Edit: ss gau5555

Beta: ss Vi Tiểu Bảo

Phượng Địch xem như kiến thức cùng trí nhớ được mở rộng. Trước đây, thiếu chủ nhà mình trên khuôn mặt chỉ có một loại biểu tình – cười, khiến hắn nghĩ đến thiếu chủ tính tình vô cùng tốt sẽ không tức giận. Tuy rằng bây giờ thiếu chủ vẫn có biểu tình như trước nhưng thân nam nhi mà mình lại bị hoá trang mặt hoa da phấn, đầu đội cây trâm, đang mặc váy nữ bị năm vị trưởng lão cùng với người của Lâm thị dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá, thông thường loại sự thật này chỉ có thiếu chủ nhà hắn mới nói rõ được. Nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì. Bởi vậy, làm cho mình mất hết mặt mũi! Phượng Địch ở trong lòng thề hắn về sau tuyệt đối, cam đoan, nhất định không làm trái với tâm ý của thiếu chủ, thiếu chủ sủng người nào thì hắn phải đội lên trên đầu để phụng dưỡng.

Lúc này, Phượng Hiên cùng tiểu Cốc Nhược Vũ đã dùng xong bữa trưa. Trong lúc đấy chỉnh Phượng Địch chạy ra chạy vào, quay về bảy tám lần, cảm thấy mỹ mãn, lúc này hắn mới nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt của tiểu oa nhi đi vào phủ đại trưởng lão cùng hai vị trưởng lão gặp mặt với Lâm Tuyết Thiến thảo luận việc đính hôn.

Lần này chuyện đính hôn của Lâm thị cùng tông chủ Phượng thị tương lai là sự kiện quan trọng cho nên gia tộc Lâm thị không chỉ có bản thân Lâm Tuyết Thiến, còn có ba vị trưởng lão, hơn nữa Thiếu tông chủ của Lâm thị- Lâm Tuyết Nham cũng cùng đi đến Phượng châu. Song, theo nhị trưởng lão của Lâm thị nói thì Lâm Tuyết Nham kia không biết bị bệnh gì không thể lộ diện đã phải quay về Lâm Châu. Cho nên trước mắt trong đại sảnh của phủ đại trưởng lão phân biệt năm vị trưởng lão của Phượng thị, ba vị trưởng lão Lâm thị, Lâm Tuyết Thiến là chín người.

Phượng Hiên nắm tay một tiểu oa nhi đi theo phía sau là Phượng Địch, Phượng Tiêu, thẳng tắp đi đến trên ghế. Chỉ thấy hắn xoay người mặt nhìn mọi người đem vạt áo vén lên, ngồi xuống, bỏ qua cái nhìn tò mò của mọi người, ôm tiểu Cốc Nhược Vũ bế lên đặt vào trong lòng.

“Đã để cho chư vị đợi lâu, đều tại ta đang tranh giành với thị vệ làm trễ nãi thời gian quá lâu, hại ta không thể đến đây sớm một chút mong rằng chư vị trưởng lão bao dung.” Trừng phạt còn chưa xong, Phượng Hiên không quên đem những điều sai đó đổ lên người Phượng Địch. Quả nhiên, các trưởng lão Phượng thị đang chịu đựng tức giận ánh mắt toàn bộ phóng đến Phượng Địch.

Phượng Địch một thân mồ hôi lạnh, hơi hơi cúi đầu, nội tâm gào thét. Trong lòng Phượng Hiên lại đắc ý cười trộm, trừng phạt Phượng Địch hại bé con khóc là một trong những mục đích mà giờ này, khắc này chính mình thể hiện thái độ không mấy thân thiện với Phượng Địch, nhất định sẽ từ trong tứ trưởng lão đang ngồi ở đó truyền quay lại trong tai phụ thân đại nhân cùng Phượng Thiếu Vân. Như vậy sẽ không để cho Phượng Địch trước mặt hai người kia mất đi tín nhiệm, một công đôi việc.

Mọi người đang ngồi nào ai biết được ý nghĩ của hắn, thấy cách ăn mặc của Phượng Địch chẳng ra cái gì cả toàn bộ cau chặt mày, cảm thấy khó coi, thay đổi tầm mắt nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng Phượng Hiên kia không biết xuất hiện từ bao giờ.

Chỉ thấy tiểu oa nhi kia đầu buộc hai búi tóc bằng sợi dây tơ tằm màu hồng, đang mặc bộ váy màu trắng hồng, trên chân đi một đôi giầy thêu tinh xảo, bé ngũ quan đoan chính, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ, thanh tú đáng yêu, làn da trắng noãn hiện lên chút hồng, đôi mắt tròn, trắng đen rõ ràng, không sợ mà nhìn toàn bộ mọi người đang nhìn mình. Đợi bé sau khi nhìn mọi người xong, chớp mắt, cúi đầu dùng hai tay nhỏ bé bắt lấy đồ trang sức thắt ở bên hông Phượng Hiên chuyên chú thưởng thức.

Quần áo vải dệt trên người bé vừa thấy đã nhận ra là xuất xứ từ nơi danh tiếng, khiến cho các trưởng lão đang ngồi đều suy đoán bé là tiểu thư nhà ai được Phượng Hiên mang đến chơi. Vì thế mọi người cũng lấy nghi vấn từ trong lòng ra để hỏi.

Nhưng nhìn Phượng hiên ôm bé gái kia, Lâm Tuyết Thiến cảm thấy không vừa mắt thậm cảm ghen tị, cho rằng đó là Phượng Vũ. Nhưng mà nghĩ nghĩ đến tuổi lại thấy không đúng. Vậy chính là người không có huyết thống với Phượng Hiên. Nghĩ đến có giống động vật cái ngồi trong lòng Phượng Hiên, tâm Lâm Tuyết Thiến nhất thời căm tức, tay tức giận nắm chặt khăn tơ lụa, trên mặt lại cố gắng bảo trì biểu tình không thèm để ý .

“Thiếu tông chủ, vị này là nhị trưởng lão của Lâm thị, vị này là tam trưởng lão, . . . . . .” Đại trưởng lão Phượng Vĩnh Diễm từ từ giới thiệu, Phượng Hiên cười gật đầu chào hỏi người được giới thiệu.

Giới thiệu đến Lâm Tuyết Thiến thì chỉ thấy trang phục của nàng từ đầu đến chân làm cho người ta không thể soi mói, sống lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ kia, hơi hơi gật đầu với Phượng Hiên một cái, giơ tay nhấc chân đều cao hơn người khác một bậc làm cho các trưởng lão Phượng thị cảm thấy cô gái này trở thành phu nhân tông chủ Phượng thị tương lai hoàn toàn xứng đáng. Mà Phượng hiên lại nhìn nàng thật sâu một lát, tiếp theo trên mặt của hắn giơ lên nụ cười vô cùng sáng lạn với Lâm Tuyết Thiến, nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia thiếu chút nữa làm hỏng mắt mọi người, nhất là làm cho Lâm Tuyết Thiến trong lòng như nai con chạy loạn, vui không thể nói.

“Thiếu tông chủ, nghi thức đính hôn cử hành ba ngày sau, lão phu đã tìm người tính qua, đó là một ngày lành.”

“Uh, tốt.”

“Mời Thiếu tông chủ đem ngọc bội Song Phượng thuộc về nhà trai giao cho Lâm tiểu thư, vào thời điểm thực hiện nghi thức đính hôn song phương lại trao đổi. Về phần nghi thức đính hôn cần chú ý một số chuyện bây giờ sẽ có chuyên gia giải thích với thiếu chủ cùng Lâm tiểu thư .”

“A, như vậy a! Tốt.” Phượng Hiên đứng lên, tay trái hắn cầm cây quạt, tay phải ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đi đến trước mặt Lâm Tuyết Thiến lại đối với tiểu oa nhi trong lòng nói, “Bé con, thay Hiên ca ca lấy ngọc bội ra ở trong quần áo Hiên ca ca.”

Tiểu Cốc Nhược Vũ nghe thấy lời của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay út chỉ vào ngực của hắn hỏi: “Nơi này?”

“Đúng, chính là trong chỗ này, ở trong quần áo.”

Taynhỏ bé với vào trong quần áo của Phượng Hiên, tìm tới tìm lui, lấy ra hai khối ngọc bội, mỗi tay một cái, tiểu oa nhi đưa đến trước mắt Phượng Hiên, ánh mắt tròn tròn nhìn hắn không tiếng động hỏi là cái nào.

“Cái ở tay trái kia, ngoan, cầm nó đưa cho vị tiểu a di này.” Phượng Hiên nói một tiếng, tiểu oa nhi động tác làm theo.

Tiểu, a, di! ? Lâm Tuyết Thiến trừng mắt nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ đưa ngọc bội tới trước mắt nàng, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, nàng không phải nghe lầm, vì sao Phượng Hiên là ca ca, mà chính mình lại là a di!? Nàng cũng chỉ lớn hơn Phượng Hiên hai tuổi mà thôi a! Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, bên tai của nàng liền truyền đến thanh âm trầm thấp làm say lòng người của Phượng Hiên.

“Lâm tiểu thư, mau tiếp nhận đi a, đây là miếng ngọc bội Song Phượng thuộc về nhà trai.”

Lâm Tuyết Thiến đưa tay tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn Phượng Hiên chỉ thấy mặt hắn mang ý cười, ánh mắt thâm thúy mê người đang nhìn mình, nhất thời nàng đem nghi vấn trong lòng vứt bỏ ra sau đầu làm sao còn có thể nghĩ đến.

“Ngọc bội kia rất quan trọng, chính là thay mặt từ những đời trước của gia tộc Phương thị chúng ta. Cho nên Lâm tiểu thư cần phải giữ lấy thật tốt, trăm ngàn đừng làm đánh mất nó!” Lời nói ôn nhu hoà ái, nhưng thời điểm Phượng Hiên nói những lời này trong mắt lại hiện lên một tia dụng tâm kín đáo.

“Chuyện này là tất nhiên, Phượng thiếu tông chủ xin yên tâm đi! Ta nhất định sẽ giữ gìn nó thật tốt.” Bị Phượng Hiên cố ý phóng điện Lâm Tuyết Thiến đầu óc mê muội trả lời.

“Hôm qua ta vừa đến Thải đô hơi mệt, liền phân phó ai cũng không gặp. Nhưng cũng không bao gồm Lâm tiểu thư. Đều là ta đây không có mắt để thủ hạ tự tiện cản Lâm tiểu thư,” Phượng Hiên dùng cây quạt ở tay trái chỉ chỉ Phượng Địch, tiếp tục đem lỗi đổ lên trên người hắn, làm cho hắn bị xem thường, “Nàng không nên tức giận, nếu ta biết Lâm tiểu thư sẽ đến, nhất định sẽ đích thân nghênh đón, làm sao có thể để sự tình người bị chặn ở cửa, về việc đả thương thị vệ của tiểu thư, vì chuyện này ta đã trừng phạt hắn ngươi trăm ngàn đừng để trong lòng.”

“Tất nhiên.”

“Nếu như Lâm tiểu thư không chê mà nói…, chúng ta đi dạo đến hậu viên được không?”

“Dạ.”

Thấy thái độ của Phượng Hiên giống như rất vừa ý với Lâm Tuyết Thiến, trưởng lão hai nhà cảm thấy vui sướng. Mà Lâm Tuyết Thiến biểu tình thẹn thùng lại làm cho Phượng Tiêu ở một bên đồng tình sâu sắc. Ai! người đáng thương, trên đời này nào có mấy người có thể đào thoát khỏi khi thiếu chủ cố tình hấp dẫn, nàng ta làm sao có thể cho rằng thiếu chủ chán ghét Lâm thị như vậy sẽ thích nàng ta, tự mình xem ra thiếu chủ có khả năng thích bé gái trong lòng ngực của người còn lớn hơn.

Lâm Tuyết Thiến đứng lên chuẩn bị cùng Phượng Hiên đi dạo hậu hoa viên một chút, đã thấy tiểu oa nhi trong lòng Phượng Hiên mở mắt to tròn nhìn mình chằm chằm. Trong lòng của nàng nhất thời cảm thấy vô cùng chán ghét.

Tiểu Cốc Nhược Vũ phát hiện Lâm Tuyết Thiến đang trừng mình, có chút sợ, co lại trong lòng Phượng Hiên, sau đó cầm lấy quần áo Phượng Hiên kéo ý bảo Phượng Hiên cúi đầu.

Phượng Hiên thấy bé con bảo bối giống như muốn nói suy nghĩ của mình, vội vàng tiến đến trước mắt bé hỏi: “Bé con, chuyện gì.”

“Vị tiểu a di kia trên mặt rơi rất nhiều bụi, nhiều bụi trắng!”. Tiểu Cốc Nhược Vũ thấp giọng nói, lúc nói còn ngắm hai mắt Lâm Tuyết Thiến.

Thanh âm của bé tuy rằng rất nhỏ, nhưng mà ở trước mặt Lâm Tuyết Thiến lại nghe rõ, nháy mắt sắc mặt của nàng ta trở nên xanh mét.

Phượng Hiên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo vui vẻ cười lên, ha ha, quá buồn cười rồi!

Hắn nhìn Lâm Tuyết Thiến liếc mắt một cái, sau đó đối với tiểu oa nhi trong lòng giải thích: “Oa nhi, đây không phải là bụi, đó là phấn dùng để hoá trang, có thể đem mình biến thành phiêu phiêu gì đó.”

Lâm Tuyết Thiến vừa nghe thấy hai chữ “Phiêu phiêu” tâm hoa nộ phóng. Nhưng lời kế tiếp trong câu nói của Phượng Hiên lại giống như mũi tên nhọn đâm trúng vào nàng, đúng là tuyệt đối đả kích người.

“Vào tình huống bình thường, dùng để che những chỗ thiếu hụt của mình bộ dạng không được đẹp đẽ mới dùng loại này, giống bé con cùng Vũ nhi tỷ tỷ của muội đều thuộc về thiên sinh lệ chất (đẹp tự nhiên), không cần dùng loại đồ vật này, biết không?”

“Vũ nhi tỷ tỷ?”

“Uh, Vũ nhi tỷ tỷ của muội, muội muội của Hiên ca ca, bộ dạng của nàng rất đẹp!” Trong giọng nói khó nén vẻ tự hào, “Không bao lâu muội đã có thể nhìn thấy nàng, về sau muội có thể cùng Vũ nhi tỷ tỷ chơi đùa.”

“Dạ.” Nghe thấy có người có thể cùng mình chơi đùa, tiểu oa nhi vui vẻ mà gật đầu lên tiếng trả lời.

Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ cực kỳ đắc ý đi ra chính sảnh. Mà đi theo sau, Lâm Tuyết Thiến sắc mặt lúc trắng, lúc xanh đột nhiên có loại cảm giác không rõ ràng lắm, Phượng Hiên rốt cuộc thích hay không thích mình?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện