Tôi không ngờ lý do để giết tôi có rất nhiều, vậy mà ông ta lại thiếu dệt nên nhiều chuyện như vậy.

Quả nhiên, bọn họ đều rất tỉnh táo, tỉnh táo như đang đánh cờ, biết trước kết quả của mỗi nước đi.

Tất cả những gì họ muốn làm là chọn một người nào đó trở thành thứ bị bỏ rơi, người nào sẽ bị đẩy ra ngoài để thay thế, và người nào thực sự cần được bảo vệ cẩn mật.

Tôi ôm A Bảo, chậm rãi kéo mũi tên sắt cắm trên mái tóc đen xuống, nhìn A Vấn hỏi: "Tôi chỉ muốn sống, tôi, A Bảo cùng đứa nhỏ trong bụng đều muốn sống."
Ba người chúng tôi đều là vật hy sinh, nhưng chúng tôi lại tập họp tại đây, và sẽ không cam chịu số phận.

“Cô không nên sống” Vẻ mặt A Vấn đầy thương hại nhìn tôi: “Cô và đứa nhỏ này đều không nên sống, các người sẽ bị cô ta nuốt chửng.”
"Chỉ cần các người còn ở đây, cho dù cô ta không ra được, cô ta cũng sẽ thả Dung Thiên ra, coi như là uy hiếp, cũng đổi lấy cơ hội khác nuốt chửng các người.


Chỉ cần các người không còn nữa, cô ta cũng sẽ không nhớ
đến, cũng sẽ không dễ dàng thả Dung Thiên ra được." Giọng A Vấn vẫn nhẹ nhàng như cũ, ông ta nói với tôi: "Đạo lý này, cô không hiểu sao? Cô còn muốn hỏi gì nữa không?"
Vẻ mặt của Hà Cực thay đổi, ông ta vội vàng hỏiA Vấn: "Sư tôn! Đứa trẻ đó có thể giữ lại" Tôi không ngờ A Vấn thực sự là sư huynh của Hà Cực.

Tôi cứ tưởng môn phái Vấn Thiên Tông nghe có vẻ rất cao thượng, nên người làm sư huynh cũng phải là một ông già râu trắng bạc phơ, nhưng không ngờ lại là một thanh niên tên A Vấn móc mứt dẻo từ trong ngực ra.

A.

Vấn hoàn toàn không có ý định giữ lại tôi, năm ngón tay khẽ vung lên: "Hướng thiên cứu vấn, tứ cực ngũ đoan, cửu linh tỏa hồn! Lên!!"
Theo giọng nói của ông ta, Hà Cực khẽ hét: "Long Duy, mau đồng ý với sự tôn quay về đi!” Ông ta dường như muốn xông vào cọc đá này, nhưng làm thế nào cũng không vào được.

Một ánh sáng vàng mờ ảo lóe lên giữa đồng cọc đá.

Thân thể A Bảo dù sao cũng thuộc phần âm, nó dường như sợ những cái này, nó nằm sấp trong vòng tay của
tôi, thậm chí không dám gầm gừ nữa.

Mái tóc đen đang di động của tôi dường như cũng sợ hãi, những ánh sáng vàng này dường như còn nóng hơn cả ánh sáng trắng trên người Long Duy.

“Cửu Linh, Chu Tà!” Thân ảnh A Vấn từ từ bay lên không trung, ánh mắt thương xót nhìn chằm chằm tôi.


Nhưng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như lúc đưa cho tôi một túi mứt dẻo, khẽ nói: "Giết!"
Khi A Vấn thốt ra từ "giết", ánh sáng vàng tuôn ra từ các cọc đá dường như lập tức lóe lên, đâm vào mắt đau nhức.

Bản năng sinh tồn trong lòng tôi bỗng tràn ngập hận ý vô tận.

Tóc đen trên đỉnh đầu giống như thủy triều tuôn ra xung quanh, hai tay tôi ôm A Bảo thật chặt, mặc cho trước mắt toàn là tóc đen đang chuyển động.

Giữa những kẽ tóc, ánh sáng vàng nóng rực lóe lên, vẫn đốt mắt tôi đau nhức như cũ, cả mái tóc đen của tôi cũng như bị lửa than thiêu rụi.

Trong không khí từng trận lửa hừng hực nổ ra, một cảm giác nóng rực, đau nhức của đoạn tóc bị gãy truyền
đến.

"Sư tôn!" Hà Cực hét lên cầu xin ở bên ngoài trận pháp: "Thả cho cô ấy về đi!"
Ánh sáng vàng càng lúc càng nóng, trong nháy mắt biến thành màu trắng, trước mắt tôi lóe lên, cả người như ở trong lò nung.


Tôi đành phải ôm A Bảo thật chặt, có lẽ như vậy mới không sao, thà rằng bị A Vấn tiêu diệt còn tốt hơn so với Long Duy.

So với cách xử lý của Mặc Dạ, tôi càng thích cách của A Vấn hơn.

Cúi đầu hôn A Bảo: "Không sợ" Nhưng khi ánh sáng trắng vụt qua, trời lại tối sầm, sau đó mái tóc đen như quấn lấy thứ gì đó.

A Vấn kêu một tiếng: "Càn rỡ!" Tôi cảm giác được có người bị mái tóc đen quấn lấy, vội vàng thu hồi lại, nhưng đã quá muộn.

Tôi nhìn thấy giữa mái tóc đen bồng bềnh, từ từ để lộ ra Hà Ca một thân áo đạo sĩ.

Bùa thần hành trên chân anh ta vẫn chưa được lấy ra, lưng anh ta bị mái tóc đen của tôi quấn lấy, trở nên khô quắt, nhưng trước ngực lại bị ánh sáng vàng của trận pháp cửu linh tỏa hồn đả thương, biến thành cháy đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện