Bất luận là xét về khí chất, ngoại hình hay cách ăn mặc thì người phụ nữ này thật sự khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Toát lên một loại cảm giác khiến người ta liên tưởng đến gió xuân mát dìu dịu, những người qua lại trên đường khi gặp bà cũng không nhịn được ngoái đầu nhìn thêm lần nữa.
Khi tôi gặp bà ta cũng không tránh khỏi ngơ ngẩn trong chớp nhoáng, đó gọi là tà quan ư, có phải không? Chuyển mắt nhìn sang Liễu Đông Phương ở bên cạnh thì thấy trên mặt hắn cũng tràn ngập nghi hoặc.
Dù sao hắn vẫn còn ở đây, nhưng nếu có hồn phụ quan ở đây nữa thì chắc chắn sẽ cảm ứng được Liễu Đông Phương.
Bà ta bất chợt xuất hiện tại đây, ngược lại khiến chúng tôi khó lần ra đầu mối.
Người phụ nữ kia thấy chúng tôi cứ bất động nhìn chằm chặp bà ta, liền nở một nụ cười tươi tắn:
"Tôi tên là Lương Tuyết, gọi tôi dì Tuyết được rồi, có mở một tiệm làm đẹp ở trên thị trấn, mẹ cháu còn từng dẫn cháu đến đó khám mụn đấy? Nhớ ra chưa nào?"
Bà ta nhắc đến chuyện này mới khiến tôi nhớ ra mang máng.
Bình thường lúc rảnh rỗi, ngoại trừ mê đánh mạt chược mẹ tôi còn hay đi làm đẹp, thời trung học tôi cũng rất thích làm đỏm, hay tự nhổ lông mày nhưng cũng chả ra đầu với đầu, lại thêm khuôn mặt mới lớn bị nổi mụn tùm lum.
Mẹ tôi thấy thế chê tôi lớn lên bị rỗ xấu gái, lúc cùng bà ra ngoài sẽ khiến bà mất mặt.
Thế nên hay đưa tôi đến chỗ Lương Tuyết lấy sữa rửa mặt, thuốc mỡ, nước se da các loại để trị mụn Chỉ có điều hình như hồi đó bà ta đâu được xinh đẹp như bây giờ nhỉ?
Tôi cũng không chắc có phải mình nhớ lầm hay không nhưng Lương Tuyết trong ấn tượng của tôi chắc chắn không hào quang sáng chói như thế này.
"Nhớ ra rồi chứ?" Lương Tuyết vươn tay giúp tôi xách cái rương.
"Chuẩn bị đi đầu à?" "Chuyển một ít đồ không dùng đến để tặng cho người khác thôi ạ" Tôi bận bịu kéo cái rương ra sau.
Suy nghĩ một chút thì sẽ thấy chỉ chuyển đồ từ nhà ra mà lại không khuân lên xe, rõ ràng chỉ là đang kiếm cớ mà thôi.
Lương Tuyết "À" một tiếng: "Bao giờ thì mẹ cháu trở về? Bà ấy dù gì cũng là khách ruột của tôi, giờ chỗ tôi còn tồn mấy trăm sản phẩm.
Tôi nghe nói nhà cháu chuộc lại rồi nên tiện thể ăn mì thì đến đây xem luôn, không ngờ lại gặp được cháu."
Cách nói của bà ta nhìn thì có vẻ như bâng quơ nhưng thực chất lại cố ý nhấn mạnh đến mối quan hệ với mẹ tôi.
Trong lòng tôi đang dấy lên hoài nghi thì bên tại chợt truyền đến giọng nói của Mặc Dạ.
"Cùng bà ta đi đi."
Lương Tuyết chớp chớp mắt, nhìn tôi nói: "Nếu mẹ cháu chưa có ý định trở về vào thời gian gần đây thì tôi trả lại số tiền đó cho cháu thế nào?"
"Ai dô, tôi cũng không ngờ lại gặp được cháu ở đây nên cũng không biết là bao nhiêu" Lương Tuyết hiện lên sự tiếc nuối nhàn nhạt.
Tôi đang bận đẩy hành lí về phía Liễu Đông Phương, nghe thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng nhìn Lương Tuyết: "Có thể được hoàn lại thật ạ?"
"Đúng thế.
Hay cháu đi cùng tôi một chuyến nhé?" Lương Tuyết cười ha ha nhìn tôi, rồi kéo tay tôi nói: "Nếu là người khác thì bình thường mua rồi không được trả lại đâu, nhưng với nhà cháu thì khác."
Tôi cảm động gật đầu lia lịa, cùng bà ta đến viện thẩm mỹ.
Liễu Đông Phương vẫn đang bận kéo hành lí ở sau, dường như không chú ý đến động tĩnh chỗ tôi.
Viện thẩm mỹ của Lương Tuyết nằm đối diện với văn phòng thị trấn, bên ngoài treo một tấm biển đàn ông miễn vào, được trang hoàng hết sức ấm cúng.
Hôm nay, lúc đi chợ ngang qua đây cũng thấy có hai cô gái mặc váy lụa trắng đứng ở cửa đang phát tờ rơi, tiếp thị.
Hình như đang mở chương trình trải nghiệm miễn phí gì đó nên bên trong chật kín người.
"Có muốn thử không?" Lương Tuyết thấy tôi nhìn chăm chú vào tờ rơi thì đưa cho tôi một tờ: "Bây giờ con gái rất thích cái đẹp, đừng thấy trấn chúng ta nhỏ nhưng có rất nhiều học sinh biết làm đẹp rồi đấy.
Những cô gái nhà nghèo mà muốn đổi đời thì chỉ có cách học hành chăm chỉ, không thì phải có một gương mặt đẹp."
Tôi thấy trên đó viết khá nhiều nội dung, nào là bọc răng gì đó, nào là cấy nốt ruồi, tẩy lông bằng tia laser, điêu khắc chân mày bán vĩnh cửu...!
Cả một tờ quảng cáo chiếm hơn phân nửa đều là các hoạt động làm đẹp của viện thẩm mỹ, ngoài ra cũng có thêm tiêm thuốc chỉnh hình với tiểu phẫu cắt hai mí gì đó.
Mà những mục miễn phí như sửa mày, sơn móng tay, rửa mặt chỉ vì để thu hút khách mà thôi, nhân dịp trải nghiệm để quảng bá.
Nhưng điều làm tôi bất ngờ là những khách đến đây phần đông đều là những khách tuổi tác khá nhỏ.
Đang dịp nghỉ hè mà có không ít em gái nhỏ tầm mười tuổi đến tham gia trải nghiệm, đáng nói là cả các bậc phụ huynh cũng dẫn theo con em mình đến đây.
Có lẽ chỗ Lương Tuyết là chỗ làm chất lượng nhất ở trên trấn nên nhân khí ở đây rất vượng, các phòng hầu như đều buông rèm nhung nhúc người, men theo hành lang bày biện đủ các bàn cắt móng tay miễn phí vân vân, khiến khách hàng cảm thấy rất hài lòng.
"Hay là mượn cơ hội này thử trải nghiệm xem?" Lương Tuyết thấy tôi nhìn thì mỉm cười: "Cháu lên tầng ba nhé, tôi sẽ sắp xếp giúp cháu."
"Sao mới tí tuổi mà đã đến đây làm đẹp rồi ạ?" Tôi vẫn không tài nào lí giải nổi.
Chẳng phải trẻ nhỏ là phải hay ở nhà xem hoạt hình sao?
"Cháu đó!" Lương Tuyết đưa tôi lên lầu, lắc đầu cười nhẹ: "May gương mặt cháu lớn lên cũng ưa nhìn, ba mẹ cháu quản lí nghiêm khắc, mà bản thân cũng không thường chăm chút.
Mắt cháu hơi nhỏ một chút, nếu cắt thêm mí thì đẹp hơn đấy"
"Có phải mấy hôm nay suốt ngày phơi nắng phải không? Da bị sạm đi hẳn, đợi lát nữa ta sẽ cho cháu đi chăm sóc miễn phí" Lương Tuyết dường như rất nghiêm túc quan tâm cặn kẽ đến gương mặt tôi.
Đánh giá hai lượt từ trên xuống: "Cháu không biết đấy chứ đừng nói cái gì mà tìm việc.
Kể cả đi học mà cháu xinh đẹp thì cũng dễ hòa đồng
với các bạn học hơn, thầy cô giáo cũng chăm chút thêm mấy phần đấy"
"Đừng nhắc cái gì mà tâm hồn đẹp, nếu bên ngoài không ra gì thì chả ai thèm đi quan tâm vẻ đẹp bên trong của cháu đầu" Lương Tuyết dẫn tôi lên lầu ba rồi đưa tôi vào một căn phòng: "Bây giờ có rất nhiều bà mẹ trẻ chú trọng đến việc bồi dưỡng ngay từ lúc nhỏ.
Từ nhỏ đã là một phiên bản người đẹp, biết đâu lớn lên sẽ trở thành một đại mỹ nhân hoặc là nổi tiếng..." "Người khác nói phẫu thuật thẩm mỹ các kiểu.
Thì lục lại ảnh lúc nhỏ ra xem." Lương Tuyết chỉ tôi nhìn về chuỗi hình ảnh được treo ở cạnh phòng: "Chúng ta đẹp từ bé đến lớn, vốn dĩ không phẫu thuật chỉnh hình gì hết, những lời đó đều là lời đồn, không cần động ắt cũng tự biến mất."
"Mặc dù hiện nay chú trọng năng lực nhưng cũng phải nhìn mặt, không có gương mặt mà muốn thăng tiến thì làm gì có chỗ nào cho mình phát huy năng lực" Lương Tuyết lấy một chiếc tạp dề trắng ở trên giá buộc vào người.
Khoát tay về phía tôi: "Cháu xem cháu kìa, mười mấy tuổi đầu rồi mà trang điểm cũng không trang điểm, tỉa mày cũng không, dãi nắng đen xì xì rồi kìa.
Đừng nói mẹ cháu mà ngay cả tôi gặp mà cũng thấy xót" Rồi chỉ về phía giường thẩm mỹ: "Nằm xuống đi, tôi sẽ tự mình rửa mặt cho cháu, sau đó tỉa mày một chút."
Tôi thấy bà ta dùng một cái chậu nhỏ bắt đầu pha nước, một mặt tường khác của phòng được lắp hẳn một chiếc gương gắn tường.
Hai bên đều được treo ảnh mẫu sáng chói, ở giữa là một Lương Tuyết với thân hình yểu điệu, làn da mịn màng xinh đẹp.
Còn tôi...!
Đầu đội một chiếc mũ che nắng hở đầu, làn da phơi nắng đen nhẻm, đôi mắt vô thần, da dẻ thì nhợt nhạt.
Cả người toát lên vẻ uể oải không chút sức sống.
Trước mắt chợt xẹt qua dáng vẻ tỏa sáng hào quang của Long Duy, cả chân cũng hoàn mỹ miễn bàn...!Thảo nào mà mấy người Mặc Dạ đều nguyện quỳ dưới gấu chân cô.
Đúng là với dung mạo, khí chất đó cũng đủ khiến người khác cúi đầu.
"Nhìn kìa?" Lương Tuyết pha nước xong thì xoa xoa khuôn mặt của tôi.
"Cháu đúng là làm uổng phí khuôn mặt đẹp đẽ mà mẹ cháu cho cháu rồi.
Đã là con gái thì phải xinh đẹp, dù không trang điểm cũng phải biết tỉa mày, dặm tý son, giữ gìn tốt làn da của mình, như thế có phải tốt hơn không"
"Cháu sắp lên đại học rồi phải không? Bây giờ hàng đồng sinh viên vay vốn để đi làm đẹp đó? Cháu nghĩ là người ta ngốc hơn cháu à?"
| "Cùng một học lực, nhưng giữa một người xinh đẹp và một người bình thường thì cháu nghĩ ông chủ sẽ chọn ai? Nghĩ cũng chả cần nghĩ cũng biết!" Lương Tuyết vỗ vai tôi nói: "Nào nhanh lên, dưới lầu vẫn còn có khách đợi tôi, đợi làm xong cho cháu tôi sẽ hoàn lại số tiền kia cho cháu."
Bà ta nói một cách rất thẳng thắn thoải mái, nhất thời khiến tôi không biết là bà ta muốn câu tôi làm thẻ thẩm mĩ hay là nhằm vào tôi...!Nhưng từ đầu đến chân, dường như ngay cả vòng ngọc rắn trên tay tôi bà ta cũng không thèm liếc một cái.
Vừa nằm xuống giường, Lương Tuyết sử dụng bông trang điểm chấm nước ấm lau mặt cho tôi, vừa lau vừa chép miệng.
Sau đó đưa bông trang điểm ra trước mặt cho tôi nhìn: "Cháu xem này? Đều xám đen thế này rồi, em gái của tôi ơi.
Giờ người ta đều chú
trong dung mạo, vì muốn có gương mặt, thân hình đẹp mà thứ gì cũng kiêng ăn, tiết kiệm tiền để mua kem dưỡng da, làm đẹp, chỉnh hình"
"Cháu thì hay rồi, phung phí của trời!" Lương Tuyết dùng tận mấy cái bông trang điểm mới rửa sạch mặt tôi.
Rồi dùng khăn bọc tóc lại, xong lại giúp tôi điều chỉnh cái gối.
Nhưng khi bà ta cúi thấp đầu xuống để buộc khăn lại khiến tôi phải trợn to hai mắt, làn da trên khuôn mặt bà ta dường như quá non nớt, lung | lay như muốn rớt xuống.
Nhất là phần chóp mũi, dường như có một mảng da trắng bóc ở chỗ hốc mũi đã rụng xuống.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh run, cùng lúc đó cả người tôi bỗng không động đậy nổi.
Lương Tuyết đưa tay sờ mũi, ẩn ẩn hai cái mới cúi đầu nhìn tôi cười: "Đáng ghét, lại để cháu nhìn ra rồi."
"Ai.Bà ta quay đầu đối diện với tấm gương, sau đó cầm một lọ nước gì đó phun lên mặt rồi vỗ nhẹ lên: "Đây là lớp da mới thay, nên chưa thể dung hợp được ngay, thời tiết mà nóng bức thì không dính sát được."
| Bà ta nói với giọng điệu cứ như là vừa thay một bộ quần áo không vừa người vậy.
Tôi cố gắng cử động nhưng lại phát hiện toàn thân cứ như bị đóng đinh trên giường thẩm mỹ.
"Ngươi yên tâm đi, người mang thai rắn nên ta | sẽ không làm tổn thương ngươi." Lương Tuyết vỗ vỗ mặt một lúc trước gương.
Sườn mặt trắng nõn dường như cũng lay động giống như tảng thạch.
Vỗ đi vỗ lại mấy lần lại dần dần se khít trở lại.
Bà ta soi đi soi lại một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn tôi: "Ngươi cứ yên tâm đi, Xà quân không vào được đâu.
Hắn đã để ngươi xả thân thì chắc chắn phần nào muốn vứt bỏ ngươi rồi."
"Thế nên ta mới có ý chặn người ở trước cổng nhà, miễn cho người khác giành mất." Lương Tuyết cầm sẵn một lọ nước đi đến bên cạnh giường.
Cúi đầu nhìn tôi nói: "Cùng là phụ nữ với nhau, nên ta sẽ không làm khó ngươi.
Nói thật khuôn mặt này của ngươi cũng rất được, dù so ra không bằng gương mặt rắn hai đầu, nhưng nếu biết chăm sóc bảo dưỡng thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp"
"Tay nghề của ta rất tốt, lột một lớp da sẽ không lấy mạng người, mà thai rắn cũng sẽ không có việc gì"
Lương Tuyết phun chỗ nước đó lên khắp mặt tôi.
Thấp giọng cười an ủi: "Chỉ một lúc thôi, sẽ không đau đầu, người chỉ cần nghĩ đến mỗi năm rắn sẽ lột xác, rồi người cũng lột một lần thì sẽ không đau nữa."
"Đợi da của người được lột xong chắc cũng vừa lúc Xà quân đến, hắn sẽ bảo hộ ngươi một mạng.
Đừng sợ nhé, ngoan nào." Lương Tuyết dường như đã tính toán đầu ra đấy, thong thả phun từng lớp nước trong lọ lên mặt tôi.
Toát lên một loại cảm giác khiến người ta liên tưởng đến gió xuân mát dìu dịu, những người qua lại trên đường khi gặp bà cũng không nhịn được ngoái đầu nhìn thêm lần nữa.
Khi tôi gặp bà ta cũng không tránh khỏi ngơ ngẩn trong chớp nhoáng, đó gọi là tà quan ư, có phải không? Chuyển mắt nhìn sang Liễu Đông Phương ở bên cạnh thì thấy trên mặt hắn cũng tràn ngập nghi hoặc.
Dù sao hắn vẫn còn ở đây, nhưng nếu có hồn phụ quan ở đây nữa thì chắc chắn sẽ cảm ứng được Liễu Đông Phương.
Bà ta bất chợt xuất hiện tại đây, ngược lại khiến chúng tôi khó lần ra đầu mối.
Người phụ nữ kia thấy chúng tôi cứ bất động nhìn chằm chặp bà ta, liền nở một nụ cười tươi tắn:
"Tôi tên là Lương Tuyết, gọi tôi dì Tuyết được rồi, có mở một tiệm làm đẹp ở trên thị trấn, mẹ cháu còn từng dẫn cháu đến đó khám mụn đấy? Nhớ ra chưa nào?"
Bà ta nhắc đến chuyện này mới khiến tôi nhớ ra mang máng.
Bình thường lúc rảnh rỗi, ngoại trừ mê đánh mạt chược mẹ tôi còn hay đi làm đẹp, thời trung học tôi cũng rất thích làm đỏm, hay tự nhổ lông mày nhưng cũng chả ra đầu với đầu, lại thêm khuôn mặt mới lớn bị nổi mụn tùm lum.
Mẹ tôi thấy thế chê tôi lớn lên bị rỗ xấu gái, lúc cùng bà ra ngoài sẽ khiến bà mất mặt.
Thế nên hay đưa tôi đến chỗ Lương Tuyết lấy sữa rửa mặt, thuốc mỡ, nước se da các loại để trị mụn Chỉ có điều hình như hồi đó bà ta đâu được xinh đẹp như bây giờ nhỉ?
Tôi cũng không chắc có phải mình nhớ lầm hay không nhưng Lương Tuyết trong ấn tượng của tôi chắc chắn không hào quang sáng chói như thế này.
"Nhớ ra rồi chứ?" Lương Tuyết vươn tay giúp tôi xách cái rương.
"Chuẩn bị đi đầu à?" "Chuyển một ít đồ không dùng đến để tặng cho người khác thôi ạ" Tôi bận bịu kéo cái rương ra sau.
Suy nghĩ một chút thì sẽ thấy chỉ chuyển đồ từ nhà ra mà lại không khuân lên xe, rõ ràng chỉ là đang kiếm cớ mà thôi.
Lương Tuyết "À" một tiếng: "Bao giờ thì mẹ cháu trở về? Bà ấy dù gì cũng là khách ruột của tôi, giờ chỗ tôi còn tồn mấy trăm sản phẩm.
Tôi nghe nói nhà cháu chuộc lại rồi nên tiện thể ăn mì thì đến đây xem luôn, không ngờ lại gặp được cháu."
Cách nói của bà ta nhìn thì có vẻ như bâng quơ nhưng thực chất lại cố ý nhấn mạnh đến mối quan hệ với mẹ tôi.
Trong lòng tôi đang dấy lên hoài nghi thì bên tại chợt truyền đến giọng nói của Mặc Dạ.
"Cùng bà ta đi đi."
Lương Tuyết chớp chớp mắt, nhìn tôi nói: "Nếu mẹ cháu chưa có ý định trở về vào thời gian gần đây thì tôi trả lại số tiền đó cho cháu thế nào?"
"Ai dô, tôi cũng không ngờ lại gặp được cháu ở đây nên cũng không biết là bao nhiêu" Lương Tuyết hiện lên sự tiếc nuối nhàn nhạt.
Tôi đang bận đẩy hành lí về phía Liễu Đông Phương, nghe thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng nhìn Lương Tuyết: "Có thể được hoàn lại thật ạ?"
"Đúng thế.
Hay cháu đi cùng tôi một chuyến nhé?" Lương Tuyết cười ha ha nhìn tôi, rồi kéo tay tôi nói: "Nếu là người khác thì bình thường mua rồi không được trả lại đâu, nhưng với nhà cháu thì khác."
Tôi cảm động gật đầu lia lịa, cùng bà ta đến viện thẩm mỹ.
Liễu Đông Phương vẫn đang bận kéo hành lí ở sau, dường như không chú ý đến động tĩnh chỗ tôi.
Viện thẩm mỹ của Lương Tuyết nằm đối diện với văn phòng thị trấn, bên ngoài treo một tấm biển đàn ông miễn vào, được trang hoàng hết sức ấm cúng.
Hôm nay, lúc đi chợ ngang qua đây cũng thấy có hai cô gái mặc váy lụa trắng đứng ở cửa đang phát tờ rơi, tiếp thị.
Hình như đang mở chương trình trải nghiệm miễn phí gì đó nên bên trong chật kín người.
"Có muốn thử không?" Lương Tuyết thấy tôi nhìn chăm chú vào tờ rơi thì đưa cho tôi một tờ: "Bây giờ con gái rất thích cái đẹp, đừng thấy trấn chúng ta nhỏ nhưng có rất nhiều học sinh biết làm đẹp rồi đấy.
Những cô gái nhà nghèo mà muốn đổi đời thì chỉ có cách học hành chăm chỉ, không thì phải có một gương mặt đẹp."
Tôi thấy trên đó viết khá nhiều nội dung, nào là bọc răng gì đó, nào là cấy nốt ruồi, tẩy lông bằng tia laser, điêu khắc chân mày bán vĩnh cửu...!
Cả một tờ quảng cáo chiếm hơn phân nửa đều là các hoạt động làm đẹp của viện thẩm mỹ, ngoài ra cũng có thêm tiêm thuốc chỉnh hình với tiểu phẫu cắt hai mí gì đó.
Mà những mục miễn phí như sửa mày, sơn móng tay, rửa mặt chỉ vì để thu hút khách mà thôi, nhân dịp trải nghiệm để quảng bá.
Nhưng điều làm tôi bất ngờ là những khách đến đây phần đông đều là những khách tuổi tác khá nhỏ.
Đang dịp nghỉ hè mà có không ít em gái nhỏ tầm mười tuổi đến tham gia trải nghiệm, đáng nói là cả các bậc phụ huynh cũng dẫn theo con em mình đến đây.
Có lẽ chỗ Lương Tuyết là chỗ làm chất lượng nhất ở trên trấn nên nhân khí ở đây rất vượng, các phòng hầu như đều buông rèm nhung nhúc người, men theo hành lang bày biện đủ các bàn cắt móng tay miễn phí vân vân, khiến khách hàng cảm thấy rất hài lòng.
"Hay là mượn cơ hội này thử trải nghiệm xem?" Lương Tuyết thấy tôi nhìn thì mỉm cười: "Cháu lên tầng ba nhé, tôi sẽ sắp xếp giúp cháu."
"Sao mới tí tuổi mà đã đến đây làm đẹp rồi ạ?" Tôi vẫn không tài nào lí giải nổi.
Chẳng phải trẻ nhỏ là phải hay ở nhà xem hoạt hình sao?
"Cháu đó!" Lương Tuyết đưa tôi lên lầu, lắc đầu cười nhẹ: "May gương mặt cháu lớn lên cũng ưa nhìn, ba mẹ cháu quản lí nghiêm khắc, mà bản thân cũng không thường chăm chút.
Mắt cháu hơi nhỏ một chút, nếu cắt thêm mí thì đẹp hơn đấy"
"Có phải mấy hôm nay suốt ngày phơi nắng phải không? Da bị sạm đi hẳn, đợi lát nữa ta sẽ cho cháu đi chăm sóc miễn phí" Lương Tuyết dường như rất nghiêm túc quan tâm cặn kẽ đến gương mặt tôi.
Đánh giá hai lượt từ trên xuống: "Cháu không biết đấy chứ đừng nói cái gì mà tìm việc.
Kể cả đi học mà cháu xinh đẹp thì cũng dễ hòa đồng
với các bạn học hơn, thầy cô giáo cũng chăm chút thêm mấy phần đấy"
"Đừng nhắc cái gì mà tâm hồn đẹp, nếu bên ngoài không ra gì thì chả ai thèm đi quan tâm vẻ đẹp bên trong của cháu đầu" Lương Tuyết dẫn tôi lên lầu ba rồi đưa tôi vào một căn phòng: "Bây giờ có rất nhiều bà mẹ trẻ chú trọng đến việc bồi dưỡng ngay từ lúc nhỏ.
Từ nhỏ đã là một phiên bản người đẹp, biết đâu lớn lên sẽ trở thành một đại mỹ nhân hoặc là nổi tiếng..." "Người khác nói phẫu thuật thẩm mỹ các kiểu.
Thì lục lại ảnh lúc nhỏ ra xem." Lương Tuyết chỉ tôi nhìn về chuỗi hình ảnh được treo ở cạnh phòng: "Chúng ta đẹp từ bé đến lớn, vốn dĩ không phẫu thuật chỉnh hình gì hết, những lời đó đều là lời đồn, không cần động ắt cũng tự biến mất."
"Mặc dù hiện nay chú trọng năng lực nhưng cũng phải nhìn mặt, không có gương mặt mà muốn thăng tiến thì làm gì có chỗ nào cho mình phát huy năng lực" Lương Tuyết lấy một chiếc tạp dề trắng ở trên giá buộc vào người.
Khoát tay về phía tôi: "Cháu xem cháu kìa, mười mấy tuổi đầu rồi mà trang điểm cũng không trang điểm, tỉa mày cũng không, dãi nắng đen xì xì rồi kìa.
Đừng nói mẹ cháu mà ngay cả tôi gặp mà cũng thấy xót" Rồi chỉ về phía giường thẩm mỹ: "Nằm xuống đi, tôi sẽ tự mình rửa mặt cho cháu, sau đó tỉa mày một chút."
Tôi thấy bà ta dùng một cái chậu nhỏ bắt đầu pha nước, một mặt tường khác của phòng được lắp hẳn một chiếc gương gắn tường.
Hai bên đều được treo ảnh mẫu sáng chói, ở giữa là một Lương Tuyết với thân hình yểu điệu, làn da mịn màng xinh đẹp.
Còn tôi...!
Đầu đội một chiếc mũ che nắng hở đầu, làn da phơi nắng đen nhẻm, đôi mắt vô thần, da dẻ thì nhợt nhạt.
Cả người toát lên vẻ uể oải không chút sức sống.
Trước mắt chợt xẹt qua dáng vẻ tỏa sáng hào quang của Long Duy, cả chân cũng hoàn mỹ miễn bàn...!Thảo nào mà mấy người Mặc Dạ đều nguyện quỳ dưới gấu chân cô.
Đúng là với dung mạo, khí chất đó cũng đủ khiến người khác cúi đầu.
"Nhìn kìa?" Lương Tuyết pha nước xong thì xoa xoa khuôn mặt của tôi.
"Cháu đúng là làm uổng phí khuôn mặt đẹp đẽ mà mẹ cháu cho cháu rồi.
Đã là con gái thì phải xinh đẹp, dù không trang điểm cũng phải biết tỉa mày, dặm tý son, giữ gìn tốt làn da của mình, như thế có phải tốt hơn không"
"Cháu sắp lên đại học rồi phải không? Bây giờ hàng đồng sinh viên vay vốn để đi làm đẹp đó? Cháu nghĩ là người ta ngốc hơn cháu à?"
| "Cùng một học lực, nhưng giữa một người xinh đẹp và một người bình thường thì cháu nghĩ ông chủ sẽ chọn ai? Nghĩ cũng chả cần nghĩ cũng biết!" Lương Tuyết vỗ vai tôi nói: "Nào nhanh lên, dưới lầu vẫn còn có khách đợi tôi, đợi làm xong cho cháu tôi sẽ hoàn lại số tiền kia cho cháu."
Bà ta nói một cách rất thẳng thắn thoải mái, nhất thời khiến tôi không biết là bà ta muốn câu tôi làm thẻ thẩm mĩ hay là nhằm vào tôi...!Nhưng từ đầu đến chân, dường như ngay cả vòng ngọc rắn trên tay tôi bà ta cũng không thèm liếc một cái.
Vừa nằm xuống giường, Lương Tuyết sử dụng bông trang điểm chấm nước ấm lau mặt cho tôi, vừa lau vừa chép miệng.
Sau đó đưa bông trang điểm ra trước mặt cho tôi nhìn: "Cháu xem này? Đều xám đen thế này rồi, em gái của tôi ơi.
Giờ người ta đều chú
trong dung mạo, vì muốn có gương mặt, thân hình đẹp mà thứ gì cũng kiêng ăn, tiết kiệm tiền để mua kem dưỡng da, làm đẹp, chỉnh hình"
"Cháu thì hay rồi, phung phí của trời!" Lương Tuyết dùng tận mấy cái bông trang điểm mới rửa sạch mặt tôi.
Rồi dùng khăn bọc tóc lại, xong lại giúp tôi điều chỉnh cái gối.
Nhưng khi bà ta cúi thấp đầu xuống để buộc khăn lại khiến tôi phải trợn to hai mắt, làn da trên khuôn mặt bà ta dường như quá non nớt, lung | lay như muốn rớt xuống.
Nhất là phần chóp mũi, dường như có một mảng da trắng bóc ở chỗ hốc mũi đã rụng xuống.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh run, cùng lúc đó cả người tôi bỗng không động đậy nổi.
Lương Tuyết đưa tay sờ mũi, ẩn ẩn hai cái mới cúi đầu nhìn tôi cười: "Đáng ghét, lại để cháu nhìn ra rồi."
"Ai.Bà ta quay đầu đối diện với tấm gương, sau đó cầm một lọ nước gì đó phun lên mặt rồi vỗ nhẹ lên: "Đây là lớp da mới thay, nên chưa thể dung hợp được ngay, thời tiết mà nóng bức thì không dính sát được."
| Bà ta nói với giọng điệu cứ như là vừa thay một bộ quần áo không vừa người vậy.
Tôi cố gắng cử động nhưng lại phát hiện toàn thân cứ như bị đóng đinh trên giường thẩm mỹ.
"Ngươi yên tâm đi, người mang thai rắn nên ta | sẽ không làm tổn thương ngươi." Lương Tuyết vỗ vỗ mặt một lúc trước gương.
Sườn mặt trắng nõn dường như cũng lay động giống như tảng thạch.
Vỗ đi vỗ lại mấy lần lại dần dần se khít trở lại.
Bà ta soi đi soi lại một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn tôi: "Ngươi cứ yên tâm đi, Xà quân không vào được đâu.
Hắn đã để ngươi xả thân thì chắc chắn phần nào muốn vứt bỏ ngươi rồi."
"Thế nên ta mới có ý chặn người ở trước cổng nhà, miễn cho người khác giành mất." Lương Tuyết cầm sẵn một lọ nước đi đến bên cạnh giường.
Cúi đầu nhìn tôi nói: "Cùng là phụ nữ với nhau, nên ta sẽ không làm khó ngươi.
Nói thật khuôn mặt này của ngươi cũng rất được, dù so ra không bằng gương mặt rắn hai đầu, nhưng nếu biết chăm sóc bảo dưỡng thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp"
"Tay nghề của ta rất tốt, lột một lớp da sẽ không lấy mạng người, mà thai rắn cũng sẽ không có việc gì"
Lương Tuyết phun chỗ nước đó lên khắp mặt tôi.
Thấp giọng cười an ủi: "Chỉ một lúc thôi, sẽ không đau đầu, người chỉ cần nghĩ đến mỗi năm rắn sẽ lột xác, rồi người cũng lột một lần thì sẽ không đau nữa."
"Đợi da của người được lột xong chắc cũng vừa lúc Xà quân đến, hắn sẽ bảo hộ ngươi một mạng.
Đừng sợ nhé, ngoan nào." Lương Tuyết dường như đã tính toán đầu ra đấy, thong thả phun từng lớp nước trong lọ lên mặt tôi.
Danh sách chương