Tôi vừa lùi lại thì Lưu Đông đã kéo lấy tôi: “Bình tĩnh." Tôi nặng nền thở vào, nhìn dáng vẻ đó của Lưu Thị Di, nuốt nước miếng.
Kéo Lưu Đông lùi ra tới cầu thang dưới ánh mắt tàn bạo nhe răng của Lưu Thi Di: “Ông chắc chắn cô ta như thế là bị xà tinh bám thân chứ?"
Gương mặt đó của Lưu Thị Di quả thực là "mặt rắn", cằm nhọn hoắt, hai mắt to đùng, ngay cả mũi cũng nhọn.
Đây đúng là gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ quá độ ở trên mạng.
Nhưng như thế cũng chẳng dọa người!
Quan trọng là, đầu lưỡi đỏ chót của cô ta thật sự phân nhánh, phút giây nghiêng đầu đã xì xì ra ngoài.
Ngay cả hai bên miệng cũng hiện ra hai chiếc răng nọc.
Cùng với gương mặt đó, y chang dáng vẻ của một xà tinh đang nổi giận.
Phút giây đó quá chấn động, khiến tôi chẳng hề có chút chuẩn bị nên mới sợ hãi lui ra mấy bước.
Nhưng những cái này đều có thể thẩm mỹ ra được, nếu không sao cô ta lại đối mặt với máy tính mà livesteam chứ?
Rõ ràng cái giả định bị xà tinh bám thân, khả năng là do cô ta dùng để thu hút sự chú ý của người khác...
Lưu Đông lại làm động tác cấm khẩu với tôi, ý bảo tôi đừng nói chuyện, chỉ vào căn phòng: “Nhìn tiếp." Trong phòng, Lưu Thi Di lại nghiêng đầu sang bên khác, còn có tiếng cười khẽ ma mị: “Mấy người xấu xa quá à, vừa hay là người ta cũng đói"
Tôi chậm rãi đến gần cửa phòng, thì thấy Lưu Thi Di vươn tay vào trong cái hòm thủy tinh đựng chuột bạch, vươn tay lấy ra một con chuột trắng nhỏ, rồi há miệng, đầu lưỡi phân nhánh bỗng cuốn lấy con chuột bạch nho nhỏ vào miệng.
Tôi sợ hãi bụm chặt miệng, cứ tưởng cô ta chỉ dọa người xíu thôi rồi lại nhổ ra.
Nhưng cô ta chậm rãi kéo dài cổ, nuốt sống con chuột trắng nhỏ đó xuống.
Tôi thật sự khâm phục cô ta vì để livestream kiếm tiềm mà có cả dũng khí ăn chuột.
Xoay người sang nhìn Lưu Đông: “Cô ta đang làm người nổi tiếng trên mạng hấp dẫn sự chú ý của người khác, ông nên dẫn cô ta đi khám bác sĩ tâm lí chứ nhỉ? Tìm tôi vô dụng thôi, tôi cũng không giải quyết được."
Hiện nay có rất nhiều người thế này.
Tôi có một người bạn học cũng thế, vốn dĩ đang đi học êm đẹp, sau đó làm cái gì mà livestream thực tế rồi nổi tiếng, chẳng thèm đi học nữa, chỉ ở nhà livestream.
Đông đi đào măng, hè đi bắt cóc...
Nghe nói thu nhập cao lắm, cậu ta cũng chơi rất vui, còn gọi mấy bạn học giúp cậu ta, khiến chủ nhiệm lớp tôi đến tận nhà, cuối cùng vì người ta kiếm được nhiều tiền nên đành thôi.
Rõ ràng là Lưu Thị Di thuộc về trường hợp này, dù sao thì hiện tại làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng gì.
Nhưng Lưu Đông lại lắc đầu với tôi, ra hiệu bảo tôi xem tiếp.
Sau khi Lưu Thị Di ăn xong một con thì thè lưỡi chẻ ra, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Sau đó vươn tay bắt một con, đến gần miệng của con trăn vàng đó.
Con trăn vàng chỉ làm biếng nằm bò trên giường chẳng nhúc nhích, Lưu Thi Di liên tục đưa mấy lần, con chuột bạch nhỏ nhoi trong lòng bàn tay cô ta run lẩy bẩy, nhưng trăn vàng vẫn không thè lưỡi, mà cứ lười biếng chẳng chịu động đậy.
Nhưng Lưu Thị Di không hề tức giận, chậm rãi nằm rạp xuống bên thân con trăn hoàng kim, khạc ra đầu lưỡi chẻ, phát ra tiếng xì xì.
Cũng vào khi cô ta phát ra tiếng xì xì, con trăn vàng lười biếng đó cũng làm theo cô ta chậm rãi thè lưỡi rắn ra, phát ra tiếng xì xì để đáp lại.
Sau đó Lưu Thi Di bỏ con chuột bạch nhỏ trong tay vào trong miệng trăn hoàng kim, bỏ luôn cả tay vào trong, trong miệng vẫn là tiếng xì xì.
Trăn vàng cũng phối hợp kêu vang xì xì, cũng ngay lúc đó, đủ loại rắn bò ra khỏi chiếc giường trong phòng, cũng kêu vang xì xì, ngóng đầu lên vòng vèo dưới giường cô ta, ngỏng đầu di chuyển, dường như đang đòi ăn, nhưng cũng rất giống đang quỳ lạy..
Cùng với tiếng xì xì vang lên từ trong miệng Lưu Thi Di, những con rắn bò ra từ dưới gầm giường cũng bò lên giường, phát ra tiếng xì xì theo Lưu Thi Di, cùng hướng về máy tính livestream với Lưu Thị Di và xì xì thè lưỡi ra, có con thậm chí còn phun ra nọc độc trong răng.
Trong máy tính livestream ào ào vô số quà khen thưởng.
Lưu Thi Di liên tục vươn tay lấy chuột bạch nhỏ từ trong hòm thủy tinh, đút hết con rắn này đến con rắn khác.
Mỗi một con rắn đều thấy được rằng nọc rõ ràng, nhưng khi chúng ăn thức ăn từ tay Lưu Thi Di thì không cắn cô ta, sau khi ăn xong thì bò xuống giường rồi bò ra khỏi cửa sổ.
Chỉ có con trăn vàng và Lưu Thi Di nằm trên giường, không nhúc nhích, như hai con trăn đã ăn no.
Máy tính liên tục phát trực tiếp, không có âm thanh xuất hiện nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ có quà tặng.
Dù là nằm nhưng Lưu Thị Di vẫn nằm sát với con trăn vàng đó.
Tôi muốn đi vào xem, nhưng chân vừa bước vào thì Lưu Thị Di và con trăn vàng đó lập tức "xì" ra, đồng thời ngẩng đầu lên nhe răng với tôi, để lộ nét mặt hung ác.
"Đi." Lưu Đông kéo tôi, dắt tôi xuống lầu.
Đầu tôi mơ hồ, không biết đây là tình huống gì đây? Chỉ lên lầu và nói: “Cô ta không xuống ăn cơm sao?" Dáng vẻ đó của Lưu Thi Di, nhìn qua giống như là để livestream hấp dẫn sự chú ý của người khác nên mới cố ý biến thành như thế.
Nhưng mà cô ta thật sự y chang con trăn vàng đó, hơn nữa còn phát ra tiếng xì xì, giống như thật sự nói tiếng của loài rắn.
Lưu Đông lắc đầu với tôi, một bụng tâm sự xuống tầng một, lúc này mới nói với tôi: “Ban ngày còn tốt đó, chủ yếu là tối cơ." "Tổi thì sao?" Tôi nghe ý của ông ta, có gì quan trọng hơn nữa sao? "Buổi tối con bé phải ra ngoài kiếm ăn." Giọng nói của Lưu Đông đầy bất lực, nặng nề nhìn tôi nói: “Cô chờ đến tối rồi xem là biết."
Bây giờ tôi tạm thời chưa đoán rõ Lưu Thị Di như thế là thật hay giả, chỉ lên lầu: “Vậy cô ta như thế được bao lâu rồi?"
