Mao đại sư ngồi trong phòng nghỉ của mình, cau mày, do dự một hồi lâu rồi mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâu Minh.

“Mao đại sư.” Sau khi biết hai người đã đến núi Thanh Mang, Lâu Minh vẫn luôn đợi điện thoại của Mao đại sư và Thi Thi.

“Trần tiểu hữu gọi điện cho cậu chưa?” Mao đại sư hỏi.

“Vẫn chưa ạ.” nói đến đây Lâu Minh cũng cảm thấy lạ, anh cũng không ngờ là Mao đại sư gọi điện trước cho anh.

“Chắc là cô ấy đang còn nói chuyện với Lạc Hà chân nhân rồi.” Mao đại sư khó xử nhíu lông mày, lúc nãy ông tưởng Trần Ngư đã gọi điện trước cho Lâu Minh rồi.

Qua video điện thoại, Lâu Minh nhận ra vẻ khó xử của Mao đại sư, anh hỏi “Mao đại sư, chuyện ở núi Thanh Mang rất khó giải quyết sao?”

“Ừ, nhưng cụ thể là chuyện gì tôi không thể nói rõ với cậu được.” Khi ở phòng khách, Thẩm Thanh Trúc kể việc núi Thanh Mang là nơi phong ấn Hạn Bạt nói cho mấy người bọn ông, sau đó còn đặc biệt dặn dò không được nói chuyện này với người nào khác.

Hạn Bạt là dị vật của Trời Đất mà lại không có cách nào giết chết, dù nó không hề làm gì, chỉ cần đơn giản là nó thức tỉnh thì sẽ đem tai họa đến cho con người trên trái đất. Nếu có người biết sự tồn tại của nó, có ý đồ lợi dụng nó mà tìm cách đánh thức Hạn Bạt, lúc đó hậu quả xảy ra sẽ không tưởng tượng được.

Lâu Minh sững sờ, suy tư một lát rồi đoán “Ở đó có phải phong ấn thứ gì còn kinh khủng hơn cả cương thi không?”

“Cậu …” Nét mặt khiếp sợ của Mao đại sư đã nói rõ tất cả.

Lâu Minh quay đầu nhìn qua bản đồ trên bàn sách, nói “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, phong thủy của núi Thanh Mang không tốt, địa thế xa xôi, lại là vùng đất khô cằn sỏi đá, một vùng đất như vậy thì thích hợp dùng để làm gì? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy nếu tôi là một Thiên Sư thì vùng đất này thích hợp để phong ấn hơn cả.”

“Xung quanh không có người ở, thời tiết khắc nghiệt, không cần lo lắng trong lúc vô tình sẽ có người chạm vào phong ấn, hoặc cho dù phong ấn bị lỏng, vật bên trong thức tỉnh thì trong thời gian ngắn cũng không gây nguy hại cho những người bình thường xung quanh.” Lâu Minh nói suy đoán của mình “Vậy một vùng đất như vậy thích hợp để phong ấn vật gì chứ? Lần này việc đến núi Thanh Mang triệu tập nhiều đại sư của giới huyền học như thế, điều đó biểu thị cái gì, chính là vật bị phong ấn nàymột khi thức tỉnh sẽ gây hại cho nhân gian, nên tôi đoán … có phải là Hạn Bạt không?”

“Lâu Minh …” Mao đại sư khiếp sợ nói “Cậu lại nhớ ra điều gì rồi sao?”

Đây là thừa nhận rồi, Lâu Minh nở nụ cười, lắc đầu “Tạm thời kí ức mới vẫn chưa xuấthiện, có thể trước đó tôi khôi phục kí ức về Thiên Sư nên tôi mới đoán được.”

“Cậu đã đoán được rồi vậy tôi cũng không giấu cậu nữa, đúng là núi Thanh Mang phong ấn một con Hạn Bạt.” Mao đại sư nói “Hạn Bạt này bị phong ấn lúc nào, ngủ say cách đây bao nhiêu năm rồi thì không người nào biết. Hai mươi năm trước, phong ấn bị lỏng ra, trùng hợp được Lạc Hà chân nhân và bạn bè của ông kịp thời phát hiện, lúc đó đã sử dụng trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn phong ấn Hạn Bạt một lần nữa, sau đó mới đưa núi Thanh Mang vào khu vực cấm.”

“thì ra là thế.”

“Lâu Minh, chuyện Linh Khí …” Mao đại sư dừng lại một chút rồi nói “Ngày mai tôi lên núi Thanh Mang sẽ điều tra lại, nếu có cơ hội …”

Lâu Minh nhìn vẻ mặt vô cùng khó xử và áy náy của Mao đại sư, lơ đễnh nói “Mao đại sư, tôi hiểu ý của ông, chuyện Linh Khí ông đừng cố quá.”

“Lâu Minh …” Lâu Minh càng nói như vậy, Mao đại sư càng cảm thấy khó chịu trong lòng, đã nhiều năm qua, ông chứng kiến việc Lâu Minh bị sát khí tra tấn mà chịu mọi đau khổ, nay khó khăn lắm mới tìm được biện pháp để giải quyết, vậy mà lại vướng chuyện Hạn Bạt.

“Mao đại sư, Thi Thi gọi điện cho tôi.” Lâu Minh chợt cười rồi nói.

“Được rồi, hai người nói chuyện đi.” Mao đại sư cũng không nói nên lời, nhân dịp cúp điện thoại.

Lâu Minh kết nối điện thoại với Trần Ngư ngay, giọng nói nhẹ nhàng, hoạt bát của côvang lên “anh Ba.”

Chỉ cần vừa nghe âm thanh giọng nói của Trần Ngư, vẻ mặt Lâu Minh không tự chủ mà dịu dàng “Sao không gọi video cho anh?”

“Hi hi … có phải là anh nhớ em không? Muốn nhìn thấy em phải không?” Trần Ngư cười như tên trộm, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý.

“Ừ, anh nhớ em.” Khóe miệng Lâu Minh vểnh lên, rất tự nhiên thừa nhận.

“Vậy thì em càng không cho anh nhìn mặt em.”

“Sao thế?” Lâu Minh ngạc nhiên.

“Vì hôm nay em mất mười mấy tiếng hết ngồi máy bay rồi xe khách, cả người nhìn xấu muốn chết.” Bây giờ cô đang là người nói chuyện tình yêu, nhất định phải giữ vẻ xinh đẹp nhất trước mắt bạn trai mới được.

“Ha ha ha …” Lâu Minh nhịn không được mà bật cười “Dáng vẻ em bị cương thi đánh sưng mặt mũi anh cũng đều thấy rồi còn đâu.”

“anh Ba!” Trần Ngư không vui kêu lên nho nhỏ “Quên ngay nha, quên ngay nha, anhkhông được nhớ đâu đó.”

“Được rồi.” Lâu Minh cười gật đầu, trên vẻ mặt là sự cưng chiều không dễ phát hiện.

“anh Ba, Mao đại sư nói với anh chưa?” Trần Ngư thử hỏi.

“Cái gì?” Lâu Minh thu nụ cười lại, ra vẻ không biết hỏi.

“À, chắc là tụi em phải ở núi Thanh Mang mấy ngày đó mà.”

“Vậy em và mọi người ở lại núi Thanh Mang mấy ngày sao?”

“Dạ, nhưng mà anh yên tâm, chắc chắn em sẽ mang được Linh Khí về.” Trần Ngư bảo đảm.

Nghe Trần Ngư hứa chắc chắn như thế, vẻ mặt Lâu Minh trở nên lo âu, cô nhóc Thi Thi này lại định làm bậy sao! “anh Ba, sáng mai em phải lên núi Thanh Mang sớm nên em phải đi ngủ sớm đây. Gặpanh mai nha.” Trần Ngư nói.

“Em ngủ ngon.”

“Dạ, anh cũng ngủ ngon.”

Lâu Minh cúp điện thoại, suy tư một lát rồi gửi cho Mao đại sư một tin nhắn (Mao đại sư, ngày mai làm phiền ông để ý Thi Thi giùm tôi đừng cho cô ấy làm bậy.)

Lâu Minh đang sợ, anh sợ Thi Thi sẽ vì anh mà cố tìm Linh Khí cho bằng được. Nếu như vì Thi Thi mà làm cho Hạn Bạt thức tỉnh, làm hại nhân gian, như vậy những nhân quả đáng sợ sẽ rơi hết lên đầu Thi Thi.

Nghĩ đến đây, Lâu Minh hốt hoảng lo âu cả đêm không ngủ, hận không thể lập tức bay đến núi Thanh Mang.

(còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện