Mặc Dạ hình như chấn động trước câu nói và động tác lớn mật của tôi.

Hắn thâm trầm nhìn tôi, nói dường như đang nghiến răng nghiến lợi: "Long Duy, em không chỉ trời sinh nhạy cảm với những chuyện quỷ dị cũng vô tình như thế sao?"
Tôi giơ tay ôm lấy cổ Mặc Dạ, có gương mặt mình vào người hắn, khẽ cắn vành tai hắn: "Vậy tối nay Xà quân bảo tôi tới đây là có ý nghĩa gì?"
"Còn không phải là vậy sao?" Tôi hạ thấp thắt lưng tới gần hắn, lập tức cảm giác được sự khác thường.

Tôi cắn tại Mặc Dạ: "Xà Quân, bây giờ ý nghĩa mà anh muốn không phải là vậy sao?"
Tình cảm giữa hai người cũng dần trở nên bình thản, cho nên từ xưa tới nay sống bên nhau tới lúc bạc đầu đều là câu chuyện đẹp.

Người hay chuyện ngăn cách giữa tôi và Mặc Dạ dù sao vẫn quá nhiều.

Điều khiến tôi và Mặc Dạ thật sự liên kết chặt chẽ với nhau chỉ là Xà Quan, thai rắn và Long Duy.

Nhưng tất cả những điều này đều là biến số.

Một khi có chuyện thay đổi, ai sẽ trở thành ý nghĩa của ai?
Tất cả hứa hẹn bây giờ đều sẽ biến thành đau xót ngày sau, vậy cần gì phải đồng ý hứa hẹn những lời này.

Dường như hơi ấm của Mặc Dạ đều tràn tới một chỗ, ngoại trừ chỗ này, cả người đều lạnh.
Hắn ấn mạnh thắt lưng tôi xuống, quay đầu nhìn tôi: "Cho nên từ trước đến nay em chưa từng tin tôi, cũng không xem cuộc hôn nhân giữa chúng ta là gì?"
Tôi phát hiện ra Mặc Dạ quả thật có suy nghĩ rất đơn thuần về phương diện tình cảm.
Theo Phù Ngàn sinh ra, hắn mới tỉnh táo lại, lúc đó canh giữ Phù Ngàn lớn lên lại không giống như lúc canh giữ tôi, cứ thế Phù Ngàn cuối cùng bị tế Xà Quan.
Sau khi Mặc Dạ rút ra âm hồn của "Long Duy" cũng bị thương phải ngủ say, mãi đến khi tôi sinh ra.
Cho nên tình cảm của Mặc Dạ ngoại trừ là tình yêu nóng bỏng mà không có được của nguyên chủ" đối với Long Duy, có lẽ tình cảm mà hắn tự cảm nhận hoàn toàn trống rỗng.
Đối diện với ánh mắt bị tổn thương của Mặc Dạ, tôi đột nhiên có cảm giác có lẽ mình quá vô tình thật? Trong lòng tôi tự nhiên thấy xấu hổ, nâng mặt Mặc Dạ lên hôn, tay di chuyển ở trên người hắn.

Mặc Dạ càng không chịu nổi sự trêu chọc tán tỉnh hơn tôi, hơn nữa mấy ngày gần đây hắn đều bận rộn chuyện Tà Quan, chưa từng tìm tôi, tôi vừa tán tỉnh thì hoàn toàn chịu thua.
Chỉ một nụ hôn mà Mặc Dạ nhìn đến hai mắt tự nhiên đỏ lên, nặng nề nhìn tôi rồi gầm lên một tiếng: "Long Duy."
Giọng nói này có phần tức giận cũng kèm theo sự bất lực.

Vẻ thâm trầm lại khác hẳn với lần đầu tiên, hình như muốn lập tức phun trào ra lại hình như không thể tránh được.

Nhưng Mặc Dạ rõ ràng là phát hành động, đè tôi xuống tảng đá được mài nhẵn, "va chạm" tôi hết lần này tới lần khác.

Hai tay tôi ôm chặt lấy hắn, cảm giác lưng trượt trên tảng đá nhưng không thấy đau.

Chỉ là trước kia đều do Mặc Dạ chủ động, lần này tôi bắt đầu trở nên chủ động.

Cho nên sau khi bỏ xuống cái gọi là "ý nghĩa" kia, tôi càng phải quý trọng thời gian ở chung với Mặc Dạ, không phải sao? Chờ tới khi Mặc Dạ ôm tôi vào đầm Âm Dương, nước lạnh làm tôi chợt giật mình nhưng lại càng chủ động ôm lấy hắn.

Nhiệt độ trên cơ thể của hai người dường như không vì nước hồ âm dương mà giảm xuống.

Chờ nước ấm chậm rãi dâng lên, tôi nằm ở trên tảng đá chỉ vô thức rên khẽ, Mặc Dạ vẫn không chịu buông tha.

Cuối cùng tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi vào lúc nào, khi tỉnh lại đã ở nhà mễ bà Tần.

Ngoài trời rất nóng, cơ thể tôi đổ mồ hôi nhưng vẫn thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Mặc Dạ làm việc rất chu đáo, lúc nào cũng tắm rửa giúp tôi xong mới đưa tôi về.

Tôi dậy mặc quần áo xong, lại thấy A Bảo đang nghịch một vài phù văn được khắc bằng gỗ.


Hình như mễ bà Tần đang nấu com.
Tôi vào phòng bếp rửa mặt: "Mặc Dạ đâu ạ?" "Sáng sớm, sau khi Tiêu Tinh Diệp gọi điện thoại qua, hắn đã tới nhà cháu rồi." Mễ bà Tần múc một bát bát cho tôi, khẽ nói: "Hôm nay Xà quân lại đào gốc Thiên Ma, cháu uống chén canh bồi bổ trước đã."
Canh này quả thật rất ngon, hơn nữa chỉ còn hơi ẩm.

Tôi uống luôn một ngụm nhìn mễ bà Tần: "Anh ấy đi lâu rồi nhỉ?" Nhưng tôi nghĩ lại cũng thấy phải.

Thiên Ma được Mặc Dạ đưa tới đã nấu thành canh, canh cũng ấm rồi, chứng minh hắn đã đi rất lâu.
Lúc này gần xế chiều, Tiêu Tinh Diệp có phát hiện gì, chắc chắn đã phát hiện từ lâu.

Tôi uống cạn bát canh: "Cháu qua xem thử" Mễ bà Tần gọi lại tôi: "Nếu bọn họ đã tìm cả buổi sáng, chắc chắn là tìm được rồi, cháu cứ chờ bọn họ trở về đi." Giọng bà ấy rất bình thản, hơn nữa bắt đầu ho khan.

Tôi chợt nhớ ra tối hôm qua Mặc Dạ cố ý đưa tôi đi tới hồ âm dương trong động phủ, có thể là muốn để tôi ngủ say.

Còn nữa, hắn không cho phép tôi cùng đi tìm nơi chế tạo quan tài kia, cho nên lần này hắn làm vậy cũng là cố ý? Hắn không muốn để tôi cùng đi vào gác lửng này, cho nên để mặc cho tôi mê man.

"Để cháu qua xem thử." Tôi nhìn Mễ bà Tần mỉm cười.

Thật ra có gì phải lo lắng đâu, mễ bà Tân cũng là người của Mặc Dạ, Tiêu Tinh Diệp là người của mễ bà Tần.

Ngay cả ba mẹ tôi cũng là bạn liên minh với Mặc Dạ, thật ra tôi vẫn luôn bị bọn họ nắm trong tay, không phải sao?
Thấy tôi muốn ra ngoài, A Bảo lập tức không chơi nữa, kêu lên "a" "ư" và giơ tay đòi tôi bế.


Gần đây tôi ở bên cạnh nó nhiều, nó lại càng dính tôi.
Tôi nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, chỉ đi qua xem thôi, bể A Bảo tới đó cũng không sao.

Tôi đặt nó đứng ở phía trước xe điện, lái xe tới trên trấn.
Khi chúng tôi tới nơi thì đã hoàng hôn.

A Bảo chỉ vào mặt trời lặn, cười ha ha: "Trứng! Trứng!" Tôi nhìn mặt trời chiều, hình như tôi đã lâu không ngắm mặt trời lên.

Khi đến trên trần, tôi đẩy xe điện đến cửa nhà thím Lưu, chào bà ấy và bế A Bảo định qua nhà tôi.

Nhưng tôi vừa tới cửa đã thấy có bóng đen chợt hiện ra trước mắt, Mặc Dạ trầm ngâm nhìn tôi: "Em tới rồi à?" Giọng hắn hơi lạ, bởi vì cố ý làm cho ánh mắt thâm trầm khi nhìn tôi nên khóe mắt còn giật giật.

"Bá bá.

Bá bá" A Bảo nhìn thấy hắn thì giơ tay cười ha ha: "Ôm ôm! Ôm ôm..."
Mặc Dạ chỉ trầm ngâm nhìn hắn rồi nói với tôi: "Bên này xảy ra chút chuyện, em tạm thời về nhà trước đi, chờ qua ngày mai ta sẽ tới tìm em"
"Ừ..." A Bảo thấy hắn không bế thì rất uất ức, xoay người ôm cổ tôi, bĩu môi tỏ vẻ mất hứng.

Mặc Dạ tới tìm tôi rất ít khi nói là "ngày mai".
Tôi vỗ lưng nó và nhìn Mặc Dạ: "Đã tìm được rồi à?" Mặc Dạ khẽ gật đầu, sắc mặt có chút gian nan: "Đúng vậy." "Bên trong có gì sao?" Tôi an ủi A Bảo, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên dịu dàng.

Tôi nhìn Mặc Dạ khẽ cười nói: "Là thứ tôi không thể nhìn à? Có gì mà tôi không thể biết thế?"
Mặc Dạ mở miệng, giơ tay kéo tôi: "Ta đưa em về trước, sẽ bảo Tiêu Tinh Diệp mang xe điện về cho em sau." Nhưng ngay khi hắn kéo tôi, trên tầng vọng tới tiếng bước chân rất khẽ.

Tiếng bước chân kia rất nhẹ, rất nhanh, là kiểu bước chân khi đi như khiêu vũ vậy, rõ ràng không phải là Tiêu Tinh Diệp.

Hơn nữa hình như còn đi chân trần, đang bước xuống bậc thang.

"Đi" Mặc Dạ kéo tôi muốn rời đi luôn.

"Là Long Duy à?" Một bàn chân bóng mượt chậm rãi thò xuống đầu cầu thang.
Năm ngón chân tròn trịa, có gót chân màu hồng, cả bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo lại đẹp mắt giống như bằng ngọc vậy.

Lên trên nữa là mắt cá chân thanh tú, cẳng chân thẳng tắp mịn màng, đầu gối vừa vặn, bắp đùi cân xứng...
Theo cái chân còn lại bước xuống, tôi nhìn thấy một người mặc chiếc váy cũ của tôi lại giống như cô công chúa tới tham dự vũ hội, theo cầu thang xoay tròn bước xuống.
Cho dù cầu thang được quét dọn qua nhưng dù sao cũng là nhà cũ.

Nhưng vì sự tồn tại của cô ta mà căn nhà dường như sàg lên.
Lại có cảm giác người như cô ta không nên xuất hiện ở trong căn nhà cũ nát này.
Hai tay cô ta chống lên tay vịn bằng gỗ đã tróc nước sơn, hình như dựa cả người vào đó, hai chân hơi lơ lửng, cúi thấp đầu nhìn tôi: "Chào cô, tôi cũng là Long Duy đấy."
Nhưng hình như bởi vì nói chuyện nên cơ thể trượt trên tay vịn, hai chân rơi xuống đất.

Hai chân hình như đứng không vững, đầu gối khuyu về phía trước, có thể thấy sắp ngã vào cầu thang.

Mặc Dạ đứng bên cạnh tôi lập tức xoay người, vội vàng ôm cô ta vào trong lòng.

Hắn kiễng một chân rất tự nhiên, để cô ta ngồi trên đùi, giơ tay xoa mắt cá chân giúp cô ta.

Giọng hắn vô cùng dịu dàng: "Không phải em nói muốn nằm à? Sao lại xuống đây? Chân em vẫn đau, đừng đi lung tung" Cô gái này giơ tay móc qua cổ của Mặc Dạ, hai chân tuyệt đẹp đá nhẹ: "Em nghe nói Long Duy tới nên muốn tới xem thử" Cô ta nhìn tôi cười khẽ nói: "Tôi không thể đi bộ, cô qua đây để tôi xem thử" Trong khi cô ta nói chuyện, cả người dường như cũng lóe sáng.

Giống như nữ vương...!Không! Giống như một nữ thần, ra hiệu tôi đến gần.
Rõ ràng là quần áo cũ, căn nhà cũ nát nhưng vì tồn tại của cô ta lại giống như đã biến thành Thần Điện.
Tôi trầm ngâm nhìn cô ta, chỗ vảy văn chỗ xương quai xanh dần đau hơn, cảm giác đau đớn và bỏng rát đồng thời truyền đến.
Lại giống như có cây kim bị nung đỏ đâm vào trong thịt vậy.

Mặc Dạ rõ ràng cũng có cảm giác, giơ tay khẽ sờ vào xương quai xanh của hắn.

Nhưng hắn chỉ ôm "Long Duy" đứng dậy, nói với tôi: "Em về trước đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện