Điều này khiến trong lòng Tống đại nương tử cảm động, đã hơi thay đổi cách nhìn về nàng, có lẽ mấy thủ đoạn không quang minh chính đại ngày trước kia là phủ thượng thư sử dụng, còn cô nương này chỉ là người bị hại mà thôi? Nghĩ đến hành động đoạt tuyệt tình thân của phủ thượng thư bên ngoài đình là Tống đại nương tử lại cảm thấy suy nghĩ này rất đúng, thái độ của nàng ta đối với Khương Quán cũng ôn hòa hơn không ít.
“Hài tử ngoan, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì đâu ạ.”
Khương Quán lau mồ hôi, thuận miệng đáp qua loa một câu rồi lại chậm rãi đi ở cuối cùng đội ngũ, sau đó lấy một thanh chocolate từ trong không gian ra.
Nàng lén cắn một miếng để bổ sung thể lực, nhưng lại không dám ăn quá nhiều, mấy thứ như chocolate này kiếp trước này tích không nhiều nên không thể lãng phí.
[Chủ nhân, đừng quên nhiệm vụ tích hàng của ngươi đấy nhé.] Lời nhắc nhở của tiểu tinh linh khiến Khương Quán rất cạn lời.
“Bây giờ ta đang trên đường lưu đày, đừng nói mấy quan sai kia không cho phép người đi lung tung mà chỗ này trước không có thôn, sau không có tiệm, ta biết đi nơi nào kiếm hàng mà tích đây?”
Khương Quán rất bất đắc dĩ, thế nhưng tiểu tinh linh vẫn muốn tiếp tục dụ dỗ nàng: [Lẽ nào chủ nhân không muốn sở hữu không gian trồng trọt hay sao?
Đến lúc đó, ngươi muốn gì cũng đều có tất, không có gì thứ gì mà ngươi không có cả, chỉ có thứ mà ngươi không nghĩ đến mà thôi.]
“Dừng!”
Khương Quán ngắt lời lảm nhảm dài dòng của tiểu tinh linh: “Được rồi, ta sẽ cố hết sức vậy.”
Sau này, nàng sẽ tìm cơ hội tích trữ một ít đồ.
Hành trình vẫn đang tiếp tục, Khương Quán cũng không đi ở cuối đoàn tàu mãi như vậy nữa, đám người tuy có oán khí trong lòng nhưng lúc này chẳng ai có lòng dạ đâu mà cãi nhau cả.
Thật sự là quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức chân đã không còn là chân của mình nữa, Khương Quán cảm giác được rõ ràng lòng bàn chân hình như đã bị mài ra mụn nước, nàng thật sự chỉ hận không thể sử dụng dị năng của của mình khiến chân phóng như bay, nhưng đáng tiếc là không được.
Thật ra không chỉ có nàng mà những người khác cũng cảm giác được, đặc biệt là Thẩm Thiên, bụng nàng ta đầy oán khí, trừng mắt nhìn Tống Thần ở đằng trước, tròng mắt nàng ta đảo như bi, sau đó giả bộ yểu điệu ngã quỵ xuống đất.
“Á!”
Thẩm Thiên ngồi dưới đất khóc hu hu: “Đau quá, phu quân, ta đi không nổi nữa rồi.”
Vừa khóc như thế lập tức đã nghênh đón ánh mắt của mọi người nhìn qua, vốn còn tưởng Tống Thần sẽ thương hoa tiếc ngọc mà cõng nàng ta, kết quả hắn ta lại nhíu mày, nói: “Nàng bò dậy đi tiếp đi, ta cũng đi không nổi đây này.”
Tống Thần cảm thấy hai chân mình đang nhũn cả ra, làm sao còn biết thương nương tử vừa mới vào cửa được chứ.
Ngay cả tiểu thiếp phải cùng đi lưu đày, lúc này cũng không dám sáp đến trước mặt hắn ta giả bộ yếu đuối.
Thẩm Thiên sững sờ, khóe mắt nàng ta còn vương giọt lệ, rõ ràng cũng không ngờ Tống Thần sẽ tuyệt tình như vậy: “Tướng công.”
Mắt thấy bọn họ đã rớt lại phía cuối cùng của hàng ngũ, Tống Thần nhanh chóng rảo bước đi lên trên.
“Có đi không đây?”
Quan sai quất một roi lên người Thẩm Thiên, đau đến mức nàng ta rưng rưng nước mắt, vội vàng bò dậy.
“Ta đi ta đi, ta đi ngay đây.”
Mùi vị bị đánh quá khó chịu, cũng may mà vì nàng ta lớn lên xinh đẹp, quan sai đánh người kia lại nhân cơ hội cọ vào người nàng ta một cái cho nên cũng không đánh mạnh gì.
Nhưng Thẩm Thiên vẫn sợ hãi không dám lười biếng nữa, bước chân không thể nói là phi nhanh nhưng vẫn đang cắn răng kiên cường chống đỡ.
Có Thẩm Thiên tiên phong, lúc này, mọi người cũng biết được tính cách của mấy tay quan sai này, không ai dám làm bộ làm tịch nữa.
Ngược lại cũng có người khác có suy nghĩ lệch lạc, có người thì nhét cho quan sai bên đó vài ngân lượng, cuối cùng đổi được một cơ hội nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút.
Lúc nghỉ ngơi tại chỗ, Khương Quán xách túi nước đi đến trước mặt Tống Cửu Uyên, tuy rằng Tống Cửu Trì không thích nàng nhưng cũng thức thời mà tránh mặt đi.
“Uống chút nước đi.”
“Hài tử ngoan, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì đâu ạ.”
Khương Quán lau mồ hôi, thuận miệng đáp qua loa một câu rồi lại chậm rãi đi ở cuối cùng đội ngũ, sau đó lấy một thanh chocolate từ trong không gian ra.
Nàng lén cắn một miếng để bổ sung thể lực, nhưng lại không dám ăn quá nhiều, mấy thứ như chocolate này kiếp trước này tích không nhiều nên không thể lãng phí.
[Chủ nhân, đừng quên nhiệm vụ tích hàng của ngươi đấy nhé.] Lời nhắc nhở của tiểu tinh linh khiến Khương Quán rất cạn lời.
“Bây giờ ta đang trên đường lưu đày, đừng nói mấy quan sai kia không cho phép người đi lung tung mà chỗ này trước không có thôn, sau không có tiệm, ta biết đi nơi nào kiếm hàng mà tích đây?”
Khương Quán rất bất đắc dĩ, thế nhưng tiểu tinh linh vẫn muốn tiếp tục dụ dỗ nàng: [Lẽ nào chủ nhân không muốn sở hữu không gian trồng trọt hay sao?
Đến lúc đó, ngươi muốn gì cũng đều có tất, không có gì thứ gì mà ngươi không có cả, chỉ có thứ mà ngươi không nghĩ đến mà thôi.]
“Dừng!”
Khương Quán ngắt lời lảm nhảm dài dòng của tiểu tinh linh: “Được rồi, ta sẽ cố hết sức vậy.”
Sau này, nàng sẽ tìm cơ hội tích trữ một ít đồ.
Hành trình vẫn đang tiếp tục, Khương Quán cũng không đi ở cuối đoàn tàu mãi như vậy nữa, đám người tuy có oán khí trong lòng nhưng lúc này chẳng ai có lòng dạ đâu mà cãi nhau cả.
Thật sự là quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức chân đã không còn là chân của mình nữa, Khương Quán cảm giác được rõ ràng lòng bàn chân hình như đã bị mài ra mụn nước, nàng thật sự chỉ hận không thể sử dụng dị năng của của mình khiến chân phóng như bay, nhưng đáng tiếc là không được.
Thật ra không chỉ có nàng mà những người khác cũng cảm giác được, đặc biệt là Thẩm Thiên, bụng nàng ta đầy oán khí, trừng mắt nhìn Tống Thần ở đằng trước, tròng mắt nàng ta đảo như bi, sau đó giả bộ yểu điệu ngã quỵ xuống đất.
“Á!”
Thẩm Thiên ngồi dưới đất khóc hu hu: “Đau quá, phu quân, ta đi không nổi nữa rồi.”
Vừa khóc như thế lập tức đã nghênh đón ánh mắt của mọi người nhìn qua, vốn còn tưởng Tống Thần sẽ thương hoa tiếc ngọc mà cõng nàng ta, kết quả hắn ta lại nhíu mày, nói: “Nàng bò dậy đi tiếp đi, ta cũng đi không nổi đây này.”
Tống Thần cảm thấy hai chân mình đang nhũn cả ra, làm sao còn biết thương nương tử vừa mới vào cửa được chứ.
Ngay cả tiểu thiếp phải cùng đi lưu đày, lúc này cũng không dám sáp đến trước mặt hắn ta giả bộ yếu đuối.
Thẩm Thiên sững sờ, khóe mắt nàng ta còn vương giọt lệ, rõ ràng cũng không ngờ Tống Thần sẽ tuyệt tình như vậy: “Tướng công.”
Mắt thấy bọn họ đã rớt lại phía cuối cùng của hàng ngũ, Tống Thần nhanh chóng rảo bước đi lên trên.
“Có đi không đây?”
Quan sai quất một roi lên người Thẩm Thiên, đau đến mức nàng ta rưng rưng nước mắt, vội vàng bò dậy.
“Ta đi ta đi, ta đi ngay đây.”
Mùi vị bị đánh quá khó chịu, cũng may mà vì nàng ta lớn lên xinh đẹp, quan sai đánh người kia lại nhân cơ hội cọ vào người nàng ta một cái cho nên cũng không đánh mạnh gì.
Nhưng Thẩm Thiên vẫn sợ hãi không dám lười biếng nữa, bước chân không thể nói là phi nhanh nhưng vẫn đang cắn răng kiên cường chống đỡ.
Có Thẩm Thiên tiên phong, lúc này, mọi người cũng biết được tính cách của mấy tay quan sai này, không ai dám làm bộ làm tịch nữa.
Ngược lại cũng có người khác có suy nghĩ lệch lạc, có người thì nhét cho quan sai bên đó vài ngân lượng, cuối cùng đổi được một cơ hội nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút.
Lúc nghỉ ngơi tại chỗ, Khương Quán xách túi nước đi đến trước mặt Tống Cửu Uyên, tuy rằng Tống Cửu Trì không thích nàng nhưng cũng thức thời mà tránh mặt đi.
“Uống chút nước đi.”
Danh sách chương