Trong lời nói của Mặc Dạ mang theo bất đắc dĩ chưa từng có.
Tôi biết là hắn đang dỗ tôi, nhưng cảm giác suy sụp vẫn không thể kiểm soát được.
Mặc Dạ vỗ nhẹ lưng tôi, hắn không nói gì nữa.
Tôi ghé vào ngực Mặc Dạ, cắn chặt áo chỗ bả vai hắn.

Nhưng cũng không được bao lâu, thím Lưu ở ngoài đã gọi với vào: "Long Duy, Long Duy, thím cho cháu trứng luộc lòng đào nhé? Cháu đâu rồi?" Tôi nằm úp sấp vào ngực Mặc Dạ, nặng nề thở ra.

Hắn đỡ tôi đứng lên: "Đi ăn cái gì đi." Bây giờ không phải lúc để giải tỏa cảm xúc, tôi hít vào một hơi, sau đó đi đến cạnh toilet rửa mặt, rửa xong mới đi theo Mặc Dạ xuống nhà.

Thím Lưu nhìn tôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mặc Dạ, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.
Những người khác trong tiệm cũng nhìn hắn chằm chằm, Mặc Dạ hiển nhiên không thích bầu không khí này.
Hắn thấy A Bảo không ăn, bèn ôm A Bảo đi ra ngoài.
Thím Lưu nhìn chằm chằm theo hắn, lôi kéo tôi nói nhỏ: "Ai đấy?" Tiêu Tinh Diệp ho nhẹ một tiếng, ngay cả Mặc Dạ đang ôm A Bảo ra ngoài cửa, đã chuẩn bị lên xe rồi mà nghe vậy cũng dừng chân lại.

Tôi bỗng chốc hơi xấu hổ, chỉ có thể họ nhẹ một tiếng: "Trứng lòng đào đâu ạ?" "Bạn trai cháu à?" Thím Lưu giữa chặt tay tôi.


Tôi vội xua tay: "Không đâu ạ" Nhưng thím Lưu lại đảo mắt nhìn Mặc Dạ, nghiêm túc nói với tôi: "Cháu không thể thừa dịp ba mẹ không ở nhà để làm quen bạn trai đâu đấy." "Hơn nữa người này..." Thím Lưu kéo tôi vào trong, xúi giục nói: "Long Duy, thím là người nhìn cháu lớn lên.

Anh chàng này không được, đừng nhìn khuôn mặt kia đẹp
trai, nhưng mặt mũi lúc nào cũng khó đăm đăm, rõ ràng là tính cách không tốt, sau này cháu sống thế nào được?"
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Dạ đang ôm A Bảo, vội gật đầu liên tục: "Cháu biết, đó thật sự không phải bạn trai cháu đâu." "Biết là tốt rồi, cháu ở một mình phải chú ý đấy." Thím Lưu than thở, sau đó thả cho tôi đi.

Tôi chỉ đành yên lặng đi đến bàn ngồi xuống, Tiêu Tinh Diệp nhìn thấy thì ho khan vài cái thật mạnh, ăn vài miếng mà còn lại trong bát rồi vội vàng rời đi.

"Đau lòng à" Mễ bà Tần liếc nhìn tôi một cái, sau đó cũng đứng dậy.

Tôi nghĩ người bà nói là tôi, bèn trừng mắt nhìn: "Là vừa nãy nhìn nhà dưới, bị bụi bay vào mắt nên mắt mới hơi đỏ" "Bà biết cháu đã khóc." Mễ bà Tần lấy khăn tay lau miệng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, khẽ nói: "Người bà nói là xà quân kìa."
Tôi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, bèn quay đầu nhìn ra ngoài, qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy Mặc Dạ ôm A Bảo trên đùi, đang dạy nó nói chuyện.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Mặc Dạ quay đầu liếc nhìn tôi một cái, tuy rằng cách khá xa nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi mơ hồ như trước.

Mễ bà Tần cầm khăn tay rời đi, tôi cắn một miếng trứng lòng đào, có lẽ do lạnh rồi, cho nên nó hơi tanh, ăn không ngon cho lắm...
Ăn hết quả trứng mà không biết mùi vị gì, tôi lấy điện thoại chuẩn bị đi trả tiền, thím Lưu lại đẩy tôi một cái: "Đi đi, đi nhanh đi, biết cháu bây giờ làm việc gì cũng không có tiền.


Không có tiền thì đến tìm thím, đừng vay bậy."
"Ở trong nhà người khác thì phải thông minh chút, mấy việc tay chân như giặt quần áo nấu cơm là phải biết giúp đỡ người ta đấy" Thím Lưu cầm hai cái hộp đã đóng gói sẵn đưa cho tôi, thấp giọng nói: "Cầm lấy ăn đi."
Tôi cầm cặp lồng, nói cảm ơn thím Lưu rồi đi lên xe.

"Ăn thôi..." A Bảo vừa nhìn thấy tôi thì lập tức vươn tay muốn tôi ôm.

Mặc Du giữ chặt nó lại, nói với Tiêu Tinh Diệp: "Đi nhà Tiền sâu rượu đi."
Dường như nhiệt độ trên xe hơi thấp, tôi đặt đồ ăn được thím Lưu cho xuống, sau đó vươn tay ôm A Bảo, nhưng Mặc Dạ lại giữ chặt A Bảo, hơn nữa còn không liếc nhìn tôi mà chỉ nhìn chằm chằm A Bảo.
Tình huống này rõ ràng không đúng, tôi không biết mình đã nói câu nào đắc tội đến hắn, cũng đành dừng lại chứ không tự làm mình mất mặt nữa.

Đến dưới nhà Tiền sâu rượu, mễ bà Tần đã nhận thấy có điều không đúng, bà thấp giọng nói: "Đi lên cẩn thận một chút." Lúc này Mặc Dạ mới đưa A Bảo cho tôi, ý bảo
Tiêu Tinh Diệp dẫn đường.
Lúc đi đến cửa nhà Tiền sâu rượu, Tiêu Tinh Diệp đang lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì Mặc Dạ vung tay lên, cửa lập tức mở ra.


Nhìn rõ ràng thấy mắt Tiêu Tinh Diệp hơi giật nhẹ, nhưng anh ta cũng lập tức đẩy cửa đi vào.

Cửa vừa mở ra, một mùi tanh tưởi đã xộc thẳng vào mặt.

A Bảo lập tức "Á" một tiếng, tay chân đập loạn xạ trong vòng tay tôi.

Mặc Dạ vội ôm A Bảo rồi nói với mễ bà Tần: "Lấy hương" Mễ bà Tần vội lấy một ít hương trong túi ra đưa cho chúng tôi: "Ngậm cái này."
Loại hương này rất nhỏ, ngâm vào thấy vị giống vỏ quýt khô, nhưng vừa ngậm vào miệng thì hương vị nồng nặc này lập tức tan ra, mang theo vị hơi chua, chẳng qua nó lập tức xua tan mùi tanh hôi trong phòng.
"Bà đưa A Bảo xuống dưới chờ đi, đừng để nó nhìn thấy tình huống này." Mặc Dạ đưa A Bảo cho mễ bà Tần, sau đó lạnh mặt lôi kéo tôi đi vào trong, rồi lập tức đóng cửa nhà lại.
Tiền sâu rượu đang ngồi trên chiếc ghế xông hơi bên cạnh ghế sofa, cả người bốc mùi hôi tanh.
Bởi vì dưới ghế có đốt ngải cứu, hơi nóng tan ra, mùi lá ngải cứu và mùi tanh hôi càng lan ra nhanh hơn.
Ông ta đang đếm trứng chim, nếu có thể mang một hội viên mới đến rạp chiếu phim bên kia thì sẽ được nhận thêm một phần quà tặng, hôm nay ông ta được hơn một trăm cái trứng chim.
Chẳng qua đến một cái, ông ta lại há mồm cắn vỡ quả trứng chim sống, uống nước dịch trong quả trứng chim.

Trứng chim là một phôi thai đầy đủ, cũng là một loại sinh mệnh lực.
Tiền sâu rượu biết sinh mệnh mình đang mất dần, cho nên xuất phát từ bản năng, ông ta muốn cắn nuốt chút gì đó có sinh mệnh lực.
Ví dụ như máu tươi, ví dụ như trứng chim...
"Lão Tiền" Tiêu Tinh Diệp ngồi xuống cạnh ông ta, há miệng gọi nhẹ: "Đừng ăn."
Rõ ràng Tiền sâu rượu đã cảm nhận được điều gì, ông ta nắm chặt trứng chim, nói mơ hồ: "Sắp nghỉ hè rồi, Tiểu Hiên Hiên sắp đến, tôi muốn dẫn nó đi câu ếch."

Ông ta cầm một quả trứng chim, dùng sức bỏ vào miệng: "Năm mới Tiểu Hiên Hiên phải đến nhà nội của nó, đến nghỉ hè tôi phải đợi nó về." Tiêu Tinh Diệp nhỏ giọng nói với tôi: "Tiểu Hiên Hiên là cháu trai ông ấy, bây giờ phải làm sao đây?" Tôi cũng không biết, bèn quay đầu nhìn Mặc Dạ.

"Gọi điện thoại cho con ông ta." Mặc Dạ âm u nói.

Tiền sâu rượu như chỉ biết nuốt trứng chim, nước dịch trong suốt vừa dính vào người ông ta là lập tức biến thành màu đen vẩn đục.
Tiêu Tinh Diệp trộm móc điện thoại trong cái túi công văn cũ nát của ông ta, sau đó gọi đi, không mấy giây đã có người nghe điện thoại, tiếng nói có phần không kiên nhẫn truyền đến: "Ba, con đang đi làm mà, lại làm sao nữa vậy?"
Tiền sâu rượu đang nuốt trứng chim nhưng vừa nghe thấy giọng nói kia là ánh mặt vẩn đục lập tức sáng lên, ngay cả cánh tay đang dần có cứng cũng trở nên linh hoạt.
Lúc đi ngang qua ruộng nhà chồng mễ bà Tần, có hai bé trai bảy tám tuổi đang cầm gậy trúc câu ếch, vừa nhấc lên nhấc xuống, người bên cạnh thấp giọng phấn khích nói: "Lại một con to tiếp, cẩn thận..."
Về đến nhà, mễ bà Tần luộc một nồi nước lá ngải cho chúng tôi tắm rửa.
Tôi tắm xong bèn đi ra mái hiên ngồi, cầm di động trong tay, nói với Mặc Dạ: "Lần trước tôi gặp người nơi khác ở dòng suối nhỏ trên Tào Sơn, mấy người Hà Ca ở ngay ngoài trấn, để bọn họ đưa ông Hồ đến đó, chúng ta đi xem ông ta, hỏi chút chuyện về quan tài rắn được không?"
Nếu thật sự là ông Hồ đưa ra đề nghị dùng Bát tà phụ quan để vây quan tài rắn, lại còn chế tạo tà quan dựa theo quan tài rắn thì chắc ông ta biết bí mật quan trọng của quan tài rắn là gì.
Mặc Dạ rũ mắt nhìn điện thoại của tôi, nghe tôi nói thì gật đầu.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Hà Ca, anh ta nghe tôi nói muốn gặp ông Hồ thì hơi ngạc nhiên.

Sau đó nặng nề nói: "Cho dù cô không liên lạc với tôi, tôi cũng muốn liên lạc cho cô.

Ông Hồ trở nên rất kỳ lạ, mời xà quân đi xem cùng đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện