Ai ngờ Khương Quán lại không nhận: “Ngươi không cần khách sáo như vậy đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trên thực tế, tròng mắt của Khương Quán cũng nhìn chằm chằm vào con gà nướng đó, dù sao thì từ lúc xuyên qua đây cho tới nay, gần như nàng vẫn chưa có thời gian ăn một bữa tử tế, miệng đã sắp nhạt như nước ốc rồi.
Tiểu Đặng dường như cũng nhìn thấu suy tính nhỏ nhặt của nàng, hắn ta nhét con gà vào trong tay Khương Quán: “Ngươi ăn đi, ta đã hỏi thủ lĩnh rồi, hắn ta không phản đối.”
Thật ra Nhậm Bang chính là anh rể của hắn ta, em vợ suýt chút nữa bị rắn cắn chết cũng phải trấn an một phen, tránh cho trở về vợ lại tìm hắn ta hỏi tội.
Khương Quán cũng không biết mình đánh bậy đánh bạ lại cứu được em vợ của đầu lĩnh, lúc này, nàng cầm lấy con gà nướng, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vậy ta sẽ không khách sáo nữa, cảm ơn ngươi nhé.”
“Không có gì.”
Tiểu Đặng không nán lại lâu, hắn ta vừa đi là một đám người nhà họ Tống đã không nhịn được nữa, người nào cũng nhìn con gà nướng trong tay Khương Quán mà thèm đến rỏ dãi, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lét.
“Đại tẩu, tổ mẫu đã một ngày rồi chưa được ăn món mặn.”
Thẩm Thiên tự cho rằng mình thông minh, lập tức lôi lão phu nhân ra, chỉ cần Khương Quán trúng chiêu này là nàng cũng sẽ phải chia đều con gà nướng này ra như nàng ta.
Thế nhưng, Khương Quán lại không dễ nói chuyện đến như vậy, nàng hơi nhướng mày lên: “Đúng rồi, mấy tiểu bối như chúng ta làm sao có thể để tổ mẫu đói được chứ.”
Ngay lúc Thẩm Thiên đang đắc ý vì Khương Quán đã sắp trúng kế rồi nhưng Khương Quán lại nghiêm túc bảo: “Nhị thúc, tam thúc, các ngươi cũng nên nghĩ cách kiếm ít thức ăn mặn về cho tổ mẫu ăn đi.”
“Không phải trong tay ngươi có rồi sao?”
Tống lão nhị không nhịn được mà nuốt nước miếng, người trước đây nhìn thấy thịt gà nướng trên bàn cũng chỉ ăn có một miếng mà bây giờ lại thèm thịt đến phát khóc.
Sắc mặt Khương Quán lạnh hẳn đi: “Đây là quà cảm ơn mà người ta tặng cho ta, chúng ta đã chia nhà rồi, nhà ai ăn của nhà đấy.”
Ý tứ trong lời nói chính là bọn họ đừng hòng ăn được con gà nướng này.
Sắc mặt của Tống lão phu nhân cũng nặng nề hẳn đi, Tống lão nhị và Tống lão tam đều trừng mắt nhìn Khương Quán với vẻ khó tin, quay sang chất vấn Tống đại nương tử.
“Đại tẩu, rốt cuộc cái nhà này do ngươi làm chủ hay là nàng ta làm chủ?”
“Con gà nướng này vốn là quà người ta tặng để cảm ơn Quán Quán, hiển nhiên do nàng ấy tự quyết rồi.”
Ngược lại, Tống đại nương tử cũng phân biệt được rất rõ, trong lòng Khương Quán hài lòng, bẻ một cái đùi gà xuống đưa cho nàng ta.
“Nương, mau ăn ít thịt để bổ sung thể lực, con đường mà chúng ta cần phải đi vẫn còn dài lắm.”
“Được, cảm ơn Quán Quán.”
Trên gương mặt của Tống đại nương tử nở một nụ cười nhẹ, Uyên Nhi khỏe hơn một chút thì trong lòng nàng ta mới không còn khó chịu đến vậy nữa.
Một màn này vô cùng chói mắt, nhưng Tiểu Đặng và Nhậm Bang ở cách đó không xa vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đám người lão phu nhân và Tống lão nhị liếc thấy cái roi trong tay Nhậm Bang, cuối cùng vẫn đành kiềm chế cơn giận trong lòng.
Chỉ là trong lòng ấm ức không chịu được, Tống lão nhị tức tối chửi Thẩm Thiên: “Cũng tại ngươi lắm mồm, lấy ít lương khô ra đây!”
“Cha, lương khô của ta đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi!”
Thẩm Thiên nhìn về phía Tống Thần với vẻ cầu cứu, kết quả, người này hoàn toàn không dám phản kháng lại cha mình, cuối cùng, nàng ta chỉ đành lấy lương khô ra với vẻ không tình nguyện và thế là lương khô đã hoàn toàn hết sạch.
Đây đúng là tự kê đá đè vào chân mình, Khương Quán suýt chút nữa thì bật cười hô hố.
“Tướng công, ngươi ăn đi.”
Nàng đưa một cái đùi gà cho Tống Cửu Uyên, cũng may mà đùi gà nướng này rất mềm, cũng không bỏ thêm bất cứ gia vị gì vào, bằng không với thương thế này của Tống Cửu Uyên hoàn toàn không thể ăn được.
“Cảm ơn.”
Tuy rằng cả người Tống Cửu Uyên hư nhược nhưng cũng may là đã có thể tự ăn uống.
Sau khi chia cho hắn ta xong, Khương Quán vốn không muốn chia cho Tống Cửu Trì, nhưng nghĩ lại thấy người này còn phải cõng Tống Cửu Uyên nữa, nếu hắn ta không có sức thì sau này người mệt thân vẫn là nàng thôi.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trên thực tế, tròng mắt của Khương Quán cũng nhìn chằm chằm vào con gà nướng đó, dù sao thì từ lúc xuyên qua đây cho tới nay, gần như nàng vẫn chưa có thời gian ăn một bữa tử tế, miệng đã sắp nhạt như nước ốc rồi.
Tiểu Đặng dường như cũng nhìn thấu suy tính nhỏ nhặt của nàng, hắn ta nhét con gà vào trong tay Khương Quán: “Ngươi ăn đi, ta đã hỏi thủ lĩnh rồi, hắn ta không phản đối.”
Thật ra Nhậm Bang chính là anh rể của hắn ta, em vợ suýt chút nữa bị rắn cắn chết cũng phải trấn an một phen, tránh cho trở về vợ lại tìm hắn ta hỏi tội.
Khương Quán cũng không biết mình đánh bậy đánh bạ lại cứu được em vợ của đầu lĩnh, lúc này, nàng cầm lấy con gà nướng, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vậy ta sẽ không khách sáo nữa, cảm ơn ngươi nhé.”
“Không có gì.”
Tiểu Đặng không nán lại lâu, hắn ta vừa đi là một đám người nhà họ Tống đã không nhịn được nữa, người nào cũng nhìn con gà nướng trong tay Khương Quán mà thèm đến rỏ dãi, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lét.
“Đại tẩu, tổ mẫu đã một ngày rồi chưa được ăn món mặn.”
Thẩm Thiên tự cho rằng mình thông minh, lập tức lôi lão phu nhân ra, chỉ cần Khương Quán trúng chiêu này là nàng cũng sẽ phải chia đều con gà nướng này ra như nàng ta.
Thế nhưng, Khương Quán lại không dễ nói chuyện đến như vậy, nàng hơi nhướng mày lên: “Đúng rồi, mấy tiểu bối như chúng ta làm sao có thể để tổ mẫu đói được chứ.”
Ngay lúc Thẩm Thiên đang đắc ý vì Khương Quán đã sắp trúng kế rồi nhưng Khương Quán lại nghiêm túc bảo: “Nhị thúc, tam thúc, các ngươi cũng nên nghĩ cách kiếm ít thức ăn mặn về cho tổ mẫu ăn đi.”
“Không phải trong tay ngươi có rồi sao?”
Tống lão nhị không nhịn được mà nuốt nước miếng, người trước đây nhìn thấy thịt gà nướng trên bàn cũng chỉ ăn có một miếng mà bây giờ lại thèm thịt đến phát khóc.
Sắc mặt Khương Quán lạnh hẳn đi: “Đây là quà cảm ơn mà người ta tặng cho ta, chúng ta đã chia nhà rồi, nhà ai ăn của nhà đấy.”
Ý tứ trong lời nói chính là bọn họ đừng hòng ăn được con gà nướng này.
Sắc mặt của Tống lão phu nhân cũng nặng nề hẳn đi, Tống lão nhị và Tống lão tam đều trừng mắt nhìn Khương Quán với vẻ khó tin, quay sang chất vấn Tống đại nương tử.
“Đại tẩu, rốt cuộc cái nhà này do ngươi làm chủ hay là nàng ta làm chủ?”
“Con gà nướng này vốn là quà người ta tặng để cảm ơn Quán Quán, hiển nhiên do nàng ấy tự quyết rồi.”
Ngược lại, Tống đại nương tử cũng phân biệt được rất rõ, trong lòng Khương Quán hài lòng, bẻ một cái đùi gà xuống đưa cho nàng ta.
“Nương, mau ăn ít thịt để bổ sung thể lực, con đường mà chúng ta cần phải đi vẫn còn dài lắm.”
“Được, cảm ơn Quán Quán.”
Trên gương mặt của Tống đại nương tử nở một nụ cười nhẹ, Uyên Nhi khỏe hơn một chút thì trong lòng nàng ta mới không còn khó chịu đến vậy nữa.
Một màn này vô cùng chói mắt, nhưng Tiểu Đặng và Nhậm Bang ở cách đó không xa vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đám người lão phu nhân và Tống lão nhị liếc thấy cái roi trong tay Nhậm Bang, cuối cùng vẫn đành kiềm chế cơn giận trong lòng.
Chỉ là trong lòng ấm ức không chịu được, Tống lão nhị tức tối chửi Thẩm Thiên: “Cũng tại ngươi lắm mồm, lấy ít lương khô ra đây!”
“Cha, lương khô của ta đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi!”
Thẩm Thiên nhìn về phía Tống Thần với vẻ cầu cứu, kết quả, người này hoàn toàn không dám phản kháng lại cha mình, cuối cùng, nàng ta chỉ đành lấy lương khô ra với vẻ không tình nguyện và thế là lương khô đã hoàn toàn hết sạch.
Đây đúng là tự kê đá đè vào chân mình, Khương Quán suýt chút nữa thì bật cười hô hố.
“Tướng công, ngươi ăn đi.”
Nàng đưa một cái đùi gà cho Tống Cửu Uyên, cũng may mà đùi gà nướng này rất mềm, cũng không bỏ thêm bất cứ gia vị gì vào, bằng không với thương thế này của Tống Cửu Uyên hoàn toàn không thể ăn được.
“Cảm ơn.”
Tuy rằng cả người Tống Cửu Uyên hư nhược nhưng cũng may là đã có thể tự ăn uống.
Sau khi chia cho hắn ta xong, Khương Quán vốn không muốn chia cho Tống Cửu Trì, nhưng nghĩ lại thấy người này còn phải cõng Tống Cửu Uyên nữa, nếu hắn ta không có sức thì sau này người mệt thân vẫn là nàng thôi.
Danh sách chương