Lưu Đông nói đến con chó bị chết của Lưu Thi Di lúc trước, trong mắt lóe lên vẻ khác thường.

Nhưng vẫn nói tiếp: “Tôi bảo nó ném chó vào thùng rác, cũng chỉ là một con chó, lại mua một con khác là được.

Mỗi ngày nó đều ôm một con chó, cũng không giao lưu với bạn học, như vậy mới hay bị bắt nạt đấy”
“Buổi tối ngày hôm đó, nó ôm con chó chết chạy ra ngoài, cả đêm không về.

Tôi tìm mãi mà không thấy” Bàn tay Lưu Đông từ từ nắm chặt lại.
Ngước mắt nhìn tôi nói: “Giữa trưa ngày hôm sau, là ba cô mang nó trở về.

Ôm một cỗ quan tài nhỏ, rất nhỏ, lại rất tinh xảo” “Ba cô nói nó muốn tự sát, đứng bên bờ sông nhảy xuống, sau khi ba cô cứu nó lên thì mang về nhà, khuyên nhủ cả đêm mới khuyên được.” Lưu Đông hít sâu một hơi.
Nhìn chúng tôi nói: “Mẹ nó nghe được chuyện này cũng trở về, biết chó là bị những bạn học bắt nạt nó đánh chết, bèn tặng cho nó một con trăn vàng, nói nếu lại có bạn học bắt nạt nó thì lấy con trăn vàng kia ra dọa người.”
Nói đến đây, dường như tất cả mọi chuyện lại chuyển lên trên người ba mẹ tôi.

Cũng chính là một đêm kia, Lưu Thi Di ở lại trong nhà tôi cả đêm.

Rõ ràng là chuyện tốt, vì sao ba mẹ tôi không cho tôi gặp Lưu Thi Di?
Có lẽ cũng chính là một đêm kia, ba tôi chế tạo tà quan cho Lưu Thi Di? Chế tạo tà quan dễ dàng như vậy sao? Chỉ một đêm là được rồi? Tôi không nhịn được nắm chặt tay Mặc Dạ: “Vậy tại sao vợ trước của ông lại biến thành một con trăn vàng?” Còn nữa, rõ ràng Lưu Thi Di vẫn còn sống, sao lại biến thành lưng cõng tà quan rồi? Lưng cũng tà quan, cũng nên là người chết mới phải chứ? Nghe thấy câu hỏi của tôi, dường như Lưu Đông lại bắt đầu sợ hãi.
Đảo mắt nhìn tôi, nói: “Mẹ nó tặng trăn vàng cho nó, nói sẽ luôn ở bên cạnh nó.

Nhưng lại bởi vì bị điều vào thành phố làm việc, muốn ly hôn với tôi, Thị Di biển bà ta thành một con trăn vàng, như vậy là có thể luôn ở bên cạnh nó, giống như các cô nhìn thấy vậy”
Tôi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nghe lời của Lưu Đông, dường như ông ta cũng không biết nhiều? “Ông chớ nên nói dối” Mặc Dạ nhìn Lưu Đông.


Đưa tay chỉ lên trần nhà: “Ông không biết sức mạnh của tà quan, lại nói dối lung tung, thật ra cũng không có lợi ích gì? Nhìn theo ngón tay Mặc Dạ, chỉ thấy trên trần nhà, Lưu Thi Di giống như một con thạch sùng nằm bò trên đó.
Đang cúi thấp đầu nhìn Lưu Đông, phun ra đầu lưỡi phân nhánh, mang theo tiếng xì xì nói: “Sao ông không nói ông đã làm cái gì?”
Lưu Đông nhìn thấy Lưu Thi Di, sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng lùi về phía sau, hai mắt nháy liên tục, bờ môi run rẩy, giống như nói nhiều thêm một câu thì sẽ bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Lưu Thi Di không ép hỏi ông ta, cũng không dọa ông ta nữa.

Chỉ nằm sấp trên trần nhà, cơ thể uốn éo thành hình rắn, đầu treo lủng lẳng, tóc đen rũ xuống.

Bởi vì treo lủng lẳng, hai mắt cũng trợn ngược, tôi nhìn mà trong lòng hốt hoảng.
Cô ta lại phun lưỡi rắn ra với Mặc Dạ, xì xì nói: “Các anh muốn biết bí mật của tà quan, đúng không? Thật ra tôi có thể nói cho các anh biết, nhưng tôi có một điều kiện”
Từ khi chúng tôi nhìn thấy cô ta, dường như cô ta cũng rất dễ trao đổi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta nói: “Điều kiện gì?” Ánh mắt Lưu Thị Di khẽ di chuyển, nhìn Mặc Dạ, cơ thể nằm sấp trên trần nhà giống như một con rắn từ từ rủ xuống.

Sau khi rơi xuống mặt đất, cô ta bò xung quanh Mặc Dạ mấy vòng, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Lúc này tôi mới phát hiện, mặc dù hai chân cô ta mềm, nhưng đứng vẫn rất vững vàng.
Cô ta quay đầu nhìn tôi, đảo mắt nhìn xuống bụng dưới của tôi, sau đó nhìn Mặc Dạ nói: “Tôi cũng muốn có một xà thai, nếu như Xà Quân Mặc Dạ bằng lòng cho tôi một xà thai, tôi có thể giao cỗ tà quan kia cho anh, dù sao việc tôi muốn làm cũng đã làm xong rồi”
Tiêu Tinh Diệp nghe vậy lập tức chép miệng, kéo kéo tôi.

Tôi cũng không ngờ Lưu Thi Di sẽ đưa ra điều kiện như vậy, nhưng ngay lập tức đã hiểu rõ.
Đối với quan tài rắn mà nói, một cái và thai rất quan trọng.


Mà Lưu Thị Di cũng là Phụ quan linh, nếu như mang thai và thai, e rằng sẽ giống như quan tài rắn, có được sức sống, có thể tự do hoạt động, cũng có hi vọng mới.

Ba cỗ tà quan trước không có tình trạng này, một là Lý Thiên, thời gian quá ngắn nên chưa sinh ra Phụ quan linh.

Còn đứa bé kia và Tổng giám đốc Mâu thì không thể mang thai, vì vậy căn bản không có điều kiện này.

Bây giờ Lưu Thi Di nói ra điều kiện này, quả thật rất khả thi.

Tôi lập tức kéo Mặc Dạ lùi về sau hai bước, nặng nề nhìn Lưu Thi Di: “Không được, cô đổi cái khác!” Lưu Thi Di lại cũng không nhìn tôi, mà uốn éo eo lưng, đầu thì lắc lư giống như rắn.

Ánh mắt nhìn về phía Mặc Dạ: “Xà Quân, anh thấy thế nào?”
“Xà tộc coi trọng nhân giống, nếu Xà Quân thai nghén ra xà thai, cho tôi một đứa bé, tôi sẽ giao cỗ tà quan kia cho các anh, thế nào?” Lưu Thi Di nói xong, trong mắt rắn lóe lên ánh sáng nhạt.
Phát ra tiếng xì xì nói: “Hơn nữa chắc hẳn Xà Quân phải biết, tôi thân là Phụ quan chi linh, không có sức sống, rời tà quan sẽ không sống được.

Vì vậy, yêu cầu của tôi không quá đáng chứ?”
Cô ta nói quả thật không sai, vì vậy một đêm kia đột nhiên ý thức của quan tài rắn để tôi mang thai và thai, có lẽ cũng đã
biết, nhất định phải có sức sống, như vậy mới có thể rời khỏi quan tài rắn.

“Thi Di, con là con gái, sao có thể..” Lưu Đông ở bên cạnh yếu ớt lên tiếng.

“Bây giờ không đến lượt ông quản tôi.” Lưu Thi Di quay đầu trợn mắt lườm ông ta, nhe răng gầm nhẹ: “Cút!” Khi cô ta gầm lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, răng độc nhọn hoắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.


Dọa Lưu Đông sợ hãi rụt về phía sau, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.

Cô ta vừa lộ vẻ hung ác, vảy văn trên xương quai xanh của tôi lập tức đau nhói, vội vàng kéo Mặc Dạ.

Nhưng Mặc Dạ lại nắm tay tôi, nặng nề nhìn Lưu Thi Di: “Được.” Tôi bị lời nói của Mặc Dạ làm cho khiếp sợ, không biết vì sao chợt rụt bàn tay bị hắn nắm trở về.
Ngước mắt nhìn Mặc Dạ, hắn lại trầm thấp nhìn chằm chằm Lưu Thi Di, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là mắt rắn, trong đó còn có một số thứ mà chúng tôi không nhìn thấy rõ ràng.
Tiêu Tinh Diệp cũng khiếp sợ, hơi nhích nhích về phía trước, đến gần bên cạnh Mặc Dạ nói: “Xà Quân, cô ta nói anh tặng cho cô ta một đứa bé, chính là muốn anh cái kia với cô ta...!anh hiểu không?”
“Ta biết? Mặc Dạ thu lại ánh mắt, nhìn Lưu Thị Di: “Tối mai, người thu xếp tà quan, ta dẫn người vào động phủ, tiến hành âm dương giao hợp tại hồ Âm Dương, có lợi cho người mang thai và thai?
Lưu Thi Di xì xì cười, hai chân lại nhũn ra, chậm rãi nằm nhoài xuống đất, hai chân quét một vòng, xì xì nói với Mặc Dạ: “Vậy
Xà Quân thích hình người hay là hình rắn, như thế nào tôi cũng có thể”
Dáng vẻ cô ta như thế kia, hình người hình rắn, lại đều cực kỳ quyến rũ.

Tiêu Tinh Diệp bên cạnh thấy vậy không ngừng nuốt nước miếng, chọc chọc tôi nói: “Làm sao bây giờ?”
Hơi lạnh dưới đáy lòng tôi dần dần đông lại, cảm thấy như có cái gì kẹt trong cổ họng, bị cộm đến đau nhức, làm thế nào cũng không nói lên lời.
“Hình người hay hình rắn, ta đều có thể” Giọng nói của Mặc Dạ cũng mang theo nặng nề, hình như còn cười với Lưu Thi Di.

Lưu Thi Di lè lưỡi, xì xì mỉm cười, dọc theo cầu thang bò lên trên.

Khi cô ta bò đến chỗ rẽ của cầu thang, quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ, phun lưỡi rắn xì xì nói gì đó.

Mặc Dạ không nói gì, cô ta lại vô cùng vui vẻ mà tiếp tục bò lên cầu thang.

Tôi duỗi tay xoa xoa bụng dưới, đột nhiên cảm thấy thật nực cười.
Quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ, dường như hắn cũng không thèm để ý, mà quay về phía Lưu Đông nói: “Ban ngày ngày mai, ông đến nhà của mễ bà Tần”
“Cho dù chúng tôi đã đàm phán điều kiện với Lưu Thi Di xong, nhưng ông vẫn phải nói cho chúng tôi biết những chuyện ông đã làm kia, nếu không không ai cứu được ông?” Mặc Dạ nói xong thì chuẩn bị rời đi, chìa tay ra kéo tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, nói với Lưu Đông: “Tốt nhất là càng sớm càng tốt.”
Nói xong thì gật đầu với Tiêu Tinh Diệp, quay người lái chiếc xe điện kia của mình trở về.


Xe điện không lớn, thật ra tôi và Mặc Dạ cùng ngồi thì hơi chật.
Bây giờ ngồi một mình lại rất rộng rãi.

Bây giờ đã là nửa đêm, gió đêm thổi qua mặt, không còn hơi nóng của ban ngày, mà | mang theo sương mù, còn hơi giá lạnh.
Hình như sau lưng là xe của Tiêu Tinh Diệp đang đuổi theo, không ngừng nhận còi, mở đèn pha, tránh cho tôi không thấy rõ đường.
Tôi tạt xe sang bên cạnh, ra hiệu cho anh ta vượt qua trước.

| Nhưng Tiêu Tinh Diệp lại dừng ở bên cạnh, hô lên với tôi: “Xà Quân về động phủ rồi, không ở đây.

Tôi đưa cô trở về, muộn như vậy rồi, lái xe điện không an toàn”
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, thấy Tiêu Tinh Diệp ở trên xe, quả nhiên chỉ có một mình anh ta.

Vì vậy hắn đây là vội vã trở về động phổ thu xếp, để cho ngày mai Lưu Thi Di tiến vào động phủ của hắn, làm cái kia với hắn! “Cô xem cô này, gấp cái gì” Tiêu Tinh Diệp xuống xe, kéo tôi xuống, đẩy xe điện lên thùng xe phía sau: “Cô lên xe đi.” Lúc này trong lòng tôi thật sự rất mệt mỏi, dứt khoát đi lên xe.
Nhưng sau khi ngồi xuống, Tiêu Tinh Diệp lên xe, quay đầu nhìn tôi nói: “Cô ngồi ghế đằng sau đến quen rồi à, ghế đằng sau rất chật, cô có muốn lên ghế trước ngồi không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần”
“Có lẽ Xà Quân cũng là bởi vì lấy được tà quan thôi, nói không chừng là trở về sắp xếp.

Đây cũng là bình thường, đàn ông mà.” Tiêu Tinh Diệp khẽ ho khan một tiếng, lại tiếp tục nói: “Hắn còn là một con rắn, thật ra cũng không có gì, cô nghĩ thoáng một chút là được rồi”
“Cô nghĩ cho bản thân đi, chờ sau khi giải quyết tà quan xong, sinh và thai ra, không còn dính dáng đến quan tài rắn nữa.

Bên ngoài trời cao biển rộng, cô sẽ luôn ở bên cạnh Xà Quân sao?” Tiếng nói của Tiêu Tinh Diệp rất khẽ.
Hình như còn châm thuốc, hít vào một hơi rồi nói: “Nghĩ thoáng chút, cho dù là con người cũng còn vượt quá giới hạn.

Xà Quân cũng là vì tốt cho cô, để lấy được tà quan, hắn cũng được coi là xả thân vì nghĩa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện