Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Đôi đồng tử của Đường Ngữ dãn ra, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận rất rõ tim mình đang đập rất dữ dội.

Trong mắt cậu chỉ còn lại Băng Mật, không nghe được, cũng không nhìn thấy được cảnh vật xung quanh nữa.

【 Chết rồi, tim tao đập nhanh quá.

】 Đường Ngữ nói với 520.

【 Đừng hoảng hốt, là cảm giác rung động đó.】
Đường Ngữ chỉ cảm thấy đôi mắt Băng Mật là một lốc xoáy cuốn cậu vào trong, khiến cậu không cách nào thoát ra.

Sự xúc động thôi thúc cậu hôn lên đó giống như mãnh thú va chạm lộn xộn trong lòng cậu; cậu cần phải ngăn chặn nó, nên cậu nghiêng mặt négg tránh ánh mắt của Băng Mật.

Trong đầu Băng Mật vẫn vang vọng một câu: tôi cố tình đó, tôi cố tình đó...!
"Chúc mừng Tom của chúng ta chiến thắng," giọng người chủ trì vang lên, "giành được một phần quà tặng tinh xảo của tiệm chúng tôi."
Chị nhân viên cầm một cái hộp đưa cho Băng Mật, đánh vỡ bầu không khí khó diễn tả* vừa rồi.

*难以言说 (nan dĩ ngôn thuyết): khó lòng giải thích, khó nói.

Băng Mật nhận cái hộp, tiếng vỗ tay của khách khứa dưới sân khấu vang lên, còn có cả học sinh trong lớp la hét kêu mở ra xem.

Bây giờ hắn không muốn mở ra xem, gật đầu cảm ơn xong, hắn kéo Đường Ngữ vẫn đang ngẩn ngơ xuống.

Sau khi xuống khỏi sân khấu, các bạn học lớp Bảy sôi nổi vây lại chật như nêm cối, ngăn cách những người muốn xin số điện thoại Băng Mật ở ngoài.

"Con giai, mày là đồ ngu!" Nòng Nọc quát Đường Ngữ đang đờ ra, nhưng Đường Ngữ vẫn hồn vía lên mây, cơ bản là không nghe thấy.

Mọi người vây quanh hai người ra khỏi quán ăn.

Gió lạnh ở ngoài lập tức thổi bay nhiệt tình của mọi người, khiến họ rụt cổ giậm chân.

Tiết Oánh Oánh: "Băng thần, cậu mau mở ra xem đi, ngoài này lạnh chết mất."
"Không thì để tôi mở giúp cậu?" Bùi Cẩn xoa tay.

Băng Mật nhìn cái hộp to đang cầm trong tay: "Chẳng có gì hay đâu."
"Đừng mà, không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ thì tôi sẽ chết đó!" Một bạn học than thở.

Nòng Nọc lại thể hiện bản thân: "Muốn biết trong đó có gì thì tụi bây tự lên sân khấu biểu diễn đi."
"Xì ~"
Băng Mật lắc đầu rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là đúng 10 giờ tối.

Hắn đến ven đường gọi taxi cho các bạn về, nói khi về đến nơi thì báo một tiếng bình an vào trong nhóm.

Hôm nay mọi người cũng chơi mệt rồi, cười đau cả bụng, ra khỏi cửa thì lại cực kì lạnh, nên cũng không nói nhiều, nhao nhao ngồi vào xe vẫy tay tạm biệt.


Tiễn xong xuôi rồi Băng Mật mới phát hiện vẫn còn sót lại một người.

Hắn nhìn Đường Ngữ cúi đầu dựa vào đèn đường, ánh sáng hắt xuống đỉnh đầu cậu, đôi mắt cậu chìm trong bóng tối, khiến hắn không thể nhìn rõ ánh mắt.

"Có mệt không, tôi đưa cậu về?" Tay Băng Mật bây giờ hơi lạnh, đút vào túi của áo khoác nỉ, túi nhét vừa khít hộp quà.

Hắn chầm chậm đến gần Đường Ngữ đang im lặng.

Đường Ngữ: "..." Vẫn lặng im như người gỗ.

Gió đêm thổi vù vù, lạnh tới nỗi co ro.

Đường Ngữ nhìn giày Băng Mật tiến vào tầm mắt của mình rồi đứng im, sau đó kéo mũ áo hoodie đội lên đầu mình để chặn gió lạnh.

Cậu chậm chạp ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt, đối diện với ánh mắt của Băng Mật.

Băng Mật khẽ thở ra một hơi, từ tốn nói: "Ở ngoài lạnh lắm, tôi đưa cậu về nhé?"
"Có ngọt không?"
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Băng Mật: "..." Hắn không biết Đường Ngữ đang hỏi cái gì có ngọt không.

Hắn nhìn từ đôi mắt xuống đến bờ môi cậu, nếu đang nói đến chỗ này, vậy thì...!
"Hỏi cậu đó." Đường Ngữ nói.

"Ngọt."
"Cậu có bệnh à?" Đường Ngữ nhíu mày.

"..."
"Rõ là ghét ăn ngọt lại cứ một hai phải ăn hộ tôi, tôi đâu có nói là không ăn được hết đâu.

Bây giờ cậu buồn nôn lắm đúng không?"
Hóa ra là hỏi kem bơ có ngọt không, hắn còn tưởng rằng...!
"Không buồn nôn." Băng Mật thấy gió lạnh thổi vào cổ áo hắn.

"Bây giờ tôi buồn nôn." Tôi thích ăn đồ ngọt như vậy còn buồn nôn, tôi không tin cậu không buồn nôn.

"Vậy cậu nôn đi." Băng Mật dẫn cậu đến chỗ thùng rác cạnh bờ tường, rồi lấy trong túi ra một tờ khăn giấy, chuẩn bị đưa cho Đường Ngữ bất cứ lúc nào.

Đường Ngữ nhìn khăn giấy trong tay Băng Mật, rầu rĩ nói: "Cậu vỗ lưng giúp tôi một chút được không?"
Tay lấy giấy của Băng Mật dừng lại, hai giây sau "ừ" một tiếng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Ngữ.

Tay hắn chạm vào lưng Đường Ngữ.

Tấm lưng của thiếu niên rất mảnh khảnh, cũng không mặc dày, hẳn là rất lạnh nhỉ?
Băng Mật vỗ gần hai phút nhưng Đường Ngữ vẫn đứng đó không nôn, hắn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cậu mà không nói gì.


Đường Ngữ đối diện với ánh mắt Băng Mật, dù ánh đèn xung quanh có rực rỡ cỡ nào, xe cộ xung quanh có ầm ĩ bao nhiêu, hay người đi đường xung quanh có đông đúc như thế nào, thì cậu vẫn nhìn Băng Mật không rời mắt.

"Vừa nãy cậu rõ ràng có thể đánh tôi, vậy tại sao lại xoa đầu tôi? Cậu biết không, thật ra tôi rất ghét người khác xoa đầu tôi."
"Vậy sau này tôi sẽ không xoa nữa." Băng Mật thu lại cái tay đang vỗ lưng cậu.

"Tôi vẫn chưa nói xong mà, ngoại trừ cậu ra." Đôi mắt Đường Ngữ trong trẻo.

Băng Mật: "..." Hắn nghiêng mặt tránh đôi mắt khiến hắn hoảng hốt đó.

"Băng Mật..." Giọng Đường Ngữ không cứng rắn như vừa nãy nữa mà trở nên rất mềm mại, "Tôi lại không buồn nôn nữa rồi."
"Vậy về nhà thôi." Hai tay Băng Mật đút túi, xoay người đi luôn.

Đường Ngữ giữ chặt tay áo Băng Mật, hắn cúi xuống nhìn cái tay kia, không hiểu tại sao đêm nay Đường Ngữ lại trở nên tinh ranh thế này,
"Tại sao cậu lại tốt với tôi vậy?"
"Tôi..."
"Từ từ đã, tôi không muốn nghe cậu nói bởi vì chúng ta là bạn cùng bàn đâu."
Im lặng ba giây, Băng Mật quay lại nói: "Bởi vì...!chúng ta là bạn."
Bạn...?
Đường Ngữ buông tay ra, cười miễn cưỡng: "Chúng ta từ bạn cùng bàn trở thành bạn bè, vui quá đi mất." Không vui tí nào, lại còn hơi thất vọng, bởi vì đáp án cậu muốn không phải cái này.

Băng Mật cười không nổi, chẳng thấy vui chút nào.

Đường Ngữ sờ cái đầu đang đội mũ một cái, rụt cổ: "Hơi lạnh, bạn ơi, cậu có thể ôm tôi một cái được không?"
222:【 Thân ái...】
【 Im đi, tôi biết rồi.

】Băng Mật cắt lời 222.

Băng Mật dang tay im lặng nhìn Đường Ngữ.

Ngay sau đó, Đường Ngữ cười một cái rồi ôm chầm lấy.

Áo khoác Băng Mật mở rộng, hai tay Đường Ngữ vói vào trong áo khoác, ôm lấy eo Băng Mật.

Trong đó quá ấm áp, sưởi ấm cả đôi tay bị gió thổi lạnh của cậu.

Đường Ngữ thoải mái đến nỗi cậu nhịn không nổi mà dùng đầu cọ cọ, cọ đến mức mặt và cổ Băng Mật ngứa hết cả lên.

Khoảng cách gần như vậy khiến Đường Ngữ lại ngửi được mùi hương trên người Băng Mật, mùi bột giặt thoang thoảng đó, và cả...!mùi hương của chính Băng Mật.

Mũi Đường Ngữ để sát vào cổ đối phương, nhờ sự che chắn của mũ mà cậu có thể ngửi không biết chán.

Cậu rất thích mùi hương này, nó khiến cậu vừa an tâm vừa thoải mái, cậu không nỡ rời đi.

Nếu như...!mỗi ngày đều được ôm người này một cái thì tốt quá.


Nhưng vậy thì Băng Mật chắc chắn sẽ thấy đầu óc cậu không bình thường, thôi, tùy tiện một chút chắc không sao, Băng Mật sẽ không tức giận đâu.

"Đường Ngữ..." Phần da cổ Băng Mật có thể cảm nhận được rất rõ hơi ấm phả ra từ mũi Đường Ngữ.

"Cậu bắt được tôi rồi, tôi chạy không thoát được." Đường Ngữ tinh nghịch nói.

Ánh mắt Băng Mật trở nên sâu thẳm: "Cho nên cậu vẫn cố tình?"
Hắn thấy rõ người trong lòng mình cứng đờ, ngay cả hơi ấm phả trên cổ cũng biến mất vài giây.

Ngay sau đó, người trong lòng cười lên, cả cơ thể cũng hơi run.

Đường Ngữ: "Ha ha, tôi giỡn với cậu đó."
Băng Mật cũng cười, trong tim ngứa ngáy nhưng không cách nào gãi được, cảm giác kỳ diệu ngày một tăng thêm, thậm chí hắn còn muốn xoa nhóc con nghịch ngợm này một chút.

Chỉ cần nghĩ vậy thôi là Băng Mật đã cảm thấy nhịp thở loạn lên, thậm chí...!nhịp tim cũng loạn theo.

Nhanh thật nhanh.

Đường Ngữ cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh, như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng mình rồi.

Ngay lúc phải rời khỏi cái ôm này, thì vai cậu bị Băng Mật đè lại.

Đường Ngữ bị đẩy ra có hơi tủi thân.

"Khụ, đêm nay...!cậu uống rượu có phải không?"
Đường Ngữ: "..." Thì ra là hắn tưởng cậu uống rượu nên mới tùy hứng như vậy, cậu cũng nói dối luôn, "Có uống một ít."
Như vậy mới bình thường nhỉ?
Chỉ là sau khi cậu nói xong, ánh mắt Băng Mật càng tối hơn.

Hắn nhìn Đường Ngữ tìm tòi nghiên cứu sâu xa, như thể muốn nhìn ra một đóa hoa.

Hắn vẫn luôn ngồi cạnh Đường Ngữ, khóe mắt không hề rời khỏi cậu, cho nên cậu có uống rượu không hắn còn không biết sao?
Hắn hỏi câu đó chỉ vì muốn bớt xấu hổ thôi, không ngờ Đường Ngữ lại nói dối.

Gió lạnh bên ngoài vẫn thổi không ngừng, Băng Mật nhìn thật sâu vào mắt Đường Ngữ.

Hắn lo cậu bị cảm nên cũng không thăm dò nữa, lặng lẽ kéo tay Đường Ngữ đến bên đường, gọi một chiếc taxi lại, sau khi nhét người vào trong thì cũng chui vào.

Cửa xe đóng lại, chặn gió lạnh ở ngoài.

Ở trong xe, Đường Ngữ vì lời nói dối vừa rồi mà giả say, nằm dựa trên lưng ghế, lảo đảo xiêu vẹo không ra hình dạng, thấy Băng Mật không nói gì còn tưởng mình diễn rất giống.

Chú tài xế còn hơi căng thẳng: "Này cậu đẹp trai ơi, cậu canh bạn cậu đi, đừng để cậu ta nôn trong xe tôi."
"Cháu sẽ không nôn đâu." Đường Ngữ nhanh chóng trả lời.

Băng Mật cười cười không nói gì.

Rất nhanh đã đến nơi, Băng Mật tiễn người đến cổng tiểu khu, sau khi thấy Đường Ngữ đi vào mới rời đi.

Lúc về tới nhà cũng đã 11 giờ rưỡi, Băng Mật thay giày xong thì chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, quỳ gối trước bồn cầu nôn ra, nôn đến nỗi dạ dày co thắt khó chịu, đến khi nôn toàn bộ kem bơ ra mới thôi.

"Ào ——" Nước trong bồn xối lên tay Băng Mật, hắn súc miệng xong lại ngẩng đầu, nhìn thấy bản thân mình trong gương.


Thật nhếch nhác làm sao, hốc mắt cũng đỏ cả lên.

Băng Mật tự giễu cười.

Rõ ràng không thích ăn kem bơ, còn cố ép mình ăn, thậm chí còn ép mình không được nôn.

Mày có bệnh à?
Khi đó hắn nên trả lời hắn có bệnh.

Bệnh còn không nhẹ.

Lại một tuần mới bắt đầu.

Thi tháng và thi giữa kỳ hợp làm một, Đường Ngữ và Băng Mật thi ở hai phòng khác nhau, chỉ cách nhau một lớp học.

Chỗ ngồi Đường Ngữ là vị trí đầu tiên, ở ngay dưới mắt giáo viên, đương nhiên là cậu cũng không muốn chép bài ai.

Nhưng mà trong phòng không có Băng Mật, cậu cảm thấy không an toàn, tùy tiện nhìn quanh chỉ thấy đa số là học sinh lớp khác.

Quan trọng là, cậu còn thấy cả hoa khôi lớp 5 Nguyễn Lị.

Nhưng vẫn may là Nguyễn Lị không thi cùng phòng với Băng Mật, bằng không Nguyễn Lị làm trò gì cậu cũng không biết.

Đường Ngữ vậy mà thấy đề thi giữa kỳ môn Toán lần này không khó lắm, cậu phát hiện rất nhiều câu rất giống đề Băng Mật từng giao, hơn nữa Băng Mật còn bắt cậu học thuộc công thức và cách sử dụng.

Nên khi đọc đề, mấy câu hỏi đó hình như không khó giải như cậu nghĩ.

Tức thì, lòng tự tin của cậu bùng nổ, đáy lòng sục sôi phơi phới, chỉ thiếu điều chạy đến trước mặt Băng Mật cúng bái đại thần ngay lập tức.

Ngày thứ ba sau kì thi, cậu còn cảm thấy lần này tổng điểm mình có khi còn đột phá ngưỡng 550 điểm.

Đến khi có điểm sẽ chói mù luôn con mắt chó 24k nhôm hợp kim của Nòng Nọc.

Vào thứ sáu, thành tích thi giữa kỳ long trọng chào sân trong sự thấp thỏm của mọi người.

- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngữ bé nhỏ: Bạn ơi, ôm một cái.

Hotboy trường: Hử?
Đường Ngữ bé nhỏ: Bạn trai ơi, ôm một cái.

Tiểu Ngân Hà: Nếu các bạn thích thì nhớ lưu trữ nhé, bắn timmm~
- --
*Khoai tây xàm xí: Tui rức hâm mộ Đừn Ngữ, tui cũng mún có người giúp tui học toán như dị, nếu có thì tui đã hong tạch toán ròi huhu.

Cuộc đời mình khum chỉ ăn bánh gato đến mặp thành heo, mà còn rức đau khổ nữa.

Hoàng Thượng: Đường Ngữ mất hết liêm sỉ rồi trời ơiiiii, đòi ôm, còn muốn ôm mỗi ngày.

Buồn cười nhất là đoạn cùng phòng thi với Nguyễn Lị, như kiểu sợ bị giựt bồ á chờiiiii
21/06/2020
Hết chương 33.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện