Từ Chấn rốt cục dừng lại bước chân đưa tay không biết cầm cái gì, lúc sau một ngọn đèn dầu yếu ớt chậm rãi sáng lên thì ra bọn họ đi tới cuối sơn động, bốn phía khô ráo thoáng lạnh chỉ có nham thạch.

“Ngồi xuống.” Hắn kéo nàng ngồi lên tảng đá lớn.

Vũ Lâm tò mò nhìn xung quanh chung quanh, không hiểu đêm nay hắn muốn nàng làm gì.

Từ Chấn cầm tay nàng, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt nàng rồi nói:“Nghe đây hiện tại ta phải đi làm một chuyện quan trọng, nàng ở tại nơi này chờ ta, ta sẽ tới đón nàng.”

“Ngài...... muốn ta một mình ở chổ này?” Vũ Lâm hoài nghi có phải mình nghe lộn không .

“Đúng vậy, nhưng nàng phải nhớ kỹ vô luận thế nào nàng cũng không được khóc, một giọt nước mắt cũng không thể rơi, nếu không ta sẽ không vào được động, nàng cũng sẽ vĩnh viễn ở tại nơi đây .”

Lúc nói đến đây vẻ mặt Từ Chấn tương đối nghiêm túc, còn mặt Vũ Lâm lập tức trắng xanh.

“Ngài nói thật dễ dàng, ta...... Ta hiện tại đang muốn khóc!” Nàng sợ hãi nói, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Bởi vì nàng từ nhỏ đã nằm mơ thấy sơn động tối đen, đặc biệt là bóng tối ở đó làm cô cảm giác như ma quỷ, nếu không có hắn trong mộng làm bạn nàng nhất định sẽ chịu không nổi .

Hiện tại đột nhiên bắt nàng một mình ở chỗ này lại không biết hắn khi nào trở về, còn không cho nàng khóc nếu không thì vĩnh viễn không có cơ hội nhìn mặt trời...... bảo nàng làm sao chịu được? “Chẳng lẽ nàng không tin ta?” Từ Chấn cau mày, lửa giận trong lòng đang dâng lên.

“Nhưng ta...... ta sợ a!” Nàng ngay cả sợ cũng không được sao?

“Ta nói đến đón nàng thì nhất định sẽ đến, nàng chỉ cần tin tưởng chuyện này là đủ!” Hắn cao giọng rống giận không vui nàng không tin hắn.

“Ngài thật sự...... Thật sự để ta một mình ở nơi này?” Nàng cắn chặt môi dưới hỏi.

Vũ Lâm bắt lấy ống tay áo hắn không muốn hắn rời đi, tuy rằng hắn luôn hung dữ với nàng nhưng tại xà quốc xa lạ người nàng có thể ỷ lại cũng chỉ có hắn!

Từ Chấn kéo ra tay nàng, ánh mắt hờ hững, “Nếu nàng không tin ta, vậy nàng cứ khóc đi! Sẽ không có ai đến quản nàng.”

Vũ Lâm ủy khuất rũ xuống cánh tay, hiểu được hắn nói thật, vì thế nàng chỉ có thể cắn môi dưới cố gắng không cho bản thân nghẹn ngào ra tiếng.

Thấy nàng mềm mại đáng thương như thế, hắn nén không được đưa tay ra sờ hai má của nàng, hứa hẹn thêm lần nữa :“Ta sẽ tới đón nàng.”

Sau đó hắn liền xoay người rời đi, dáng người cao lớn nhanh biến mất trong bóng tối.

Vũ Lâm nhìn hắn bóng lưng của hắn, không chỉ một lần gọi hắn quay trở lại, nhưng nàng ít nhiều biết tính tình hắn cứng rắn, biết hắn không bởi vậy mà mềm lòng .

Hiện giờ nàng có thể làm gì? Nàng nhìn vách tường trống rỗng ngồi xuống trên tảng đá lớn, ngọn đèn lúc sáng lúc tối cùng với có tiểu kim xà làm bạn, nàng bắt đầu cố gắng chờ đợi.

…………

Vũ Lâm sải bước qua lại trong hang động nàng đã sớm mất đi phân biệt thời gian, trong sơn động mọi việc giống như bị ngừng lại, chỉ có vô hạn tĩnh lặng vây quanh nàng.

Đèn dầu không biết đã cạn từ bao giờ, hiện tại bốn phía hoàn toàn tối đen, nàng chỉ có thể bằng cảm giác những tiếng động gió thổi chung quanh mình.

Tiểu kim xà chậm rãi quấn trên cổ nàng để cho nàng có chút an ủi.

Không có tiếng động là tra tấn thống khổ nhất, nàng chỉ có thể nghe được tim đập cùng hô hấp của mình, ở bên trong yên tĩnh đặc biệt ngột ngạt giống như thế giới này đã bị hủy diệt, chỉ còn một mình nàng ở trong không gian.

Duy nhất có thể khiến cô duy trì chính là câu nói Từ Chấn trước khi đi -- ta sẽ tới đón nàng.

Nàng chỉ có thể tin tưởng hắn, mặc kệ bất lực thế nào, sợ hãi thế nào, nàng nhất định phải tin tưởng hắn!

Khi một trận tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, Vũ Lâm lập tức ngẩng đầu, tuy rằng cái gì cũng nhìn không thấy, nàng lại cảm giác được có người đến gần nàng.

“Là..... là ai?” nàng run rẩy hỏi.

“Ta tới đón nàng.”

Giọng Từ Chấn vừa mới vang lên, Vũ Lâm liền nhanh chóng chạy về hướng phát ra giọng nói, mặc kệ có ngã hay không cũng không biết có đúng hướng hay không, trong lòng chỉ muốn nhanh nhào vào lòng hắn.

Từ Chấn vững vàng tiếp được thân thể mềm mại của nàng, cảm giác được hai tay nàng lạnh như băng, toàn thân phát run xem ra bị dọa không ít, bàn tay to vung lên ngọn đèn kia lại sáng lên để cho bọn họ thấy khuôn mặt đối phương.

“Ta nói rồi ta sẽ trở về, nàng không tin sao?” Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hỏi.

Cảm nhận được ấm áp từ người hắn nàng kích động vạn phần, nước mắt doanh tròng, “Ta tin tưởng ngài, cho nên vẫn chịu đựng không khóc, hiện tại...... hiện tại ta có thể khóc chưa?”

Hắn không có trả lời chỉ cúi đầu hôn lên nước mắt dính trên khóe mắt cô.

Vũ Lâm mở to hai mắt, càng nhiều giọt nước mắt nóng bỏng theo đó rơi xuống, mà Từ Chấn giống như tuyệt không để ý, dùng dịu dàng khó được hôn khô nước mắt.

“Đừng khóc, ta ở đây sẽ không có việc gì.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, nàng nhu nhược bất lực dựa vào hắn để hắn yêu thích không thôi, hắn chưa bao giờ biết được người khác lệ thuộc vào cũng là một loại hạnh phúc.

Vũ Lâm rúc vào trong ngực hắn, cảm thấy vô cùng an tâm ấm áp, giờ phút này nàng không muốn rời đi nơi ấm áp của hắn.

Đến khi cô bình tĩnh lại hắn mới buông lỏng cô ra một chút, “Đừng khóc?”

Nhìn ánh mắt sâu lắng của hắn, nàng trở nên ngượng ngùng trầm mặc lắc đầu.

Trong mắt hắn phản phất có thêm thứ gì, hơn nữa nói câu làm cho nàng buồn bực , “Đêm nay còn chưa chấm dứt.”

Còn chưa chấm dứt? Chẳng lẽ còn nan đề khác nữa? Vũ Lâm đang muốn mở miệng hỏi lại cảm giác đầu ngón tay của hắn chạm vào giữa lông mày nàng, cả người nàng mền nhũn ngã xuống, toàn thân thoáng chốc mất đi sức, chỉ có thể mặc hắn dùng hai tay ôm người nàng.

“Chuyện gì?” Vũ Lâm hiểu đây là loại ma lực, cũng không hiểu hắn tại sao làm vậy với mình?

“Nàng phải quen thêm một chuyện.” Hắn cởi bỏ áo choàng trải trên mặt đất, đem nàng đặt nằm lên áo choàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện