc đè nặng y, hai cơ thể va chạm cách nhau lớp quần áo, cười xấu xa hỏi: “Thực sắc tính dã, chẳng phải Khổng Tử đã nói rõ đạo lý này rồi hay sao? Muốn nhưng không được thì trằn trọc. Em xem, anh vừa muốn một cái, chẳng phải em không cần phải nằm trằn trọc trên ghế nữa à?”
“Anh…”
“Là do em lắm chuyện, lên giường lại còn muốn lý luận. Nếu bàn về lý luận, em qua mặt anh được chắc?”
Không đợi Tuyên Hoài Phong phản bác, hắn lại hôn y cuồng nhiệt, chuyên tâm chặn miệng y, cắn lưỡi gặm môi tựa như một trần cuồng phong thổi qua, khí thế hùng dũng khiến người ta không dám chống đối.
Đầu óc Tuyên Hoài Phong tựa kem lạnh bị bỏ vào chảo nóng, hóa thành một vũng nước ngọt, mơ mơ màng màng cảm thấy quần ngủ bị cởi ra, bắp đùi bị vuốt ve cuồng nhiệt, lòng bàn tay nóng rực trượt theo phía trong bắp đùi lên trên, càng lúc càng cao, khiến trái tim y đập liên hồi như muốn vỡ tan, nhưng tâm trí lại như trúng phải liều thuốc độc ngọt ngào.
Phải chống lại.
Người đàn ông này rõ ràng là một tên cướp lưu manh, làm việc lỗ mãng, hoành hành ngang ngược.
Phải chống lại.
Bản thân mình cũng biết không thể nói lý với người đàn ông này. Hắn không thuyết phục được thì đổi thành làm càn, quát tháo.
Phải chống lại.
Chỉ một chiêu này mà dùng cả vạn lần, nếu như bây giờ bỏ cuộc, cuộc đời sau này của mình sẽ phải chịu thua hắn.
Phe bên này còn đang mất hồn tự nhủ đủ loại lý do phải chống lại, phe bên kia đã chẳng chút chậm trễ, xâm lược thẳng vào lòng địch.
Cảm giác căng cứng đau đớn do bị xâm nhập phía dưới bỗng nhiên truyền đến.
Bạch Tuyết Lam vào một chút, ngừng lại, ôm y thật chặt, thắt lưng đẩy mạnh về phía trước,tiến vào toàn bộ.
Lực lớn như vậy khiến Tuyên Hoài Phong hơi khó chịu, y ngửa đầu ra sau, đột nhiên tức giận đấm đá lung tung, muốn đạp kẻ trên người mình xuống. Biểu hiện cực kỳ thoải mái của Bạch Tuyết Lam rơi vào tầm nhìn.
Trái tim y bỗng nhiên mềm nhũn.
Phía trong cơ thể như bị người ta dùng xe công phá tiến vào, từng bước một tiến tới, sẽ nhanh chóng tiến vào tâm can. Hầu kết Tuyên Hoài Phong căng cứng, trượt lên trượt xuống vài lượt, chịu đựng không kêu thành tiếng, từ từ nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề khó nhọc, hai lỗ tai đỏ sẫm như sung huyết.
Bàn tay y run rẩy nắm chặt thành ghế.
Giọng Bạch Tuyết Lam trầm thấp êm tai như một tầng lụa mỏng, hỏi y: “Đạo lý này, giảng thế đã được chưa?”
Đôi mắt Tuyên Hoài Phong mơ mơ màng màng, hỏi đứt quãng: “Đạo… đạo lý gì?”
Cười tà đầy ẩn ý, thắt lưng càng ra sức đẩy nhanh tốc độ trừu động.
Tuyên Hoài Phong kiềm không được bèn bật lên một tiếng qua kẽ răng, hai tay ôm chặt cổ Bạch Tuyết Lam, dính lên người hắn, cơn lốc kia chèn ép khiến cảm giác hưng phấn của y bỗng nhiên dâng cao, động tác ra vào kịch liệt khiến y choáng váng, đôi môi lướt qua gương mặt Bạch Tuyết Lam, y lập tức hôn lên môi hắn.
Bạch Tuyết Lam nhiệt tình đáp trả, môi lưỡi quấn quít, cơ thể mướt mồ hôi tiến thẳng về phía trước, đạt đến cao trào.
“A…”
Thật lâu sau, thứ nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể phun trào mạnh mẽ, tiếng rên rỉ thở dài bật ra khỏi đôi môi đỏ tươi của Tuyên Hoài Phong.
Từ trong đến ngoài cơ thể đều thấm đẫm hương vị của Bạch Tuyết Lam, điều này khiến y càng thêm ngây ngất.
Động tác quá mạnh, văn kiện trên hai chiếc bàn trà trái phải đều bị tung ra hơn một nửa, rơi tán loạn trên mặt đất. Bạch Tuyết Lam chẳng thèm quan tâm, sợ rằng ghế nằm không đủ chỗ cho hai người, hắn bèn ôm ‘mỹ nam’ tay chân như nhũn ra trở về giường, chính mình cũng leo lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai, ngằm nghiêng xoa lên khuôn ngực phập phồng của Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Chắc bây giờ chúng ta cũng được tính là hòa thuận đấy nhỉ.”
Tuyên Hoài Phong ngửa người nằm ngoan ngoãn, nhắm mắt hỏi ngược lại: “Anh biết cái gì gọi là hòa thuận không? Hòa thuận phải xét trên cơ sở bình đẳng, anh bây giờ ấy mà, chẳng khác gì nước lớn ức hiếp nước nhỏ, cường đạo ức hiếp dân lành.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh ức hiếp em? Chẳng phải vừa rồi em cũng cao hứng lắm mà? Còn cắn vai anh đau cực kỳ.”
Tuyên Hoài Phong không chịu nổi những lời hạ lưu này của hắn, nhất thời bị đánh đến tơi bời, chẳng còn phong độ để đàm phán tiếp, véo mạnh lên bàn tay hắn đang xoa trên ngực mình, “Đừng có nằm nữa, chuẩn bị cho em một bồn nước nóng, khó chịu quá.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh là người hầu để em sai khiến đấy à?”
Tuyên Hoài Phong chẳng nói chẳng rằng, ngồi dậy, định tự mình xuống giường.
Bạch Tuyết Lam vội vàng ấn y nằm xuống, cười trừ, “Em đừng cử động, để anh đi.”
Tuyên Hoài Phong vừa ngồi dậy liền cảm thấy dịch thể dinh dính trắng mịn chảy xuống đùi, nơi riêng tư hơi nhức, y càng không muốn nằm xuống, nói: “Không cần đâu.”
Tránh khỏi Bạch Tuyết Lam, muốn bước xuống giường.
Bất quá, vừa đi về phía bên trái lại bị ngăn cản, trở về bên phải, vẫn bị ngăn cản.
Tuyên Hoài Phong vừa bực vừa xấu hổ, “Bạch Tuyết Lam, anh thấy đủ chưa!”
Bạch Tuyết Lam cư nhiên lại bày ra động tác chào hỏi cung kính theo nghi thức quân đội, dùng giọng Sơn Đông nói to: “Trưởng quan, đã hoàn thành.”
Cánh tay dài duỗi ra, ôm Tuyên Hoài Phong bước về phía phòng tắm, chuyên tâm hầu hạ y tắm rửa, sau đó càng thêm cẩn thận mà ôm y ra ngoài, đặt lên giường, dùng khăn lông lau mái tóc ướt đẫm của y, hỏi: “Đỡ chưa? Nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm tối xong chúng ta lại làm thêm vài hiệp nữa.”
Tuyên Hoài Phong nhíu chặt mày, lạnh lùng lườm hắn, nói: “Anh đừng có được một tấc lại tiến một thước.”
Bạch Tuyết Lam ghé sát bên tai y phả ra một hơi, khẽ khàng nói: “Tối nay anh sẽ thổi tiêu cho em, thứ em thích nhất đấy.”
Mặt Tuyên Hoài Phong đỏ rực lên, giận dữ nói: “Anh nói bậy, ai thích?”
Bạch Tuyết Lam tỏ ra sửng sốt, “Mỗi lần anh ngậm vào đều thấy em khóc một trận đòi sống đòi chết, chẳng lẽ anh nhớ nhầm?”
Tuyên Hoài Phong cắn răng, đẩy Bạch Tuyết Lam ra xa, “Anh còn nói những lời không đứng đắn như thế nữa, em sẽ tuyệt giao với anh.”
Bạch Tuyết Lam mới chỉ miễn cưỡng muốn y một lần, tuổi trẻ khỏe mạnh nên thấy chưa đủ, đương nhiên cần phải dùng chuyện khác bổ sung, thấy y đỏ mặt tới tận mang tai liền cười đến mất cả hình tượng, liều mạng xông lên, ôm lấy Tuyên Hoài Phong từ phía sau, cắn tai y hỏi: “Anh đã ngậm của em rồi, đương nhiên miệng không còn sạch sẽ. Miệng của em sạch sẽ, vậy khi nào nếm thử mùi vị của anh?”
Tuyên Hoài Phong thật sự nghe không vào, giãy dụa đẩy hắn, ôm đầu trốn vào trong chăn.
Bạch Tuyết Lam nhìn thì như nói đùa, nhưng đấy lại là suy nghĩ thật của hắn.
Hắn đã giúp Tuyên Hoài Phong làm chuyện đó rất nhiều lần, nên cho rằng bây giờ Tuyên Hoài Phong chẳng cần phải ngại ngần gì cả.
Thử hỏi một câu, nhìn thái độ Tuyên Hoài Phong là biết không thể trông mong.
Không dám tiếp tục miễn cưỡng, hắn đành im lặng thở dài một hơi, sóng vai nằm cùng Tuyên Hoài Phong, vươn tay ôm lấy vòng eo thon gầy của y, thầm nghĩ: Phải nuôi tên này cường tráng hơn mới được.
Tuyên Hoài Phong thấy hắn đàng hoàng nghiêm túc, hồi lâu sau mới mở mắt, nhìn về phía bên kia giường. Mặt trời vẫn sáng, quan hệ vào ban ngày đã đủ hư hỏng rồi, xong việc còn muốn tiếp tục nằm lên giường, đây chính là hậu quả của việc dâm dục lười biếng, y bỗng nhớ tới công việc.
Ánh mắt đảo qua phía bình phong, thấy công văn rơi đầy một góc sàn nhà, y liền nhích phần dưới cơ thể.
Bạch Tuyết Lam ôm eo y hỏi: “Lại đi đâu?”
Tuyên Hoài Phong, “Văn kiện rơi xuống đất.”
Bạch Tuyết Lam lười biếng thở dài, nói: “Quan tâm làm gì, chúng ta nằm nghỉ ngơi một lúc đã.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Bây giờ mới có mấy giờ đồng hồ mà đã nằm lì trên giường rồi, em cảm thấy không quen. Rốt cuộc anh có định hoàn thành việc tổng lý giao cho không?”
Nhấn mạnh từng chữ.
Bạch Tuyết Lam thở dài, “Anh sợ em.”
Xoay người xuống giường, nhặt hết mấy tờ văn kiện rơi lả tả trên mặt đất, ôm đến bên giường, trải ra, “Tuyên phó quan, ngài hài lòng chưa? Mời ngài phê duyệt.”
Hai người nằm lỳ trên giường đọc văn kiện.
Danh sách chương