"Chắc hơn một năm rồi." Giọng nói của Lưu Đông hơi nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Tôi dạy lớp sắp tốt nghiệp, mẹ con bé là bác sĩ đang đi bồi dưỡng ở nơi khác.
Con bé nói nó muốn livestream làm người nổi tiếng trên mạng, tôi nghĩ bây giờ các cô gái trẻ tuổi đều muốn làm người nổi tiếng trên mạng nên cũng không để ý."
"Nhưng đến khi tôi phát hiện con bé bắt đầu thay đổi, nói có tí là nó làm um lên, sau đó chúng tôi còn chẳng nói chuyện được nữa." Lưu Đông nhẹ nhàng thở ra, nhìn tôi nói: “Mẹ con bé thấy rồi, này không giống bị bệnh, bởi vì con bé..."
Lưu Đông lắc đầu với tôi: “Đến tối rồi cô biết.
Cô ăn cơm không? Gọi thức ăn ngoài cho cô nhé?"
Tôi vội vàng lắc đầu, trong đầu nhất thời không hiểu chuyện này là thế nào, nghĩ rồi gọi cho mễ bà Tần vậy.
Cầm điện thoại rồi xoay người, nhưng Lưu Đông lại gọi tôi lại: “Chuyện này, tôi mong cô đừng nói ra." Ông ta nặng nề nhìn tôi, nói rất thận trọng: “Thi Di vẫn còn nhỏ, sau này con bé vẫn phải sống, tôi mong cô có thể giữ bí mật." "Tôi biết." Tôi giơ điện thoại lên với ông ta, gọi điện thoại cho mễ bà Tần ngay trước mặt ông ta.
Vừa bắt máy, tôi nói thẳng: “Giúp cháu bảo Mặc Dạ nghe máy được không ạ?" Mễ bà Tần cười ha ha, dường như đang cầm điện thoại đi lên lầu: “Cháu xin lỗi cậu ta là cậu ta không giận nữa đâu" Tôi hơi phiền muộn, chẳng biết câu nào của mình đắc tội Mặc Dạ rồi? Nhưng người bên đó nghe điện thoại, rồi Mặc Dạ thâm trầm nói: “Sao vậy?" "Anh có thể đến đây không?" Tôi nhìn Lưu Đông ở bên cạnh, nghĩ rồi vẫn nặng nề nói: “Ở đây khả năng có người biết nói tiếng rắn."
Dường như Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, rồi nói với tôi: “Em chờ."
Lời nói này của hắn dường như con nín nhịn gì đó, nhưng tôi nghe không rõ lắm.
Chẳng biết là vì hắn đồng ý chờ ba mẹ tôi với tôi nên giận.
Hay là tôi không nên chất vấn hắn vì chuyện của ông Hồ, thế nên đã khiến hắn giận.
Hay là những việc khác....!Nhưng mà Mặc Dạ đến khá nhanh, là Tiêu Tinh Diệp đưa hắn đến.
Hắn vừa đến thì nhìn tôi, sắc mặt âm trầm nói: “Có rắn?" Tôi nhìn hắn vì chỉ lên trên, dẫn hẳn lên nhìn.
Lưu Đông muốn ngăn, tôi vội vàng nói ra thân phận của Mặc Dạ và Tiêu Tinh Diệp.
Rõ ràng Lưu Đông cũng biết Tiêu Tinh Diệp, dù sao lúc đó chuyện vớt ra cỗ quan tài của Lý Thiến cực kì chấn động.
Vì thế cũng chỉ gật đầu, nhưng vẫn nói lại một lần câu giữ bí mật đó, lần này chủ yếu là nói với Tiêu Tinh Diệp.
Khi chúng tôi lên lầu hai, dường như Lưu Thi Di đang ngủ, dù như thế cũng không dừng livestream, hơn nữa đầu lưỡi của cô ta giống như con trăn vàng đó, một nửa lộ ra ngoài, liên tục vang lên mấy tiếng xì xì.
Mặc Dạ nhìn rồi cũng nhíu mày, dường như cũng thấy kì lạ.
Nhưng Lưu Thi Di như thế thì cũng không tiện đi vào quấy rầy.
Chúng tôi chỉ đành đi xuống, tôi dẫn theo Mặc Dạ men theo cửa sổ nơi những con rắn bò ra ngoài để tìm, nhân tiện nói chuyện thấy được.
Những con rắn đó không ở gần đây, nói cách khác, có khả năng là hoang dã thật.
Dường như Mặc Dạ cũng không chắc chắn, mà chỉ nặng nề nói: “Tôi lại nhìn xem." Cơm tối là Lưu Đông gọi thức ăn ngoài cho chúng tôi, sau đó chúng tôi ngồi trong xe của Tiểu Tinh Diệp chờ trời tối.
Tiêu Tinh Diệp tìm ra kênh livestream của Lưu Thi Di, mở mấy video đã phát sóng lúc trước.
Dường như cô ta thật sự là một con rắn, có khi ở suốt trong phòng suốt cả một ngày hai mươi bốn tiếng, toàn ăn chuột bạch nhỏ, cùng ăn cùng uống với con trăn vàng đó.
Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp cả ngày, trừ thỉnh thoảng nói tiếng người thì cô ta thật sự y hệt rắn.
Mặc Dạ nhìn những video đó, mày nhíu chặt hơn.
Đến tối, sau khi ngoài trời dần dần trở nên mát mẻ hơn, Lưu Đông gõ cửa xe chúng tôi.
Khi tôi thò đầu ra định hỏi ông ta có chuyện gì thì nghe thấy Tiêu Tinh Diệp nhỏ giọng nói "ôi trời", gõ lên điện thoại.
Sau đó chỉ cửa sổ: “Ra rồi, ra rồi!"
Chỉ thấy trên cửa sổ tầng hai nơi những con rắn đó bò ra ngoài, đầu của Lưu Thị Di chậm rãi thò ra, cùng thò ra ngoài với cô ta là đầu của con trăn vàng đó.
Giống như hai đại đội, men theo tường, chậm rãi bò xuống dưới.
Dù sao thì trăn vàng cũng là rắn, có thể men tường bò xuống cũng dễ hiểu.
Nhưng cơ thể của Lưu Thi Di lại mềm y như rắn, cong người, dựng thẳng, men theo tường chậm rãi bò xuống...
Kéo Lưu Đông lùi ra tới cầu thang dưới ánh mắt tàn bạo nhe răng của Lưu Thi Di: “Ông chắc chắn cô ta như thế là bị xà tinh bám thân chứ?"
Gương mặt đó của Lưu Thị Di quả thực là "mặt rắn", cằm nhọn hoắt, hai mắt to đùng, ngay cả mũi cũng nhọn.
Đây đúng là gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ quá độ ở trên mạng.
Nhưng như thế cũng chẳng dọa người!
Quan trọng là, đầu lưỡi đỏ chót của cô ta thật sự phân nhánh, phút giây nghiêng đầu đã xì xì ra ngoài.
Ngay cả hai bên miệng cũng hiện ra hai chiếc răng nọc.
Cùng với gương mặt đó, y chang dáng vẻ của một xà tinh đang nổi giận.
Phút giây đó quá chấn động, khiến tôi chẳng hề có chút chuẩn bị nên mới sợ hãi lui ra mấy bước.
Nhưng những cái này đều có thể thẩm mỹ ra được, nếu không sao cô ta lại đối mặt với máy tính mà livesteam chứ?
Rõ ràng cái giả định bị xà tinh bám thân, khả năng là do cô ta dùng để thu hút sự chú ý của người khác...
Lưu Đông lại làm động tác cấm khẩu với tôi, ý bảo tôi đừng nói chuyện, chỉ vào căn phòng: “Nhìn tiếp." Trong phòng, Lưu Thi Di lại nghiêng đầu sang bên khác, còn có tiếng cười khẽ ma mị: “Mấy người xấu xa quá à, vừa hay là người ta cũng đói"
Tôi chậm rãi đến gần cửa phòng, thì thấy Lưu Thi Di vươn tay vào trong cái hòm thủy tinh đựng chuột bạch, vươn tay lấy ra một con chuột trắng nhỏ, rồi há miệng, đầu lưỡi phân nhánh bỗng cuốn lấy con chuột bạch nho nhỏ vào miệng.
Tôi sợ hãi bụm chặt miệng, cứ tưởng cô ta chỉ dọa người xíu thôi rồi lại nhổ ra.
Nhưng cô ta chậm rãi kéo dài cổ, nuốt sống con chuột trắng nhỏ đó xuống.
Tôi thật sự khâm phục cô ta vì để livestream kiếm tiềm mà có cả dũng khí ăn chuột.
Xoay người sang nhìn Lưu Đông: “Cô ta đang làm người nổi tiếng trên mạng hấp dẫn sự chú ý của người khác, ông nên dẫn cô ta đi khám bác sĩ tâm lí chứ nhỉ? Tìm tôi vô dụng thôi, tôi cũng không giải quyết được."
Hiện nay có rất nhiều người thế này.
Tôi có một người bạn học cũng thế, vốn dĩ đang đi học êm đẹp, sau đó làm cái gì mà livestream thực tế rồi nổi tiếng, chẳng thèm đi học nữa, chỉ ở nhà livestream.
Đông đi đào măng, hè đi bắt cóc...
Nghe nói thu nhập cao lắm, cậu ta cũng chơi rất vui, còn gọi mấy bạn học giúp cậu ta, khiến chủ nhiệm lớp tôi đến tận nhà, cuối cùng vì người ta kiếm được nhiều tiền nên đành thôi.
Rõ ràng là Lưu Thị Di thuộc về trường hợp này, dù sao thì hiện tại làm người nổi tiếng cũng không dễ dàng gì.
Nhưng Lưu Đông lại lắc đầu với tôi, ra hiệu bảo tôi xem tiếp.
Sau khi Lưu Thị Di ăn xong một con thì thè lưỡi chẻ ra, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Sau đó vươn tay bắt một con, đến gần miệng của con trăn vàng đó.
Con trăn vàng chỉ làm biếng nằm bò trên giường chẳng nhúc nhích, Lưu Thi Di liên tục đưa mấy lần, con chuột bạch nhỏ nhoi trong lòng bàn tay cô ta run lẩy bẩy, nhưng trăn vàng vẫn không thè lưỡi, mà cứ lười biếng chẳng chịu động đậy.
Nhưng Lưu Thị Di không hề tức giận, chậm rãi nằm rạp xuống bên thân con trăn hoàng kim, khạc ra đầu lưỡi chẻ, phát ra tiếng xì xì.
Cũng vào khi cô ta phát ra tiếng xì xì, con trăn vàng lười biếng đó cũng làm theo cô ta chậm rãi thè lưỡi rắn ra, phát ra tiếng xì xì để đáp lại.
Sau đó Lưu Thi Di bỏ con chuột bạch nhỏ trong tay vào trong miệng trăn hoàng kim, bỏ luôn cả tay vào trong, trong miệng vẫn là tiếng xì xì.
Trăn vàng cũng phối hợp kêu vang xì xì, cũng ngay lúc đó, đủ loại rắn bò ra khỏi chiếc giường trong phòng, cũng kêu vang xì xì, ngóng đầu lên vòng vèo dưới giường cô ta, ngỏng đầu di chuyển, dường như đang đòi ăn, nhưng cũng rất giống đang quỳ lạy..
Cùng với tiếng xì xì vang lên từ trong miệng Lưu Thi Di, những con rắn bò ra từ dưới gầm giường cũng bò lên giường, phát ra tiếng xì xì theo Lưu Thi Di, cùng hướng về máy tính livestream với Lưu Thị Di và xì xì thè lưỡi ra, có con thậm chí còn phun ra nọc độc trong răng.
Trong máy tính livestream ào ào vô số quà khen thưởng.
Lưu Thi Di liên tục vươn tay lấy chuột bạch nhỏ từ trong hòm thủy tinh, đút hết con rắn này đến con rắn khác.
Mỗi một con rắn đều thấy được rằng nọc rõ ràng, nhưng khi chúng ăn thức ăn từ tay Lưu Thi Di thì không cắn cô ta, sau khi ăn xong thì bò xuống giường rồi bò ra khỏi cửa sổ.
Chỉ có con trăn vàng và Lưu Thi Di nằm trên giường, không nhúc nhích, như hai con trăn đã ăn no.
Máy tính liên tục phát trực tiếp, không có âm thanh xuất hiện nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ có quà tặng.
Dù là nằm nhưng Lưu Thị Di vẫn nằm sát với con trăn vàng đó.
Tôi muốn đi vào xem, nhưng chân vừa bước vào thì Lưu Thị Di và con trăn vàng đó lập tức "xì" ra, đồng thời ngẩng đầu lên nhe răng với tôi, để lộ nét mặt hung ác.
"Đi." Lưu Đông kéo tôi, dắt tôi xuống lầu.
Đầu tôi mơ hồ, không biết đây là tình huống gì đây? Chỉ lên lầu và nói: “Cô ta không xuống ăn cơm sao?" Dáng vẻ đó của Lưu Thi Di, nhìn qua giống như là để livestream hấp dẫn sự chú ý của người khác nên mới cố ý biến thành như thế.
Nhưng mà cô ta thật sự y chang con trăn vàng đó, hơn nữa còn phát ra tiếng xì xì, giống như thật sự nói tiếng của loài rắn.
Lưu Đông lắc đầu với tôi, một bụng tâm sự xuống tầng một, lúc này mới nói với tôi: “Ban ngày còn tốt đó, chủ yếu là tối cơ." "Tổi thì sao?" Tôi nghe ý của ông ta, có gì quan trọng hơn nữa sao? "Buổi tối con bé phải ra ngoài kiếm ăn." Giọng nói của Lưu Đông đầy bất lực, nặng nề nhìn tôi nói: “Cô chờ đến tối rồi xem là biết."
Bây giờ tôi tạm thời chưa đoán rõ Lưu Thị Di như thế là thật hay giả, chỉ lên lầu: “Vậy cô ta như thế được bao lâu rồi?"
"Chắc hơn một năm rồi." Giọng nói của Lưu Đông hơi nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Tôi dạy lớp sắp tốt nghiệp, mẹ con bé là bác sĩ đang đi bồi dưỡng ở nơi khác.
Con bé nói nó muốn livestream làm người nổi tiếng trên mạng, tôi nghĩ bây giờ các cô gái trẻ tuổi đều muốn làm người nổi tiếng trên mạng nên cũng không để ý."
"Nhưng đến khi tôi phát hiện con bé bắt đầu thay đổi, nói có tí là nó làm um lên, sau đó chúng tôi còn chẳng nói chuyện được nữa." Lưu Đông nhẹ nhàng thở ra, nhìn tôi nói: “Mẹ con bé thấy rồi, này không giống bị bệnh, bởi vì con bé..."
Lưu Đông lắc đầu với tôi: “Đến tối rồi cô biết.
Cô ăn cơm không? Gọi thức ăn ngoài cho cô nhé?"
Tôi vội vàng lắc đầu, trong đầu nhất thời không hiểu chuyện này là thế nào, nghĩ rồi gọi cho mễ bà Tần vậy.
Cầm điện thoại rồi xoay người, nhưng Lưu Đông lại gọi tôi lại: “Chuyện này, tôi mong cô đừng nói ra." Ông ta nặng nề nhìn tôi, nói rất thận trọng: “Thi Di vẫn còn nhỏ, sau này con bé vẫn phải sống, tôi mong cô có thể giữ bí mật." "Tôi biết." Tôi giơ điện thoại lên với ông ta, gọi điện thoại cho mễ bà Tần ngay trước mặt ông ta.
Vừa bắt máy, tôi nói thẳng: “Giúp cháu bảo Mặc Dạ nghe máy được không ạ?" Mễ bà Tần cười ha ha, dường như đang cầm điện thoại đi lên lầu: “Cháu xin lỗi cậu ta là cậu ta không giận nữa đâu" Tôi hơi phiền muộn, chẳng biết câu nào của mình đắc tội Mặc Dạ rồi? Nhưng người bên đó nghe điện thoại, rồi Mặc Dạ thâm trầm nói: “Sao vậy?" "Anh có thể đến đây không?" Tôi nhìn Lưu Đông ở bên cạnh, nghĩ rồi vẫn nặng nề nói: “Ở đây khả năng có người biết nói tiếng rắn."
Dường như Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, rồi nói với tôi: “Em chờ."
Lời nói này của hắn dường như con nín nhịn gì đó, nhưng tôi nghe không rõ lắm.
Chẳng biết là vì hắn đồng ý chờ ba mẹ tôi với tôi nên giận.
Hay là tôi không nên chất vấn hắn vì chuyện của ông Hồ, thế nên đã khiến hắn giận.
Hay là những việc khác....!Nhưng mà Mặc Dạ đến khá nhanh, là Tiêu Tinh Diệp đưa hắn đến.
Hắn vừa đến thì nhìn tôi, sắc mặt âm trầm nói: “Có rắn?" Tôi nhìn hắn vì chỉ lên trên, dẫn hẳn lên nhìn.
Lưu Đông muốn ngăn, tôi vội vàng nói ra thân phận của Mặc Dạ và Tiêu Tinh Diệp.
Rõ ràng Lưu Đông cũng biết Tiêu Tinh Diệp, dù sao lúc đó chuyện vớt ra cỗ quan tài của Lý Thiến cực kì chấn động.
Vì thế cũng chỉ gật đầu, nhưng vẫn nói lại một lần câu giữ bí mật đó, lần này chủ yếu là nói với Tiêu Tinh Diệp.
Khi chúng tôi lên lầu hai, dường như Lưu Thi Di đang ngủ, dù như thế cũng không dừng livestream, hơn nữa đầu lưỡi của cô ta giống như con trăn vàng đó, một nửa lộ ra ngoài, liên tục vang lên mấy tiếng xì xì.
Mặc Dạ nhìn rồi cũng nhíu mày, dường như cũng thấy kì lạ.
Nhưng Lưu Thi Di như thế thì cũng không tiện đi vào quấy rầy.
Chúng tôi chỉ đành đi xuống, tôi dẫn theo Mặc Dạ men theo cửa sổ nơi những con rắn bò ra ngoài để tìm, nhân tiện nói chuyện thấy được.
Những con rắn đó không ở gần đây, nói cách khác, có khả năng là hoang dã thật.
Dường như Mặc Dạ cũng không chắc chắn, mà chỉ nặng nề nói: “Tôi lại nhìn xem." Cơm tối là Lưu Đông gọi thức ăn ngoài cho chúng tôi, sau đó chúng tôi ngồi trong xe của Tiểu Tinh Diệp chờ trời tối.
Tiêu Tinh Diệp tìm ra kênh livestream của Lưu Thi Di, mở mấy video đã phát sóng lúc trước.
Dường như cô ta thật sự là một con rắn, có khi ở suốt trong phòng suốt cả một ngày hai mươi bốn tiếng, toàn ăn chuột bạch nhỏ, cùng ăn cùng uống với con trăn vàng đó.
Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp cả ngày, trừ thỉnh thoảng nói tiếng người thì cô ta thật sự y hệt rắn.
Mặc Dạ nhìn những video đó, mày nhíu chặt hơn.
Đến tối, sau khi ngoài trời dần dần trở nên mát mẻ hơn, Lưu Đông gõ cửa xe chúng tôi.
Khi tôi thò đầu ra định hỏi ông ta có chuyện gì thì nghe thấy Tiêu Tinh Diệp nhỏ giọng nói "ôi trời", gõ lên điện thoại.
Sau đó chỉ cửa sổ: “Ra rồi, ra rồi!"
Chỉ thấy trên cửa sổ tầng hai nơi những con rắn đó bò ra ngoài, đầu của Lưu Thị Di chậm rãi thò ra, cùng thò ra ngoài với cô ta là đầu của con trăn vàng đó.
Giống như hai đại đội, men theo tường, chậm rãi bò xuống dưới.
Dù sao thì trăn vàng cũng là rắn, có thể men tường bò xuống cũng dễ hiểu.
Nhưng cơ thể của Lưu Thi Di lại mềm y như rắn, cong người, dựng thẳng, men theo tường chậm rãi bò xuống...
Danh sách chương