Căn phòng Nhạc Minh Tâm thuê cũng đã ở được vài năm, chủ nhà rất tốt, là căn phòng nhỏ có một phòng ngủ, một phòng khách, nội thất cũng đều đầy đủ hết. Khi cậu mới đến thuê thì tủ lạnh cũ bị hỏng, chủ nhà không nói hai lời liền mua luôn một cái mới. Khu phố cổ rất thoải mái, đồ ăn gì ở xung quanh cũng nhiều, mỗi buổi sáng sớm đâu đâu cũng đều là những ông bà dắt chú cún cưng đi dạo, rất có hơi thở của cuộc sống. Nhưng vẫn có một cái không tốt, đó là không có thang máy, hành lang cũng đã cũ, đèn điểu khiển bằng tiếng động thì lúc tốt lúc hỏng.

Nhạc Minh Tâm sống ở tầng sáu, Hạ Thành An đi ngay phía sau cậu, chỉ sợ cậu đi không vững lại bị ngã, ai ngờ cậu đi từng bước từng bước rất ổn định. Khi đến tầng ba thì đèn điều khiển bằng tiếng động không sáng, Hạ Thành An dậm chân thật mạnh, Nhạc Minh Tâm còn giữ hắn lại, nhỏ giọng nói: “Suỵt, cậu đừng lớn tiếng như vậy.”

Hai người lần mò mà đi, Hạ Thành An lấy điện thoại bật đèn lên, thật vất vả mới tới được tầng sáu.

Nhạc Minh Tâm lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác ra để mở cửa, đột nhiên lại quay đầu, nói với Hạ Thành An: “Cậu chờ một lát.”

Hắn không hiểu ra sao, đứng ngốc ở ngoài cửa hai phút, rồi Nhạc Minh Tâm mới một lần nữa mở cửa ra, nói: “Vào đi.”

Hạ Thành An: “……..”

Hắn căn bản cũng không muốn đi vào.

Thấy Nhạc Minh Tâm tựa bên cạnh cửa nhìn mình, Hạ Thành An cuối cùng vẫn đi vào, đèn lớn trong nhà không bật, chỉ mở một chiếc đèn được đặt bên cạnh sofa, tản ra ánh sáng vàng nhạt, ở huyền quan còn đặt một chậu quất, bên trên có treo mấy phong bao lì xì màu đỏ, tường bên trong nhà có dán chữ Phúc cùng câu đối, nhìn qua liền thấy rất có không khí lễ hội.

Hạ Thành An nhìn lại, liền biết vừa rồi Nhạc Minh Tâm làm gì mà không cho hắn vào. Sofa được lèn đến căng phồng cả lên, liếc mắt một cái là thấy phía dưới nhét không ít quần áo, còn có cả một góc quần lót bị lộ ra. Hạ Thành An đứng ở huyền quan, hắng giọng, hắn đang tính toán phải về, lại thấy Nhạc Minh Tâm đã đổ người xuống sofa rồi, giày cũng chưa cởi, còn duỗi thẳng chân lên đặt trên bàn trà.

Hắn đi tới, thấy Nhạc Minh Tâm đang gác tay trên mắt, che đi nửa khuôn mặt, bộ dạng như đã buồn ngủ.

“Đứng lên đi, ngủ trên giường.”

Nhạc Minh Tâm nhấc tay ra, đôi mắt sáng trong, trông không giống như đang buồn ngủ, hai má hồng hồng, cậu lơ mơ nói: “Cậu vẫn còn ở đây à.”

Hạ Thành An thấy đúng là hết cách với cậu, nếu bỏ mặc cậu ngủ ở trên sofa cả một đêm, nói không chừng sáng mai sẽ chết cóng mất, hắn khom người cúi xuống muốn đỡ cậu về phòng ngủ, không ngờ Nhạc Minh Tâm trái lại còn kéo hắn một cái, Hạ Thành An bị bất ngờ không kịp phản ứng nên ngã xuống, cả người đè lên Nhạc Minh Tâm, hai tay chống ở phía hai bên tai cậu.

Gần quá, Hạ Thành An nghĩ.

Hắn có thể ngửi được mùi rượu ấm áp dễ chịu phả ra từ miệng của Nhạc Minh Tâm, gần thêm chút nữa là hai chóp mũi sẽ chạm vào nhau.

Đôi mắt của Nhạc Minh Tâm cứ như vậy mà nhìn hắn, vừa giống như là mê man lại giống như đang chuyên chú. Tròng mắt của Nhạc Minh Tâm đen tuyền, lúc nhìn người khác thì lộ ra chút ngốc nghếch lại bướng bỉnh, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của hắn, khi đó hắn ngay cả nói cũng chưa từng nói quá nhiều với Nhạc Minh Tâm, nhưng cậu lại vội vàng đi tới giúp hắn hoàn thành bài kiểm tra ba bước Lay-up.

Hắn vẫn nhớ từng lời nói, còn mơ hồ ngửi được mùi cao su trên mặt nền sân bóng rổ.

Hai người thật sự rất gần, chân xếp chồng lên nhau, Hạ Thành An vốn là nên lập tức đứng dậy, nhưng hắn lại cảm giác được hình như Nhạc Minh Tâm đang cương, cách một lớp quần mà chọc vào bụng hắn, hắn khẽ nhíu mày, Nhạc Minh Tâm rời ánh mắt của mình, không dám nhìn hắn, cậu rũ mắt nhìn chóp mũi của mình, hàng lông mi khẽ run run, bóng của lông mi hắt xuống hàng mi dưới, giống như một chú bướm đang bay lên.

Tim của Hạ Thành An nảy lên, đã từ lâu rồi trái tim ấy chưa từng đập mạnh mẽ như vậy.

Nhạc Minh Tâm cũng vậy, đầu trở nên ong ong, không biết là do tác dụng của cồn hay thứ gì khác, cậu cũng biết mình đang cương, muốn co chân lại để che giấu một chút, lại bị Hạ Thành An ép xuống. Khuôn mặt Hạ Thành An dưới ánh đèn mờ tối có chút mơ hồ không rõ, mi cốt cao cao đột khởi, đôi mắt sâu thẳm, bờ môi mỏng, đường môi khúc chiết thậm chí còn có chút sắc bén.

Cậu cũng không biết bản thân mình nghĩ thế nào, cố lấy dũng khí, ngửa đầu với tới môi của Hạ Thành An, không cần tốn quá nhiều sức liền chạm tới.

Thật ấm.

Kinh nghiệm của cậu không nhiều, vụng về mà vươn lưỡi ra liếm môi dưới của Hạ Thành An, nôn nóng đến không chịu nổi lại không biết phải làm sao, bàn tay dần lần mò vào bên trong áo khoác của Hạ Thành An, sau đó dần tiến vào bên trong áo len của hắn, như nguyện lấy sự đụng chạm da thịt để đền bù, là sự căng thẳng đến chân thực, án binh bất động, vận sức chờ phát động.

Trong đầu Nhạc Minh Tâm xuất hiện rất nhiều hình ảnh, đều là khoảng thời gian trung học.

Hạ Thành An đang đè trên người cậu vẫn không động đậy gì, Nhạc Minh Tâm chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập, mà hơi thở đó gần sát phả trên khuôn mặt cậu. Cậu sốt ruột, đầu ngón chân ở trong giầy cũng gắt gao co rút, cậu nhất thời rời khỏi môi dưới của Hạ Thành An đã bị mình liếm ướt sũng, cậu nhắm chặt mắt, giọng khàn khàn.

“Hôn một chút không được sao,” Nhạc Minh Tâm giống như đứa trẻ muốn được ăn kẹo lại có chút sợ hãi, “Hôn một chút đi …. A ….”

Lời còn chưa dứt, Hạ Thành An liền hôn xuống, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc trên ghế sofa. Tay Hạ Thành An giữ lấy sau đầu của Nhạc Minh Tâm, ngón tay đan vào mái tóc mềm mại của cậu, hai người nghiêng đầu hôn môi, lưỡi giao nhau. Hạ Thành An như là quyết tâm, đầu lưỡi chen vào trong miệng Nhạc Minh Tâm, dây dưa đầu lưỡi cậu, liếm hàm răng của cậu, cuối cùng còn trêu đùa mà câu lấy hàm trên, khiến cho Nhạc Minh Tâm muốn kêu lại kêu không được, chân hung hăng mà co lên, nửa người dưới đã hơi cương, tay ở trên eo lưng Hạ Thành An chộp tới chộp tới.

Khí trời lạnh, hai người đều không cởi quần áo, Nhạc Minh Tâm nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, quần cởi ra một nửa, lộ ra cái mông rắn chắc, eo nhỏ còn có một cái bớt nhợt nhạt. Mông bị lạnh, mặc dù cơn say chưa tán nhưng Nhạc Minh Tâm cũng cảm thấy mất thể diện, mặt chôn bên trong cánh tay, ngay cả gáy đều hồng, phía trước càng cương đến khó chịu, cọ trên phần lông xù của ghế sa lon, cực kì khó nhịn.

Hạ Thành An lấy tuýp kem bôi tay mà Nhạc Minh Tâm tiện đặt trên mặt bàn, lấy ra một lượng lớn, bôi ở phía sau. Đột nhiên xuất hiện cảm giác mát mẻ khiến tiếng rên rỉ của Nhạc Minh Tâm nghẹn ở trong cổ họng, một chân cậu để trần, buông xuống khỏi ghế sofa, chống trên mặt đất, giày đã cởi, chỉ còn lại tất, da thịt màu lúa mạch nhìn qua khỏe mạnh lại sắc tình.

Mặt sau Nhạc Minh Tâm rất chặt, chặt đến mức cả người Hạ Thành An khô nóng. Hắn cắn chặt hàm răng, động tác có chút thô lỗ, ngón tay thon dài ở bên trong khuấy đảo hai lần liền lật người Nhạc Minh Tâm lại, để cậu nằm ngửa, chân trần co lại, lộ ra tinh khí đã dựng thẳng đứng, quy đầu chảy ra chút dịch, bên trong huyệt còn ngậm lấy hai ngón tay, cánh tay nhỏ che mất khuôn mặt, chỉ nhìn thấy miệng khẽ mở ra thở dốc.

Hạ Thành An cởi quần, lộ ra phần lông rậm và dương vật đã cương cứng. Không có chuẩn bị bao cao su, không thể đâm vào, cả người hắn nằm ở trên người Nhạc Minh Tâm, một tay vẫn cứ bên trong cửa huyệt mềm mại ra vào, một cái tay khác thuận luồn vào quần áo sờ eo Nhạc Minh Tâm. Nhạc Minh Tâm rèn luyện nên có cơ ngực, lấy tay vuốt ve, chạm đến phần eo, từng chút từng chút đụng đến dương v*t cùng bao tinh hoàn của Nhạc Minh Tâm

Hậu huyết của cậu bị hắn làm cho ướt đẫm, lực đâm vào lại lớn, nắm lấy bàn tay trên ngực giống như đang nắm giữ lấy trái tim.

“Nhẹ, nhẹ một chút…” Nhạc Minh Tâm bị khoái cảm úp xuống mình đến mức khó chịu, khàn giọng cầu xin.

Hạ Thành An cũng bị hành hạ đến khó chịu, giống như có rất nhiều loại tình cảm ở trong lồng ngực hắn mà tả xung hữu đột. Hắn liếm cắn hầu kết Nhạc Minh Tâm, bốn ngón đi vào, ép đến điểm mẫn cảm, dừng sức mà ra vào, cơ bụng căng cứng, dùng quy đầu khổng lồ cọ xát đến điểm G của Nhạc Minh Tâm.

Nhạc Minh Tâm bị hắn làm cho cả người run rẩy, cuối cùng co chân lại, dùng một chân còn đeo tất trắng chạm vào eo Hạ Thành An, rên rỉ khóc đến bắn ra, bụng dưới hai người là một mảng hỗn loạn, hậu huyệt đang còn co rút, ngậm lấy ngón tay Hạ Thành An.

Hạ Thành An đem ngón tay rút ra, liền lấy tinh dịch sền sệt mà Nhạc Minh Tâm bắn ra bôi lên dương v*t của mình, bôi qua quýt. Cánh tay dùng sức đến mức tĩnh mạch đều hiện ra, hắn cắn một cái thật mạnh để lại cả dấu răng trên gáy Nhạc Minh Tâm, cuối cùng toàn bộ bắn ở trên ngườiNhạc Minh Tâm vẫn còn đang xụi lơ, thậm chí bắn cả lên áo lông màu đen, vết tích tinh dịch màu trắng đặc biệt dễ thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện