Charles và Amanda tiến hành hôn lễ tại một sở đăng ký không phù hợp lắm tại Hammersmith, sau đó họ khởi hành đi nghỉ ở Paris. Charles đã nói với vị hôn thê của mình rằng anh không muốn để cho bất cứ ai biết về hôn lễ ít nhất là sau một tuần. Anh không muốn để cho Fiona tìm ra thêm lý do về bức Holbein chưa được trao trả lại, Amanda sẵn sàng đồng ý, và khi đó cô đã nhớ ra; nhưng chắc là Pimkin không tính đến.

Vào tối thứ Sáu họ đã đến Plaza Athénée và được dẫn tới một căn phòng nhỏ nhìn ra khu sân trong. Vào lúc muộn hơn, tại bữa tối Amanda đã làm người phục vụ phải ngạc nhiên về sự ngon miệng cũng như kiểu cách may của quần áo cô mặc. Paris thật vui, nhưng vào ngày hôm sau, khi Charles đọc tờ Herald Tribune tin bà Thatcher đang xem xét sự cải tổ Chính phủ vào ngày nghỉ cuối tuần này, anh rút ngắn ngày nghỉ của tuần trăng mật và quay trở lại London vào ngày Chủ nhật, sớm hơn kế hoạch hai ngày. Amanda không lấy làm vui, chồng cô đã ở cả buổi tối thứ Bảy và trọn ngày Chủ nhật ở quảng trường Eaton kề ngay điện thoại nhưng không hề nhấc máy gọi.

Cũng chính vào tối ngày Chủ nhật đó, Thủ tướng cho gọi Simon Kerslake để nói rằng anh đã được chọn làm hội viên hội đồng Cơ mật và sẽ chuyển từ vụ Bắc Ireland về làm Bộ trưởng bộ Ngoại giao. Anh đã định phản đối, nhưng bà Thatcher đã không chấp nhận thêm một cuộc thảo luận nào nữa: "Tôi không muốn có thêm những người anh hùng chết, Simon ạ và gia đình anh cũng đã phải chịu đựng đủ rồi".

Elizabeth vui mừng khi nghe được tin mới, dù vậy Simon vẫn nghi ngờ liệu cô đã hoàn toàn bình phục lại từ những thử thách vừa qua. Trong khi những vết sẹo bên ngoài của anh mọi người đều nhìn thấy được, thì anh biết rằng những vết thương trong lòng cô vẫn tấy lên.

Cuối cùng thì bà Thatcher cũng mời Charles Hampton vào sáng ngày thứ Ba, trong khi anh đang ở quảng trường Eaton đợi sự quay lại của bức Holbein. Luật sư của anh đã thỏa thuận với bà Fiona rằng ngài công tước thứ nhất xứ Bridgewater sẽ quay về nhà Charles vào 11 giờ sáng. Chỉ có Nữ hoàng hoặc bà Thatcher là có thể làm cho Charles không ở nhà để đợi chờ nhận bức tranh. Cú phôn của bà Thatcher đến sau khi anh nghĩ rằng cuộc cải tổ đã kết thúc.

Charles vẫy taxi đến phố Downing và nhanh chóng được đưa vào phòng làm việc của Thủ tướng. Bà Thatcher bắt đầu điểm lại những công việc của anh đã hoàn thành rất kết quả cho bản dự thảo tài chính trong phe Đối lập trong Chính phủ. Sau đó bà đã mời anh giữ chức Bộ trưởng bộ Tài chính. Charles vui sướng nhận lời và sau một cuộc thảo luận ngắn về chính sách với Thủ tướng anh quay trở lại quảng trường để ăn mừng cả hai chiến thắng của mình. Amanda đứng cửa đợi anh và nói cho anh biết rằng bức Holbein đã quay về. Fiona đã giữ lời thỏa thuận của mình: bức tranh đã quay trở lại đúng vào 11 giờ sáng.

Charles tự tin bước nhanh vào phòng khách, sung sướng thấy một gói lớn đợi chờ anh. Anh thấy không vui khi Amanda theo sau, một tay cầm điếu thuốc, tay kia là một ly rượu gin, nhưng hôm nay không phải là một ngày để cho những cuộc cãi vã, anh quyết định như vậy. Anh kể cho cô về sự đề bạt, nhưng cô có vẻ không thấy được ý nghĩa của sự việc cho tới khi chồng cô mở chai champagne.

Charles rót ra hai cốc và đưa cho vợ một cốc.

- Một sự ăn mừng đúp, thật là vui mừng. - Cô nói và uống hết ly đầu tiên.

Charles uống một ngụm champagne trước khi mở nút và cởi bỏ tờ giấy bọc mềm màu đỏ bao phủ kiệt tác của anh. Khi tờ giấy đã được mở, Charles ngắm nghía bức chân dung với niềm vui sướng. Ngài công tước thứ nhất xứ Bridgewater đã quay về nhà. Charles mang chiếc khung mạ vàng quen thuộc treo lại về chỗ cũ tại phòng khách, nhưng anh nhận thấy rằng bức tranh quá bé so với khung.

- Thật là quỷ. – Anh nói.

- Có điều gì vậy? – Amanda hỏi, vẫn dựa lưng vào cửa.

- Không có gì quan trọng nhưng anh phải làm một chiếc khung cho vừa, anh sẽ mang bức tranh tới xưởng của Oliver Swann trên đường tới ngân hàng. Anh đã đợi gần ba năm rồi, một vài ngày đợi thêm không có gì khác cả.

Bây giờ, khi Charles đã nhận giữ chức Bộ trưởng bộ Tài chính, anh biết rằng cần phải có một sự sắp xếp nhỏ trước khi sự đề bạt được công chúng biết. Với ý nghĩ này trong óc, anh lái xe tới ngân hàng và triệu tập Clive Reynolds tới văn phòng làm việc của anh. Cách xử sự của Clive cho thấy rõ là tin mới về sự đề bạt Charles làm Bộ trưởng vẫn chưa ra công chúng.

- Clive – lần đầu tiên Charles gọi tên đầu của anh – tôi có một công việc cần tới anh. Clive vẫn giữ im lặng.

- Thủ tướng vừa đề nghị tôi giữ một chức vụ trong Chính phủ.

- Xin chúc mừng. Reynolds đáp – và anh đã làm việc rất tốt, nếu như tôi có thể nói như vậy.

- Cám ơn. Còn bây giờ, tôi đang cân nhắc đề nghị anh một cơ hội giữ chức Chủ tịch ngân hàng trong thời gian tôi vắng mặt.

Clive Raynolds nhìn anh nghi ngờ.

- Nhưng với một sự thông hiểu rõ ràng là nếu phe bảo thủ quay trở lại phía Đối lập hoặc tôi bị mất chức vụ trong Chính phủ, tôi sẽ quay lại giữ chức Chủ tịch ngay.

- Đương nhiên. Reynolds nói, tôi vui lòng chấp nhận chức vụ trong giai đoạn lâm thời.

- Một người tốt, Charles nói, và cũng không thể bỏ qua lời nhận xét của anh về điều xảy ra với vị Chủ tịch cuối cùng trong một hoàn cảnh tương tự.

- Tôi có thể chắc chắn rằng điều này sẽ không xảy ra lần nữa.

- Cám ơn, tôi sẽ không quên lòng trung thành của anh khi tôi quay trở lại.

- Còn tôi sẽ cố gắng thực hiện mọi truyền thống của ngân hàng trong khi anh vắng mặt. – Reynolds trả lời và hơi cúi thấp đầu xuống.

- Tôi tin tưởng là anh sẽ như thế. – Charles nói.

Hội đồng chấp nhận sự tiến cử rằng Clive Reynolds sẽ là Chủ tịch ngân hàng tạm thời, và Charles hạnh phúc rời bỏ ngân hàng để nhận chức vụ mới trong Chính phủ.

Charles cho rằng đó là tuần lễ thắng lợi nhất trong cuộc sống của mình, và vào tối thứ Sáu trên đường quay trở lại quảng trường Eaton, anh rẽ vào xưởng tranh của Olive Swann để lấy bức Holbein.

- Tôi sợ rằng bức tranh không hoàn toàn phù hợp với chiếc khung. – Ông Swann nói.

- Vâng, tôi cho rằng nó bị nhỏ đi sau năm tháng. – Charles nói với ông Swann.

- Không phải đâu, ông Hampton, bức tranh này được đặt vào chiếc khung mới, Swann đáp lại.

- Không thể như thế được, Charles nói. Tôi nhớ rõ chiếc khung cũng như bức chân dung rất rõ mà. Bức chân dung của ngài công tước thứ nhất xứ Bridgewater đã ở trong gia đình tôi trên bốn trăm năm.

- Không phải bức này.

- Ông nói gì thế? – Charles nói, giọng bắt đầu nổi cáu.

- Bức tranh này được bày bán ở hãng Sotheby khoảng ba tuần trước.

Charles lạnh hết cả người khi nghe ông Swann tiếp tục nói.

- Đó tất nhiên là trường phái của Hobein, có lẽ được một trong những học trò của ông ấy vẽ vào khoảng thời gian sau cái chết của ông. Tôi nghĩ có thể có khoảng một tá bức tương tự tồn tại.

- Một tá tương tự ư? – Charles nhắc lại, hầu như mặt cắt không còn giọt máu.

- Vâng, có thể còn nhiều hơn nữa. Cuối cùng thì ít nhất cũng giải thích được một điều bí ẩn đối với tôi. Swann lúng búng.

- Điều gì thế? – Charles hỏi, cố nói ra lời.

- Tôi không thể tìm ra được, tại sao cô Fiona lại tham gia trả giá mua trong một cuộc đấu giá bức tranh, và sau đó tôi nhớ ra rằng gia đình anh mang tên Bridgewater.

- Cuối cùng thì đám cưới này cũng có một phong cách – Pimkin nói với Fiona với một mồm đầy bánh sandwich tại bàn tiếp khách sau khi cô cưới Alexander Daglish. Pimkin luôn luôn nhận các lời mời dự đám cưới vì chúng cho phép anh ngấu nghiến một đống bánh sandwich cá hun khói và tiêu thụ một lượng không hạn chế rượu champagne. – Tôi thực sự yêu thích thời gian phục vụ tuy ngắn nhưng hạnh phúc trong đội kỵ binh Hoàng gia, và Claridge đã luôn đặt tin tưởng và khuynh hướng nhỏ bé của tôi. – Anh nhìn quanh chiếc phòng trống và chỉ dừng cái nhìn lại trên chiếc đèn chùm.

Fiona cười: "Anh có đến đám cưới của Charles không?"

- Bạn thân mến ạ, tôi đã nói rằng chỉ có mình Amanda mời thôi, và ngay đến cả cô ấy cũng có một cuộc hẹn khác, với bác sĩ của cô ấy, tôi tin là như vậy.

- Và anh ấy nhất định là không muốn có một cuộc ly dị khác? - Không, không ở trong địa vị của Charles như Bộ trưởng của Chính phủ. Một cuộc ly hôn không được nhận thấy, nhưng hai cuộc thì đã coi là được hình thành một thói quen rồi, và nhũng độc giả siêng năng của những cột tin lượm lặt sẽ bám sát sự việc đó.

- Nhưng đến khi nào Charles vẫn còn khoan dung với tư cách của cô ta?

- Cho tới tận khi anh ấy tin rằng cô ta sẽ sinh cho một cậu con trai thừa kế tước vị của gia đình. Không phải là hôn lễ được chứng nhận hợp pháp. – Pimkin nói thêm.

- Cũng có thể cô ấy không sinh được con trai?

- Có thể bất cứ con nào cô ta sinh ra đều không phải là kết quả của Charles. – Pimkin trả lời và ngả người vào chiếc ghế vừa trống do một phụ nữ đẫy đà bỏ đi.

- Ngay cả nếu như vậy, tôi cũng không thấy được Amanda như một bà chủ nhà.

- Không, nhưng điều này phù hợp với tình trạng hiện nay của Amanda như một cặp vợ chồng thắm thiết.

- Thời gian có thể làm thay đổi điều này. – Fiona nhận xét.

- Tôi nghi ngờ đấy. Amanda là một người ngu, điều đó đã được chứng mình từ trước, những nghi ngờ có nguyên nhân – nhưng cô ấy còn có một năng khiếu bẩm sinh thứ hai.

- Anh là một người mách lẻo độc ác – Fiona nói.

- Tôi không thể từ chối được điều này. – Pimkin trả lời cô.

- Cảm ơn anh vì món quà cưới hợp lý – Alexander nói. Anh đã chọn đúng loại rượu vang tôi thích.

- Anh có tặng Charles và Amanda quà không? – Fiona hỏi.

- Không, - Pimkin nói và nhấc một cốc chamgagne nữa khi người phục vụ đi qua. – Tôi thấy việc trao trả bức tranh công tước xứ Bridgewater giả cũng đủ cho cả hai chúng ta.

- Tôi tự hỏi không biết giờ này ông ta ở đâu? – Fiona hỏi.

- Công tước không ở lâu tại quảng trường Eaton – Pimkin nói với vẻ tiết lộ một mẩu tin có thể đảm bảo một sự chăm chú.

- Ai có thể muốn một công tước giả?

- Chúng ta không biết nguồn gốc của người mua, khi ông ta bắt đầu từ một trong khu thuộc địa cũ của Chính phủ, nhưng người bán…

- Ngừng khiêu khích lại đi, Alec, ai vậy?

- Không ai khác ngoài cô Amanda Hampton đáng mến.

- Amanda?

- Đúng, Amanda, không ai khác. Một người đã lấy lại công tước giả từ một chiếc hầm, nơi Charles đã chôn ông ấy với nghi lễ nhà binh.

- Nhưng cô ấy có thể nhận ra rằng đó là đồ giả.

- Bạn thân mến ơi, Amanda sẽ không biết sự khác nhau giữa một Holbein và một Andy W

Arhol, nhưng cô ấy vẫn vui sướng nhận 10 nghìn bảng cho sự giả danh. Tôi tin rằng người tiến hành việc mua bức kiệt tác giả làm được điều mà những người tầm thường trong thành phố mô tả là một "sự quay về nhanh chóng".

- Trời ơi, - Alexander kêu lên. – tôi chỉ có thể tự mình trả có tám nghìn bảng cho nó.

- Có lẽ anh cần có lời khuyên của Amanda cho những vấn đề như thế này trong tương lai. - Pimkin nói, - trong sự trao đổi những tin tức giá trị của tôi, tôi cũng muốn hỏi: Ngài Công tước xứ Bridgewater vẫn còn đang được cất giấu chứ?

- Tất nhiên là không, Alec. Ông ta đang vui sướng chờ đợi thời điểm mà sẽ xuất hiện trước công chúng. Fiona không thể giấu nổi nụ cười trả lời.

- Thế Amanda hiện giờ đang ở đâu? – Alexander hỏi, rõ ràng là muốn thay đổi chủ đề.

- Ở Thụy Sĩ, đang chờ sinh đứa bé mà chúng ta hy vọng có thể sẽ chịu đựng một sự giống tương tự phù hợp với một Caucasian trắng để chứng minh một sự lý tưởng có hạn của Charles rằng anh ấy là người cha.

- Anh lấy ở đâu ra những tin tức như vậy? – Alexander hỏi.

- Pimkin làm dấu hiệu rất kịch "Đàn bà có một thói quen giãi bày trái tim mình với tôi, Amanda cũng nằm trong số đó".

- Nhưng tại sao cô ấy có thể làm như thế được?- Alexander hỏi.

- Cô ấy tin tưởng rằng chúng tôi là một trong những đấng nam nhi mà cô ấy biết không hề quan tâm đến cơ thể cô ta.

Pimkin thở dài, và lại ngốn thêm một miếng bánh sandwich kẹp cá hun khói.

Charles gọi điện cho Amanda hàng ngày khi cô ở Geneva, cô luôn nói với anh rằng mọi việc đều tốt đẹp, rằng đứa bé sẽ ra đời đúng thời gian. Anh xem việc này là thận trọng đối với việc Amanda không ở lại Anh để quảng cáo cho sự mang thai của cô. Cô không phàn nàn về phần mình. Với 10 nghìn bảng được an toàn bỏ túi trong tài khoản riêng ở Thụy Sĩ, rất ít thứ ở đây mà cô có thể bỏ qua không mua cho mình, ngay cả khi ở Geneva.

Charles phải mất mấy tuần sau để có thể quen lại với Chính phủ sau một thời gian dài nghỉ việc. Anh thích thú đương đầu với những thử thách của bộ Tài chính và nhanh chóng hòa nhập vào với những truyền thống kỳ lạ. Anh luôn luôn nhớ rằng bộ anh là một bộ mà Thủ tướng luôn để mắt tới và tạo ra những thử thách ngày càng lớn hơn. Những nhân viên dân sự, khi được hỏi ý kiến về ông Bộ trưởng mới đã trả lời rất khác nhau: có khả năng, năng lực, hiệu quả, làm việc chăm chỉ - nhưng không có một tình cảm nào trong giọng nói của họ. Khi có người hỏi tài xế của Charles những câu hỏi đó, tên của người này Charles không nhớ được bao giờ, anh ta tuôn ra quan điểm: "Ông ta là loại Bộ trưởng không khi nào nhớ được tên anh. Nhưng tôi cá cược bằng tiền lương của một tuần rằng ông ấy sẽ trở thành Thủ tướng".

Amanda sinh con vào giữa tháng Chín. Một tuần sau khi sức khỏe được phục hồi, cô được phép quay trở về Anh. Cô thấy cuộc hành trình cùng với đứa bé hay quấy thật là một sự phiền hà. Về tới Heathrow, cô thật vui sướng khi trao đứa trẻ cho người bảo mẫu mà Charles đã chọn sẵn.

Charles đã cho xe ra sân bay để đón cô, anh giải thích rằng có một cuộc họp không tránh được với các đại biểu của giới kinh doanh Nhật Bản và tất cả họ đều than phiền rất nhiều về mức thuế nhập khẩu mới của Chính phủ. Ngay khi có khả năng đầu tiên rút khỏi các vị khách phương Đông, Charles nhảy bổ ngay về quảng trường Eaton. Amanda ra cửa đón anh, Charles hầu như đã quên mất vợ anh đẹp như thế nào và cô đã xa anh bao nhiêu lâu rồi

- Con anh đâu? – Anh hỏi, sau khi đã hôn cô thật dài.

- Trong phòng trẻ mà được trang bị còn đắt tiền hơn cả phòng ngủ của chúng ta. – Cô trả lời với giọng nói hơi chói.

Charles chạy lên thang gác rộng qua cả hành lang dài, Amanda theo sau. Anh bước vào phòng trẻ mà anh đã tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị khi cô vắng mặt và dừng lại trong sự đột ngột khi nhìn chăm chú vào vị công tước của xứ Brid. Những lọn tóc đen quăn và đôi mắt sâu màu nâu đã đem lại cho anh cảm giác giống như một cú sốc.

- Chúa ơi! – Charles kêu lên và bước tới nhìn kỹ hơn. Amanda vẫn đứng lại tại cửa, tay nắm chặt quá đấm cửa.

Cô đã có sẵn hàng trăm câu trả lời cho những câu hỏi của anh.

- Nó là một hình ảnh giống hệt như cố nội của anh. Con đã nhảy qua hai thế hệ, Harry ạ. – Charles nói và nâng bổng cậu bé lên – không nghi ngờ gì, con thật sự là một Hampton.

Amanda thở một hơi nhẹ nhõm thật khẽ khàng. Hàng trăm câu trả lời chuẩn bị sẵn của cô bây giờ cô có thể giữ lại cho riêng mình.

- Còn hơn cả hai thế hệ đứa bé này nhảy qua được, đó hoàn toàn là sự trinh tiết – Pimkin nói và nhấp một hụm champagne nữa trước khi tiếp tục, - mặt khác, bé con này. – Anh nói và nhìn vào đứa con mới sinh của Fiona, - lại giống một cách đập ngay vào mắt Alexander. Cô bé yêu quý này phải được cho một quyền lợi hợp pháp để bắt đầu cuộc sống của mình.

- Nó thật là đẹp. – Fiona nói và nhấc bé ra khỏi nôi để kiểm tra tã lót.

- Bây giờ thì chúng tôi đã biết, tại sao các bạn lại cần đám cưới nhanh đến thế - Pimkin nói giữa hai ngụm rượu – Cuối cùng thì đứa bé này cũng đã làm một đám cưới hợp pháp, ngay cả nếu là một cuộc chạy gấp.

Fiona tiếp tục hỏi như thể cô không nghe thấy lời nhận xét: "Cuối cùng thì anh đã thực nhìn thấy con trai của Charles chưa?"

- Tôi cho là chúng ta có thể coi cậu bé Harold như con trai của Amanda – Pimkin trả lời. – Chúng tôi không muốn ở trong sự xúc phạm của một hành động mô tả thương mại.

- Nào, tiếp tục đi, Alec. Anh đã nhìn thấy Harold chưa? – Cô hỏi và không rót thêm vào chiếc cốc không nữa.

- Có, tôi nhìn thấy rồi. Và tôi sợ rằng nó cũng rất giống cha nó, dù cho điều này sẽ không nhận thấy sau này.

- Ai đó mà chúng ta biết chứ? – Fiona hỏi thăm dò.

- Tôi không phải là kẻ hay dèm pha như cô cũng biết đấy. – Pimkin trả lời và phủi những mảnh bánh vụn ra khỏi chiếc áo khoác – Nhưng một fazendeiro người Brazil thường có mặt tại công viên Cowray & Ascot vào những tháng hè vẫn duy trì một cách rõ ràng những quan tâm của mình tới các cô gái người Anh. Pimkin tin tưởng đưa chiếc cốc của mình ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện