Đường Ngữ hỏi xong thì đầu bên kia thở dài nặng nề.

Cậu nghe thấy Băng Mật bất đắc dĩ nói: "Lần sau đi."
Điện thoại cúp.

Đường Ngữ: "......" Lần sau đi?
Đôi mắt cậu trợn tròn nhìn màn hình điện thoại, vậy bây giờ Băng Mật phải làm sao?
【Không còn gì để nói...】
【Cút!】
Đầu tháng 12 là đại hội thể thao mùa thu, thứ hai đi học Đường Ngữ hơi ngại nhìn Băng Mật, ánh mắt cố ý vô tình né tránh, cũng chẳng biết là chột dạ hay là xấu hổ.

Các bạn học tranh thủ tiết Thể dục để luyện tập hạng mục mình tham gia.

Băng Mật đăng ký chạy cự li dài 800 m, Đường Ngữ tham gia thi đấu bóng bàn.

Thật ra Đường Ngữ không giỏi môn nào cả, chỉ có bóng bàn là tạm được.

Nếu không phải trường có quy định là học sinh nào cũng phải tham gia thì cậu cũng chẳng phải khó xử như vậy.

Đường Ngữ luyện tập thấy mệt nên chạy đến sân thể dục xem Băng Mật chạy bộ, kết quả lại thấy một đám em gái lớp dưới đứng ở ngoài hô cố lên.

Cậu lập tức thấy khó chịu, tức giận ngồi ở chỗ bậc thang, hai tay chống cằm, miệng lầm bà lầm bầm.

"Ê con giai, mới vận động xong đừng có ngồi, nếu không là đít sẽ bị to đấy." Nòng Nọc ném cho cậu một chai nước.

Đường Ngữ phản ứng chậm một nhịp nên không chụp được, bị đập trúng mặt, như lửa cháy đổ thêm dầu, cậu ném chai nước trở lại, đập vào mông Nòng Nọc: "To thì sao, to mới đẹp!"
"Mày!" Nòng Nọc che cái mông bị đập, cũng chẳng vui vẻ gì, "Tên nhóc này mày lớn lối quá nhỉ, tao có nói gì đâu mà mày tức như vậy, à, tao biết rồi, tại vì Băng Mật bơ mày đúng không.

Cậu ta bơ mày thì mày lại trút lên người tao, tao cũng đâu phải chỗ cho mày trút giận."
"Nhảm nhí, là tao bơ cậu ấy, không phải cậu ấy bơ tao." Đường Ngữ "uốn éo" một lúc rồi đứng dậy.

"Hả? Sao mày lại bơ cậu ta?"
"Tao..." Đường Ngữ đời nào lại nói là mình chat sex không thành nên xấu hổ được, "Hỏi lắm coi chừng lở miệng đó."
Cậu vứt mấy chữ này lại rồi quay đầu đi luôn, để lại Nòng Nọc mặt ngơ ngác.

Khi cậu đi qua đám em gái lớp dưới, đúng lúc Băng Mật chạy xong một vòng quay về, lập tức đám người liên tiếp xuýt xoa kinh ngạc, rất nhiều em gái lớp dưới nhao nhao dâng nước trong tay lên.

Đường Ngữ xanh mặt bước nhanh hơn.

Ánh mắt Băng Mật dõi theo di chuyển của Đường Ngữ, hắn mặc kệ đám người xung quanh, giơ tay lau mồ hôi trên trán, không rõ cảm xúc trong mắt.


Hai người lúng ta lúng túng qua mấy mấy ngày như vậy, chẳng ai mở miệng nói chuyện.

Đường Ngữ cứ cảm thấy là tại mình không đủ hấp dẫn, rõ ràng hôm đó đã trêu ghẹo đến mức đó rồi, Băng Mật cũng không nhịn nổi nữa mà vẫn đạp phanh đúng lúc.

Điều đó khiến cậu phiền muộn, cậu không hiểu rốt cuộc Băng Mật nghĩ gì nữa.

Đại hội thể thao chính thức khai mạc vào thứ năm, các hoạt động diễn ra trong bầu không khí náo nhiệt của cả trường.

Sân thể dục ầm ĩ vang trời, tiếng hò hét cổ vũ vang lên lên hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng lại có tiếng la kinh ngạc, còn có cả tiếng còi của giáo viên.

Bên của Đường Ngữ đã kết thúc, cậu tự thấy mình làm cũng ổn, nhưng có thể giật giải không thì lại là một chuyện khác.

Cậu vừa thi xong đã ngựa không dừng vó chạy đến nơi thi chạy cự li dài 800 m, ở đó có nhiều người nhất, dù sao hotboy trường ở đâu thì ở đó đông người.

Đường Ngữ nhìn nữ sinh xung quanh cầm nước kích động hô cố lên, lại nhìn tay mình trống không chẳng cầm gì, thôi vậy, ông đây to mồm vậy.

"Cố lên! Băng Mật cố lên! Cố lên!" Đường Ngữ có ưu thế chiều cao và giọng nói hơn các nữ sinh nên lập tức thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.

Lúc này, Băng Mật mới chạy được một phần ba, Đường Ngữ đứng cách hắn ba bốn trăm mét, xung quanh lại còn ồn ào như thế, nên hiển nhiên là hắn không nghe thấy.

Bỗng nhiên, vai Đường Ngữ bị vỗ một cái thật mạnh, cậu bất mãn quay đầu, thấy là Nòng Nọc thì dữ dằn: "Mày làm gì, dọa tao giật cả mình." Không thấy tao đang hô cố lên trợ uy cho bạn trai à?
Nhưng hôm nay Nòng Nọc hơi khác ngày thường, nếu là thường ngày, cậu ta chắc chắn sẽ hùng hổ chửi lại, nhưng hôm nay cậu ta bình tĩnh lạ thường, lại còn dùng ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa nghi ngờ đánh giá Đường Ngữ, nhìn đến mức Đường Ngữ rợn tóc gáy.

"Làm sao, ánh mắt gì đây, có rắm thì thả nhanh lên."
"Toàn là con gái cổ vũ trợ uy cho Băng Mật, mày hóng hớt cái gì đấy, thi đấu xong chưa?"
"Đương nhiên là thi xong rồi, với cả tao là bạn cùng bàn của Băng Mật, cổ vũ cậu ấy thì lạ lắm à?" Đường Ngữ cảm thấy hôm này cậu ta thật là khó hiểu.

"Hôm trước chẳng phải vẫn còn dỗi nhau tôi bơ cậu cậu bơ tôi, hôm nay làm lành rồi hả?"
Đường Ngữ trừng cậu ta: "Bạn cùng bàn giận nhau là bình thường mà, hôm nay mày mới là không bình thường."
"Đường Ngữ," Nòng Nọc được một lần hiếm hoi gọi tên cậu, "Mày xem mục chat của diễn đàn trường chưa?"
"Tự dưng tao xem cái đó làm gì, trên đó toàn nói mấy chuyện vớ vẩn, tao không có rảnh đi đọc đâu." Đường Ngữ thấy là lạ, rốt cuộc là Nòng Nọc muốn nói gì?
Nòng Nọc nhíu mày: "Bảo sao...!vậy mày có biết trên diễn đàn nói bọn mày thế nào không?"
Đường Ngữ lập tức cảnh giác, bắt đầu nghiêm túc: "Nói gì?"
"Nói, nói bọn mày..." Nòng Nọc sắp nói thì lại hơi ngại ngùng: "Nói bọn mày chơi gay đó."
Lúc đầu cậu ta cũng không tin, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn là bạn nối khố của Đường Ngữ, nhưng mấy gái trên diễn đàn nói rất có lý, có trước có sau, bản thân cậu ta cũng vô thức hồi tưởng lại những chuyện đã qua, phát hiện đúng là rất đáng ngờ*.

*猫腻 (miêu nị): thổ ngữ Bắc Kinh, nghĩa là điều sơ hở, không hợp lẽ thường, trò mèo.

Chỉ là, tưởng tượng người anh em mặc chung một cái quần cộc mà lớn của mình đột nhiên lặng lẽ cong, Nòng Nọc lại cảm thấy thế giới này thật là vô lý.


Việc này đáng sợ như việc từ nhỏ đến lớn cứ đinh ninh mình có một đứa em trai, cuối cùng lớn lên lại phát hiện ra là em gái.

"!" Đường Ngữ không ngờ lời nói kiểu này lại được nói ra đầu tiên từ miệng tên ngốc Kha Đô.

"Nói quàng nói xiên cái gì đấy?" Đường Ngữ chột dạ nhìn chỗ khác.

Hai tay Nòng Nọc bỗng ấn lên vai cậu: "Bạn nối khố, mày có cong thật không?"
Đường Ngữ đảo mắt, nếu nói cho Nòng Nọc cậu đã cong từ nhỏ đến lớn, đoán chừng lại dọa cậu ta sợ đến mức tối không ngủ được.

Mặc dù Nòng Nọc to đầu, nhưng tam quan của cậu ta không chịu được tra tấn, y như học sinh tiểu học vậy.

"Mày phiền quá, tao..."
"Tao nói mày nghe, tuy là anh Băng của tao rất đẹp trai, nhưng mày cũng không thể nói cong là cong ngay như vậy được, mày phải có nguyên tắc chứ, mày mà cong thì sau này tao phải nhìn mày kiểu gì?"
"Sao lại không dám nhìn tao, chẳng lẽ mày nghĩ là tao sẽ thích mày hả?" Trừ phi mắt cậu mù não cậu tàn, nếu không cậu không đời nào lại thích Nòng Nọc.

"Chẳng lẽ không phải à?"
"Cút đi, tuyệt giao là xong, tuyệt giao thì không sợ tao sẽ thích mày." Đường Ngữ dùng một tay đẩy cậu ta ra.

Lúc này, Băng Mật đã sắp chạy tới đích, tiếng hú hét của các nữ sinh lấn át tất cả.

"Hạng nhất!"
"Băng thần hạng nhất!"
"Á á á, quá lợi hại!"
"Đàn anh có muốn uống nước không?"
Một đám người nhanh chóng vây lấy hắn để đưa nước, hầu hết là các em gái lớp dưới, vì các chị lớp trên ai cũng biết hotboy trường không thích người quá chủ động, chỉ thích người nhút nhát một chút.

Tin đồn này được lan truyền từ đại hội thể thao năm ngoái, thế nên các chị lớp trên ai cũng giả bộ rụt rè, nhưng cơ bản là chẳng có tí hiệu quả nào.

Quả nhiên nước của ai Băng Mật cũng không nhận, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, như là đang tìm ai đó.

Nhưng cuối cùng hắn lại thất vọng rũ mắt, bởi vì người hắn muốn gặp không có ở đây.

Người đó gây sự với hắn cũng được mấy ngày rồi, không biết vì chuyện gì, có phải là do hắn làm bạn trai thực tập không tốt lắm, hay là do Đường Ngữ thấy chán hẹn hò với con trai rồi, cảm thấy không thú vị nữa?
Đây cũng là lần đầu hắn hẹn hò, hiểu rằng có rất nhiều chỗ mình làm chưa được tốt, nhưng hắn có thể sửa mà, chỉ cần Đường Ngữ đừng bỏ rơi hắn.

Nếu chuyện yêu đương cũng đơn giản như việc học hành, vậy hắn chắc chắn mình có thể khiến Đường Ngữ một lòng một dạ với mình, độ hài lòng cũng được điểm tối đa.


Chỉ là hẹn hò không phải học tập, bí quyết theo đuổi trên mạng đều soạn vì một người khác, hắn không thể thành thạo áp dụng lên người Đường Ngữ được, chỉ có thể lặng lẽ quan sát cậu, chờ đợi cậu đối mặt với mình.

Nhưng mà mấy hôm nay Đường Ngữ cứ né tránh hắn, vừa chạm mặt đã lảng đi.

Giống như đấm một cái vào bông, vừa vô nghĩa vừa nặng đầu.

Cuối cùng Băng Mật đoạt giải nhất chạy 800m dành cho nam, Kha Đô được giải nhất môn nhảy xa, Bùi Cẩn đạt giải nhất môn nhảy cao, Đường Ngữ không có giải.

Lớp 11-7 đạt được tổng cộng tám hạng nhất, lão Mã vui tới mức sắp biến thành Mã Vân*, bao cả lớp một bữa.

*Mã Vân là tỉ phú Jack Ma á.

Thân là ủy viên sinh hoạt của lớp, tất nhiên là Nòng Nọc không thể từ chối nghĩa vụ của mình, cậu ta chọn vài nam sinh cao to đi mua đồ ăn.

Từng thùng trái cây, đồ ăn vặt, sữa được bưng vào lớp, được nhóm cán bộ lớp hỗ trợ chia ra.

Trước kia mỗi khi kết thúc một sự kiện quy mô lớn thường là buổi liên hoan ở ngoài trường, nhưng dạo này nội quy trường càng lúc càng khắt khe, không cho phép học sinh ra ngoài liên hoan trong giờ học để tránh có tai nạn phát sinh, cho nên lần này chỉ có thể tự cung tự cấp trong trường.

Nhưng mà chỉ cần mọi người ở cạnh nhau thì ở đâu cũng vậy thôi.

Lúc này Băng Mật vẫn chưa về lớp, Đường Ngữ lấy giúp phần của Băng Mật.

Sau đó cậu lại lấy sô cô la mình mang theo ra, phát cho các bạn cùng lớp mỗi người vài cái.

"Cảm ơn nha hotboy lớp." Các bạn học nói.

"Đây là kẹo mừng* à?" Tiết Oánh Oánh cười hỏi.

*Kẹo mừng (喜糖) là kẹo phát cho bạn bè trong đám cưới ở Trung Quốc.


Kết quả là hỏi đến nỗi mặt Đường Ngữ đỏ bừng, cậu vội vàng nói không phải: "Hôm trước cô tớ ở nước ngoài mang về, để trong nhà ăn cũng không hết, nên mới đem lên trường chia cho mọi người ăn cùng."
"Tớ giỡn tí thôi mà, cậu lo cái gì?" Tiết Oánh Oánh đưa mắt nhìn chỗ Băng Mật.

Người không ở đây, vậy thì sẽ không biết mấy điều nhỏ vừa nói đâu.

Mọi người chia xong rồi Băng Mật mới về lớp, lúc về chỗ hắn thấy được trên bàn mình có rất nhiều đồ ăn, nổi bật nhất chính là một miếng sô cô là tình yêu.

Sô cô la hãng này không rẻ, hơn nữa còn là hàng nhập khẩu, hẳn là không phải do lớp mua.

Hắn nhìn qua chỗ Đường Ngữ, thấy cậu đang uống sữa chua, yết hầu hắn chuyển động, nói: "Sô cô la này..."
"Tôi đưa đó, không thích hả?" Đường Ngữ ngẩng đầu nhìn hắn.

Băng Mật cười: "Thích." Như vậy chắc bây giờ Đường Ngữ hết giận rồi, sô cô la tình yêu này hẳn là ám chỉ cậu vẫn thích hắn nhỉ?
Hắn cầm sô cô la, lúc chuẩn bị lột ra thì phát hiện cả lớp ai cũng có.


"Ai cậu cũng đưa?" Băng Mật hỏi.

"Tất nhiên rồi."
Băng Mật cụp mắt, thả sô cô la vào trong túi, thì ra là ai cũng có, hắn còn tưởng rằng Đường Ngữ đang bày tỏ tình cảm.

Tự mình đa tình.

"Cậu không ăn hả?" Ánh mắt Đường Ngữ buồn bã.

"Cảm ơn, tôi không muốn ăn." Băng Mật ngồi xuống rồi cũng không nhìn cậu.

Đường Ngữ nghẹn họng, Băng Mật vậy mà lại cảm ơn cậu, xa cách như vậy? Chỉ mới mấy ngày thôi mà đã quay lại như trước đây, không phải đã nói là sẽ làm bạn trai thực tập thật tốt hay sao, như vầy sao đủ tư cách được?!
"Vậy trả tôi!" Đường Ngữ đưa tay đòi.

Băng Mật quay đầu nhìn cậu, ánh mắt buồn bã, cậu tặng sô cô la cho người khác, lại đi đòi lại sô cô la của hắn?
"Nếu tôi không trả thì sao?" Băng Mật chăm chú nhìn Đường Ngữ, không bỏ sót bất kì biểu cảm gì của cậu.

"Nếu...!Nếu cậu không ăn, vậy thì giữ làm gì, không phải là dư thừa sao, thừa thì trả tôi đi chứ." Đường Ngữ nén giận nói.

Mấy ngày nay cậu cứ mãi nghĩ về chuyện hôm đó, có phải Băng Mật cảm thấy cậu không được ngây thơ như bề ngoài nên mới không muốn nghe cậu kêu đúng không? Sau đó cậu lại bán bơ hắn, vừa hay lại đúng ý Băng Mật, nên hắn cũng cứ mặc kệ cậu.

【Ký chủ, nhiệm vụ bắt đầu, kích hoạt Nụ hôn đường mật cộng một điểm.】
【Mẹ nó...】 Tiên sư bố mày hệ thống,【mày có mắt không hả, có thấy tình trạng căng thẳng hiện giờ giữa tao với Băng Mật không, vậy mà còn muốn tao chủ động đòi hôn!】
【Đếm ngược mười giây.

Mười, chín, tám...!】
"Nụ hôn mật đường!" Đường Ngữ có cảm giác mình đang tự vả mình.

Băng Mật ngẩn người tưởng rằng mình nghe lầm.

Nòng Nọc ngồi ở phía trước vừa nghe được câu này, lỗ tai dựng đứng, nghe không rõ Đường Ngữ đang nói gì.

Nụ hôn gì cơ?
Băng Mật ngập ngừng trả lời: "Mười lăm phút?"
Nòng Nọc: "???" Liên quan gì, mười lăm phút gì cơ?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Kha – ngu ngốc – Đô: Tui sắp biết một chuyện làm nổ tung tam quan của tui, xin Phật Tổ hãy phù hộ tui.

Tiểu Ngân Hà: Luôn có bé đáng yêu đang lặng lẽ yêu tui.

- --
*Mấy chương trước thì tác giả bảo đã đến giữa tháng 12 và đổi sinh nhật Băng Mật thành ngày 20/12, xong đến chương này thì lại bảo là "Đầu tháng 12 là đại hội thể thao mùa thu":))))))
*Khoai tây xàm xí: Uiz hai bạn quắn quéo đắn đo các kiểu làm mình thấy rất vui, nma này nhó, cái đoạn chocolate tui thấy hề hước quá, BM như mấy bé mẫu giáo ý, "Mẹ cho bạn ấy đồ ăn mà khum cho con đồ ăn, mẹ hết thương con rồi huhu."
Hoàng Thượng: Tưởng bạn trai tặng mình sô cô la tình yêu nhưng lại phát hiện ra bạn trai tặng tất cả mọi người, Băng Mật be like:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện