...tất cả mọi việc ở nhà đều dễ chịu và ổn cả, và Kilmartin rất thịnh vượng dưới sự quản lý cẩn thận của Francesca. Nó vẫn để tang John, nhưng tất nhiên, tất cả chúng ta đều vậy, và mẹ chắc con cũng thế. Con có thể tính chuyện viết thư trực tiếp cho nó. Mẹ biết nó nhớ con. Mẹ đã kể chuyện của con cho nó, nhưng mẹ chắc chắn con có thể kể cho nó theo một cách khác với khi kể cho mẹ của mình.
—của Helen Stirling cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm sau chuyến đi Ấn Độ của anh
Những ngày còn lại của tuần lễ trôi qua nhoang nhoáng với những bông hoa, kẹo, và một cuộc trình diễn thơ ca kinh khủng, được đọc to lên, Michael nhớ lại và rùng mình, ngay trên bậc cấp trước cửa nhà anh.
Francesca dường như đã làm cho tất cả các cô nàng mới trình làng phải xấu hổ. Số lượng đàn ông chạy theo cô có thể không tăng gấp đôi sau mỗi ngày, nhưng chắc chắn với Michael thì anh cảm thấy như vậy, khi anh thường xuyên phải chạm mặt với một tên cầu hôn si tình nào đó trong sảnh.
Thế là đủ để làm một người đàn ông muốn ói. Vào cái tên cầu hôn si tình đó thì càng tốt.
Tất nhiên anh cũng có người hâm mộ của mình, nhưng vì rất không thích hợp nếu các quý cô đến thăm một quý ông, anh thường chỉ phải đối phó với họ khi anh thích, chứ không phải vào những lúc họ tự động ghé qua mà không báo trước, chẳng vì lý do rõ ràng nào ngoài việc đến để so sánh đôi mắt anh với—
Ừm, với bất cứ cái gì người ta có thể so sánh đôi mắt xám bình thường của bạn. Dù sao đó cũng là một sự so sánh ngu ngốc, mặc dù Michael đã bị buộc phải nghe nhiều hơn một anh chàng ca tụng đôi mắt của Francesca.
Chúa ơi, chẳng nhẽ không ai trong số đó có chút ý tưởng độc đáo nào trong đầu sao? Chưa nói đến chuyện tất cả mọi người đều nhắc đến đôi mắt cô; ít ra cũng phải có một người có đủ sáng tạo để so sánh chúng với cái gì đó ngoài bầu trời và mặt nước chứ.
Michael khịt mũi vẻ ghê tởm. Bất cứ ai bỏ thời gian nhìn thật kỹ đôi mắt Francesca cũng sẽ nhận ra chúng có màu sắc riêng.
Làm như bầu trời có thể so sánh được vậy.
Hơn nữa, đoàn quân người cầu hôn đáng tởm kia của Francesca càng trở nên khó chịu đựng hơn vì Michael không thể thôi suy nghĩ về cuộc nói chuyện gần đây với anh trai cô.
Cưới Francesca? Anh thậm chí chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến điều đó.
Nhưng giờ thì nó túm chặt lấy anh với một sự mãnh liệt và sức mạnh làm cho anh quằn quại.
Cưới Francesca. Chúa ơi. Tất cả mọi thứ về chuyện đó đều sai trái.
Ngoại trừ việc anh muốn nó đến tệ.
Đúng là địa ngục khi nhìn cô, nói chuyện với cô, sống trong cùng một ngôi nhà. Anh từng nghĩ việc đó khó khăn—yêu một ai đó không bao giờ là của mình—nhưng chuyện này...
Chuyện này còn tệ hơn gấp nghìn lần.
Colin biết.
Anh ta phải biết. Tại sao anh ta lại gợi ý như vậy nếu anh ta không biết chứ? Michael đã níu giữ được sự tỉnh táo của mình bao năm nay vì một và chỉ một lý do duy nhất: Không ai biết anh yêu Francesca.
Ngoại trừ rõ ràng anh sắp bị tước mất chút tự hào cuối cùng đó.
Giờ Colin biết, hoặc ít ra anh ta cũng vô cùng nghi ngờ, và Michael hầu như không thể dập tắt cảm giác hoảng loạn đang dâng lên trong ngực.
Colin biết, và Michael sẽ phải làm cái gì đó về vụ này.
Vì Chúa, nếu anh ta nói với Francesca thì sao? Câu hỏi đó luôn hiện lên trong đầu anh, ngay cả bây giờ, khi anh đang đứng hơi chếch về một phía tại buổi khiêu vũ Burwick, gần một tuần sau khi gặp Colin.
"Trông cô ấy thật đẹp đêm nay, phải không?"
Đó là giọng mẹ anh vang lên bên tai; anh đã quên giả vờ đang không ngắm Francesca. Anh quay sang Helen và khẽ gật đầu. "Mẹ à," anh nói nhỏ.
"Phải không?" Helen khăng khăng.
"Tất nhiên," anh đồng ý, đủ nhanh để bà có thể nghĩ là anh chỉ đang tỏ ra lịch sự.
"Màu xanh lục hợp với nó."
Tất cả mọi thứ đều hợp với Francesca, nhưng anh sẽ không nói với mẹ anh như thế, nên anh chỉ gật đầu và lầm bầm đồng ý.
"Con nên nhảy với cô ấy."
"Con chắc là mình sẽ," anh nói, nhấp một chút champagne. Anh muốn bước sầm sập qua phòng khiêu vũ và lôi cô khỏi cái đám người hâm mộ khó ưa của cô, nhưng anh không thể biểu lộ cảm xúc như vậy trước mặt mẹ mình. Nên anh chỉ kết một câu, "Sau khi con uống xong ly này."
Helen dẩu môi. "Thẻ khiêu vũ của cô ấy lúc đó chắc chắn sẽ kín mất rồi. Con nên đi bây giờ."
Anh quay sang mẹ và cười, đúng cái kiểu cười tinh quái được tạo ra để lôi sự chú ý của bà khỏi bất cứ cái gì bà đang nghĩ. "Sao con phải làm thế chứ," anh hỏi, đặt ly champagne xuống cái bàn gần đó, "khi mà con có thể nhảy với mẹ?"
"Con là đồ quỷ," Helen nói, nhưng bà không phản đối khi anh dẫn bà ra sàn.
Michael biết anh sẽ phải trả giá vào ngày mai, những bà mẹ quý tộc đã bao vây anh sẵn để chuẩn bị làm cú kết liễu, và chẳng có gì họ thích hơn là một tay chơi mà lại yêu thương mẹ của mình.
Điệu nhảy là một điệu sôi động, không cho phép người ta nói chuyện nhiều. Và khi anh uốn người và xoay, nhún mình và cúi chào, anh luôn liếc qua phía Francesca, đang sáng bừng lên trong bộ váy màu lục bảo. Dường như không ai nhận ra anh đang nhìn cô, với anh thế là ổn, ngoại trừ việc giai điệu đang đến cao trào, và Michael buộc phải xoay lưng lần cuối về phía cô.
Và khi anh quay lại để nhìn cô lần nữa, cô đã không còn ở đó.
Anh nhíu mày. Chuyện này có vẻ không ổn. Anh nghĩ cô có thể đã ra phòng vệ sinh của các quý cô, nhưng, vì anh là một tên ngốc đáng thương, anh đã quan sát cô đủ kỹ để biết rằng cô vừa ra đó chỉ hai mươi phút trước.
Anh hoàn tất điệu nhảy với mẹ, chào bà, rồi bước lơ đãng về phía bắc căn phòng, nơi anh nhìn thấy Francesca lần cuối. Anh phải hành động thật nhanh, phòng khi có ai đó cản đường. Nhưng anh vẫn dỏng tai lên khi đi qua đám đông. Tuy nhiên, có vẻ không có ai đang nói về cô.
Tuy vậy, khi anh tới chỗ cô lúc nãy, anh nhận ra một cửa ra vào hai cánh, có lẽ là mở ra vườn sau. Chúng được che rèm và đang đóng, tất nhiên; mới chỉ đang Tháng tư, và chưa đủ ấm để có thể để mở cho không khí ban đêm lọt vào trong, ngay cả với cái đám đông ba trăm người làm nóng căn phòng. Michael ngay lập tức nghi ngờ; anh đã dụ quá nhiều phụ nữ ra vườn để không nhận ra những điều có thể xảy ra trong bóng tối của màn đêm.
Anh lách ra ngoài một cách kín đáo. Nếu Francesca thực sự đang ở ngoài vườn sau với một quý ông, điều cuối cùng anh muốn là một đám đông bám theo đằng sau.
Sự náo nhiệt của buổi tiệc dường như vẫn rung lên qua các cánh cửa kính, nhưng ngay cả vậy, màn đêm đã trở nên yên tĩnh.
Rồi anh nghe thấy giọng cô.
Và nó như cắt ruột anh thành từng khúc.
Giọng cô có vẻ vui vẻ, anh nhận ra, còn hơn cả thỏa mãn với sự có mặt của anh chàng nào đó đã dụ cô ra ngoài tối. Michael không thể nghe ra lời cô, nhưng chắc chắn cô đang cười. Đó là một âm thanh nhịp nhàng, lanh lảnh, và nó kết thúc với những tiếng thì thầm tán tỉnh như muốn đốt cháy linh hồn người ta.
Michael đặt tay trở lại quả đấm cửa. Anh nên đi. Cô sẽ không muốn anh ở đây.
Nhưng anh vẫn chôn chân tại chỗ.
Anh chưa bao giờ—chưa bao giờ—nhìn trộm cô với John. Chưa một lần anh nghe một cuộc nói chuyện không phải dành cho anh. Nếu anh chẳng may nghe thấy, anh sẽ dời đi ngay lập tức. Nhưng bây giờ—thì khác. Anh không thể giải thích, nhưng giờ thì khác, và anh không thể bắt mình bỏ đi được.
Chỉ một phút nữa thôi, anh tự thề với mình. Thế là đủ. Một phút nữa để đảm bảo cô không ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm, và—
"Không, không."
Giọng Francesca.
Đôi tai anh dỏng lên và anh bước vài bước về phía giọng nói của cô. Cô không có vẻ khó chịu, nhưng cô đang nói không. Tất nhiên, cô có thể đang cười với một câu đùa, hoặc là một chuyện phiếm vớ vẩn nào đó.
"Tôi thực sự phải—Không!"
Và đó là tất cả những gì cần thiết để Michael tiến tới.
Francesca biết cô không nên ra ngoài với Ngài Geoffrey Fowler, nhưng anh ta đã rất lịch thiệp và dễ chịu, và cô cảm thấy hơi nóng trong căn phòng khiêu vũ đông người. Đây là việc mà cô không bao giờ làm khi còn là một cô gái chưa chồng, nhưng những bà góa thì không cần có những tiêu chuẩn giống thế, và hơn nữa, Ngài Geoffrey đã nói anh ta sẽ để cửa mở hé.
Tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn dễ chịu trong vài phút đầu. Ngài Geoffrey đã làm cô cười, và làm cô cảm thấy mình xinh đẹp, và gần như đau đớn khi nhận ra cô nhớ việc này biết bao. Và thế là cô cười và trêu chọc, và tự cho phép mình hòa vào với khoảnh khắc đó. Cô muốn lại được cảm thấy là một phụ nữ—có thể không theo ý nghĩa đầy đủ nhất, nhưng mà, chẳng lẽ lại sai trái đến thế nếu muốn tận hưởng cảm giác say sưa khi biết mình được người ta khao khát.
Có thể tất cả bọn họ đều chạy theo cái của hồi môn kép giờ đã trở nên nổi tiếng của cô, có thể họ muốn sự hậu thuẫn của hai gia đình danh tiếng bậc nhất nước Anh—dù sao Francesca cũng vừa là một Bridgerton vừa là một Stirling. Nhưng cho một buổi tối đáng yêu, cô sẽ để cho bản thân tin rằng tất cả là vì cô.
Nhưng rồi Ngài Geoffrey tiến lại gần. Francesca đã lùi lại một cách kín đáo nhất có thể, nhưng anh ta lại tiến thêm một bước về phía cô, rồi một bước nữa, và trước khi cô kịp nhận ra, lưng cô đã chạm vào một gốc cây to, và
Hai bàn tay Ngài Geoffrey đặt lên gốc cây, gần bên đầu cô một cách chẳng dễ chịu chút nào.
"Ngài Geoffrey," Francesca nói, cố giữ lịch sự cho đến khi cô có thể, "Tôi e là đã có một sự hiểu nhầm. Tôi nghĩ tôi muốn quay lại buổi tiệc." Cô giữ giọng mình nhẹ nhàng và thân thiện, không muốn khiêu khích anh ta làm cái gì đó cô phải hối tiếc.
Đầu anh ta cúi gần cô thêm một inch nữa. "Nào, tại sao cô lại muốn làm thế?" anh ta thì thầm.
"Không, không," cô nói, nghiêng sang một bên khi anh ta tới gần hơn, "người ta sẽ thấy vắng tôi." Khỉ thật, cô sẽ phải dẫm lên chân anh ta, hoặc tệ hơn, cho anh ta thành quan hoạn theo cái cách các anh cô đã dạy từ hồi cô còn ngây thơ. "Ngài Geoffrey," cô nói, cố ra vẻ lịch sự lần cuối cùng, "Tôi thực sự phải—"
Và rồi miệng anh ta, ướt và mềm và hoàn toàn không được chào đón, hạ cánh trên miệng cô.
"—Không!" cô cố ré lên.
Nhưng anh ta khá quyết tâm ngấu nghiến cô bằng đôi môi. Francesca ngọ ngoạy hết bên này bên kia, nhưng anh ta khỏe hơn là cô tưởng, và rõ ràng không định thả cho cô thoát. Vẫn chống cự, cô lựa chân để có thể nện một đầu gối vào háng anh ta, nhưng trước khi cô kịp làm vậy, Ngài Geoffrey dường như... đơn giản là... biến mất.
"Ồ!" Âm thanh ngạc nhiên tự động buột ra khỏi miệng cô. Có một đám mịt mù lộn xộn những cử động, một âm thanh nghe khá bệnh hoạn như thể nắm đấm nện vào da thịt, và một tiếng kêu đau đớn não lòng. Đến khi Francesca hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ngài Geoffrey đã nằm lăn dưới đất, chửi thề gay gắt hết mức, và một người đàn ông to lớn đứng sừng sững phía trên, chiếc ủng của anh ta đè chặt trên ngực Ngài Geoffrey.
"Michael?" Francesca hỏi, không thể tin vào mắt mình.
"Hãy nói," Michael nói, bằng một giọng mà cô chưa bao giờ mơ có thể phát ra từ môi anh, "và tôi sẽ đè nát lồng ngực hắn."
"Không!" Francesca vội nói. Cô hẳn sẽ không cảm thấy tội lỗi chút nào khi lên gối vào giữa hai chân Ngài Geoffrey, nhưng cô không muốn Michael giết anh ta.
Và với vẻ mặt của Michael, cô khá chắc chắn anh sẽ rất vui lòng làm vậy.
"Cái đó không cần thiết," cô nói, vội vàng đến bên Michael và lui lại khi cô thấy tia nhìn hung dữ trong mắt anh. "Ừm, có thể chúng ta chỉ cần bảo anh ta đi đi?"
Trong một chốc Michael chỉ nhìn cô chằm chằm. Nghiêm khắc, thẳng vào mắt, với một sự quyết liệt làm cho cô không thể thở nổi. Rồi anh nghiến chiếc ủng trên ngực Ngài Geoffrey. Không phải mạnh quá, nhưng cũng đủ làm người đàn ông đang nằm ngửa kia rên lên vì khổ sở.
"Cô chắc chứ?" Michael hỏi gằn.
"Vâng, làm ơn, không cần thiết phải làm đau anh ta," Francesca nói. Trời ạ, đây sẽ là ác mộng thực sự nếu ai đó bắt gặp họ như thế này. Thanh danh của cô sẽ bị bôi nhọ, và có trời biết họ sẽ nói gì về Michael, tấn công một nam tước được nể trọng. "Tôi đã không nên ra đây với anh ta," cô thêm.
"Không, cô không nên," Michael nói thật sắc, "nhưng điều đó không hề cho hắn ta cái quyền được ép buộc cô với những toan tính của hắn." Đột nhiên, anh bỏ chân khỏi ngực Ngài Geoffrey và lôi anh chàng đang run lẩy bẩy đứng dậy. Tóm hắn ta bằng hai ve áo, anh dí hắn dựa vào cái cây rồi hất người về phía trước cho đến khi họ gần như mũi chạm mũi.
"Cũng không cảm thấy hay ho lắm khi bị kẹt, đúng không?" Michael mỉa mai.
Ngài Geoffrey không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm vẻ khiếp sợ.
"Mày có gì để nói với quý cô đây không?"
Ngài Geoffrey lắc đầu như điên.
Michael dúi đầu anh ta vào cái cây. "Nghĩ kỹ đi!" anh gầm gừ.
"Tôi xin lỗi!" Ngài Geoffrey ré lên.
Hơi giống một cô bé, Francesca nghĩ một cách chán nản. Cô biết anh ta sẽ không là một anh chồng tốt, nhưng cái này khẳng định điều đó.
Nhưng Michael chưa xong với anh ta. "Nếu mày còn bước tới gần Quý bà Kilmartin trong phạm vi mười yard, tao sẽ đích thân moi ruột mày."
Ngay cả Francesca cũng phải nhăn mặt.
"Rõ chưa?" Michael nói lạnh lùng.
Một tiếng ré nữa, và lần này Ngài Geoffrey nghe như thể sắp khóc.
"Biến khỏi đây ngay," Michael gầm, đẩy anh chàng đang chết khiếp đi. "Và khi mày đi, cố nhớ hãy ra khỏi thành phố khoảng một tháng gì đó."
Ngài Geoffrey nhìn anh choáng váng.
Michael đứng im, im một cách đáng sợ, rồi nhún một bên vai vẻ khinh miệt. "Chẳng ai nhớ mày đâu," anh nói nhỏ.
Francesca nhận ra cô đang nín thở. Anh thật đáng sợ, nhưng anh cũng thật tuyệt vời, và điều đó làm cô choáng đến tận xương tủy vì nhận ra cô chưa bao giờ thấy anh như thế.
Chưa bao giờ mơ anh có thể như thế này.
Ngài Geoffrey chạy khỏi, hướng qua bãi cỏ tới cổng sau, bỏ lại Francesca một mình với Michael, một mình và, lần đầu tiên kể từ khi biết anh, không có lời nào để nói.
Ngoại trừ, có thể là, "Tôi xin lỗi."
Michael quay nhìn cô với một sự dữ dội gần như làm cô rúm lại. "Đừng xin lỗi," anh gằn.
"Không, tất nhiên," cô nói, "nhưng lẽ ra tôi đã phải biết trước, và—"
"Hắn ta đã phải biết trước," anh nói đầy nghiêm khắc.
Cái đó đúng, và Francesca chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm cho việc mình bị tấn công, nhưng đồng thời, cô nghĩ tốt nhất là không khơi thêm cơn giận dữ của anh, ít nhất là bây giờ. Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy. Thực tế, cô chưa bao giờ thấy ai như thế này—giận dữ tột cùng đến mức dường như anh có thể vỡ ra từng mảnh. Cô đã nghĩ anh hoàn toàn mất tự chủ, nhưng bây giờ, khi cô quan sát anh, đứng thật yên đến nỗi cô không dám thở, cô nhận ra rằng điều ngược lại mới là đúng.
Michael đang bấu lấy sự kiềm chế của mình như một chiếc kềm; nếu anh không như vậy, Ngài Geoffrey có thể đang nằm máu me một đống ngay lúc này.
Francesca mở miệng để nói thêm gì đó, một cái gì đó xoa dịu và có thể là tạo không khí vui vẻ, nhưng cô chẳng thể tìm ra lời, không có khả năng làm bất cứ cái gì ngoài việc nhìn anh, người đàn ông mà cô tưởng đã biết rất rõ.
Có một cái gì đó cuốn hút trong khoảnh khắc đó, và cô không thể rời mắt khỏi anh. Hơi thở của anh thật gấp gáp, rõ ràng đang cố chế ngự cơn giận, và anh, cô nhận ra với sự tò mò, không hoàn toàn ở đó. Anh đang nhìn về phía một chân trời xa xa nào đó, mắt anh lơ đãng, và trông anh gần như...
Đang đau đớn.
"Michael?" cô thì thầm.
Không phản ứng.
"Michael?" Lần này, cô đưa tay ra và chạm vào anh, và anh nhăn mặt, quay phắt lại nhanh đến nỗi cô loạng choạng lui ra sau.
"Gì vậy?" anh hỏi giọng khàn khàn.
"Không có gì," cô lắp bắp, không chắc mình vừa định nói gì, thậm chí không chắc mình có gì để nói không ngoài cái tên của anh.
Anh nhắm mắt một lúc, rồi mở ra, rõ ràng đang muốn cô nói tiếp.
"Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà," cô nói. Buổi tiệc không còn hấp dẫn nữa; tất cả những gì cô muốn là cuộn tròn mình tại nơi mà tất cả mọi thứ đều an toàn và quen thuộc.
Bởi vì Michael bỗng trở nên không còn như vậy.
"Tôi sẽ cáo từ thay cô trong kia," anh nói khó khăn.
"Tôi sẽ cho xe quay lại đợi anh và hai mẹ," Francesca thêm. Như cô thấy, Janet và Helen đang rất vui vẻ. Cô không muốn cắt ngắn buổi tối của họ.
"Tôi sẽ hộ tống cô qua cổng sau, hay cô muốn đi qua phòng khiêu vũ?"
"Cổng sau, tôi nghĩ vậy," cô nói.
Và anh làm theo, suốt quãng đường tới xe, bàn tay anh bỏng rát sau lưng cô. Nhưng khi cô tới cỗ xe, thay vì để anh giúp leo lên, cô quay nhìn anh, một câu hỏi bỗng nhiên cháy lên trên môi cô.
"Làm sao anh biết tôi ở trong vườn?" cô hỏi. Anh không nói gì. Hoặc là anh có thể định nói, chỉ không đủ nhanh như cô muốn.
"Anh quan sát tôi sao?" cô hỏi.
Môi anh cong lên, không phải làm thành một nụ cười, thậm chí không phải là điểm bắt đầu của một nụ cười. "Tôi luôn luôn quan sát cô," anh nói vẻ u ám.
Và cô bị bỏ lại với cái đó để mà suy nghĩ trong suốt phần còn lại của buổi tối.
—của Helen Stirling cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm sau chuyến đi Ấn Độ của anh
Những ngày còn lại của tuần lễ trôi qua nhoang nhoáng với những bông hoa, kẹo, và một cuộc trình diễn thơ ca kinh khủng, được đọc to lên, Michael nhớ lại và rùng mình, ngay trên bậc cấp trước cửa nhà anh.
Francesca dường như đã làm cho tất cả các cô nàng mới trình làng phải xấu hổ. Số lượng đàn ông chạy theo cô có thể không tăng gấp đôi sau mỗi ngày, nhưng chắc chắn với Michael thì anh cảm thấy như vậy, khi anh thường xuyên phải chạm mặt với một tên cầu hôn si tình nào đó trong sảnh.
Thế là đủ để làm một người đàn ông muốn ói. Vào cái tên cầu hôn si tình đó thì càng tốt.
Tất nhiên anh cũng có người hâm mộ của mình, nhưng vì rất không thích hợp nếu các quý cô đến thăm một quý ông, anh thường chỉ phải đối phó với họ khi anh thích, chứ không phải vào những lúc họ tự động ghé qua mà không báo trước, chẳng vì lý do rõ ràng nào ngoài việc đến để so sánh đôi mắt anh với—
Ừm, với bất cứ cái gì người ta có thể so sánh đôi mắt xám bình thường của bạn. Dù sao đó cũng là một sự so sánh ngu ngốc, mặc dù Michael đã bị buộc phải nghe nhiều hơn một anh chàng ca tụng đôi mắt của Francesca.
Chúa ơi, chẳng nhẽ không ai trong số đó có chút ý tưởng độc đáo nào trong đầu sao? Chưa nói đến chuyện tất cả mọi người đều nhắc đến đôi mắt cô; ít ra cũng phải có một người có đủ sáng tạo để so sánh chúng với cái gì đó ngoài bầu trời và mặt nước chứ.
Michael khịt mũi vẻ ghê tởm. Bất cứ ai bỏ thời gian nhìn thật kỹ đôi mắt Francesca cũng sẽ nhận ra chúng có màu sắc riêng.
Làm như bầu trời có thể so sánh được vậy.
Hơn nữa, đoàn quân người cầu hôn đáng tởm kia của Francesca càng trở nên khó chịu đựng hơn vì Michael không thể thôi suy nghĩ về cuộc nói chuyện gần đây với anh trai cô.
Cưới Francesca? Anh thậm chí chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến điều đó.
Nhưng giờ thì nó túm chặt lấy anh với một sự mãnh liệt và sức mạnh làm cho anh quằn quại.
Cưới Francesca. Chúa ơi. Tất cả mọi thứ về chuyện đó đều sai trái.
Ngoại trừ việc anh muốn nó đến tệ.
Đúng là địa ngục khi nhìn cô, nói chuyện với cô, sống trong cùng một ngôi nhà. Anh từng nghĩ việc đó khó khăn—yêu một ai đó không bao giờ là của mình—nhưng chuyện này...
Chuyện này còn tệ hơn gấp nghìn lần.
Colin biết.
Anh ta phải biết. Tại sao anh ta lại gợi ý như vậy nếu anh ta không biết chứ? Michael đã níu giữ được sự tỉnh táo của mình bao năm nay vì một và chỉ một lý do duy nhất: Không ai biết anh yêu Francesca.
Ngoại trừ rõ ràng anh sắp bị tước mất chút tự hào cuối cùng đó.
Giờ Colin biết, hoặc ít ra anh ta cũng vô cùng nghi ngờ, và Michael hầu như không thể dập tắt cảm giác hoảng loạn đang dâng lên trong ngực.
Colin biết, và Michael sẽ phải làm cái gì đó về vụ này.
Vì Chúa, nếu anh ta nói với Francesca thì sao? Câu hỏi đó luôn hiện lên trong đầu anh, ngay cả bây giờ, khi anh đang đứng hơi chếch về một phía tại buổi khiêu vũ Burwick, gần một tuần sau khi gặp Colin.
"Trông cô ấy thật đẹp đêm nay, phải không?"
Đó là giọng mẹ anh vang lên bên tai; anh đã quên giả vờ đang không ngắm Francesca. Anh quay sang Helen và khẽ gật đầu. "Mẹ à," anh nói nhỏ.
"Phải không?" Helen khăng khăng.
"Tất nhiên," anh đồng ý, đủ nhanh để bà có thể nghĩ là anh chỉ đang tỏ ra lịch sự.
"Màu xanh lục hợp với nó."
Tất cả mọi thứ đều hợp với Francesca, nhưng anh sẽ không nói với mẹ anh như thế, nên anh chỉ gật đầu và lầm bầm đồng ý.
"Con nên nhảy với cô ấy."
"Con chắc là mình sẽ," anh nói, nhấp một chút champagne. Anh muốn bước sầm sập qua phòng khiêu vũ và lôi cô khỏi cái đám người hâm mộ khó ưa của cô, nhưng anh không thể biểu lộ cảm xúc như vậy trước mặt mẹ mình. Nên anh chỉ kết một câu, "Sau khi con uống xong ly này."
Helen dẩu môi. "Thẻ khiêu vũ của cô ấy lúc đó chắc chắn sẽ kín mất rồi. Con nên đi bây giờ."
Anh quay sang mẹ và cười, đúng cái kiểu cười tinh quái được tạo ra để lôi sự chú ý của bà khỏi bất cứ cái gì bà đang nghĩ. "Sao con phải làm thế chứ," anh hỏi, đặt ly champagne xuống cái bàn gần đó, "khi mà con có thể nhảy với mẹ?"
"Con là đồ quỷ," Helen nói, nhưng bà không phản đối khi anh dẫn bà ra sàn.
Michael biết anh sẽ phải trả giá vào ngày mai, những bà mẹ quý tộc đã bao vây anh sẵn để chuẩn bị làm cú kết liễu, và chẳng có gì họ thích hơn là một tay chơi mà lại yêu thương mẹ của mình.
Điệu nhảy là một điệu sôi động, không cho phép người ta nói chuyện nhiều. Và khi anh uốn người và xoay, nhún mình và cúi chào, anh luôn liếc qua phía Francesca, đang sáng bừng lên trong bộ váy màu lục bảo. Dường như không ai nhận ra anh đang nhìn cô, với anh thế là ổn, ngoại trừ việc giai điệu đang đến cao trào, và Michael buộc phải xoay lưng lần cuối về phía cô.
Và khi anh quay lại để nhìn cô lần nữa, cô đã không còn ở đó.
Anh nhíu mày. Chuyện này có vẻ không ổn. Anh nghĩ cô có thể đã ra phòng vệ sinh của các quý cô, nhưng, vì anh là một tên ngốc đáng thương, anh đã quan sát cô đủ kỹ để biết rằng cô vừa ra đó chỉ hai mươi phút trước.
Anh hoàn tất điệu nhảy với mẹ, chào bà, rồi bước lơ đãng về phía bắc căn phòng, nơi anh nhìn thấy Francesca lần cuối. Anh phải hành động thật nhanh, phòng khi có ai đó cản đường. Nhưng anh vẫn dỏng tai lên khi đi qua đám đông. Tuy nhiên, có vẻ không có ai đang nói về cô.
Tuy vậy, khi anh tới chỗ cô lúc nãy, anh nhận ra một cửa ra vào hai cánh, có lẽ là mở ra vườn sau. Chúng được che rèm và đang đóng, tất nhiên; mới chỉ đang Tháng tư, và chưa đủ ấm để có thể để mở cho không khí ban đêm lọt vào trong, ngay cả với cái đám đông ba trăm người làm nóng căn phòng. Michael ngay lập tức nghi ngờ; anh đã dụ quá nhiều phụ nữ ra vườn để không nhận ra những điều có thể xảy ra trong bóng tối của màn đêm.
Anh lách ra ngoài một cách kín đáo. Nếu Francesca thực sự đang ở ngoài vườn sau với một quý ông, điều cuối cùng anh muốn là một đám đông bám theo đằng sau.
Sự náo nhiệt của buổi tiệc dường như vẫn rung lên qua các cánh cửa kính, nhưng ngay cả vậy, màn đêm đã trở nên yên tĩnh.
Rồi anh nghe thấy giọng cô.
Và nó như cắt ruột anh thành từng khúc.
Giọng cô có vẻ vui vẻ, anh nhận ra, còn hơn cả thỏa mãn với sự có mặt của anh chàng nào đó đã dụ cô ra ngoài tối. Michael không thể nghe ra lời cô, nhưng chắc chắn cô đang cười. Đó là một âm thanh nhịp nhàng, lanh lảnh, và nó kết thúc với những tiếng thì thầm tán tỉnh như muốn đốt cháy linh hồn người ta.
Michael đặt tay trở lại quả đấm cửa. Anh nên đi. Cô sẽ không muốn anh ở đây.
Nhưng anh vẫn chôn chân tại chỗ.
Anh chưa bao giờ—chưa bao giờ—nhìn trộm cô với John. Chưa một lần anh nghe một cuộc nói chuyện không phải dành cho anh. Nếu anh chẳng may nghe thấy, anh sẽ dời đi ngay lập tức. Nhưng bây giờ—thì khác. Anh không thể giải thích, nhưng giờ thì khác, và anh không thể bắt mình bỏ đi được.
Chỉ một phút nữa thôi, anh tự thề với mình. Thế là đủ. Một phút nữa để đảm bảo cô không ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm, và—
"Không, không."
Giọng Francesca.
Đôi tai anh dỏng lên và anh bước vài bước về phía giọng nói của cô. Cô không có vẻ khó chịu, nhưng cô đang nói không. Tất nhiên, cô có thể đang cười với một câu đùa, hoặc là một chuyện phiếm vớ vẩn nào đó.
"Tôi thực sự phải—Không!"
Và đó là tất cả những gì cần thiết để Michael tiến tới.
Francesca biết cô không nên ra ngoài với Ngài Geoffrey Fowler, nhưng anh ta đã rất lịch thiệp và dễ chịu, và cô cảm thấy hơi nóng trong căn phòng khiêu vũ đông người. Đây là việc mà cô không bao giờ làm khi còn là một cô gái chưa chồng, nhưng những bà góa thì không cần có những tiêu chuẩn giống thế, và hơn nữa, Ngài Geoffrey đã nói anh ta sẽ để cửa mở hé.
Tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn dễ chịu trong vài phút đầu. Ngài Geoffrey đã làm cô cười, và làm cô cảm thấy mình xinh đẹp, và gần như đau đớn khi nhận ra cô nhớ việc này biết bao. Và thế là cô cười và trêu chọc, và tự cho phép mình hòa vào với khoảnh khắc đó. Cô muốn lại được cảm thấy là một phụ nữ—có thể không theo ý nghĩa đầy đủ nhất, nhưng mà, chẳng lẽ lại sai trái đến thế nếu muốn tận hưởng cảm giác say sưa khi biết mình được người ta khao khát.
Có thể tất cả bọn họ đều chạy theo cái của hồi môn kép giờ đã trở nên nổi tiếng của cô, có thể họ muốn sự hậu thuẫn của hai gia đình danh tiếng bậc nhất nước Anh—dù sao Francesca cũng vừa là một Bridgerton vừa là một Stirling. Nhưng cho một buổi tối đáng yêu, cô sẽ để cho bản thân tin rằng tất cả là vì cô.
Nhưng rồi Ngài Geoffrey tiến lại gần. Francesca đã lùi lại một cách kín đáo nhất có thể, nhưng anh ta lại tiến thêm một bước về phía cô, rồi một bước nữa, và trước khi cô kịp nhận ra, lưng cô đã chạm vào một gốc cây to, và
Hai bàn tay Ngài Geoffrey đặt lên gốc cây, gần bên đầu cô một cách chẳng dễ chịu chút nào.
"Ngài Geoffrey," Francesca nói, cố giữ lịch sự cho đến khi cô có thể, "Tôi e là đã có một sự hiểu nhầm. Tôi nghĩ tôi muốn quay lại buổi tiệc." Cô giữ giọng mình nhẹ nhàng và thân thiện, không muốn khiêu khích anh ta làm cái gì đó cô phải hối tiếc.
Đầu anh ta cúi gần cô thêm một inch nữa. "Nào, tại sao cô lại muốn làm thế?" anh ta thì thầm.
"Không, không," cô nói, nghiêng sang một bên khi anh ta tới gần hơn, "người ta sẽ thấy vắng tôi." Khỉ thật, cô sẽ phải dẫm lên chân anh ta, hoặc tệ hơn, cho anh ta thành quan hoạn theo cái cách các anh cô đã dạy từ hồi cô còn ngây thơ. "Ngài Geoffrey," cô nói, cố ra vẻ lịch sự lần cuối cùng, "Tôi thực sự phải—"
Và rồi miệng anh ta, ướt và mềm và hoàn toàn không được chào đón, hạ cánh trên miệng cô.
"—Không!" cô cố ré lên.
Nhưng anh ta khá quyết tâm ngấu nghiến cô bằng đôi môi. Francesca ngọ ngoạy hết bên này bên kia, nhưng anh ta khỏe hơn là cô tưởng, và rõ ràng không định thả cho cô thoát. Vẫn chống cự, cô lựa chân để có thể nện một đầu gối vào háng anh ta, nhưng trước khi cô kịp làm vậy, Ngài Geoffrey dường như... đơn giản là... biến mất.
"Ồ!" Âm thanh ngạc nhiên tự động buột ra khỏi miệng cô. Có một đám mịt mù lộn xộn những cử động, một âm thanh nghe khá bệnh hoạn như thể nắm đấm nện vào da thịt, và một tiếng kêu đau đớn não lòng. Đến khi Francesca hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ngài Geoffrey đã nằm lăn dưới đất, chửi thề gay gắt hết mức, và một người đàn ông to lớn đứng sừng sững phía trên, chiếc ủng của anh ta đè chặt trên ngực Ngài Geoffrey.
"Michael?" Francesca hỏi, không thể tin vào mắt mình.
"Hãy nói," Michael nói, bằng một giọng mà cô chưa bao giờ mơ có thể phát ra từ môi anh, "và tôi sẽ đè nát lồng ngực hắn."
"Không!" Francesca vội nói. Cô hẳn sẽ không cảm thấy tội lỗi chút nào khi lên gối vào giữa hai chân Ngài Geoffrey, nhưng cô không muốn Michael giết anh ta.
Và với vẻ mặt của Michael, cô khá chắc chắn anh sẽ rất vui lòng làm vậy.
"Cái đó không cần thiết," cô nói, vội vàng đến bên Michael và lui lại khi cô thấy tia nhìn hung dữ trong mắt anh. "Ừm, có thể chúng ta chỉ cần bảo anh ta đi đi?"
Trong một chốc Michael chỉ nhìn cô chằm chằm. Nghiêm khắc, thẳng vào mắt, với một sự quyết liệt làm cho cô không thể thở nổi. Rồi anh nghiến chiếc ủng trên ngực Ngài Geoffrey. Không phải mạnh quá, nhưng cũng đủ làm người đàn ông đang nằm ngửa kia rên lên vì khổ sở.
"Cô chắc chứ?" Michael hỏi gằn.
"Vâng, làm ơn, không cần thiết phải làm đau anh ta," Francesca nói. Trời ạ, đây sẽ là ác mộng thực sự nếu ai đó bắt gặp họ như thế này. Thanh danh của cô sẽ bị bôi nhọ, và có trời biết họ sẽ nói gì về Michael, tấn công một nam tước được nể trọng. "Tôi đã không nên ra đây với anh ta," cô thêm.
"Không, cô không nên," Michael nói thật sắc, "nhưng điều đó không hề cho hắn ta cái quyền được ép buộc cô với những toan tính của hắn." Đột nhiên, anh bỏ chân khỏi ngực Ngài Geoffrey và lôi anh chàng đang run lẩy bẩy đứng dậy. Tóm hắn ta bằng hai ve áo, anh dí hắn dựa vào cái cây rồi hất người về phía trước cho đến khi họ gần như mũi chạm mũi.
"Cũng không cảm thấy hay ho lắm khi bị kẹt, đúng không?" Michael mỉa mai.
Ngài Geoffrey không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm vẻ khiếp sợ.
"Mày có gì để nói với quý cô đây không?"
Ngài Geoffrey lắc đầu như điên.
Michael dúi đầu anh ta vào cái cây. "Nghĩ kỹ đi!" anh gầm gừ.
"Tôi xin lỗi!" Ngài Geoffrey ré lên.
Hơi giống một cô bé, Francesca nghĩ một cách chán nản. Cô biết anh ta sẽ không là một anh chồng tốt, nhưng cái này khẳng định điều đó.
Nhưng Michael chưa xong với anh ta. "Nếu mày còn bước tới gần Quý bà Kilmartin trong phạm vi mười yard, tao sẽ đích thân moi ruột mày."
Ngay cả Francesca cũng phải nhăn mặt.
"Rõ chưa?" Michael nói lạnh lùng.
Một tiếng ré nữa, và lần này Ngài Geoffrey nghe như thể sắp khóc.
"Biến khỏi đây ngay," Michael gầm, đẩy anh chàng đang chết khiếp đi. "Và khi mày đi, cố nhớ hãy ra khỏi thành phố khoảng một tháng gì đó."
Ngài Geoffrey nhìn anh choáng váng.
Michael đứng im, im một cách đáng sợ, rồi nhún một bên vai vẻ khinh miệt. "Chẳng ai nhớ mày đâu," anh nói nhỏ.
Francesca nhận ra cô đang nín thở. Anh thật đáng sợ, nhưng anh cũng thật tuyệt vời, và điều đó làm cô choáng đến tận xương tủy vì nhận ra cô chưa bao giờ thấy anh như thế.
Chưa bao giờ mơ anh có thể như thế này.
Ngài Geoffrey chạy khỏi, hướng qua bãi cỏ tới cổng sau, bỏ lại Francesca một mình với Michael, một mình và, lần đầu tiên kể từ khi biết anh, không có lời nào để nói.
Ngoại trừ, có thể là, "Tôi xin lỗi."
Michael quay nhìn cô với một sự dữ dội gần như làm cô rúm lại. "Đừng xin lỗi," anh gằn.
"Không, tất nhiên," cô nói, "nhưng lẽ ra tôi đã phải biết trước, và—"
"Hắn ta đã phải biết trước," anh nói đầy nghiêm khắc.
Cái đó đúng, và Francesca chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm cho việc mình bị tấn công, nhưng đồng thời, cô nghĩ tốt nhất là không khơi thêm cơn giận dữ của anh, ít nhất là bây giờ. Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy. Thực tế, cô chưa bao giờ thấy ai như thế này—giận dữ tột cùng đến mức dường như anh có thể vỡ ra từng mảnh. Cô đã nghĩ anh hoàn toàn mất tự chủ, nhưng bây giờ, khi cô quan sát anh, đứng thật yên đến nỗi cô không dám thở, cô nhận ra rằng điều ngược lại mới là đúng.
Michael đang bấu lấy sự kiềm chế của mình như một chiếc kềm; nếu anh không như vậy, Ngài Geoffrey có thể đang nằm máu me một đống ngay lúc này.
Francesca mở miệng để nói thêm gì đó, một cái gì đó xoa dịu và có thể là tạo không khí vui vẻ, nhưng cô chẳng thể tìm ra lời, không có khả năng làm bất cứ cái gì ngoài việc nhìn anh, người đàn ông mà cô tưởng đã biết rất rõ.
Có một cái gì đó cuốn hút trong khoảnh khắc đó, và cô không thể rời mắt khỏi anh. Hơi thở của anh thật gấp gáp, rõ ràng đang cố chế ngự cơn giận, và anh, cô nhận ra với sự tò mò, không hoàn toàn ở đó. Anh đang nhìn về phía một chân trời xa xa nào đó, mắt anh lơ đãng, và trông anh gần như...
Đang đau đớn.
"Michael?" cô thì thầm.
Không phản ứng.
"Michael?" Lần này, cô đưa tay ra và chạm vào anh, và anh nhăn mặt, quay phắt lại nhanh đến nỗi cô loạng choạng lui ra sau.
"Gì vậy?" anh hỏi giọng khàn khàn.
"Không có gì," cô lắp bắp, không chắc mình vừa định nói gì, thậm chí không chắc mình có gì để nói không ngoài cái tên của anh.
Anh nhắm mắt một lúc, rồi mở ra, rõ ràng đang muốn cô nói tiếp.
"Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà," cô nói. Buổi tiệc không còn hấp dẫn nữa; tất cả những gì cô muốn là cuộn tròn mình tại nơi mà tất cả mọi thứ đều an toàn và quen thuộc.
Bởi vì Michael bỗng trở nên không còn như vậy.
"Tôi sẽ cáo từ thay cô trong kia," anh nói khó khăn.
"Tôi sẽ cho xe quay lại đợi anh và hai mẹ," Francesca thêm. Như cô thấy, Janet và Helen đang rất vui vẻ. Cô không muốn cắt ngắn buổi tối của họ.
"Tôi sẽ hộ tống cô qua cổng sau, hay cô muốn đi qua phòng khiêu vũ?"
"Cổng sau, tôi nghĩ vậy," cô nói.
Và anh làm theo, suốt quãng đường tới xe, bàn tay anh bỏng rát sau lưng cô. Nhưng khi cô tới cỗ xe, thay vì để anh giúp leo lên, cô quay nhìn anh, một câu hỏi bỗng nhiên cháy lên trên môi cô.
"Làm sao anh biết tôi ở trong vườn?" cô hỏi. Anh không nói gì. Hoặc là anh có thể định nói, chỉ không đủ nhanh như cô muốn.
"Anh quan sát tôi sao?" cô hỏi.
Môi anh cong lên, không phải làm thành một nụ cười, thậm chí không phải là điểm bắt đầu của một nụ cười. "Tôi luôn luôn quan sát cô," anh nói vẻ u ám.
Và cô bị bỏ lại với cái đó để mà suy nghĩ trong suốt phần còn lại của buổi tối.
Danh sách chương