Hôm nay, ánh mặt trời thật đẹp mắt.

Trời trong nắng ấm, những kẻ giàu có ra ngoại thành vui chơi cũng nhiều.

Bởi vì đường hẹp xe chen chúc nhau, ở cửa thành, một chiếc xe hơi đắt tiền bị một xe hoa quả ngựa kéo cọ vào cửa xe, hai phe cãi vã, chiếm hơn phân nửa đường cái, không thông hành được, khiến một hàng ô tô tắc ở cổng thành tựa như thân rồng.

Có đứa trẻ bán báo quần áo tả tơi rất hiểu cách làm ăn, nó ôm đầy một ôm báo chí đi đến hàng dài ô tô, vừa giơ tờ báo trong tay vừa cất cao tiếng, “Máy bay địch oanh tạc Tế Nam, con số thường dân chết hoặc bị thương đã lên tới hơn một ngàn! Một mao tiền một tờ! Tổng lý quyết tâm nghiêm cấm thuốc giảm đau, người hút phải vào tù! Một mao tiền một tờ!”

Tuyên Hoài Phong quay cửa kính xe xuống, gọi đưa trẻ bán báo đến, mua một tờ.

Mở ra đọc, quả nhiên là tin tức liên quan đến việc cấm ma túy.

Tống Nhâm không biết chữ, ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn, Tuyên Hoài Phong liền đọc vài câu cho hắn nghe.

Tống Nhâm hưng phấn nói, “Vậy tất hiên là tốt rồi. Tổng trưởng và Tuyên phó quan là người trên trời, có thể làm chuyện lớn, còn có thể lên báo nữa.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là việc tổng trưởng làm, được đăng lên báo là tổng lý, chẳng liên can gì đến tôi cả. Song, hiện tại chỉ là cho dân chúng nghe được chút phong thanh thôi, nhắc nhở họ một chút, chờ sau này điều lệ mới được ban hành, lúc đó mọi người sẽ thấy được thứ thực sự lợi hại.”

Phía trước vang lên vài tiếng còi ô tô inh ỏi.

Chiếc ô tô và chiếc xe ngựa cãi nhau cuối cùng cũng rời đi, hàng dài ô tô từ từ tản ra.

Khi chiếc ô tô Lincoln rời khỏi cửa thành, tiến về phía Phong Sơn, thời gian hẹn với Tuyên Hoài Mân đã quá gần hai mươi phút.

Tuyên Hoài Phong bước vào nhà hàng Nhã Lệ, nhìn thấy bàn nào cũng đầy người, rất nhiều phụ nữ mặc những bộ váy áo xinh đẹp, các quý ông mặc âu phục thời thượng đang cùng nhau ngồi bên bàn nói chuyện phiếm, làm thế nào cũng không thấy Tuyên Hoài Mân.

Y đang lo lắng mình đến muộn, Tuyên Hoài Mân đã đi rồi. Bỗng thấy một người bước ra từ chỗ sâu trong hành lang phía trước của nhà hàng, liên tiếp vẫy tay với y, chính là Tuyên Hoài Mân.

Tuyên Hoài Phong nhanh chóng tiến tới.

Vừa đến trước mặt, Tuyên Hoài Mân liền tỏ vẻ sốt ruột hỏi: “Sao giờ anh mới đến? Em định về rồi đây.”

Tuyên Hoài Phong xin lỗi: “Xin lỗi, vừa lúc ô tô đến cửa thành lại…”

Không đợi y nói xong, Tuyên Hoài Mân liền ngắt lời, “Được rồi, không có thời gian nghe những việc này. Nói chung là do em xui xẻo, đợi cả nửa ngày trời rồi, vào trong rồi nói tiếp.”

Tuyên Hoài Phong cùng hắn vào khu ghế lô.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một cô bé ăm mặc rất xinh xắn, cô bé đứng lên khỏi chỗ ngồi, gương mặt ửng đỏ quan sát y.

Tuyên Hoài Mân nói với cô bé: “Em đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng phải đã gặp anh ấy ở Thư Yến các một lần rồi sao? Lẽ nào em quên dáng vẻ của anh ấy rồi?”

Lúc này Tiểu Phi Yến mới nói: “Nhớ chứ, đây là Tuyên phó quan.”

Cô bé mỉm cười với Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Mân nói: “Vị nhị ca này của anh là một nhân vật tựa như Thời Vũ, Tống Giang vậy, rất thương hương tiếc ngọc. Sợ Triển tư lệnh bán em cho một nơi không dành cho con người nên anh ấy bằng lòng bỏ tiền chuộc em lại. Em có đồng ý hay không?”

Tiểu Phi Yến chuyển mắt nhìn về phía Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong không ngờ Tuyên Hoài Mân lại làm trò trước mặt cô bé, lời nói rành mạch như thế ngược lại còn khiến y ngượng nghịu, quay sang gật nhẹ với Tiểu Phi Yến, hỏi: “Gần đây em có ổn không? Có người rất nhớ em, lúc nào cũng hỏi thăm em có bình an hay không.”

“Có người” ấy đương nhiên là chỉ cô gái vô cùng có tình nghĩa tên Lê Hoa ở Thư Yến các.

Tiểu Phi Yến hình như lại hiểu sai ý, ánh mắt nhìn Tuyên Hoài Phong sinh ra chút ngượng ngùng, ngây thơ cười nói: “Em sống rất ổn, nhờ phúc của ngài cả. Tuyên phó quan, ngài là người tốt, em biết ngài chuộc em rồi sẽ đối xử tốt với em.”

Tuyên Hoài Phong biết lời mình nói gây hiểu lầm nên càng cuống, y lại không tiện biện bạch, chẳng thể làm gì khác hơn là mỉm cười.

May mà Tuyên Hoài Mân khơi vấn đề chính ra, hỏi Tuyên Hoài Phong, “Nhị ca, việc em đồng ý, em đã làm. Bây giờ người ở ngay trước mặt anh rồi. Nhưng mà, cho dù là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Anh đừng nợ em tiền chuộc thân cho Tiểu Phi Yến đấy.”

Tuyên Hoài Phong vội hỏi: “Đương nhiên, anh không thể để em phiêu lưu công cốc vì anh được.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Vậy anh mang theo bao nhiêu tiền tới? Em vì tranh cái chuyện xui xẻo này mà viết giấy cam đoan, phải mang về ít nhất một vạn đồng, thế mới ăn nói được.”

Tuyên Hoài Phong nhất thời ngẩn ra.

Tống Nhâm vốn không biết mục đích Tuyên Hoài Phong đến nhà hàng đồ âu này, vào ghế lô, nghe xong vài câu, đại khái cũng hiểu được chút ít.

Tống Nhâm đã đánh với Triển Lộ Chiêu một trận, đương nhiên biết kẻ kia là tam đệ của Tuyên phó quan, cũng là phó quan của Triển Lộ Chiêu. Nhìn thấy Tuyên Hoài Mân hắn đã nổi lên cảnh giác, ban đầu còn thấy người ta nói chuyện anh em nên không tiện xen miệng, đến bây giờ nghe Tuyên Hoài Mân kêu ra cái giá trên trời là một vạn đồng, hắn bèn không nhịn nổi nữa, “Tuyên phó quan, giá đó quá bất thường, không được!”

Tuyên Hoài Mân thấy hắn chen vào nói, khinh thường nhìn nhìn hắn, cười giả tạo hỏi: “Giá thế nào gọi là bất thường? Các người không ra khỏi cửa, không hiểu chuyện bên ngoài. Mấy tháng nay, tiền rẻ mạt đến nỗi không giống tiền nữa, chẳng phải bên Tế Nam đã bị địch tập kích trên không sao, rất nhiều vật tư của cải không vận chuyển theo kịp, hàng hóa các nơi tăng giá cao vút. Những người giàu có đều đã chạy nạn tới thủ đô, nhiều người tiêu tiền, vật chất trở nên thiếu thốn. Trước thì một mao tiền một mớ cải trắng, bây giờ trả một đồng cũng chưa chắc đã mua được. Huống hồ là một cô nương xinh đẹp như thế này? Nếu như giá này không được, cũng không sao, cùng lắm thì em đưa người về.”

Tống Nhâm lại định trợn trừng mắt.

Tuyên Hoài Phong vội vàng ngăn Tống Nhâm, nói: “Ở đây không có chuyện của cậu, đừng nói nữa.”

Tiểu Phi Yến cũng nhìn ra món tiền này có vấn đề, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, “Tuyên phó quan, ngài không cần tự làm khó mình. Người kém hiểu biết như em, ngài đi nơi nào cũng tìm được cả đống. Phí tiền vung trên người em cũng chẳng được lợi ích gì đâu.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không. Tôi giúp em chuộc thân là thành tâm thành ý, không có gì phải suy nghĩ cả. Chỉ là… giá cả thế này thì hơi khó, hiện tại tôi mang không đủ, tôi rất xấu hổ.”

Tống Nhâm bị Tuyên Hoài Phong ngăn cản, lại nhìn Tiểu Phi Yến, một gái nhỏ tuổi vô cùng khốn quẫn đáng thương, hắn cũng chẳng cách nào nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngậm miệng.

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Anh mang theo bao nhiêu?”

Tuyên Hoài Phong móc một xấp tiền dày trong túi ra, “Sáu ngàn đồng.”

Trước khi đến chuộc thân cho Tiểu Phi Yến, y đã sớm tính được giá tiền, đã trút hết mấy tháng tiền lương. Y chưa từng chuộc thân cho phụ nữ bao giờ, ngay cả một tiêu chuẩn tính toán cũng không có, chỉ nghĩ mang nhiều một chút vẫn tốt hơn, còn xin phòng lương ứng trước hai tháng tiền lương.

Nguyên tưởng rằng sáu ngàn đồng đã là đủ.

Ai biết vẫn còn thiếu.

Cũng đúng, một người sống sờ sờ, làm sao có thể mang cái giá của những món đồ thông thường được? Việc chuộc thân cho Tiểu Phi Yến cũng do chính mình ba hoa với Tuyên Hoài Mân.

Tuyên Hoài Mân cầm xấp tiền mặt đặt trên tay, tỉnh bơ dùng ngón cái quệt môi, chỉ nhếch môi cười.

Tuyên Hoài Phong nói: “Tất cả lương bổng anh làm trong hải quan tổng thự từ trước tới giờ đều ở đây.”

Tuyên Hoài Mân tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi” “Vị Bạch tổng trưởng kia… không cho anh tiền tiêu sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Sao lại không cho? Lương bổng mỗi tháng của anh đã rất cao rồi.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Lương bổng là lương bổng, đó là chuyện khác. Thế nhưng, lẽ nào hắn không cho anh chi phiếu? Người này thực sự không coi trọng anh rồi.”

Gương mặt Tuyên Hoài Phong hơi nóng lên.

Bạch Tuyết Lam đã từng đề cập mở tài khoản tiết kiệm cho y ở ngân hàng, chuẩn bị cho y một xấp chi phiếu, nhưng y không phải người thường xuyên cần tiền, lúc đó đã từ chối.

Tuy nhiên, chuyện giữa hai người không cần phải kể cho người khác.

Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lúc, thương lượng, “Hay là vậy đi, em đợi anh một lát, anh sẽ ngồi xe ô tô trở về, bảo phòng lương dự chi bốn tháng lương rồi đem đến đây cho em, em thấy thế nào?”

Tiểu Phi Yến buông thõng tay, đứng một bên ngượng ngùng nghe, lúc này mới nói: “Tuyên phó quan, ngài thực tốt bụng quá. Thế nhưng em… thực sự không xứng.”

Tuyên Hoài Mân cười he he nói: “Nhị ca, anh cũng quá coi thường em đấy. Lẽ nào em còn sợ anh quỵt của em bốn ngàn đồng cỏn con ấy? Chỉ cần anh viết cho em một tờ giấy nợ bốn ngàn đồng, vậy thì việc này xong xuôi rồi.”

Tuyên Hoài Phong còn chưa nói gì, Tống Nhâm đã nhíu chặt mày, há miệng nói: “Tuyên tam gia, lời thế này là không phải rồi. Làm bạn bè hoặc thuộc cấp còn chừa cho nhau chút tình cảm, huống hồ Tuyên phó qua là anh của ngài. Nhân cách của ngài ấy thế nào, chẳng lẽ ngài còn không tin? Có vài ngàn đồng mà lại buộc anh ruột mình viết giấy nợ, vậy thì ngài cũng chẳng còn thể diện nữa, đúng không?”

Thân thể hắn cường tráng, sức lực đủ, giọng lớn, không cần rống lên thì giọng cũng đã oang oang, khí thế quyết đoán khiến người ta khó lòng ngăn cản.

Tuyên Hoài Mân theo Triển Lộ Chiêu vốn là làm ăn một vốn bốn lời, tầm mắt cũng rộng, mấy ngàn đồng này đâu có để vào mắt, nói những lời này chẳng qua trong lòng ghen tuông, cố ý khiến Tuyên Hoài Phong khó xử.

Thấy Tống Nhâm ra mặt, tâm trạng Tuyên Hoài Mân trầm xuống, oán hận nghĩ: Cái loại người khốn kiếp như hắn mà sao ai cũng nâng niu hắn như trứng phượng hoàng vậy? Ngay cả một tên hộ binh thô lỗ cũng toàn tâm toàn ý, chỉ sợ hắn bị người khác ăn mất.

Thế nhưng, hắn đã tự mãn đảm bảo với Triển Lộ Chiêu, vỗ ngực đảm bảo sẽ làm mọi việc ổn thỏa, nếu như bây giờ chọc Tuyên Hoài Phong tức giận bỏ đi, việc thất bại, không biết lúc về sẽ chịu bao nhiêu tức giận của Triển Lộ Chiêu.

Bởi vậy, Tuyên Hoài Mân đành nhịn mấy câu nói đó của Tống Nhâm, trái lại còn chuyển thành nụ cười hòa hoãn, cười hì hì nói: “Xem ra nếu tôi không nể tình thì thực sự mất mặt rồi. Thôi được, hôm nay các người cứ nhận người đi, trước tiên tôi nhận sáu ngàn, bốn ngàn còn lại thì nể mặt nhị ca. Em không định kỳ hạn, bao giờ nhị ca dư dả thì trả cho em cũng được. Cùng lắm thì em dùng tiền lương của mình bù vào một phần, cũng tính là làm một việc thiện. Anh xem vậy được chưa?”

Tuyên Hoài Phong không ngờ tam đệ lại dễ thương lượng như vậy, gánh nặng trong phòng lập tức nhẹ bẫng, nói: “Được. Em an tâm, nhất định anh sẽ nhanh chóng trả bốn ngàn kia cho em.”

Tuyên Hoài Mân lại hỏi: “Em gái, thế nào, anh đối xử với em không tồi phải không.”

Vừa nói vừa quay đầu chớp mắt với Tiểu Phi Yến vài cái.

Tiểu Phi Yến ngượng ngùng cười, nói nhỏ: “Tuyên phó quan, ngài cũng là người tốt. Em sẽ nhớ kỹ ơn nghĩa của ngài.”

Lúc này mọi việc mới được tính là xong xuôi.

Tuyên Hoài Phong nghĩ đến Bạch Tuyết Lam còn đang ở công quán, không biết hắn đã tỉnh chưa, giữa hai người vừa xuất hiện chút dấu hiệu hòa hảo, y hận không thể lập tức trở về nhìn thái độ của hắn, liền cáo từ định rời đi.

Tuyên Hoài Mân ngăn nói: “Nhị ca, gã hộ binh khi nãy của anh đã nói em không đủ tốt, xin lỗi, em giữ nguyên lời này chuyển lại cho anh. Em giúp anh một chuyện lớn, khổ cực chạy đông chạy tây, không nhận được chút tiền công nào thì thôi, đã vậy còn mất không tờ ngân phiếu bốn ngàn. Vậy mà anh tiếc cả việc mời em ăn một bữa cơm tây hay sao?”

Tuyên Hoài Phong hiểu ra, cười nói: “Đúng vậy, quả thực anh nên làm chủ mời khách.”

Mấy người cùng ngồi xuống bàn ăn.

Tuyên Hoài Phong gọi bồi bàn cầm thực đơn đến, đưa cho Tuyên Hoài Mân nói: “Anh mời khách, em gọi món đi.”

Tuyên Hoài Mân lại không nhận lấy, tay ung dung cản lại giữa không trung, mỉm cười nói, “Cơm tây cũng chỉ có vài món thôi, không cần nhìn thực đơn.”

Thuận miệng gọi mấy món chính.

Bồi bàn nhớ từng món, lui ra ngoài chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, các món chính được bưng lên toàn bộ.

Vì Tuyên Hoài Phong chuộc thân cho Tiểu Phi Yến nên cô bé rất thức thời, trước tiên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tuyên Hoài Phong. Theo thường lệ, cơm tây sẽ nấu theo kiểu mỗi người một phần, cô bé thấy không thể gắp thức ăn cho Tuyên Hoài Phong nên thường nhấc bình nước lọc lạnh bằng thủy tinh trên bàn, liên tục rót nước cho Tuyên Hoài Phong.

Việc này ngược lại còn khiến Tuyên Hoài Phong khó xử, ngửi hương son phấn nhàn nhạt bên cạnh truyền tới, cả người đều không được tự nhiên, luôn miệng nói cảm ơn Tiểu Phi Yến, lại hỏi: “Sao em không ăn?”

Tiểu Phi yến nói: “Vâng, em ăn một chút vậy.”

Cô bé học theo cách Tuyên Hoài Phong cầm dao nĩa, tự cắt cho mình một miếng nhỏ, đưa lên miệng, nhai cẩn thận.

Tống Nhâm cũng bị Tuyên Hoài Phong ép ngồi xuống ăn chung, hai anh em Tuyên gia ngồi đối diện nhau, hắn an vị ở giữa hai người. Trong nhà hàng cơm tây không có rượu đế, hắn lại không thích rượu vang ngoại quốc, vì vậy cũng uống nước trắng giống Tuyên Hoài Phong. Một hơi uống cạn ly nước của mình, bởi vì thấy Tiểu Phi Yến luôn đặt bình thủy tinh đựng nước bên cạnh tay cô bé nên hắn không khỏi nghi ngờ, lập tức đưa chiếc thủy tinh cạn đáy tới trước, nói một câu, “Làm phiền.”

Tiểu Phi yến rót cho hắn một ly.

Tống Nhâm nhấc lên, chưa vội đặt lên môi uống mà trước tiên đưa tới bên mũi ngửi một cái.

Hành động này khiến cho Tuyên Hoài Mân chú ý, có chút bất mãn hỏi: “Thế nào? Cậu còn sợ chúng tôi bỏ thuốc mê vào phải không? Bốn ngàn đồng ấy có đáng để tôi làm thế không?”

Tống Nhâm nói: “Xin lỗi, không phải tôi nghi ngờ các người, đó thật sự là thói quen từ lâu của tôi. Trước kia tiêu giệt sơn tặc ở Sơn Đông, chúng tôi đi ngang qua thôn muốn uống nhờ miếng nước cũng phải cảnh giác hoàn toàn. Ở những nơi đó, dân và cướp là một, chẳng may không để ý sẽ trúng kế. Bây giờ đến chỗ thái bình rồi nhưng thói quen nghi thần nghi quỷ kia đã ngấm từ lâu, không sửa được.”

Tuyên Hoài Mân cười lạnh nói: “Hóa ra cậu còn đặt cả cảm giác hoài nghi đám thổ phi kia lên người tôi nữa.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tam đệ, cậu ấy là người thô lỗ, không biết cách ăn nói. Em hà tất phải tính toán với cậu ấy. Thôi, ăn cơm đi.”

Y biết Tống Nhâm tuy là người thô lỗ nhưng rất tinh tế nên trộm liếc mắt về phía Tống Nhâm, thấy Tống Nhâm uống ly nước trong tay, biết nước không có vấn đề gì nên cũng yên tâm uống.

Bữa cơm này không kéo dài, gần nửa tiếng đồng hồ là xong.

Món tiền lớn trên người Tuyên Hoài Phong đều đưa cho Tuyên Hoài Mân, còn lại một ít tiền, lấy hết ra, vừa vặn đủ thanh toán.

Y đưa Tiểu Phi Yến ra, cùng ngồi trên chiếc ô tô Lincoln, nói với tài xế: “Quay về công quán.”

Tài xế lập tức khởi động xe đi về phía nội thành.

Từ Phong Sơn trở về nội thành có một đoạn đường rất hoang vắng, hai bên không người, chỉ có một vài khoảnh đất rừng hoang, Tuyên Hoài Phong ngồi trong xe, nhìn Tiểu Phi Yến co thân thể xinh xắn trên ghế, cúi thấp đầu im lặng bên cạnh, y nghĩ cô bé chắc là sợ người lạ, để cô bé an tĩnh một mình cũng tốt. Y bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây xanh mượt thỉnh thoảng lại hiện ra rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

Những khoảnh rừng hoang liên tục lướt qua tầm mắt, khung cảnh không khác biệt mấy, nhìn lâu lại có công hiệu như thôi miên.

Tuyên Hoài Phong nhìn một chút, dần cảm thấy buồn ngủ, mí mắt rũ xuống.

Khi sắp rơi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe xe và Tống Nhâm kêu lên một tiếng cực lớn, bên tai như vang lên tiếng sấm rung trời, “Nhìn đường!”

Sau đó, thân thể văng mạnh về phía trước, gần như đập vào lưng ghế phía trước.

Tuyên Hoài Phong lập tức tỉnh táo vài phần, cố gắng mở mắt nhìn chung quanh.

Hóa ra ô tô đã dừng lại nhưng không dừng trên đường cái, mà là lệch sang dải đất hoang bên cạnh.

Tống Nhâm tát tài xế một cái, mắng: “Muốn chết hả! Lái xe kiểu gì thế?”

Tài xế trưng vẻ mặt cầu xin, “Không biết tại sao, đang lái… đang lái mà tôi tự nhiên cảm thấy buồn ngủ, mí mắt vừa chớp xuống, tay lái lập tức bị lệch đi.”

Tống Nhâm vừa muốn đánh tiếp, bỗng nhiên cảm giác mỏi mệt kéo tới, lại rất muốn ngáp, hắn là người có kinh nghiệm, lập tức kinh hãi, quay đầu lại hỏi Tuyên Hoài Phong, “Tuyên phó quan, ngài cũng mệt hả?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đang buồn ngủ.”

Tống Nhâm biến sắc, vội vàng nói: “Mau mở cửa xe! Mẹ nó, lật thuyền trong mương!”

Ba người vội vàng mở cửa xe.

Tài xế cùng Tống Nhâm đều ra khỏi xe, thấy Tuyên Hoài Phong còn vướng nửa người trong xe, Tống Nhâm vội vã hỏi: “Ngài làm gì vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tiểu Phi Yến không động đậy.”

Tống Nhâm kéo y lại, tự mình thăm dò vào phía sau, ngửi một cái, lui thân thể ra ngoài, nói: “Đừng nói nữa, trên người cô nương này có mùi hương phấn rất kỳ lạ. Chắc chắn cô ấy là người đầu tiên hôn mê. Nơi này không tiện ở lâu, may mà tổng trưởng đã suy nghĩ chu đáo.”

Hắn liền rướn cổ nhìn ra chung quanh.

Tuyên Hoài Phong khó hiểu hỏi: “Cậu nói suy nghĩ chu đáo cái gì?”

Tống Nhâm nói: “Ngài ra ngoài bao giờ cũng dùng một chiếc xe. Tổng trưởng nói cái gì mà bọ ngựa bắt ve, hoàng tức trực phía sau. Phía sau xe Lincoln còn có một chiếc xe hơi khác theo sát, sẽ đến ngay. Chúng ta phải nhanh chóng ngồi lên chiếc xe khác rời khỏi đây.”

Đang nói đã nghe tiếng động cơ xe.

Quả nhiên có một chiếc xe ô tô lái từ xa tới.

Tống Nhâm nhìn thấy, giơ tay lên vẫy gọi.

Chiếc xe hơi kia thấy được, tốc độ chậm lại, lái về phía bọn họ, khoảng cách còn hai ba trăm mét, bỗng một tiếng ầm thật lớn vang lên, chiếc ô tô màu đen bắn tung ra vô số mảnh nhỏ.

Tuyên Hoài Phong hoa mắt, thân thể đã bị Tống Nhâm kéo mạnh nhào xuống đất, đầu gối và ngực bị đất đá vụn đâm đau đớn.

Đầu óc hỗn loạn trong chớp nhoáng.

Ngẩng đầu lên, mọi vật trong tầm nhìn đều lung lay mơ hồ, lỗ tai vì âm thanh nổ đùng kia khiến cho ong ong, bị vỗ hai cái thật mạnh thì y mới phát hiện Tống Nhâm đang kích động, ồn ào nói gì đó với mình.

Y tạm thời chưa nghe thấy Tống Nhâm đang nói gì, đang muốn hỏi, bả vai lại bị Tống Nhâm kéo đau đớn, chân không tự chủ chạy theo hướng Tống Nhâm lôi kéo, chạy chừng mười bước mới thình lình phát hiện, chẳng biết mấy gã đàn ông cao lớn này xuất hiện ở bãi đất hoang từ lúc nào, trên mặt bịt khăn, tay đều cầm súng, dồn ép về phía bọn họ.

Tuyên Hoài Phong chấn động, lập tức hiểu ra.

Không cần Tống Nhâm lôi kéo, y liều mạng chạy theo Tống Nhâm.

Đám đàn ông phía sau vốn đang chậm rãi tiến về phía bọn họ, thấy bọn họ định chạy liền hô to lên: “Bắt lại! Bắt lại!”

Bắt đầu truy đuổi ở phía sau.

Tống Nhâm thét lên: “Chạy vào rừng!”

Tuyên Hoài Phong cũng biết nếu trốn ở mảnh đất hoang không nơi che chắn này chắc chắn sẽ rơi vào tay địch, hiện tại chỉ có thể núp trong rừng một thời gian. Vận hết sức, gió bên tai như đang gào thét, chợt xông vào một mảnh đất hoang, mắt thấy sắp vào được cánh rừng bên sườn núi, phía trước chợt xuất hiện hai người cản lối.

Một người trong đó xỏ giày quân trưởng, mặt mày đặc trưng, trên gương mặt cũng không nhiều biểu hiện, tròng mắt toát lên vẻ hưng phấn như gặp được con mồi rơi vào bẫy – chính là gã quân trưởng người Quảng Đông đã từng ăn đòn ở Bạch công quán, Triển Lộ Chiêu.

Triển Lộ Chiêu thấy Tuyên Hoài Phong chạy về phía mình, trong lòng vui sướng không cách nào hình dung, cất giọng nói: “Đừng, cậu trúng thuốc mê rồi, nếu chạy nữa…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt chợt biến đổi, cật lực áp người xuống đất.

Trên đầu vang lên hai tiếng “đoàng đoàng.”

Luồng gió sắc bén lướt qua tai, vừa nóng vừa sót. Quay phắt đầu thoáng liếc qua bên cạnh, một gã thuộc hạ khác của hắn cũng ngã xuống mặt cỏ, ngoẹo đầu sang trái, ở mi tâm hiện ra một lỗ máu.

Triển Lộ Chiêu thầm mắng to một tiếng “mẹ nó”, thầm hiểu tài bắn súng của gã hộ binh kia rất lợi hại.

Hắn sợ đối phương lại nổ súng, lăn người trên mặt cỏ hai cái mới nhảy dựng lên, chỉ một thoáng như vậy lại khiến cho Tuyên Hoài Phong và Tống Nhâm nhân cơ hội đột phá về hướng của hắn, chạy ào vào rừng.

Mấy người đuổi theo thấy hắn ngã xuống, e sợ hắn xảy ra sơ xuất gì nên đều truy đuổi rối loạn, cuối cùng chạy về phía hắn, kêu to: “Quân trưởng!”

“Đừng loạn!” Trong đầu Triển Lộ Chiêu dâng lên suy nghĩ tàn ác, móc súng lục ra, bắn chỉ thiên một phát, quát dẹp đường: “Con mẹ nó, lão tử vẫn chưa chết! Lục soát khắp rừng! Để Tuyên Hoài Phong sống, những tên khác đều giết chết!”

Nói xong, hắn là người đầu tiên chạy vào rừng.

Tuyên Hoài Phong cùng Tống Nhâm chạy trốn vào rừng, chỉ chăm chú chạy đến những nơi cây cối rậm rạp, bốn phía đều vang lên âm thanh hung hiểm, thỉnh thoảng lại có tiếng đạn “đoàng” sát bên chân, bụi mù tung lên.

Men theo mỏm đá lớn che chắn tầm nhìn, hai người tả xung hữu đột, cuối cùng tạm thời thoát khỏi truy binh, trốn vào phía sau một tảng đá lớn.

Chạy trối chết một phen, chân hai người đều mỏi như muốn rút gân, ngồi xổm sau tảng đá còn không dám mở miệng thở dốc, sợ dẫn quân địch đến, kìm nén đến mức khiến phổi trướng lên đau đớn.

Tống Nhâm nói: “Tuyên phó quan, thế này không được rồi. Chân tôi càng lúc càng nặng, chúng ta mà còn chạy nữa chắc là đầu cắm xuống đất, để người ta tùy ý chém giết mất. Đây không hoàn toàn là thuốc mê, xem ra phải lấy nước tẩy đi mới được. Mụ nội nó, chẳng biết có thể tới đâu tìm nước ở cái nơi quỷ quái này nữa.”

Tuyên Hoài Phong cũng đang nghĩ sức lực đang cạn dần, cúi đầu thở phì phò, nói: “Trên đường chạy tới đây… tôi thấy một con sông ở phía đông.”

Tống Nhâm gật đầu nói: “Tốt lắm, ngài chạy về phía đông. Tôi ở lại đây ngăn chúng nó.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy còn cậu?”

Tống Nhâm hiểu ý của y, hắn dùng đôi mắt chuông đồng lớn như mắt bò hung ác trừng y, nói: “Hộ binh chỉ có chén cơm này để ăn thôi, ngài làm phó quan, chẳng lẽ còn muốn giành chén cơm này với tôi à? Họ Triển kia chỉ muốn bắt ngài, chờ ngài đi xa, tôi lại xông ra, bọn họ sẽ không truy đuổi tôi mà chỉ truy đuổi theo ngài về phía đông. Như vậy thì cả hai chúng ta mới có đường sống. Nhanh đi đi!”

Đẩy mạnh Tuyên Hoài Phong một cái.

Tuyên Hoài Phong mới không để ý một cái liền bị đẩy nửa người ra, không có đá che lấp, lập tức có người phía cánh rừng bên kia hô lên, “Ở đây!”

Bốn phương tám hướng đều là tiếng chân khiến người ta kinh sợ.

Tuyên Hoài Phong không tiếp tục do dự, cắn răng xông vào cánh rừng phía đông.

Phía sau vang lên mấy tiếng súng đùng đoàng, tiếp đó là vài tiếng kêu thảm thiết, “Con mẹ nó, có mai phục!”

Tuyên Hoài Phong biết Tống Nhâm tranh thủ chút thời gian cực kỳ hữu hạn cho mình nên không dám tiếp tục chần chờ, y lao thẳng về phía mục tiêu, nhưng trong rừng có rất nhiều truy binh, địch ta chênh lệch lực lượng quá lớn, Tuyên Hoài Phong chạy hết tốc lực nhưng cũng chỉ được một lát là đôi chân ngày càng nặng, bỗng nhiên nghe bên trái có người hô to, “Người chạy về phía đông!”

Ba bốn gã thét lên đuổi theo.

Trái tim Tuyên Hoài Phong cực hoảng hốt nhưng đôi tay lại cực kỳ bình tĩnh, rút hai khẩu Brown mà Bạch Tuyết Lam tặng mình ra, hai tay hai súng, không cần suy nghĩ liền “đoàng đoàng” nổ hai phát đạn, thoáng chốc đã có hai người ngã quỵ.

Chưa kịp ừ hữ lấy một tiếng.

Mi tâm hai người đều trúng đạn, hai lỗ máu xuất hiện chính giữa mi tâm như được đo lường kỹ bằng thước, chính xác từng ly.

Tất cả mọi người bị kỹ thuật bắn súng thần kỳ khiến cho lạnh sống lưng, bước chân bất giác chậm lại.

Tuyên Hoài Phong thừa dịp ấy, tức tốc tiến vào phía sau cây, biến mất trước mắt bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện