Mở mắt ra, đã thấy ngay khuôn mặt đang ngủ bình yên của thiếu niên, Vương Thanh cong cong khóe miệng, tâm tình hiển nhiên không tồi, đối với việc khiến Kiến Vũ nuôi thành thói quen ngủ chung với mình, anh rất có lòng tin. Vương Đại thiếu gia vẫn tương đối tin tưởng một triết lý, đó chính là thói quen nuôi thành thì dễ, từ bỏ thì khó.

Trời còn sớm, vẫn chưa đến thời gian Kiến Vũ thường rời giường, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng, đem thiếu niên ôm vào trong ngực mình, ừm, tối mai lúc ngủ có lẽ phải điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống một chút.

Đặt một cái hôn lên trên môi người trong ngực, xúc cảm mềm mại làm anh nhịn không được nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của thiếu niên, cho đến khi trên thân bắt đầu có ngọn lửa nhen nhóm, mới lưu luyến rời đi. Dù cho như vậy, người trong ngực vẫn không tỉnh, có lẽ ở trong tiềm thức của Vũ, mình là tuyệt đối có thể tín nhiệm a. Duỗi ngón cái ra mơn trớn môi Kiến Vũ, lại hôn lên, hạnh phúc như vậy dù chỉ là thoáng qua, cũng không muốn buông tha.

Người trong ngực khẽ động, ngay lúc Vương Thanh cho rằng Kiến Vũ muốn tỉnh lại, thì thấy cậu đem đầu hướng lồng ngực anh cọ cọ, tựa hồ cảm thấy thư thái, lập tức lại nặng nề thiếp đi.

Vương Thanh bật cười, sửa sang lại tóc cho Kiến Vũ, trong mắt tràn đầy tình cảm ấm áp.

Quản gia gần đây tâm tình rất tốt, thiếu gia quản lý công ty rất giỏi, Vương gia trải qua sự thay đổi lớn như vậy, mà lợi nhuận cũng không giảm xuống; Nhị thiếu gia trong trường học còn là đại diện cho trường tham gia trận đấu với sinh viên nước khác. Thiếu gia cùng Nhị thiếu gia quan hệ thân mật, đây chính là điều mà nhiều nhà giàu có khác đều thua kém, làm một quản gia trong một gia đình như vậy, ông cũng cảm thấy có chút tự hào.

"Vương quản gia, ông lại tự mình mua thức ăn a?" Bên ngoài vườn hoa công cộng, hai quản gia đang nói chuyện với nhau thì thấy Vương quản gia, nhìn thấy trong tay ông đang cầm túi đựng cua đại áp, cười trêu nói: "Loại chuyện này còn phải đích thân ông đi làm, Vương gia có tiền như vậy, trong nhà không phải có người chuyên môn phụ trách mua thức ăn sao?"

"Các ông không biết, gần đây cua đại áp chất lượng không tốt, tôi đây là tới nhà một vị lão bằng hữu xách về, để nhị vị thiếu gia ăn cũng yên tâm." Vương quản gia ngược lại không thèm để ý trong lời nói của bọn họ còn ẩn chứa ý giễu cợt: "Hai vị thiếu gia tựa như con của tôi vậy, sao có thể không để tâm nhiều một chút?"

Hai vị quản gia mặt biến sắc, đều là làm quản gia, có quản gia nào dám coi chủ nhân trở thành con của mình? "Quản gia thúc thúc, thúc đang cầm cái gì vậy?" Thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái của thiếu niên truyền vào tai ba người, chỉ thấy một thiếu niên mặc đồ thể thao đã đi tới, tò mò nhìn một chút cua đại áp trong tay quản gia: "Đây là con cua?"

"Nhị thiếu gia, cậu đi về như thế nào vậy, lái xe đâu?" quản gia vừa thấy trên trán Kiến Vũ đẫm mồ hôi, nóng nảy: "Chạy nhanh như vậy làm cái gì, đợi lát nữa gió lạnh, lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?"

Kiến Vũ cười cười: "Quản gia thúc thúc, cháu vừa mới ra ngoài chạy bộ, thúc không cần lo lắng, không sao đâu." Nói xong, lại nhìn nhìn quản gia xách theo cua đại áp, cái con cua này có thể ăn sao?

"Mau trở về tắm rửa, nếu bị cảm, thiếu gia sẽ rất lo lắng." quản gia cũng chẳng quan tâm hai người đang cùng ông nói chuyện phiếm, vội vàng dẫn theo nhị thiếu gia đang cười tủm tỉm về nhà.

Hai quản gia nhìn theo Vương nhị thiếu gia chơi bời lêu lổng trong truyền thuyết đón lấy đồ trong tay Vương quản gia mang giúp, nhìn nhau, không thể không cảm khái, người này chính là truyền thuyết mà giới quý tộc hay đồn đại sao? Nếu dạng như vậy mà Vương nhị thiếu gia cũng bị gọi là bại gia tử, vậy tiểu thiếu gia nhà bọn họ có thể trở thành phần tử khủng bố.

Đều là quản gia, đãi ngộ sao có thể khác biệt lớn như vậy?

Lúc ăn cơm tối, Kiến Vũ ăn cua đại áp, bất quá nơi mà cậu đã từng sống trước kia cũng không có món ăn này, cho nên đều nhờ Vương Thanh "ra tay", việc duy nhất cậu phải làm chính là há mồm.

"Nào, há mồm." Vương Thanh rất thỏa mãn tiến hành công việc vinh quang này, quản gia đứng ở một bên càng xem càng cảm thấy cảnh tượng này thật đẹp, đương nhiên, ông cũng sẽ không phủ nhận trong chuyện này có một phần công lao của chính mình.

Cơm nước xong, Vương Thanh chỉ có bảy phần no bụng, Kiến Vũ ngược lại ăn đến bụng tròn vo nằm kềnh trên ghế sa lon, về phần những quy củ như là tư thế ngồi, như là "ăn cơm không thể quá no bụng" kia, trong khoảng thời gian cùng Vương Thanh ở chung này, đã sớm bị tiểu Kiến Vũ ném ra sau đầu đến thất thất bát bát (gần hết). Nếu là trước kia, Vương nhị thiếu gia nhất định là ngồi đoan đoan chính chính, hiện tại chính là một con mèo lười biếng, không bị chọc chọc vài cái thì sẽ chẳng muốn động.

"Ăn no sao?" Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Kiến Vũ, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng của cậu: "Lần sau đừng ăn nhiều như vậy, đối với dạ dày không tốt."

Kiến Vũ khẽ động, đem đầu đặt trên đùi Vương Thanh, cái bụng vẫn trương ngửa lên, để Vương Thanh tiếp tục xoa bụng cho cậu.

Vương Thanh nhìn Kiến Vũ bộ dáng lười nhác, nhớ lại tiểu tử này hồi mới vừa mất trí nhớ, còn quy củ, như thế nào mình đã đem thằng bé nuôi thành một con mèo lười rồi? "Ăn xong lại nằm, cẩn thận sẽ thành heo." Ngoài miệng giễu cợt, nhưng bàn tay ấm áp vẫn ngoan ngoãn xoa bụng cho Kiến Vũ, lại nghĩ sau khi ăn xong mà xoa bụng quá mạnh thì không tốt, cho nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.

"Em muốn làm Lười Biếng, không phải McDull." Kiến Vũ thoải mái nhắm mắt lại: "Lười Biếng rất ngoan, béo lùn chắc nịch."

Lười Biếng? Vương Thanh cực lực nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra trong một bộ phim hoạt hình có một con cừu trắng nhỏ lúc nào cũng tham ăn lại lười biếng, khóe miệng của anh kéo ra, từ nay về sau bảo quản gia lúc mua CD phim hoạt hình, nhất định phải chọn phim hoạt hình nào có nhân vật đều rất chăm chỉ, trẻ con bây giờ rất khó giáo dục.

Đứng ở góc, quản gia cảm khái, thiếu gia, cậu đã đem Nhị thiếu gia nuôi thành một con heo.

...............................................................

Sáng sớm Thứ bảy, Vương Thanh vốn muốn dẫn Kiến Vũ đi công viên hải dương học chơi, kết quả lại nghe Kiến Vũ nói muốn đi tập luyện, đành phải lái xe đến công ty, bất quá đáy lòng vẫn là có chút không vui.

Buổi sáng mười giờ, Thẩm Xương Mân chứng kiến sếp nhà mình xuất hiện ở công ty, bình tĩnh đẩy kính mắt, xem ra tổng tài lại bị Nhị thiếu gia vứt bỏ, bằng không bình thường cuối tuần làm sao có thể thấy được bóng dáng của sếp ở đây. Hắn đem văn kiện đưa cho Vương Thanh: "Tổng tài, đây là vài bản hợp đồng lớn phòng kinh doanh cần anh ký, trong đó có một công ty mới đồng ý cùng chúng ta hợp tác dài hạn."

Mở hợp đồng trong tay ra, Vương Thanh nhướn mày: "Thôi thị?" Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, Thôi thị mấy năm trước chủ yếu phát triển tại Hàn Quốc, bây giờ đang khủng hoảng kinh tế, phát hiện Hàn Quốc không tốt để kinh doanh, vẫn là bổn quốc tốt hơn, cho nên đã trở lại?

Nói không tham lợi nhuận chỉ là kẻ ngu, Thôi thị lại là công ty lớn, Vương Thanh nhẹ gật đầu: "Bên phía Thôi thị giao cho cậu phụ trách đi, cậu làm việc tôi mới yên tâm."

Thẩm Xương Mân vừa nghe, ánh mắt sáng ngời: "Như vậy... tổng tài anh đối với việc giá cả gần đây tăng lên có ý kiến gì không?"

Vương Thanh sau khi kí tên mình vào bản hợp đồng, ngẩng đầu nhàn nhạt trả lời: "Ý kiến chính là ít mua mấy thứ vô dụng đi."

"Tổng tài, trong công ty có nhân viên nào nói qua anh rất keo kiệt chưa?" Thẩm Xương Mân cười tủm tỉm hỏi.

"Không có." Ở trên hợp đồng ấn xuống con dấu, Vương Thanh cười cười với Thẩm Xương Mân: "Người nói như vậy hiện tại đã không còn là nhân viên của công ty."

Thẩm Xương Mân kéo ra khóe miệng: "Sếp à, tôi biết rõ anh rất rộng lượng, cho nên anh chắc cũng từng nghĩ đến chuyện tăng tiền lương chứ?"

Vương Thanh lần này liền đầu cũng chẳng muốn ngẩng lên: "Tôi đã hào phóng như vậy, các cậu còn muốn tăng tiền lương, như vậy cũng quá được một tấc lại muốn tiến một thước đi."

Thẩm Xương Mân im lặng, quả nhiên làm sếp đều là những kẻ bóc lột. Hắn đau khổ lếch thếch ra khỏi văn phòng, tuy hắn thừa nhận phúc lợi của Vương thị rất tốt, nhưng đối với loại nguyện vọng tăng tiền lương này, làm nhân viên mà nói, là vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha.

Chờ Thẩm Xương Mân rời đi, Vương Thanh cười cười, bấm điện thoại nội bộ tới phòng tài vụ: "Tháng này cho mỗi quản lí tăng 5% tiền thưởng, còn có lương hàng năm của Thẩm trợ lý tăng 3%."

Làm một ông chủ, bóc lột nhân viên vì chính mình tận tâm công tác, cũng thật quá độc ác, phúc lợi tốt mới có thể giữ lại nhân tài. Tiếc tiền lương, thì sẽ không có được nhân viên tốt.

Sắp tới giữa trưa, Vương Thanh nhận được một cuộc điện thoại có chút ngoài ý muốn, nghe thanh âm đầu bên kia, anh có chút giật mình, sau một lát mới nói: "Được, lát nữa gặp."

Trong quán cà phê, Hạ Như không mặc bộ đồ công sở thường ngày, mà thay vào đó là một bộ trang phục đơn giản, thiếu vài phần cường ngạnh, nhiều hơn vài phần nữ tính dịu dàng, cô dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, nhìn người ngồi đối diện mình, cười nói: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp, không nghĩ tới sau khi gặp lại, anh lại đối với em lãnh đạm như thế."

Vương Thanh không hề động vào cốc cà phê truớc mặt, thản nhiên nói: "Nam nữ cần giữ lễ."

Nụ cười trên mặt Hạ Như cứng đờ, lại lấy một cục đường bỏ vào cốc cà phê: "Chúng ta vẫn là bạn bè, không phải sao?"

Vương Thanh lễ phép cười: "Đương nhiên." Năm đó anh vô cùng ngưỡng mộ cô gái này, cũng rất yêu thích cô, chính là lúc cô đưa ra lựa chọn thì, anh chỉ biết, trong cuộc đời Hạ Như, thứ quan trọng nhất vẫn chính là bản thân cô. Cũng có thể là do chính mình yêu không đủ, cho nên sau khi gặp lại, anh dù cảm thấy người trước mắt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại vô cùng lạ lẫm.

Hạ Như cười cười, bưng cà phê lên uống một ngụm, thấy Vương Thanh không hề động vào cốc cà phê truớc mặt, vì vậy nói: "Chúng ta cùng đi ăn bữa cơm chứ."

Vương Thanh liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp một giờ chiều, cho nên lập tức nhẹ gật đầu, bất quá lại lo lắng đến Kiến Vũ, thằng bé ở trường một mình cũng không biết có thể hay không ăn phải những thứ không vệ sinh gì đó, nghe nói một số trường đại học đồ ăn trong căn tin không chỉ không thể ăn, mà còn rất mất vệ sinh.

Hạ Như rất tự nhiên lên xe Vương Thanh, khi ngồi ở ghế phụ mới phát hiện, người từ trước đến nay luôn không thích treo đồ trang trí trên xe như Vương Thanh giờ lại treo một con búp bê McDull nho nhỏ, cô vươn tay xoa chú heo tròn vo: "Không nghĩ tới, nhiều năm không gặp, giờ anh lại thích những vật nhỏ này." Loại đồ này cùng Vương Thanh, dù nghĩ như thế nào cũng thấy không phù hợp.

"Vũ thích, nên anh treo thôi." Vương Thanh khởi động ô tô, thấy Hạ Như còn đang nghịch con heo nhỏ, lo lắng con búp bê sẽ bị vân vê đến biến dạng, đến lúc Kiến Vũ thấy chẳng phải sẽ tức giận sao? Vì vậy nói tránh đi: "Em mấy năm này khỏe không?"

Hạ Như buông con heo nhỏ ra: "Em nghĩ anh sẽ không hỏi."

Vương Thanh dừng một chút, nhất thời không khí trong xe trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện