Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
"Ha ha ha ha..." Bà ngoại đứng bên cạnh cười cong cả eo, chỉ vào ông ngoại nói, "Úi trời ông ơi ông cũng tệ quá rồi đó."
Ông ngoại lùi vài bước mới thấy rõ người trước mắt không phải Đường Ngữ, ông vỗ vai Băng Mật: "Ngại quá nhóc con, ông nhìn nhầm rồi."
"Không sao ạ." Băng Mật không những không để bụng mà còn cảm thấy cả nhà họ ai cũng hòa nhã dễ gần.
Đường Khánh Thư dắt vợ vào cửa, cười sang sảng: "Xem ra Tiểu Mật rất có duyên với nhà chúng ta, ông bà ai cũng nhận thành con trai con."
Câu nói này khiến mọi người ai cũng liếc nhìn ông, đặc biệt là Đường Ngữ, mặc dù cậu là người phản ứng chậm như vậy cũng cảm thấy kỳ lạ.
Băng Mật là người rất nhạy cảm, hắn biết rõ Đường Khánh Thư nói như vậy là để giải vây, lại cảm nhận được ông đang ám chỉ điều gì, dường như là đang mượn chuyện này để thăm dò gì đó, tóm lại là không có ác ý.

Hắn chỉ có thể khâm phục trình độ ăn nói của Đường Khánh Thư.
Gian nhà chính nối liền với phòng bếp nên đã tràn ngập mùi đồ ăn, đột nhiên khiến người ta thèm ăn, hơn nữa ngồi xe lâu như vậy bụng mọi người cũng đã cồn cào từ lâu.
Đường Ngữ ôm cổ ông ngoại từ đằng sau, làm nũng giống lúc bé: "Ông ngoại ơi con đói rồi, con muốn ăn cơm!"
Chỉ là cậu sớm đã cao hơn người ông thấp dần theo năm tháng, không thể đu lên lưng ông nữa, chỉ có thể ôm lấy như thế này.

Hơn nữa, bộ xương già này của ông ngoại cũng không chịu được trọng lượng của một chàng trai nữa, bị đè hơi còng lưng xuống.
"Ôi chao thằng nhóc thúi này, được rồi được rồi, ăn cơm ăn cơm." Ông ngoại nhanh chóng quăng người trên lưng xuống.
Mọi người cùng vào bếp bưng đồ ăn, rất nhanh đã xếp đầy bàn, cái bàn ăn xoay tròn vốn trống trơn giờ đây đã toàn là đồ ăn đầy đủ mùi vị, chén đũa đã dọn xong, chỉ cần động đũa nữa thôi.
Sáu người ngồi quây quần bên nhau, Đường Ngữ ngồi bên cạnh Băng Mật.

Dưới bàn, tay trái cậu chọc chọc Băng Mật, thì thầm: "Thoải mái đi, đừng câu nệ như vậy, nhà tôi không có nhiều quy củ thế đâu."
Băng Mật chỉ nhìn cậu một cái.
Giây tiếp theo Đường Ngữ thò đũa ra gắp đồ ăn, kết quả là đầu đũa còn chưa chạm vào miếng thịt thì cậu đã bị Lý Dư Phân dùng đũa khẻ tay.

"Úi da a a a, đau đau đau đau đau..." Đường Ngữ rụt tay lại ra sức xoa mu bàn tay, thật ra thì cũng không đau như vậy, chỉ là cậu giả bộ như thật.
Lý Dư Phân tức giận lườm cậu: "Khách khứa còn chưa động đũa mà con lại ăn trước."
Băng Mật vội vàng nói: "Không sao đâu dì."
"Được rồi," bà ngoại cười nói, "Mọi người ăn đi, nhà mình không có nhiều quy củ như vậy.


À đúng rồi, con tên Tiểu Mật đúng không, nếu như nhà bà tiếp đãi có chỗ nào không chu toàn thì con bỏ qua nhé."
Tất nhiên là Băng Mật sẽ không để bụng, hắn lễ phép cảm ơn, cầm đũa gắp đồ ăn.
Đường Ngữ lại hơi bất mãn, cậu lẩm bẩm: "Chẳng còn tí mặt mũi nào."
Lý Dư Phân cười: "Số lần con mất mặt còn ít nữa à, con học tập Tiểu Mật người ta hiểu chuyện chưa kìa, nào giống con không có phép tắc gì cả."
Đường Ngữ cứng họng, thôi, bỏ đi, con trai ngoan không cãi mẹ, người ta là phụ nữ, phải nhường nhịn.
Cậu vốn tưởng rằng chuyện này đã qua rồi, ai ngờ Lý Dư Phân lại cười nói với Băng Mật: "Nó hay vứt mặt lắm đúng không con?"
Băng Mật nhìn Đường Ngữ một cái, cười: "Con quen rồi ạ."
"Á á á, sao mọi người lại như vậy, hừ, ăn cơm không được nói chuyện." Đường Ngữ tức phồng mang như ếch xanh, cắm mặt ăn cơm.
Hết người này đến người kia cứ lôi cậu ra trêu chọc, thật là, mặt mũi bị mất sạch rồi, biết vậy thì chẳng dẫn Băng Mật theo nữa.
Mọi người ai cũng bị Đường Ngữ làm cho buồn cười, từ nhỏ cậu đã bị trêu mà lớn, lúc có Nòng Nọc thì còn có thể chia sẻ bớt, bây giờ Nòng Nọc không có ở đây, Băng Mật cũng tham gia vào "gia tộc trêu Đường", vì thế tất cả hỏa lực đều nã vào Đường Ngữ.

Bỗng nhiên Đường Ngữ lại bắt đầu nhớ Nòng Nọc.
Chưa hết, Lý Dư Phân cứ thích nói mấy chuyện 囧 của Đường Ngữ trước mặt người thân bạn bè.
"Đừng thấy bé Đường trông có vẻ không được thông minh vậy thôi, thật ra có đôi lúc nó cũng thâm độc lắm," Bà nhớ lại một chuyện cũ, "Năm đó lúc nó 6 tuổi cũng về quê, thấy con gà con màu vàng thì chạy đi bắt, kết quả là không bắt được gà con mà lại bị gà mái mẹ mổ vào tay.

Chắc là nó lén khóc một trận, mắt đỏ hoe chạy đến tìm dì, sau đó đưa trứng gà trong tay cho dì..."
"Ha ha ha ha..." Có lẽ là Đường Khánh Thư cũng nhớ ra, không chờ Lý Dư Phân nói xong đã bắt đầu cười, khiến cho Băng Mật càng tò mò hơn.
Lý Dư Phân tiếp tục: "Lúc đó dì cứ tưởng nó muốn ăn trứng, cuối cùng sau khi luộc cho nó, nó lại lặng lẽ đặt lại vào ổ gà mái.

Lúc ấy dì mới hiểu, tên nhóc này..."
"Ôi mẹ, mẹ thân yêu của con, ăn cơm đừng nói chuyện." Đường Ngữ xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cảm giác mặt mũi gì cậu cũng vứt hết trước mặt Băng Mật rồi.
Kết quả là Đường Khánh Thư tiếp lời: "Tên nhóc này cố tình để trứng đã luộc vào lại ổ gà, làm gà mái không ấp được gà con, đúng là thâm độc."
"Còn phải nói, làm hại dì cũng thành đồng lõa."
Băng Mật buồn cười, bả vai run rẩy.
Bỗng nhiên, Lý Dư Phân hỏi: "Tiểu Mật, hồi nhỏ con có nghịch ngợm như vậy không?"
Băng Mật rũ mắt: "Hồi nhỏ gia đình con quản nghiêm lắm." Hơn nữa cũng thường không có bố mẹ bên cạnh.
Mọi người gật đầu, Lý Dư Phân và Đường Khánh Thư nhìn nhau.
Sau khi Lý Dư Phân nói xong chuyện của Đường Ngữ, thì Đường Khánh Thư lại nói, nói xong lại đến lượt ông bà ngoại nói, nói đến mức Đường Ngữ bé nhỏ ám ảnh.


Bây giờ cậu chỉ muốn bịt tai Băng Mật lại để hắn không nghe thấy gì nữa, nhưng cậu chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
Cậu cũng không hiểu, sao mọi người ai cũng nói mấy chuyện 囧 của cậu năm xưa, trước kia khách tới nhà chơi, bọn họ cũng đâu có làm cậu mất mặt trước mặt mọi người, chẳng lẽ Băng Mật thì đặc biệt à?
Bỗng dưng, bà ngoại giáng một đòn trí mạng: "Cục cưng, lúc trước mẹ con nói với bà là con yêu sớm, là thật à?"
"Giả giả giả!" Đường Ngữ hoảng hốt suýt thì đánh rơi chén.
"Hầy, bà ngoại cũng không có bắt con chia tay đâu, chỉ là muốn xem thử đối tượng của con, khi nào dắt đến đây cho bà nhìn một cái?" Bà ngoại tràn ngập mong chờ nói.
Đường Ngữ líu lưỡi, chột dạ ngó Băng Mật, chẳng phải đã dắt đối tượng đến rồi sao, chỉ là cậu không dám nói thôi.
"Không thể nào, mẹ con nói giỡn đó bà." Đường Ngữ pha trò.
"Đúng đúng đúng, mẹ nói giỡn," Lý Dư Phân thở dài nói, "Cũng chẳng biết mai mốt cục cưng nhà mình sẽ ủn cải nhà ai."
Băng Mật xoay mặt sang chỗ khác cười.
Đường Ngữ bị câu nói bùi ngùi xúc động này của mẹ thân yêu làm cho xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, cậu khẽ cắn môi: "Mẹ ơi sao mẹ lại nói thế, sao con lại ủn cải nhà người ta được?"
"Thế chẳng lẽ con là cải chờ heo tới ủn hả?" Đường Khánh Thư cười nói.
Lời này hoàn toàn khiến cho cả bàn đều xoay mặt cười, sợ phun đồ ăn ra ngoài.
Đường Ngữ cực kì cạn lời, theo bản năng nhìn Băng Mật, nghĩ thầm: Nếu con heo đó là Băng Mật thì hoàn toàn không thành vấn đề, muốn ủn thế nào thì ủn.
Bữa cơm này ăn trong tiếng cười nói vui vẻ, tất nhiên là xây bằng thể diện của Đường Ngữ.
Cuối cùng lúc dọn chén đũa, Đường Ngữ hiểu chuyện nói muốn phụ rửa chén, khiến bà ngoại đau lòng vô cùng: "Đừng đừng đừng, con đi chơi đi, đi nhanh lên."
"Không sao ạ, con thường xuyên rửa chén mà." Đường Ngữ nói toẹt ra.
Nào ngờ Lý Dư Phân và Đường Khánh Thư đồng thanh: "Cái gì?"
Gì mà thường xuyên rửa chén, cơ bản là ở nhà chưa bao giờ rửa chén mới đúng.

Lúc trước thấy Đường Ngữ đăng ảnh rửa chén lên vòng bạn bè, hay là...
Băng Mật mở miệng: "Nhưng mà trước giờ chưa từng rửa sạch."
Nói thế thì chẳng phải là đang nói Đường Ngữ thường xuyên rửa chén ở nhà hắn à?
Lý Dư Phân và Đường Khánh Thư bỗng nhiên nhìn nhau, sự ăn ý giữa vợ chồng nhiều năm khiến hai người có thể giao tiếp chỉ qua ánh mắt mà không cần lời nói.

Hai người đều tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Đường Ngữ ngơ ngác, có phải là cậu nói gì sai không? Nhưng Băng Mật vẫn ung dung bình tĩnh, hắn vừa giúp bà ngoại dọn chén đũa vừa nói: "Cậu đi xem phim hoạt hình đi, tôi ở đâu giúp bà rửa chén là được rồi."
Lý Dư Phân chọc chọc đùi Đường Khánh Thư, thì thầm: "Sao ngay cả thói quen ăn cơm xong thích xem phim hoạt hình của bé Đường mà cậu nhóc đó cũng biết?"
Đường Khánh Thư mím môi lắc đầu, cũng chẳng nhìn ra được là có biết gì hay không.

Bà ngoại cũng chẳng cần Băng Mật rửa giúp, xua tay nói: "Hai đứa đi đưa cơm thừa cho Viên Tử ăn đi."
Viên Tử là con chó hoang mà Đường Ngữ nhặt được ở gần tiểu khu, lúc ấy cậu thấy nó đáng thương, nhà lại không nuôi được nên chỉ có thể đưa đến nhà bà ngoại ở nông thôn.

Bây giờ đã qua vài tháng, không biết nó có lớn thêm miếng nào không.
Đường Ngữ lập tức được khơi dậy hứng thú, cậu bưng bát cơm, kéo Băng Mật đi đến bãi cát.
Trong góc bãi cát có một cái ổ chó, lúc này, Viên Tử đang bị xích lại, nằm sấp dưới đất nghỉ ngơi.

Thấy Đường Ngữ tới, nó lập tức lên tinh thần đứng dậy vẫy đuôi phì phò như thể rất mừng rỡ.
Viên Tử chỉ là chó thường*, có màu vàng đất, bây giờ đã lớn hơn một chút, cơ thể không gầy trơ xương như lúc mới nhặt được nữa, lại sạch sẽ hơn, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa thông minh, đẹp hơn nhiều, Đường Ngữ thích nó lắm.
*土狗 (thổ cẩu), đây là tên gọi chung cho các giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc.

"Ăn cơm thôi." Đường Ngữ đấy cái chén đến trước mặt Viên Tử.
Rồi hai người họ ngồi xổm trước mặt Viên Tử nhìn nó ăn cơm.
"Lúc nãy tới cũng không thấy nó đâu."
"Chắc là nó chạy đi đâu đấy." Đường Ngữ sờ tai Viên Tử.
"Cậu thích cún à?" Băng Mật nghiêng đầu nhìn cậu.
Đường Ngữ gật đầu: "Đương nhiên rồi, cún con đáng iu như vậy cơ mà.

Nhưng mà...!mẹ tôi không cho nuôi."
"Vậy..." Băng Mật ngừng một chút, "Về sau chúng ta cũng nuôi một con nhé?"
"Thật hả?!" Đường Ngữ quay phắt sang nhìn hắn, đôi mắt đong đầy ngạc nhiên và vui mừng, còn có cả mong chờ.
Băng Mật gật đầu, cười nói: "Cậu muốn chó giống gì?"
"Chắc chắn là không phải con ngáo Husky, còn lại thì loại nào cũng được." Hai mắt Đường Ngữ sáng rỡ.
Thật ra Băng Mật đang nói đến tương lai sau này hai người một chó, không biết Đường Ngữ có hiểu được nguyện vọng của Băng Mật không.
Viên Tử ăn cơm xong, Đường Ngữ tháo dây xích của nó: "Đi thôi, chúng ta đến vườn hái trái cây nào!"
Vườn trái cây ở ngay đằng sau ngôi nhà, chỉ cần đi qua một con đường nhỏ bằng đá xanh là tới.

Không khí ở nông thôn vô cùng trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, hai người một chó bước đi trên đường, hình ảnh đó lại trông hài hòa như một bức Tả Ý họa*.

*写意画, là phỏng vẽ theo ý của tác giả, một loại tranh thủy mặc của Trung Quốc .
Viên Tử rất phấn khởi, đi được vài bước là bắt đầu chạy, dẫn hai người đến một khu vườn rộng mênh mông.
Sắc vàng óng của cam quýt ánh vào mắt, chân dẫm lên mặt đất nơi cỏ dại mọc thành cụm.

Có quả đã chín rục, rụng xuống đất hóa thành chất dinh dưỡng nuôi cây.

Viên Tử đi qua một gốc cây liền giơ chân lên tè.
Hai người hòa mình vào khu vườn, ngửi mùi hương thơm ngọt của quả mọng bay trong không khí, vui vẻ thoải mái.
Đường Ngữ kéo tay Băng Mật, vừa đi vừa nói: "Trái cây nhà bà ngoại tôi không chỉ bán ra ngoài mà còn để cung cấp cho gia đình nữa.

Buổi tối lúc cậu về, thế nào bà cũng tặng cậu thật nhiều, nhiều tới mức cậu không ôm được hết luôn đó."
"Hay là tôi không lấy."
"Phải lấy chứ, không được về tay không," Đường Ngữ buông Băng Mật ra, đi đến một gốc cây lấy điện thoại ra, "Tôi muốn chụp một tấm, cậu cứ tự nhiên nhé."
"Gâu gâu..." Viên Tử ở đằng sau Băng Mật sủa hai tiếng.
Băng Mật xoay người cúi đầu nhìn nó.
Đường Ngữ selfie xong chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè thì lại thấy Băng Mật được theo dõi đặc biệt đã đăng vòng bạn bè.
Lạ nhỉ, đúng là rất hiếm thấy!
Đường Ngữ kích động vội vàng mở ra xem ——
Hai tấm hình, tấm thứ nhất là ảnh chụp Viên Tử, khung cảnh đằng sau là vườn trái cây rộng mênh mông, tấm còn lại là ảnh Đường Ngữ selfie dưới gốc cây, điểm quan trọng là caption: Cún con và chủ của nó.
Nhìn qua thì có vẻ bình thường đúng không?
Nhưng vấn đề là, đây là góc nhìn thứ ba!
Nói cách khác, Băng Mật đang ở đây, chính xác hơn là, trong một vườn trái cây vắng vẻ, có hai người một chó ở bên nhau, Băng Mật chưa bao giờ đăng vòng bạn bè lần đầu tiên đăng, hơn nữa, nhân vật chính lại là Đường Ngữ!
Đây không phải là ám chỉ, mà rõ ràng là đang nói trắng ra là hai người cùng nhau đi ra ngoài chơi, còn dắt theo một con chó, quan hệ không đơn giản đâu.
Ngay cả Đường Ngữ cũng nghĩ được như thế, người khác có thể không rõ ư?
Con sóc đất marmot trong lòng Đường Ngữ gào thét: Aaaaaaaa, đây là sắp công khai à?! Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong mà!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Đường: Tui là cải còn Băng Mật là heo.
Tiểu Ngân Hà: Cho nên là cậu chờ cậu ta đến ủn cậu hả?
---
*Tả Ý Họa: người vẽ chú trọng và tinh thần và ý cảnh của bức vẽ hơn là sự chân thực và chi tiết, thường được thể hiện bằng những nét cọ đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện