Chúng ta đều ích kỷ
......
Mão Sinh đoán rằng Tôn Điềm đã ngủ dậy khi cô về nhà nghỉ vào buổi trưa, cô gõ cửa với túi đồ ăn nhanh mua về, quả nhiên Tôn Điềm đã tắm rửa, mặc đầy đủ quần áo chuẩn bị trả phòng, có chút ngạc nhiên khi thấy Mão Sinh mang đồ ăn đến: "Em đang trong giờ làm, chạy đến đây có tiện không?"
"Em đã xin nghỉ." Hiện giờ trong nhà hát không ai quan tâm chuyện nhỏ con như có một thanh niên trẻ xin nghỉ vài tiếng, đến cả diễn tập cũng không tập trung, diễn cho ai xem? Bộ máy tạo máu không thể đập đi xây lại chỉ trong ngày một ngày hai. Mão Sinh thực ra có chút áy náy, nhưng vẫn nói sự thật với Tôn Điềm: "Là... sáng nay em ra ngoài thì gặp một... người bạn cùng lớp cũ, chúng em hẹn gặp nhau ăn trưa."
Đôi mắt to của Tôn Điềm hút vào biểu cảm của cô: "Du Nhậm?"
Trực giác của Tôn Điềm khiến Mão Sinh sợ hãi: "Phải..." Cô từng nhắc đến hai mối quan hệ cũ dưới những câu hỏi dồn dập của Tôn Điềm, đó là cách Du Nhậm và Ấn Tú có biệt danh được Tôn Điềm đặt: "Học sinh giỏi" và "cô chủ nhỏ".
Ngoài chữ "tốt" từ miệng Mão Sinh ra, Tôn Điềm không hỏi thêm được gì về bọn họ. Nhắc đến lý do chia tay, Mão Sinh nói chia tay Du Nhậm là lỗi của mình, còn với Ấn Tú là đã sai.
Còn chị thì sao? Tôn Điềm muốn nói, nhưng cô gái vẫn còn điều muốn hỏi: "Sao không gọi chị đi ăn cùng?" Cô véo tai Mão Sinh: "Tiểu Bạch, không phải em muốn nối lại tình cũ đấy chứ?"
"Sao có thể!" Mặt Mão Sinh đỏ bừng: "Bạn ấy có người yêu, hôm nay em gặp trong thang máy."
"Không sao cả, có thể cướp mà!" Tôn Điềm thẳng thắn nói đùa, sau đó hôn Mão Sinh: "Đùa em thôi, đi ăn đi."
Mão Sinh tiến tới định tiếp tục nụ hôn, bị Tôn Điềm đẩy ra: "Tiểu Bạch, em chỉ làm vậy khi lương tâm cắn rứt, hừ, chị không cho em toại nguyện." Nói xong cầm cánh gà lên, vừa ăn vừa nhìn người yêu: "Sao vẫn chưa đi? Em định để học sinh giỏi gọi món và trả tiền à?"
Mão Sinh động lòng: "Tan làm em sẽ đi gặp chị." Cô cười tạm biệt Tôn Điềm.
Sau khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Điềm trở nên nghiêm trọng, cô đặt cánh gà xuống, thở dài.
12 giờ trưa, Du Nhậm chuẩn bị đi xuống gặp Mão Sinh, bị Tề Dịch Quả ôm eo mình rên rỉ kêu than: "Thái Thái đừng đi, Thái Thái ở lại, chị muốn Thái thái." Du Nhậm nói em đã đi dạo cùng chị cả buổi sáng, trưa nay chị đến nhà ông nội ăn cơm đi, đừng để ông ấy sốt ruột chờ đợi.
Họ cùng nhau về Bách Châu trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán và đến tỉnh lỵ vào đêm qua. Ý định ban đầu của Tiểu Tề là muốn có thêm một ngày thế giới riêng của hai người với cái cớ đi thăm ông nội. Du Hiểu Mẫn thầm nói, có Tiểu Tề đi cùng là yên tâm, lại còn vui vẻ tiễn con gái mình ra khỏi cửa.
"Không cho đâu, em ấy xinh đẹp hơn chị, chị ghen." Tề Dịch Quả vẫn không buông tay, Du Nhậm bị cô ấy nhõng nhẽo hết cách, đành quay người nói với người yêu: "Dịch Quả, chị 27 tuổi, đã đến lúc trưởng thành rồi."
"Chị 37 tuổi cũng thế này, 47 tuổi vẫn có thể phát triển ngược." Lần đầu tiên Tề Dịch Quả nhìn thấy Mão Sinh đã nhận ra mối quan hệ giữa cô gái này và Du Nhậm không đơn giản. Khi Du Nhậm thẳng thắn nói đây là Mão Sinh, sau nụ cười biết tuốt của Dịch Quả là đủ loại cảm thán. Tiểu Tề đưa ra kết luận: "Thái Thái, em khá biết nhìn mặt kén người yêu."
"Không nhìn mặt thì nhìn gì? Nhìn mông à?" Du Nhậm rất thản nhiên.
Không biết tại sao, sau khi hẹn hò với Tề Dịch Quả hơn nửa năm, cách gọi "chị" không chỉ là lời lịch sự trước mặt mọi người mà còn là tên tự xưng của Tề Dịch Quả khi nhõng nhẽo. Nhưng Tề Dịch Quả có thể trở lại bình thường, cô đưa cho Du Nhậm gói quà ăn nhẹ mang từ Thượng Hải đến: "Đừng đi tay không."
Du Nhậm nói chị thật chu đáo. Trước khi ra ngoài, Tiểu Tề hét lên: "Thái Thái, em quên đồ." Nói xong Tiểu Tề chỉ vào khuôn mặt nhẵn nhụi như trước của mình, Du Nhậm xua tay: "Tối qua ăn đủ rồi, cho em chậm lại, phải tiêu hoá."
Vừa cười vừa đóng cửa lại, cô bật cười thành tiếng khi nghe thấy kêu thảm thiết của Tề Dịch Quả bên trong - Du Nhậm càng ngày càng hay cười, đến cả những giáo viên thân thiết với cô trong trường cũng khen: "Đúng vậy Du Nhậm, em cười trông rất xinh đẹp. Lần đầu gặp em, cô còn thắc mắc không biết tại sao cô bé này lại có biểu cảm của một cán bộ chính trị đến thế."
Khi treo nụ cười nhìn thấy Mão Sinh, trực giác đầu tiên mà Du Nhậm cảm thấy là Mão Sinh không quá vui vẻ như lần gặp nhau ở Thượng Hải. Cô đặt món quà vào tay Mão Sinh: "Trong kịch có nhiều cảnh đau lòng xót dạ, Mão Sinh, có phải cậu hát nhiều quá nên tâm trạng theo không?"
Câu nói đó làm người yêu cũ ngượng ngùng quay đầu đi cười: "Đúng thế." Giọng điệu và vẻ mặt của Du Nhậm khiến sự khó xử của Mão Sinh nhanh chóng tiêu tan, họ vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã ổn định chỗ ngồi tại một tiệm cơm đối diện nhà nghỉ.
Hai người không ăn cay mỗi người gọi hai món: thịt chua ngọt, cá chưng, rau xào và thịt lợn hấp bột gạo, rất hợp khẩu vị nhau. Du Nhậm và Mão Sinh nhìn nhau khi đang uống trà, Mão Sinh nói hình như cậu đã thay đổi.
Đôi mắt Du Nhậm chiếu rọi ánh nắng, giữa đôi lông mày lắng đọng cảm giác trưởng thành. Cô đẩy kính lên: "Chúng ta đều thay đổi." Nếu là Mão Sinh trước khi hai người yêu nhau, có lẽ cô đã khóc vì con đường tình yêu khó khăn.
Sau khi trao đổi vài tình hình gần đây, Du Nhậm hỏi: "Ấn Tú đâu?" Cô có thể thản nhiên gọi thẳng tên tình địch cũ, và càng quan tâm về mối quan hệ hiện tại của Ấn Tú và Mão Sinh.
Sắc mặt Mão Sinh cứng lại: "Chắc là đã đi nơi khác." Cô chùng xuống: "Bạn gái hiện tại của mình là một ca sĩ thường trú. Mình và Ấn Tú đã chia tay hơn một năm." Tính toán chính xác hơn, hẳn là 15 tháng.
Du Nhậm cũng giật mình: "Nhanh quá."
Cuộc trò chuyện trên bàn ăn lần đầu tiên rơi vào khoảng không, dường như Mão Sinh có điều gì đó muốn nói nhưng không thể nói ra, chỉ cầm cốc uống liên tục, Du Nhậm gắp thức ăn cho Mão Sinh: "Mão Sinh, cậu và bạn gái hiện tại đang có vấn đề à?"
Cách nói và biểu cảm ấy khiến Mão Sinh nhớ đến Du Nhậm thời còn học trong trường cấp 2 Nhân tài, luôn khiến cô cảm thấy yên lòng theo một cách không thể hiểu được, cô lắc đầu: "Thực ra vẫn ổn."
Hai chữ "Vẫn ổn" luôn mang sự thiếu tự nhiên thật miễn cưỡng. Cô chuyển sang hỏi Du Nhậm, cô gái trong thang máy đó, trông hai cậu thật tốt.
"Ừ." Du Nhậm rất đồng tình, giới thiệu qua về Tề Dịch Quả: "Trước khi ra ngoài, chị ấy còn nhao nhao lên rằng cậu xinh đẹp hơn chị ấy."
"Đâu có." Mão Sinh cảm thấy giọng điệu của Du Nhậm rất nhẹ nhàng và ngọt ngào khi nói về người yêu, thậm chí còn nghe giống như một cặp vợ chồng già: "Chị ấy trông thật thông minh, rất giỏi học hành."
Du Nhậm kể, đúng là chị ấy đọc rất nhiều sách, đã tốt nghiệp tiến sĩ, hiện đang làm bác sĩ huấn luyện quy phạm trong bệnh viện, suốt ngày vặn vít và tháo mũi khoan, những việc phải làm không hề ít hơn của đàn ông, chịu đựng ở nơi làm việc đến mức người không ra người, ngợm không ra ngợm, về nhà lại kêu đau chỗ này, nhức chỗ kia.
Mão Sinh có chút kinh ngạc: "Thật là một bác sĩ trẻ."
"27 tuổi." Du Nhậm nói, nhưng đôi khi chị ấy giống 17 tuổi, rất hiếm khi: "Trước khi đâm đầu vào chị ấy, mình tức chị ấy chết đi được."
Du Nhậm vẫn cảm thấy rất lo lắng cho Mão Sinh. Đến lúc sắp kết thúc bữa ăn, Du Nhậm mới hỏi dò: "Mão Sinh... nếu chúng ta vẫn là bạn tốt..."
Mão Sinh nhanh chóng đáp: "Tất nhiên chúng ta là bạn tốt, Du Nhậm, mình biết cậu có điều muốn nói, đó cũng là điều mình muốn kể." Đúng thế, đôi mắt Mão Sinh đỏ hoe rồi trở về với con người thật của mình: "Mình cảm thấy bản thân thật không ra gì, chỉ nửa vời yêu đương với Tôn Điềm, trong khi vẫn không quên được Ấn Tú."
Đây chính xác là nghi vấn của Du Nhậm, trước đây Mão Sinh từng kiên quyết đẩy mình ra, nói bản thân mình không hoàn thiện vì trong lòng vẫn còn Ấn Tú. Quả nhiên là thế, nhưng liệu có công bằng với cô gái kia không? Rõ ràng Mão Sinh hiện tại không phải hoàn thiện.
Người Bách Châu thích những món ăn vừa ngọt vừa dính răng, điển hình như bánh nếp mềm dẻo nhân đậu đỏ xay nhuyễn. Tính cách của Mão Sinh vô cùng giống cảm giác của loại bánh nếp này, Du Nhậm nghĩ một lúc: "Vậy các cậu?"
Mão Sinh hiểu ý, gật đầu: "Đã làm."
Du Nhậm không nói gì nữa, tựa lưng vào ghế, cuối cùng cô nói, Mão Sinh, mình không có tư cách phán xét lựa chọn cá nhân của cậu, nhưng mình khuyên cậu một câu, cậu không thể tiếp tục lún sâu vào Ấn Tú nữa. Hãy trân trọng người trước mắt cậu, hãy dùng trái tim để hiểu những điều cô ấy muốn, những điều cô ấy sợ, Mão Sinh, mình tin cậu làm được.
Mão Sinh trầm tư rất lâu. Thấy đã đến giờ hẹn với Tề Dịch Quả, Du Nhậm chỉ đành nói lời tạm biệt, trước khi rời đi cô đứng dậy dang hai tay hướng về phía Mão Sinh, Mão Sinh sững sờ, sau đó ôm Du Nhậm một lát. Du Nhậm nói nhỏ bên tai Mão Sinh: "Mão Sinh, nhớ giữ sức khoẻ, có chuyện gì nhớ đến tìm mình."
Mão Sinh suýt chút nữa lại khóc, nhìn mãi theo Du Nhậm dần dần khuất bóng. Sau sự gột rửa của thời gian, Du Nhậm trở nên quyết đoán và trưởng thành đến vậy, bạn ấy học hành nghiêm túc trên trường đại học, xử lý mọi chuyện cũng như diều gặp gió, chuyện tình cảm lại càng ổn định và chắc chắn hơn cả. Nhìn lại bản thân, cô có cảm giác như mình đang bước lên một con thuyền bị thủng, không những công việc đang gặp nguy hiểm, chuyện tình cảm cũng rối như tơ vò.
Hôm đó Mão Sinh ngồi một mình trong quán ăn rất lâu, mãi cho đến khi nhân viên tới thúc giục mới rời đi.
Du Nhậm và Tề Dịch Quả đan mười ngón tay đi dạo quanh bức tường thành cổ không ai biết tên ở tỉnh lỵ, Tề Dịch Quả mua một cây hồ lô ngào đường, cắn một miếng rồi đút cho Du Nhậm, Du Nhậm ăn có chút phân tâm.
"Thái Thái, nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ chị dắt tay em đi ăn kẹo ngào đường sẽ vui biết bao?" Tiểu Tề nói.
"Đúng, nếu lúc còn nhỏ chị dắt em đi, chị sẽ bị nghi ngờ là kẻ buôn bán trẻ em." Du Nhậm siết chặt lòng bàn tay cô: "Dịch Quả, em buồn cho Mão Sinh, buồn cho bạn gái của bạn ấy, và cả Ấn Tú."
Du Nhậm nói trước đây Mão Sinh từng từ chối em vì lý do không thể trao cho em một con người hoàn chỉnh, nhưng cậu ấy đã trao một bản thân không hoàn chỉnh cho bạn gái hiện tại. Dịch Quả, tại sao hành vi của con người lại khác đến vậy khi đối xử với những người khác nhau? Tề Dịch Quả nhìn những lỗ châu mai trên tường thành một lúc: "Vì bất kể là lúc đó hay hiện tại, tiêu chí đánh giá không phải là ai quan trọng hơn trong lòng em ấy, cũng không phải ai là người có được công bằng." Tiểu Tề nhún vai: "Trọng tài của em ấy là chính bản thân em ấy, tình đầu này của em, thiếu một chút thời gian nhìn nhận và kiểm điểm bản thân." Tề Dịch Quả khéo léo chỉ ra những điểm yếu trong tính cách của Mão Sinh, thậm chí còn đánh giá về sự thiếu vững vàng của cô ấy.
Du Nhậm nghĩ, đánh nhẹ Tiểu Tề: "Bạn ấy không phải loại người như vậy, bạn ấy cũng tốt với người hiện tại." Nhưng chẳng phải lời này lại vòng về sao?
Kéo Du Nhậm đến trước tường thành, Tề Dịch Quả đưa vé cho cô, cùng cô đi lên đầu thành, vừa ăn hồ lô vừa nói: "Thái Thái, chị kể cho em nghe một câu chuyện ngắn chị dùng để dẫn dắt bản thân khi chị từng rất buồn."
Tôn giả Nghiêm Dương hỏi Thiền sư Triệu Châu, con đi tu hành đã từ bỏ tất cả, bước tiếp theo nên làm gì? Đó là "Con không mang lễ vật gì đến, phải tính sao?" Triệu Châu nói, buông xuống đi. Thế là đối phương lại hỏi, hai tay con đã trống không sẵn thì buông cái gì? Triệu Châu nói: "Không buông được, vậy hãy gánh lên đi".
Tôn Giả Nghiêm Dương sực ngộ ra. Ý của Triệu Châu là nếu con không buông được suy nghĩ muốn "từ bỏ tất cả, thanh tịnh ý niệm", nói gì đến chuyện "không mang lễ vật gì đến"?
Du Nhậm nhìn Tiểu Tề nhướng mày, giật lấy hồ lô từ trong tay Tiểu Tề ăn miếng cuối cùng, nhai một lúc mới nói: "Không ngon."
Tề Dịch Quả nhìn cô cười: "Thật ngon." Du Nhậm bỗng nhiên hiểu ra, cô xấu hổ không muốn thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, đành quay đầu đi nhìn con hào dưới tường thành: "Dịch Quả, ý chị là Mão Sinh chưa buông xuống được, cũng không gánh được sao?"
"Chị tin rằng em ấy chưa buông được người yêu cũ, nhưng đã buông bỏ được em." Tề Dịch Quả nói, vậy nên em ấy không 'gánh' em vì hai người không còn là người yêu. Về người yêu hiện tại, là một tay cầm lên, hai vai gánh chịu, không buông xuống được, vì em ấy có ý thức phải chịu trách nhiệm với tình yêu. Về phần cô gái luôn quanh quẩn trong lòng, bạn Bạch này càng không thể quên được, em ấy vẫn gánh theo ký ức, gánh theo con người hiện tại của mình bằng ký ức đã qua."
Trạng thái hiện tại của Mão Sinh là "phân liệt", muốn cái này tốt, cũng muốn cái kia tốt, càng không thể buông bỏ cái tốt trước đây. Vì cuộc sống, sự trưởng thành và ý thức đều được tập hợp thành từng mảnh và em ấy vẫn chưa nhào nặn nên hình hài con người.
Thái Thái, chúng ta đều là những mảnh vụn, Bồ Tát phải tu luyện sáu trần, sáu căn, sáu thức, bảy đại để đạt đến hai mươi lăm viên thông. Chúng ta phải tìm thấy những mảnh vỡ đó ở khắp mọi nơi trong hồng trần và ghép chúng lại với nhau, để xem rốt cuộc chúng ta mang hình hài gì.
"Ghép như thế nào?" Du Nhậm hỏi Tề Dịch Quả.
Tề Dịch Quả nhìn cô gái nhanh nhạy và ham học, bỗng nhiên muốn hôn lên mắt em, cô ngượng ngùng nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều khách du lịch, đành nắm chặt tay Du Nhậm: "Chị cũng không biết. Nhưng, chị sẽ cố gắng xác định từng mảnh vỡ, nhìn kỹ vào chúng và nhìn kỹ từng bản thân có trong đó."
Thái Thái, chúng ta phải thừa nhận rằng tất cả chúng ta đều ích kỷ. Ngay cả trong tình yêu, một thế giới tưởng chừng như rất thuần khiết.
......
......
Mão Sinh đoán rằng Tôn Điềm đã ngủ dậy khi cô về nhà nghỉ vào buổi trưa, cô gõ cửa với túi đồ ăn nhanh mua về, quả nhiên Tôn Điềm đã tắm rửa, mặc đầy đủ quần áo chuẩn bị trả phòng, có chút ngạc nhiên khi thấy Mão Sinh mang đồ ăn đến: "Em đang trong giờ làm, chạy đến đây có tiện không?"
"Em đã xin nghỉ." Hiện giờ trong nhà hát không ai quan tâm chuyện nhỏ con như có một thanh niên trẻ xin nghỉ vài tiếng, đến cả diễn tập cũng không tập trung, diễn cho ai xem? Bộ máy tạo máu không thể đập đi xây lại chỉ trong ngày một ngày hai. Mão Sinh thực ra có chút áy náy, nhưng vẫn nói sự thật với Tôn Điềm: "Là... sáng nay em ra ngoài thì gặp một... người bạn cùng lớp cũ, chúng em hẹn gặp nhau ăn trưa."
Đôi mắt to của Tôn Điềm hút vào biểu cảm của cô: "Du Nhậm?"
Trực giác của Tôn Điềm khiến Mão Sinh sợ hãi: "Phải..." Cô từng nhắc đến hai mối quan hệ cũ dưới những câu hỏi dồn dập của Tôn Điềm, đó là cách Du Nhậm và Ấn Tú có biệt danh được Tôn Điềm đặt: "Học sinh giỏi" và "cô chủ nhỏ".
Ngoài chữ "tốt" từ miệng Mão Sinh ra, Tôn Điềm không hỏi thêm được gì về bọn họ. Nhắc đến lý do chia tay, Mão Sinh nói chia tay Du Nhậm là lỗi của mình, còn với Ấn Tú là đã sai.
Còn chị thì sao? Tôn Điềm muốn nói, nhưng cô gái vẫn còn điều muốn hỏi: "Sao không gọi chị đi ăn cùng?" Cô véo tai Mão Sinh: "Tiểu Bạch, không phải em muốn nối lại tình cũ đấy chứ?"
"Sao có thể!" Mặt Mão Sinh đỏ bừng: "Bạn ấy có người yêu, hôm nay em gặp trong thang máy."
"Không sao cả, có thể cướp mà!" Tôn Điềm thẳng thắn nói đùa, sau đó hôn Mão Sinh: "Đùa em thôi, đi ăn đi."
Mão Sinh tiến tới định tiếp tục nụ hôn, bị Tôn Điềm đẩy ra: "Tiểu Bạch, em chỉ làm vậy khi lương tâm cắn rứt, hừ, chị không cho em toại nguyện." Nói xong cầm cánh gà lên, vừa ăn vừa nhìn người yêu: "Sao vẫn chưa đi? Em định để học sinh giỏi gọi món và trả tiền à?"
Mão Sinh động lòng: "Tan làm em sẽ đi gặp chị." Cô cười tạm biệt Tôn Điềm.
Sau khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Điềm trở nên nghiêm trọng, cô đặt cánh gà xuống, thở dài.
12 giờ trưa, Du Nhậm chuẩn bị đi xuống gặp Mão Sinh, bị Tề Dịch Quả ôm eo mình rên rỉ kêu than: "Thái Thái đừng đi, Thái Thái ở lại, chị muốn Thái thái." Du Nhậm nói em đã đi dạo cùng chị cả buổi sáng, trưa nay chị đến nhà ông nội ăn cơm đi, đừng để ông ấy sốt ruột chờ đợi.
Họ cùng nhau về Bách Châu trong kỳ nghỉ Tết Nguyên đán và đến tỉnh lỵ vào đêm qua. Ý định ban đầu của Tiểu Tề là muốn có thêm một ngày thế giới riêng của hai người với cái cớ đi thăm ông nội. Du Hiểu Mẫn thầm nói, có Tiểu Tề đi cùng là yên tâm, lại còn vui vẻ tiễn con gái mình ra khỏi cửa.
"Không cho đâu, em ấy xinh đẹp hơn chị, chị ghen." Tề Dịch Quả vẫn không buông tay, Du Nhậm bị cô ấy nhõng nhẽo hết cách, đành quay người nói với người yêu: "Dịch Quả, chị 27 tuổi, đã đến lúc trưởng thành rồi."
"Chị 37 tuổi cũng thế này, 47 tuổi vẫn có thể phát triển ngược." Lần đầu tiên Tề Dịch Quả nhìn thấy Mão Sinh đã nhận ra mối quan hệ giữa cô gái này và Du Nhậm không đơn giản. Khi Du Nhậm thẳng thắn nói đây là Mão Sinh, sau nụ cười biết tuốt của Dịch Quả là đủ loại cảm thán. Tiểu Tề đưa ra kết luận: "Thái Thái, em khá biết nhìn mặt kén người yêu."
"Không nhìn mặt thì nhìn gì? Nhìn mông à?" Du Nhậm rất thản nhiên.
Không biết tại sao, sau khi hẹn hò với Tề Dịch Quả hơn nửa năm, cách gọi "chị" không chỉ là lời lịch sự trước mặt mọi người mà còn là tên tự xưng của Tề Dịch Quả khi nhõng nhẽo. Nhưng Tề Dịch Quả có thể trở lại bình thường, cô đưa cho Du Nhậm gói quà ăn nhẹ mang từ Thượng Hải đến: "Đừng đi tay không."
Du Nhậm nói chị thật chu đáo. Trước khi ra ngoài, Tiểu Tề hét lên: "Thái Thái, em quên đồ." Nói xong Tiểu Tề chỉ vào khuôn mặt nhẵn nhụi như trước của mình, Du Nhậm xua tay: "Tối qua ăn đủ rồi, cho em chậm lại, phải tiêu hoá."
Vừa cười vừa đóng cửa lại, cô bật cười thành tiếng khi nghe thấy kêu thảm thiết của Tề Dịch Quả bên trong - Du Nhậm càng ngày càng hay cười, đến cả những giáo viên thân thiết với cô trong trường cũng khen: "Đúng vậy Du Nhậm, em cười trông rất xinh đẹp. Lần đầu gặp em, cô còn thắc mắc không biết tại sao cô bé này lại có biểu cảm của một cán bộ chính trị đến thế."
Khi treo nụ cười nhìn thấy Mão Sinh, trực giác đầu tiên mà Du Nhậm cảm thấy là Mão Sinh không quá vui vẻ như lần gặp nhau ở Thượng Hải. Cô đặt món quà vào tay Mão Sinh: "Trong kịch có nhiều cảnh đau lòng xót dạ, Mão Sinh, có phải cậu hát nhiều quá nên tâm trạng theo không?"
Câu nói đó làm người yêu cũ ngượng ngùng quay đầu đi cười: "Đúng thế." Giọng điệu và vẻ mặt của Du Nhậm khiến sự khó xử của Mão Sinh nhanh chóng tiêu tan, họ vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã ổn định chỗ ngồi tại một tiệm cơm đối diện nhà nghỉ.
Hai người không ăn cay mỗi người gọi hai món: thịt chua ngọt, cá chưng, rau xào và thịt lợn hấp bột gạo, rất hợp khẩu vị nhau. Du Nhậm và Mão Sinh nhìn nhau khi đang uống trà, Mão Sinh nói hình như cậu đã thay đổi.
Đôi mắt Du Nhậm chiếu rọi ánh nắng, giữa đôi lông mày lắng đọng cảm giác trưởng thành. Cô đẩy kính lên: "Chúng ta đều thay đổi." Nếu là Mão Sinh trước khi hai người yêu nhau, có lẽ cô đã khóc vì con đường tình yêu khó khăn.
Sau khi trao đổi vài tình hình gần đây, Du Nhậm hỏi: "Ấn Tú đâu?" Cô có thể thản nhiên gọi thẳng tên tình địch cũ, và càng quan tâm về mối quan hệ hiện tại của Ấn Tú và Mão Sinh.
Sắc mặt Mão Sinh cứng lại: "Chắc là đã đi nơi khác." Cô chùng xuống: "Bạn gái hiện tại của mình là một ca sĩ thường trú. Mình và Ấn Tú đã chia tay hơn một năm." Tính toán chính xác hơn, hẳn là 15 tháng.
Du Nhậm cũng giật mình: "Nhanh quá."
Cuộc trò chuyện trên bàn ăn lần đầu tiên rơi vào khoảng không, dường như Mão Sinh có điều gì đó muốn nói nhưng không thể nói ra, chỉ cầm cốc uống liên tục, Du Nhậm gắp thức ăn cho Mão Sinh: "Mão Sinh, cậu và bạn gái hiện tại đang có vấn đề à?"
Cách nói và biểu cảm ấy khiến Mão Sinh nhớ đến Du Nhậm thời còn học trong trường cấp 2 Nhân tài, luôn khiến cô cảm thấy yên lòng theo một cách không thể hiểu được, cô lắc đầu: "Thực ra vẫn ổn."
Hai chữ "Vẫn ổn" luôn mang sự thiếu tự nhiên thật miễn cưỡng. Cô chuyển sang hỏi Du Nhậm, cô gái trong thang máy đó, trông hai cậu thật tốt.
"Ừ." Du Nhậm rất đồng tình, giới thiệu qua về Tề Dịch Quả: "Trước khi ra ngoài, chị ấy còn nhao nhao lên rằng cậu xinh đẹp hơn chị ấy."
"Đâu có." Mão Sinh cảm thấy giọng điệu của Du Nhậm rất nhẹ nhàng và ngọt ngào khi nói về người yêu, thậm chí còn nghe giống như một cặp vợ chồng già: "Chị ấy trông thật thông minh, rất giỏi học hành."
Du Nhậm kể, đúng là chị ấy đọc rất nhiều sách, đã tốt nghiệp tiến sĩ, hiện đang làm bác sĩ huấn luyện quy phạm trong bệnh viện, suốt ngày vặn vít và tháo mũi khoan, những việc phải làm không hề ít hơn của đàn ông, chịu đựng ở nơi làm việc đến mức người không ra người, ngợm không ra ngợm, về nhà lại kêu đau chỗ này, nhức chỗ kia.
Mão Sinh có chút kinh ngạc: "Thật là một bác sĩ trẻ."
"27 tuổi." Du Nhậm nói, nhưng đôi khi chị ấy giống 17 tuổi, rất hiếm khi: "Trước khi đâm đầu vào chị ấy, mình tức chị ấy chết đi được."
Du Nhậm vẫn cảm thấy rất lo lắng cho Mão Sinh. Đến lúc sắp kết thúc bữa ăn, Du Nhậm mới hỏi dò: "Mão Sinh... nếu chúng ta vẫn là bạn tốt..."
Mão Sinh nhanh chóng đáp: "Tất nhiên chúng ta là bạn tốt, Du Nhậm, mình biết cậu có điều muốn nói, đó cũng là điều mình muốn kể." Đúng thế, đôi mắt Mão Sinh đỏ hoe rồi trở về với con người thật của mình: "Mình cảm thấy bản thân thật không ra gì, chỉ nửa vời yêu đương với Tôn Điềm, trong khi vẫn không quên được Ấn Tú."
Đây chính xác là nghi vấn của Du Nhậm, trước đây Mão Sinh từng kiên quyết đẩy mình ra, nói bản thân mình không hoàn thiện vì trong lòng vẫn còn Ấn Tú. Quả nhiên là thế, nhưng liệu có công bằng với cô gái kia không? Rõ ràng Mão Sinh hiện tại không phải hoàn thiện.
Người Bách Châu thích những món ăn vừa ngọt vừa dính răng, điển hình như bánh nếp mềm dẻo nhân đậu đỏ xay nhuyễn. Tính cách của Mão Sinh vô cùng giống cảm giác của loại bánh nếp này, Du Nhậm nghĩ một lúc: "Vậy các cậu?"
Mão Sinh hiểu ý, gật đầu: "Đã làm."
Du Nhậm không nói gì nữa, tựa lưng vào ghế, cuối cùng cô nói, Mão Sinh, mình không có tư cách phán xét lựa chọn cá nhân của cậu, nhưng mình khuyên cậu một câu, cậu không thể tiếp tục lún sâu vào Ấn Tú nữa. Hãy trân trọng người trước mắt cậu, hãy dùng trái tim để hiểu những điều cô ấy muốn, những điều cô ấy sợ, Mão Sinh, mình tin cậu làm được.
Mão Sinh trầm tư rất lâu. Thấy đã đến giờ hẹn với Tề Dịch Quả, Du Nhậm chỉ đành nói lời tạm biệt, trước khi rời đi cô đứng dậy dang hai tay hướng về phía Mão Sinh, Mão Sinh sững sờ, sau đó ôm Du Nhậm một lát. Du Nhậm nói nhỏ bên tai Mão Sinh: "Mão Sinh, nhớ giữ sức khoẻ, có chuyện gì nhớ đến tìm mình."
Mão Sinh suýt chút nữa lại khóc, nhìn mãi theo Du Nhậm dần dần khuất bóng. Sau sự gột rửa của thời gian, Du Nhậm trở nên quyết đoán và trưởng thành đến vậy, bạn ấy học hành nghiêm túc trên trường đại học, xử lý mọi chuyện cũng như diều gặp gió, chuyện tình cảm lại càng ổn định và chắc chắn hơn cả. Nhìn lại bản thân, cô có cảm giác như mình đang bước lên một con thuyền bị thủng, không những công việc đang gặp nguy hiểm, chuyện tình cảm cũng rối như tơ vò.
Hôm đó Mão Sinh ngồi một mình trong quán ăn rất lâu, mãi cho đến khi nhân viên tới thúc giục mới rời đi.
Du Nhậm và Tề Dịch Quả đan mười ngón tay đi dạo quanh bức tường thành cổ không ai biết tên ở tỉnh lỵ, Tề Dịch Quả mua một cây hồ lô ngào đường, cắn một miếng rồi đút cho Du Nhậm, Du Nhậm ăn có chút phân tâm.
"Thái Thái, nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ chị dắt tay em đi ăn kẹo ngào đường sẽ vui biết bao?" Tiểu Tề nói.
"Đúng, nếu lúc còn nhỏ chị dắt em đi, chị sẽ bị nghi ngờ là kẻ buôn bán trẻ em." Du Nhậm siết chặt lòng bàn tay cô: "Dịch Quả, em buồn cho Mão Sinh, buồn cho bạn gái của bạn ấy, và cả Ấn Tú."
Du Nhậm nói trước đây Mão Sinh từng từ chối em vì lý do không thể trao cho em một con người hoàn chỉnh, nhưng cậu ấy đã trao một bản thân không hoàn chỉnh cho bạn gái hiện tại. Dịch Quả, tại sao hành vi của con người lại khác đến vậy khi đối xử với những người khác nhau? Tề Dịch Quả nhìn những lỗ châu mai trên tường thành một lúc: "Vì bất kể là lúc đó hay hiện tại, tiêu chí đánh giá không phải là ai quan trọng hơn trong lòng em ấy, cũng không phải ai là người có được công bằng." Tiểu Tề nhún vai: "Trọng tài của em ấy là chính bản thân em ấy, tình đầu này của em, thiếu một chút thời gian nhìn nhận và kiểm điểm bản thân." Tề Dịch Quả khéo léo chỉ ra những điểm yếu trong tính cách của Mão Sinh, thậm chí còn đánh giá về sự thiếu vững vàng của cô ấy.
Du Nhậm nghĩ, đánh nhẹ Tiểu Tề: "Bạn ấy không phải loại người như vậy, bạn ấy cũng tốt với người hiện tại." Nhưng chẳng phải lời này lại vòng về sao?
Kéo Du Nhậm đến trước tường thành, Tề Dịch Quả đưa vé cho cô, cùng cô đi lên đầu thành, vừa ăn hồ lô vừa nói: "Thái Thái, chị kể cho em nghe một câu chuyện ngắn chị dùng để dẫn dắt bản thân khi chị từng rất buồn."
Tôn giả Nghiêm Dương hỏi Thiền sư Triệu Châu, con đi tu hành đã từ bỏ tất cả, bước tiếp theo nên làm gì? Đó là "Con không mang lễ vật gì đến, phải tính sao?" Triệu Châu nói, buông xuống đi. Thế là đối phương lại hỏi, hai tay con đã trống không sẵn thì buông cái gì? Triệu Châu nói: "Không buông được, vậy hãy gánh lên đi".
Tôn Giả Nghiêm Dương sực ngộ ra. Ý của Triệu Châu là nếu con không buông được suy nghĩ muốn "từ bỏ tất cả, thanh tịnh ý niệm", nói gì đến chuyện "không mang lễ vật gì đến"?
Du Nhậm nhìn Tiểu Tề nhướng mày, giật lấy hồ lô từ trong tay Tiểu Tề ăn miếng cuối cùng, nhai một lúc mới nói: "Không ngon."
Tề Dịch Quả nhìn cô cười: "Thật ngon." Du Nhậm bỗng nhiên hiểu ra, cô xấu hổ không muốn thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, đành quay đầu đi nhìn con hào dưới tường thành: "Dịch Quả, ý chị là Mão Sinh chưa buông xuống được, cũng không gánh được sao?"
"Chị tin rằng em ấy chưa buông được người yêu cũ, nhưng đã buông bỏ được em." Tề Dịch Quả nói, vậy nên em ấy không 'gánh' em vì hai người không còn là người yêu. Về người yêu hiện tại, là một tay cầm lên, hai vai gánh chịu, không buông xuống được, vì em ấy có ý thức phải chịu trách nhiệm với tình yêu. Về phần cô gái luôn quanh quẩn trong lòng, bạn Bạch này càng không thể quên được, em ấy vẫn gánh theo ký ức, gánh theo con người hiện tại của mình bằng ký ức đã qua."
Trạng thái hiện tại của Mão Sinh là "phân liệt", muốn cái này tốt, cũng muốn cái kia tốt, càng không thể buông bỏ cái tốt trước đây. Vì cuộc sống, sự trưởng thành và ý thức đều được tập hợp thành từng mảnh và em ấy vẫn chưa nhào nặn nên hình hài con người.
Thái Thái, chúng ta đều là những mảnh vụn, Bồ Tát phải tu luyện sáu trần, sáu căn, sáu thức, bảy đại để đạt đến hai mươi lăm viên thông. Chúng ta phải tìm thấy những mảnh vỡ đó ở khắp mọi nơi trong hồng trần và ghép chúng lại với nhau, để xem rốt cuộc chúng ta mang hình hài gì.
"Ghép như thế nào?" Du Nhậm hỏi Tề Dịch Quả.
Tề Dịch Quả nhìn cô gái nhanh nhạy và ham học, bỗng nhiên muốn hôn lên mắt em, cô ngượng ngùng nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều khách du lịch, đành nắm chặt tay Du Nhậm: "Chị cũng không biết. Nhưng, chị sẽ cố gắng xác định từng mảnh vỡ, nhìn kỹ vào chúng và nhìn kỹ từng bản thân có trong đó."
Thái Thái, chúng ta phải thừa nhận rằng tất cả chúng ta đều ích kỷ. Ngay cả trong tình yêu, một thế giới tưởng chừng như rất thuần khiết.
......
Danh sách chương