[EA] là tạp chí lớn nhất Châu Á, trong tạp chí này có người đẹp, món ăn ngon, thời trang, cùng những chuyện hay ho linh tinh khác, lôi cuốn rất đông các độc giả nữ, tuy giá mỗi quyển tạp chí không thấp, nhưng mỗi lần xuất bản cũng chưa bao giờ có tình trạng tồn đọng, còn tình trạng như phải in bổ sung và hiệu đính thêm lượng bản in thì lại thường xuyên phát sinh.

Nhưng lúc này đây, sau khi [EA] phát hành, đã tạo nên một cơn sốt lớn, nguyên nhân của nó không phải bởi vì có thông tin về đời sống riêng tư của một vị danh nhân nào đó, cũng không phải bởi vì có nhãn hiệu nào mới ra, mà là bởi vì trên trang màu có in một bộ tranh thuỷ mặc cùng với một bức tranh chữ, một vị đại sư quốc hoạ nổi tiếng thậm chí còn nói: những tranh chữ này là kỳ tích.

Mọi người đều biết, Trung Quốc mấy năm gần đây đã bắt đầu chú ý tới truyền thống văn hóa, trên thế giới cũng vô cùng tôn sùng thư pháp cùng tranh thuỷ mặc, nhưng người bây giờ bắt chước không giống như xưa, cũng không có thần vận như những danh nhân thời cổ, không phải trình độ không giỏi, chỉ là không có cái cảm giác đó, giống như một người sáp, cho dù được làm tinh xảo, nhưng nó vẫn thiếu đi sinh khí.

Chính là lần này tạp chí [EA] đăng tới hai bức tác phẩm này, lại có sự an bình cùng xưa cũ mà xã hội hiện đại không có, do kích cỡ trang giấy, thác ấn của chủ nhân tác phẩm cũng không rõ ràng, bất quá phần lớn mọi người đều suy đoán, người có thể làm ra hai thiên tác này, nhất định là một lão nhân đã qua tuổi thất tuần, bằng không làm sao có phần thanh thản cùng an bình này.

Hạ Như đã sớm dự liệu được, sau khi tạp chí phát hành, sẽ có người chú ý đến tranh chữ, chính là cô không ngờ rằng tiếng vang lại lớn như vậy, lúc nhận được điện thoại của phòng phát hành, Hạ Như ngây ngẩn cả người, trong vòng nửa ngày ngắn ngủn như vậy, tạp chí đã bán hết toàn bộ, tuần san của [EA], tuy lượng tiêu thụ tốt, nhưng cũng chưa bao giờ đắt hàng đến mức này, trong nháy mắt Hạ Như biết rõ, Kiến Vũ chỉ sợ lại một lần nữa bị giới truyền thông chú ý.

Những người yêu thích truyền thống văn hóa bắt đầu nghe ngóng khắp nơi xem chủ nhân của hai bức tác phẩm kia là ai, đến cuối cùng, hai bức tác phẩm này đã bị xào thành giá trên trời.

Mọi người đem việc này bàn tán đến vô cùng nóng, nhưng Kiến Vũ còn không biết, cuối tuần cậu rảnh rỗi trong nhà, hiện giờ đang nhận đồ ăn từ tay quản gia chuẩn bị đưa cơm cho Vương Thanh, Vương quản gia còn đặt tên cho món này là món "tình thân".

Nhìn Kiến Vũ ngồi vào xe, quản gia mới cười mị mị vào phòng, sáng nay Nhị thiếu gia bởi vì muốn viết luận văn nên không cùng thiếu gia tới công ty, trên mặt thiếu gia đã tràn đầy uể oải, hiện tại Nhị thiếu gia đi đưa cơm trưa cho thiếu gia, thiếu gia hẳn là sẽ thỏa mãn a.

Nghĩ vậy,  quản gia thở dài, làm một quản gia đã khó, làm một quản gia tốt càng khó hơn, làm một quản gia quan tâm tới tâm tình của chủ nhân lại khó càng thêm khó.

...

Kiến Vũ đem hộp cơm giữ nhiệt ôm vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng nói: "Lái xe thúc thúc, những chiếc xe này phóng nhanh như vậy, sẽ không đụng phải nhau chứ?" Kiếp trước ở chỗ cậu ngay cả xe ngựa cũng có trường hợp va phải nhau, xảy ra tai nạn.

"Nhị thiếu gia, cậu yên tâm, tôi đã lái xe hơn mười năm, chưa bao giờ xảy ra vấn đề..."  Lời của tài xế còn chưa nói hết, chợt cảm thấy phía sau xe đột nhiên chấn động, một lực lớn đẩy tới khiến đầu tài xế va vào kính phòng hộ phía trước, hắn miễn cưỡng duy trì chút thanh tỉnh cuối cùng giẫm phanh, trước khi ngất đi có chút bất đắc dĩ nghĩ, chính là phải cam đoan không gặp phải xe người khác xảy ra vấn đề.

...

Thẩm Xương Mân một bên thu văn kiện, một bên dùng ánh mắt dò xét Vương Thanh tinh thần có chút không tập trung, hôm nay  nhị thiếu gia lại không theo tổng tài đến, thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn, hiện tại đã tới giữa trưa, tổng tài chẳng lẽ là đang đợi Nhị thiếu gia? Vương Thanh không còn tâm tình xem văn kiện, đặt bút xuống, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã 12:30,  quản gia vừa mới gọi điện thoại nói hơn mười một giờ Kiến Vũ đã ra khỏi cửa, đi xe không quá nửa tiếng đồng hồ hôm nay sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, chẳng lẽ là kẹt xe?

Vừa lúc đó, điện thoại trong văn phòng vang lên, Thẩm Xương Mân liếc mắt nhìn Vương Thanh tâm tình rõ ràng không tốt, rất là tự giác thay anh tiếp điện thoại.

"Chuyện gì?" Vương Thanh thấy Thẩm Xương Mân sau khi tiếp điện thoại, một mực không nói gì, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Xương Mân.

"Tổng tài, Nhị thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ..."

"Cái gì?" Vương Thanh sắc mặt đại biến, từ trên ghế đứng lên, cái ghế sau lưng "rầm" một tiếng đổ xuống mặt đất, Vương Thanh cũng bất chấp sự sống chết của cái ghế, cầm lấy áo khoác liền vội vàng lao ra khỏi văn phòng.

Thẩm Xương Mân cứng họng nhìn cánh cửa còn không kịp đóng lại, phun ra phía sau mấy câu: "Là sự cố bình thường tông vào đuôi xe, không có người thương vong..."  Tổng tài, sự bình tĩnh tỉnh táo của anh đi đâu hết rồi, còn có, anh vội vàng như vậy chạy đi, đã biết phải đến đâu tìm Nhị thiếu gia chưa?

Làm trợ lý tổng tài xứng chức, Thẩm Xương Mân sau khi kịp phản ứng, lập tức bấm số của Vương Thanh, nghe đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm xe hơi khởi động, lập tức đem địa chỉ nói rõ ràng, cho đến khi trong điện thoại truyền đến tiềng cúp máy sau, mới thở dài một hơi. Mấy tháng trước, Nhị thiếu gia bị người ta đánh thiếu chút nữa bán thân bất toại vào bệnh viện, cũng không có thấy tổng tài nhăn nửa cái lông mày, bây giờ lại khẩn trương thành cái dạng này, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là vận mệnh?

...

Kiến Vũ đứng ở bên đường, hơn mười chiếc xe biến thành một hàng dài nối tiếp nhau(đâm nhau theo kiểu dây chuyền), cậu nghiêng đầu nhìn về phía tài xế đang lau trán: "Lái xe thúc thúc, thúc không sao chứ?"

"Không có việc gì."  Tài xế liếc mắt nhìn hiện trường, nhíu nhíu mày: "Con đường này cũng không phải đường cái, sao lại phát sinh sự cố tông vào đuôi xe nghiêm trọng như vậy."  Hắn lời này vừa nói ra, liền thấy hai nhân viên y tế vội vã khiêng một người bệnh còn đang đổ máu đi qua trước mặt hắn.

Kiến Vũ chứng kiến cảnh máu tươi này ngược lại cũng không có biểu tình không khỏe, cậu ôm hộp cơm, nhìn chiếc ô tô đã biến hình, lòng còn sợ hãi nghĩ, nếu bị xe trực tiếp đụng phải, dù cho chính mình có võ công cái thế, cũng trốn không thoát vận rủi a.

...

Vương Thanh mở kênh radio giao thông nghe thông báo về hiện trường vụ tông đuôi xe liên hoàn, lúc nghe tới phát hiện có người bị thương, lông mày bất giác nhăn lại, không phải mới vừa nói không có người thương vong sao, hiện tại như thế nào lại xuất hiện người bị thương?

Càng nghĩ càng lo lắng, Vương Thanh giẫm chân ga, lúc đi tới hiện trường tai nạn xe cộ, vừa liếc liền thấy thiếu niên tuấn mỹ đứng ở một bên tay ôm cơm hộp, lúc này anh mới chính thức thở phào một hơi, may mắn không có xảy ra chuyện gì.

Kiến Vũ đứng lâu làm chân hơi mỏi, đá đá chân, nghiêng đầu nhìn liền thấy Vương Thanh từ một chiếc xe cao cấp tiến đến, thẳng tắp đi về phía cậu.

"Anh."  Kiến Vũ vẫy vẫy tay với Vương Thanh, không có một chút cảm giác kinh hoảng nào với tai nạn vừa mới xảy ra.

"Vũ, em có sao không?" Vương Thanh từ trên xuống dưới nhìn khắp vài lần, cuối cùng xác định Kiến Vũ xác thực không có chuyện gì, mới vuốt vuốt đỉnh đầu cậu: "Đừng đứng ở chỗ này, theo anh trở lại công ty, chuyện ở đây giao cho tài xế xử lý là được rồi."

Tài xế nghe vậy vội nói: "Tổng tài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."   Kỳ thật người có việc chính là tôi a, tổng tài. Tài xế nhìn theo Vương Thanh đem Kiến Vũ mang đi, đơn giản ngồi chồm hổm xuống phố, chờ cảnh sát giao thông đến giải quyết.

...

Vương Thanh liếc mắt nhìn người ngồi ở bên cạnh mình, trong lòng bàn tay lúc này vẫn còn mồ hôi lạnh, thu hồi ánh mắt nhìn đường phía trước, chỉ là khủng hoảng trong mắt vẫn có một tia chưa có tán đi, anh sợ hãi nếu có một ngày Kiến Vũ đột nhiên biến mất, có lẽ mình sẽ phát điên.

"Anh, buổi trưa hôm nay có sườn chua ngọt, còn có tôm bóc vỏ tẩm bột, trước khi ra cửa em đã nếm qua, hương vị rất không tồi."  Kiến Vũ ôm hộp cơm, có chút mệt mỏi nói: "Em đói bụng."

Vương Thanh lái xe với tốc độ rất chậm, cứ một lúc lại nhìn kính chiếu hậu vài lần, mỗi lần đều quan sát xem có cái xe nào tiến quá gần sau xe mình hay không, nghe được lời nói của Kiến Vũ, trên mặt hiện ra vui vẻ: "Em chưa ăn cơm sao?"

Kiến Vũ lắc đầu: "Một mình anh ăn chắc sẽ rất buồn, nên em đem phần của mình cũng mang đến, cùng ăn với anh."

Vương Thanh hiểu ra, khó trách lại dùng một cái hộp cơm lớn như vậy.

Xe gặp đèn đỏ, Vương Thanh dừng xe lại, trong lòng lại nhịn không được nghĩ, nếu có một ngày người bên cạnh lại biến thành Kiến Vũ như trong quá khứ, anh phải làm sao bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện