Trong miệng nó phun ra ánh lửa, “phù” một tiếng, khiến cho lá bùa trên Phủ Diên lập tức bốc cháy.
Mặt Hà Cực biến sắc, vung phất trần lên, quần chúng tôi rơi và xuống đất.
Phù Diên bên cạnh ngay lập tức hóa thành tro bay, từ từ rơi xuống đất.
Tôi ôm chặt lấy A Bảo, thậm chí có phất trần của Hà Cực quấn lấy, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình rơi xuống cực kỳ nhanh, cảm giác rơi xuống này quả thực không thoải mái.
Thấy tôi rơi xuống, nghe Hà Cực lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó từng cọc đất dưới đất trồi lên, ngay lập tức đỡ lấy chúng tôi, tuy đỡ được nhưng lực va chạm quá lớn, tôi thiếu chút nữa nôn ra máu, A Bảo nằm trên cơ thể của tôi, vẫn cảm thấy thú vị, cười ha ha.
Chẳng qua cọc đất giữ chúng tôi lại, còn tốt hơn là rơi xuống.
Sau đó con chim lớn toàn thân đầy ánh lửa kia cũng từ từ hạ xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện ra bên dưới những chiếc lông đuôi cuộn tròn của con chim khổng lồ là một cô gái mặc chiếc áo khoác làm từ lông vũ.
Cô ta đội một chiếc mũ lông vũ trên đầu.
Cô ta đang nắm một chiếc lông đuôi cực kỳ dài có màu đỏ rực, nhìn chằm chằm chúng tôi.
Đợi khi chúng tôi đáp xuống mặt đất, cô gái khẽ vung nhẹ chiếc lông đuôi kia lên, chỉ nghe tiếng chim kêu bốn phía, những con chim núi vốn đang truy kích Phù Diên ngay lập tức bay loạn xung quanh chúng tôi.
“Bần đạo Hà Cực của Vấn Thiên Tông, không biết ngài là vị tiên nữ nào của Phi Vũ Môn” Hà Cực nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trên thân chim trĩ đỏ kia, trầm giọng nói: “Không biết vì sao tiên nữ lại sai bảo chim trĩ đỏ phá hủy Phù Diên của tôi"
“Tại hạ không đảm đương nổi hai từ tiên nữ trong miệng ngài” Cô gái kia cũng xua chim trĩ xuống đất, cười với Hà Cực: “Tại hạ, là Huyền Hồng thuộc Phi Vũ Môn Hóa”
Hà Ca lập tức kéo tôi lùi lại hai bước, khẽ nói với tôi: "Vụ Thi Mạn bị Phù Ngàn đả thương, sau khi rời khỏi trấn, lập tức triệu tập Phì Di và Ba Xà đến, mà đại hạn Phì Di gặp cũng là Hỏa Thuộc, chính là để ngăn chặn mái tóc của cô.”
"Phi Vũ Môn hạ ngũ hành vi thuộc, lần này điều động Hỏa Thuộc, rõ ràng là đã nhận được tin tức, nhắm vào cô” Hà Ca kéo tôi ra phía sau, nhìn A Bảo: "Nếu Vũ Phi Môn đã điều động chim trĩ đỏ, chắc chắn cũng có những người khác đang ở gần đây
“Chặp nữa nếu xảy ra chuyện, cô dùng bùa thần hành dẫn A Bảo đi trước” Hà Ca lấy một lá bùa ra đưa cho tôi: “Đây là bùa dẫn đường, có dán vào, nó sẽ đưa cô đến Vấn Thiên Tông, có kiểm gỗ đào trên đầu cô làm kí hiệu, tự sẽ có người ra đưa cô vào” Huyền Hồng giống như nghe thấy, cười ha ha: "Đạo trưởng Cố hà tất phải căng thẳng như vậy? Nếu Long Duy có thể đi đến Vấn Thiên Tông, tại sao lại không thể đến Phi Vũ Môn của chúng tôi được?" “Rắn và chim đối lập nhau, trời sinh tương khắc, cho dù quan tài rắn tới đó, Phi Vũ Môn cũng sẽ tự có cách riêng để đối phó” Huyền Hồng khẽ lùa chim trĩ đỏ sang một bên.
Nhìn tôi cười khẽ: "Long Duy, chào cô.
Tôi là người của Phi Vũ Môn, cô có lẽ chưa nghe qua, nhưng nơi đó của chúng tôi rất đẹp, hơn nữa cô cũng đã nhìn thấy, cưỡi chim trĩ đỏ còn an toàn và nhanh hơn so với con diều dán bùa kia."
"Phía sau còn có người khác đang đuổi đến.
Nhìn thấy trên người cô còn mang mũi tên sóng của nhà Xạ Ngư Cốc, thì biết bọn họ không dễ nói.
chuyện như chúng tôi.
Không bằng cô đi với tôi trước.
Nếu cô cảm thấy Phi Vũ Môn không tốt, thì đi chỗ khác cũng được.” Vẻ mặt Huyền Hồng rất ôn hòa.
Đầu tiên, cô ta để lũ chim tước tấn công chúng tôi, sau đó để chim trĩ đỏ phun lửa phá hủy Phù Diên, suýt nữa khiến chúng tôi té chết.
Liên tiếp đưa ra sát chiều, nhưng lại có thể nói chuyện tử tế như vậy, rõ ràng là đang trì hoãn thời gian, chờ những người khác của Phi Vũ Môn đuổi đến.
Một tay ôm A Bảo, tay kia cầm bùa chỉ đường của Hà Ca, tôi bước tới nói: "Chúng tôi đi trước, cô ta còn đang đợi người."
“Tiểu sư đệ, đưa cô ấy đi trước đi!” Hà Cực lạnh lùng quát một tiếng, vụng phất trần về nơi hai chân chim trĩ đỏ đang đứng, lập tức biến thành một cái hố lớn.
Chim trĩ đỏ nhất thời mất thăng bằng, rơi xuống phía dưới, đất đá theo đó cuốn theo, phong ấn hố đất lại.
Tôi không nói gì, dán bùa chỉ đường lên người, kéo Hà Ca chạy về phía trước.
Vừa mới di chuyển một lúc, thì nhìn thấy bãi đất vùi chim trĩ đỏ rực cháy, cả đàn chim núi lao về phía chúng tôi.
“Tôi chặn lại rồi, các người đi trước đi” Hà Cực xoay người, vung phất trần lên, sợi đay màu trắng hóa thành vô số sợi tơ đập vào đàn chim núi.
“Đi” Hà Ca kéo tôi, dán hai lá bùa thần hành vào chân, chạy nhanh về phía trước.
Sau lưng thỉnh thoảng vang lên tiếng chim kêu gào thảm thiết, tiếng kêu trầm thấp của chim trĩ đỏ từ dưới lòng đất, và tiếng cây đổ.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên cạnh, A Bảo ôm chặt lấy tôi, thậm chí không dám phát ra tiếng động.
Không biết đã chạy bao lâu, nhìn thấy đỉnh núi phía xa xa, sau khi sương mù chuyển động, một vài tia nắng ban mai nhàn nhạt hiện ra.
Tôi chạy điên cuồng cả một đêm, lúc này nhìn thấy bình minh, chỉ cảm thấy cả người tê rần, mệt lả.
Trong lòng không biết vì sao, tôi luôn muốn dừng lại ngắm bình minh.
Ý nghĩ vụt qua, ánh nắng ban mai trong nháy mắt xuyên qua màn sương, mặt trời đỏ rực chiếu thẳng về phía tôi.
Nhưng trong nháy mắt, hơi thở nóng rực dâng trào, giống như cả lông mi cũng bị đốt cháy, sau đó tôi thấy quần áo của mình bốc cháy trong nháy måt.
A Bảo đau đớn hét lên, giữa hơi thở hừng hực, tôi không thể phát ra tiếng, mỗi tối giống như sắp bị đốt cháy.
Hà Ca ở bên cạnh hình như đã khởi động lá bùa nào đó, quay người lại để bảo vệ tôi và A Bảo phía sau, nhưng trong nháy mắt, mặt trời đỏ rực đã đảo qua, sắp nuốt chửng anh ta.
Mặt Hà Cực biến sắc, vung phất trần lên, quần chúng tôi rơi và xuống đất.
Phù Diên bên cạnh ngay lập tức hóa thành tro bay, từ từ rơi xuống đất.
Tôi ôm chặt lấy A Bảo, thậm chí có phất trần của Hà Cực quấn lấy, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình rơi xuống cực kỳ nhanh, cảm giác rơi xuống này quả thực không thoải mái.
Thấy tôi rơi xuống, nghe Hà Cực lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó từng cọc đất dưới đất trồi lên, ngay lập tức đỡ lấy chúng tôi, tuy đỡ được nhưng lực va chạm quá lớn, tôi thiếu chút nữa nôn ra máu, A Bảo nằm trên cơ thể của tôi, vẫn cảm thấy thú vị, cười ha ha.
Chẳng qua cọc đất giữ chúng tôi lại, còn tốt hơn là rơi xuống.
Sau đó con chim lớn toàn thân đầy ánh lửa kia cũng từ từ hạ xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện ra bên dưới những chiếc lông đuôi cuộn tròn của con chim khổng lồ là một cô gái mặc chiếc áo khoác làm từ lông vũ.
Cô ta đội một chiếc mũ lông vũ trên đầu.
Cô ta đang nắm một chiếc lông đuôi cực kỳ dài có màu đỏ rực, nhìn chằm chằm chúng tôi.
Đợi khi chúng tôi đáp xuống mặt đất, cô gái khẽ vung nhẹ chiếc lông đuôi kia lên, chỉ nghe tiếng chim kêu bốn phía, những con chim núi vốn đang truy kích Phù Diên ngay lập tức bay loạn xung quanh chúng tôi.
“Bần đạo Hà Cực của Vấn Thiên Tông, không biết ngài là vị tiên nữ nào của Phi Vũ Môn” Hà Cực nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trên thân chim trĩ đỏ kia, trầm giọng nói: “Không biết vì sao tiên nữ lại sai bảo chim trĩ đỏ phá hủy Phù Diên của tôi"
“Tại hạ không đảm đương nổi hai từ tiên nữ trong miệng ngài” Cô gái kia cũng xua chim trĩ xuống đất, cười với Hà Cực: “Tại hạ, là Huyền Hồng thuộc Phi Vũ Môn Hóa”
Hà Ca lập tức kéo tôi lùi lại hai bước, khẽ nói với tôi: "Vụ Thi Mạn bị Phù Ngàn đả thương, sau khi rời khỏi trấn, lập tức triệu tập Phì Di và Ba Xà đến, mà đại hạn Phì Di gặp cũng là Hỏa Thuộc, chính là để ngăn chặn mái tóc của cô.”
"Phi Vũ Môn hạ ngũ hành vi thuộc, lần này điều động Hỏa Thuộc, rõ ràng là đã nhận được tin tức, nhắm vào cô” Hà Ca kéo tôi ra phía sau, nhìn A Bảo: "Nếu Vũ Phi Môn đã điều động chim trĩ đỏ, chắc chắn cũng có những người khác đang ở gần đây
“Chặp nữa nếu xảy ra chuyện, cô dùng bùa thần hành dẫn A Bảo đi trước” Hà Ca lấy một lá bùa ra đưa cho tôi: “Đây là bùa dẫn đường, có dán vào, nó sẽ đưa cô đến Vấn Thiên Tông, có kiểm gỗ đào trên đầu cô làm kí hiệu, tự sẽ có người ra đưa cô vào” Huyền Hồng giống như nghe thấy, cười ha ha: "Đạo trưởng Cố hà tất phải căng thẳng như vậy? Nếu Long Duy có thể đi đến Vấn Thiên Tông, tại sao lại không thể đến Phi Vũ Môn của chúng tôi được?" “Rắn và chim đối lập nhau, trời sinh tương khắc, cho dù quan tài rắn tới đó, Phi Vũ Môn cũng sẽ tự có cách riêng để đối phó” Huyền Hồng khẽ lùa chim trĩ đỏ sang một bên.
Nhìn tôi cười khẽ: "Long Duy, chào cô.
Tôi là người của Phi Vũ Môn, cô có lẽ chưa nghe qua, nhưng nơi đó của chúng tôi rất đẹp, hơn nữa cô cũng đã nhìn thấy, cưỡi chim trĩ đỏ còn an toàn và nhanh hơn so với con diều dán bùa kia."
"Phía sau còn có người khác đang đuổi đến.
Nhìn thấy trên người cô còn mang mũi tên sóng của nhà Xạ Ngư Cốc, thì biết bọn họ không dễ nói.
chuyện như chúng tôi.
Không bằng cô đi với tôi trước.
Nếu cô cảm thấy Phi Vũ Môn không tốt, thì đi chỗ khác cũng được.” Vẻ mặt Huyền Hồng rất ôn hòa.
Đầu tiên, cô ta để lũ chim tước tấn công chúng tôi, sau đó để chim trĩ đỏ phun lửa phá hủy Phù Diên, suýt nữa khiến chúng tôi té chết.
Liên tiếp đưa ra sát chiều, nhưng lại có thể nói chuyện tử tế như vậy, rõ ràng là đang trì hoãn thời gian, chờ những người khác của Phi Vũ Môn đuổi đến.
Một tay ôm A Bảo, tay kia cầm bùa chỉ đường của Hà Ca, tôi bước tới nói: "Chúng tôi đi trước, cô ta còn đang đợi người."
“Tiểu sư đệ, đưa cô ấy đi trước đi!” Hà Cực lạnh lùng quát một tiếng, vụng phất trần về nơi hai chân chim trĩ đỏ đang đứng, lập tức biến thành một cái hố lớn.
Chim trĩ đỏ nhất thời mất thăng bằng, rơi xuống phía dưới, đất đá theo đó cuốn theo, phong ấn hố đất lại.
Tôi không nói gì, dán bùa chỉ đường lên người, kéo Hà Ca chạy về phía trước.
Vừa mới di chuyển một lúc, thì nhìn thấy bãi đất vùi chim trĩ đỏ rực cháy, cả đàn chim núi lao về phía chúng tôi.
“Tôi chặn lại rồi, các người đi trước đi” Hà Cực xoay người, vung phất trần lên, sợi đay màu trắng hóa thành vô số sợi tơ đập vào đàn chim núi.
“Đi” Hà Ca kéo tôi, dán hai lá bùa thần hành vào chân, chạy nhanh về phía trước.
Sau lưng thỉnh thoảng vang lên tiếng chim kêu gào thảm thiết, tiếng kêu trầm thấp của chim trĩ đỏ từ dưới lòng đất, và tiếng cây đổ.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên cạnh, A Bảo ôm chặt lấy tôi, thậm chí không dám phát ra tiếng động.
Không biết đã chạy bao lâu, nhìn thấy đỉnh núi phía xa xa, sau khi sương mù chuyển động, một vài tia nắng ban mai nhàn nhạt hiện ra.
Tôi chạy điên cuồng cả một đêm, lúc này nhìn thấy bình minh, chỉ cảm thấy cả người tê rần, mệt lả.
Trong lòng không biết vì sao, tôi luôn muốn dừng lại ngắm bình minh.
Ý nghĩ vụt qua, ánh nắng ban mai trong nháy mắt xuyên qua màn sương, mặt trời đỏ rực chiếu thẳng về phía tôi.
Nhưng trong nháy mắt, hơi thở nóng rực dâng trào, giống như cả lông mi cũng bị đốt cháy, sau đó tôi thấy quần áo của mình bốc cháy trong nháy måt.
A Bảo đau đớn hét lên, giữa hơi thở hừng hực, tôi không thể phát ra tiếng, mỗi tối giống như sắp bị đốt cháy.
Hà Ca ở bên cạnh hình như đã khởi động lá bùa nào đó, quay người lại để bảo vệ tôi và A Bảo phía sau, nhưng trong nháy mắt, mặt trời đỏ rực đã đảo qua, sắp nuốt chửng anh ta.
Danh sách chương