"Hả?" Trên đỉnh đầu Đường Ngữ mọc ba dấu chấm hỏi, cậu chớp mắt, "Nhưng mà vừa nãy tôi đưa mẹ ra ngoài, mẹ khen cậu một câu đó."
"Khen cái gì?" Băng Mật nhìn vào mắt cậu.
"Nếu mẹ mà có đứa con giỏi giang như Tiểu Mật thì tốt quá."
Đây là nguyên văn lời mẹ nói, Đường Ngữ chỉ thuật lại, nhưng lại có thể khiến đôi lông mày đang nhíu chặt của Băng Mật thả lỏng một chút.
Ánh mắt hai người giao nhau, như thể có một sự hiểu ngầm khiến họ nhìn nhau cười.
Lúc Đường Ngữ tan học về đến nhà, vừa vào cửa cậu đã thấy dưới sàn có vài hộp đựng đồ ăn, tất cả đều chung một thương hiệu, thậm chí còn có đồ bổ linh tinh các thứ.
Tức khắc, Đường Ngữ giận dỗi, cậu thay giày xong thì hỏi Lý Dư Phân đang ngồi trên sô pha xem TV: "Mẹ ơi, sao mẹ lại nhận đồ của bố Băng Mật?"
"Con nói mấy thứ trên sàn đó hả?" Lý Dư Phân đứng dậy, "Vốn dĩ mẹ cũng không nhận, nhưng vừa mới về đến nhà đã có người đưa mấy hòm đồ tới, nói là chủ tịch Băng tặng cho bạn cùng bàn của con trai.

Mẹ không từ chối được nên đành phải nhận."
Đường Ngữ: "..." Giời ạ, có ý gì đây?
Buổi sáng thì nói mình trông không được thông minh, buổi chiều thì lại tặng mấy hộp đồ ăn to đùng, thế này có phải là đang nhắc khéo mình cách xa con trai ông ấy ra, với cả ăn nhiều đồ bổ vào cho bổ não không nhỉ?
Việc này làm cậu nhớ tới cốt truyện máu chó của phim truyền hình —— "Cho cô một triệu, rời khỏi con trai tôi!"
*1 triệu NDT = hơn 3 tỉ rưỡi VND.
Có cùng một ý nghĩa hả?
Lý Dư Phân thấy mặt Đường Ngữ nhăn thành một cục, cười ha ha: "Bé Đường con lại nghĩ lung tung gì đấy, chú Băng thích con nên mới tặng con đó, cũng muốn xin lỗi vì ban sáng nói sai."
"Ơ?" Mặt mũi Đường Ngữ dúm dó, thế giới của người trưởng thành cậu không hiểu, sao tự nhiên lại thích rồi, chẳng hiểu nổi.
Nhưng mà chuyện kinh ngạc vẫn còn ở đằng sau.
Lý Dư Phân bâng quơ nói: "Nhận quà của người ta thì không thể không đáp lễ, nên mẹ đã tặng quà cho chú ấy, không ai nợ ai."
"Mẹ tặng lại cái gì ạ?" Đường Ngữ yếu ớt hỏi.
"Còn nhìn đi." Lý Dư Phân chỉ cái kệ để đồ trang trí trong phòng khách.
Đường Ngữ nhìn theo, thấy hộp sơ cứu vốn ở đó đã chẳng còn nữa!
OMG!
Đường Ngữ sững sờ, miệng há to đến nỗi nhét vừa quả trứng.
"Mẫu hậu, nhi thần xong phim rồi," Đường Ngữ héo như cọng cỏ bị tàn phá, "Người ta tặng đồ bổ, mẹ tặng thuốc..."

"Thuốc thì làm sao?" Lý Dư Phân thấy chẳng sao cả, nói rất nghiêm túc, "Tặng hộp sơ cứu của nhà chúng ta là hợp nhất rồi, trong đó cái gì cũng là bố con chuẩn bị cẩn thận, với cả cái hộp đó lớn như vậy mà.

Về mặt giá trị, hòm thuốc đó không rẻ đâu."
"Nhưng mà..."
"Bé Đường, vừa nãy chú Băng còn gọi điện tới nói là rất thực dụng mà." Lý Dư Phân bổ sung.
Tuy nói như vậy, nhưng Đường Ngữ vẫn không hiểu, cái này có lẽ là cách biệt tuổi tác, chẳng biết Băng Mật nghĩ thế nào.
Đường Ngữ đỡ trán: "Con vẫn thấy phải trả lại đống đồ bổ này mới được."
Lý Dư Phân gật đầu khen: "Con trai mẹ hiểu chuyện, nhưng cũng đừng mang hộp thuốc về nữa, chắc là nó hữu dụng với Tiểu Mật đấy."
"Cậu ấy cũng đâu có bị bệnh."
"Nhưng bố cậu ấy thấy cậu ấy cần."
Được thôi...
Vì thế, Đường Ngữ bắt xe mang mấy hòm đồ lớn đến nhà Băng Mật, may mà lần trước lúc gửi thư cho nhau có trao đổi địa chỉ.
Khu biệt thự này đúng là rất gần nhà cậu, ngồi xe chưa được mười lăm phút đã đến.

Bác tài xế giúp cậu lấy mấy hộp quà xuống.
"Anh bạn nhỏ, cháu đi tặng quà hả?"
"Trả quà ạ."
Đường Ngữ vừa ôm vừa xách mấy hộp quà đi vào, gần như che khuất nửa người trên của cậu, chỉ còn lại đôi chân thon dài đi đi, nhìn từ xa không khác gì transformer.
Chú bảo vệ cảnh cổng ngăn vật thể không xác định này lại, hỏi xem cậu đang làm gì.

Đường Ngữ cười hi hi định giải thích, nhưng ông chú thấy cậu mặc đồng phục trường Phục Cao, lại còn cười ngốc nghếch, vừa nhìn đã biết chẳng phải người xấu nên cũng lười hỏi nhiều, xua tay: "Đi vào đi vào."
Băng Mật vừa về đến nhà, sau khi bỏ cặp sách xuống, hắn lập tức nhìn thấy trên bàn trà có một hộp thuốc sơ cứu.

Hiển nhiên hộp thuốc này không phải mới mua, bởi vì các góc của nó đã mòn rồi.
Hắn nhíu mày, đang định mở ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Ai vậy?
Đường Ngữ thấy cửa mở, lập tức bước vào, thả hết đồng đồ trên tay xuống, đứng dậy thở ra một hơi thật dài.

Trán cậu chảy đầy mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng, khiến gương mặt vốn trắng nõn trở nên hồng hào, trông non đến nỗi có thể nhéo ra nước, tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Băng Mật nhìn gương mặt cậu nhiều hơn mấy giây, sau đó mới cúi đầu nhìn mấy thứ kia.
"..." Băng Mật thật sự cạn lời.
"Có ý gì?" Băng Mật hỏi cậu.
Đường Ngữ thở gấp đủ rồi mới nói: "Trả cho cậu."
"Bố tôi đưa à?"
"Đúng vậy."
Băng Mật không hỏi tại sao, chỉ đi đến chỗ bàn trà, chỉ vào hòm thuốc trên bàn: "Cái này là nhà cậu đưa đúng không?"
"...Đúng."
Băng Mật không nói gì, chỉ cầm cái hộp đưa cho Đường Ngữ, mặt không biểu cảm: "Vậy cậu mang về đi."
"Không được, bố cậu nói cậu cần." Đường Ngữ giấu tay sau lưng không nhận.
"Đó là bố tôi thấy thế, không phải tôi thấy." Băng Mật lại bước hai bước về phía cậu, dồn cậu ra chỗ hành lang cửa.
Đường Ngữ vẫn giấu tay sau lưng, lắc đầu: "Mẹ tôi nói, thuốc này là thuốc tốt nhất, tặng rồi thì đừng mang về."
Băng Mật: "......"
Hắn nhìn Đường Ngữ, Đường Ngữ nhìn hắn, hai người cách nhau một cái hòm thuốc, hình ảnh này hắn thấy thật ngốc, giống như là —— "Cậu bị bệnh à?" Cậu có thuốc không?" "Cậu muốn uống bao nhiêu?" "Cậu có bao nhiêu?"
Cuối cùng vẫn là Băng Mật nhượng bộ, hắn đặt lại hòm thuốc, quay đầu thấy Đường Ngữ vẫn đang ngơ ngác đứng ở lối vào bèn vẫy tay bảo cậu đến gần.
Đường Ngữ lập tức nở một nụ cười tươi sáng đáng yêu, vẫy đuôi đi tới.
Băng Mật thấy trán cậu đẫm mồ hôi: "Cậu đó," hắn lắc đầu, "gọi điện thoại cho tôi là tôi tới đón cậu được rồi, cần gì phải cố sức khiêng đến đây, mấy thứ này cũng chẳng quan trọng, không thích thì vứt đi là được."
Khiến bản thân mệt như vậy, thời tiết này dễ cảm lắm, lỡ mà bị cảm thì làm sao đây?
"Không phải không phải, không phải là không thích, mà là không dám nhận." Đường Ngữ vội vàng xua tay.
Băng Mật rút một tờ giấy đưa Đường Ngữ lau mồ hôi, sau đó hắn ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ ghế: "Ngồi chơi một lát đi, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng về."
"Thôi không cần đâu, ngại lắm." Đường Ngữ bỗng dưng khách sáo.

Băng Mật cười đi đến chỗ lúc nãy Đường Ngữ để quà, mở cái thùng ra lấy một hộp macaron ra, mở nắp đưa đến trước mặt Đường Ngữ, dụ dỗ: "Ngồi xuống ăn một chút rồi hẵng về?"
Bánh macaron trong hộp màu sắc tươi đẹp lại trông đáng yêu như vậy, móng vuốt nhỏ của Đường Ngữ không kiềm chế được nữa, cậu ngước nhìn Băng Mật, rồi cúi đầu cầm lấy một cái cắn một miếng.
Ừm ừm ừm...!siêu ngon luôn á!
Băng Mật mỉm cười, đúng là một tên nhóc tham ăn, chỉ một hộp bánh ngọt đã bị mua chuộc.

Hắn ấn vai Đường Ngữ để cậu ngồi xuống.
Sô pha trong nhà đã lâu không ngồi hai người, lòng Băng Mật ấm lên, như thể căn nhà to lớn lạnh lẽo này của mình có nhiệt độ.

Hắn nghiêng người dựa vào sô pha, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Đường Ngữ ăn.
Hắn thấy Đường Ngữ ăn hết cái này đến cái khác, cái miệng nhỏ nhai nhanh thật là nhanh, cái má phồng lên khiến Băng Mật nhìn ngứa tay muốn chọc một cái.
Cảm giác đó giống như nuôi một bé thú cưng trong nhà, còn bây giờ là đang cho bé thú cưng ăn.
Bỗng nhiên, Đường Ngữ quay đầu, đôi mắt to nhìn hắn, trong miệng nhét đầy đồ ăn nên nói không rõ: "Nhà cậu chỉ có mình cậu ở thôi hả?"
Băng Mật gật đầu.
"Vậy có cô giúp việc không?" Đường Ngữ tới căn nhà lớn này cả buổi rồi mà trừ Băng Mật ra chẳng thấy một ai.

Hơn nữa, căn nhà lớn như vậy mà không bày biện gì nhiều, sạch sẽ đến nỗi có thể chạy trốn bất kì lúc nào.
"Không có." Băng Mật.
"Ơ?" Đường Ngữ nuốt một miếng bánh, "Vậy bình thường việc ăn cơm, giặt quần áo, việc nhà các thứ thì cậu làm thế nào?"
"Có lúc thì thuê người làm theo giờ, có lúc thì tự làm." phần lớn là hắn tự làm, trước đây có thuê giúp việc dài hạn, nhưng dần dần hắn không thích người ngoài bước vào lãnh địa của mình, nên không thuê nữa.
Đường Ngữ có vẻ rất ngạc nhiên, cậu đánh giá Băng Mật từ trên xuống dưới rồi giơ ngón cái bái phục nói: "Cậu giỏi quá đi mất, thật là một anh đẹp trai toàn năng.

Trước đây tôi cứ nghĩ rằng cậu là kiểu thiếu gia quý báu mưa không đến mặt nắng không đến đầu* chứ."
*十指不沾阳春水 (mười ngón tay không dính nước xuân): nước mùa xuân rất lạnh, không dính nước tức là không phải giặt quần áo, chỉ người có điều kiện tốt.
"Anh đẹp trai toàn năng? Không giỏi như cậu nói đâu." Băng Mật bị cậu làm cho bật cười.

Thật ra, được Đường Ngữ khen ngợi thật lòng như thế khiến hắn rất vui, xuôi tai hơn mấy cái rắm cầu vồng chào buổi sáng chúc ngủ ngon hồi trước nhiều.
Đường Ngữ cười ha ha, vui tới mức quên hết trời đất, cầm một cái bánh macaron đưa đến miệng Băng Mật: "Anh đẹp trai ơi, ăn một cái đi."
"Ừ..." Băng Mật chưa kịp nói thì đã bị một thứ gì đó vô cùng ngọt ngào chặn miệng.
Đường Ngữ nghiêng đầu cười hỏi: "Ngon mà đúng không?"

"Cậu..." Băng Mật bị bắt cắn một miếng, thật sự quá ngọt, ngọt đến nỗi chóng mặt, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Đường Ngữ, hắn chỉ đành ép mình ăn.
"Hì hì." Đường Ngữ cười hở tám cái răng.
Cậu cũng tựa vào sô pha, khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại, không khí dường như trở nên dính ngậy, như thể bị bao bọc trong bầu không khí ngọt ngào.
Băng Mật rũ mắt, bây giờ hắn không dám nhìn Đường, đổi chủ đề: "Có phải hôm nay bố tôi khiến cậu...!phản cảm đúng không?"
"Không có mà," Miệng Đường Ngữ lại bị nhồi đầy, vừa nuốt vừa nói, "Bố cậu rất thú vị đó, không nghiêm túc như vẻ bề ngoài đâu, thật ra ông ấy rất hài hước."
"Thật hả?" Băng Mật hơi kinh ngạc.
"Tất nhiên, trước khi tới đây mẹ nói với tôi rằng chú Băng thích tôi lắm, cho nên mới tặng đồ ăn cho tôi." Tuy rằng tôi cũng chẳng hiểu sao chú Băng lại thích tôi.
Lo lắng trong lòng Băng Mật lập tức tan biến, lại còn rất vui mừng, hắn hỏi: "Vậy tại sao cậu còn trả quà?" Tôi cho rằng cậu không thích nên mới trả.
"Bởi vì tôi thấy nhà cậu tặng nhà tôi đồ ăn, nhà tôi lại tặng nhà cậu thuốc, thế thì không hay lắm." Đường Ngữ nghiêm túc nói.
Băng Mật thấy cái đầu nhỏ của cậu có đôi khi nghĩ nhiều quá, nhịn không được xoa một cái: "Chẳng phải đều là cho vào miệng à?" Xoa xong hắn mới nhớ trước đây Đường Ngữ từng nói không thích bị xoa đầu.
"Há há há há, sao cậu lại nói thế được?" Đường Ngữ thấy điều Băng Mật nói quá kỳ lạ nên cười không khép được miệng.
Băng Mật thấy Đường Ngữ cười, lại nhớ ra cậu còn nói, không thích bị xoa đầu nhưng trừ hắn ra.
Cho nên, đối với Đường Ngữ, hắn rất đặc biệt.
Sau đó Đường Ngữ ăn xong thì đi về, Băng Mật thấy trời cũng sẫm tối nên cũng không giữ lại.
Người vừa đi, phòng khách lại trống vắng, không còn tiếng nói chuyện, tiếng cười của Đường Ngữ, cũng không còn không khí ngọt ngào lúc nãy.
Ước gì Đường Ngữ là bé thú cưng mà hắn nuôi, thế thì hắn có thể trêu đùa, còn có thể ôm vào lòng...
Băng Mật lắc đầu, hắn thấy mình thật sự điên rồi, thuốc kia đưa đến rất đúng lúc.
【222, có phải vừa nãy tôi kích hoạt "thẻ thay đổi ấn tượng" đúng không? 】 Băng Mật hỏi.
【 Thân ái, Thẻ chức năng chưa được kích hoạt thành công.】
【Vì sao?】
- --
Tác giả có lời muốn nói:
222.

Phụ huynh hai người này đã gặp nhau rồi, lại còn tặng sính lễ.
520: Cuộc hôn nhân này, cho phép!
Tiểu Ngân Hà: Alo, bà mối hai mặt*, khi nào mới sắp xếp cho hôn môi thế?
*精分 (tinh phân): là cách gọi ngắn của tinh thần phân liệt (精神分裂) tức là người thích nhập vai, hoặc có nhiều bộ mặt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện