“Mau, nghe nói Trần gia sắp bị xét nhà rồi, chúng ta mau đi hóng đi.”

“Đó chính là phú thương giàu có nhất ở chỗ chúng ta, thế này là đắc tội với ai vậy chứ?”

“Ai quan tâm nguyên nhân là gì, chúng ta qua đó nói không chừng còn có thể nhặt được ít của rơi!”

“…”

Khương Quán ở đằng sau vô tình nghe được, nàng chỉ biết phú thương vậy có nghĩa là có tiền! Mấy thứ lục soát ra được sẽ được bổ sung vào nhà kho của cẩu hoàng đế, nếu đã gặp được vậy Khương Quán cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

“Ngươi cứ từ từ tính cho ta, tính xong thì cất vào nhà kho, lát nữa ta sẽ qua lấy.”

Trước khi đi, Khương Quán dặn dò chưởng quầy một tiếng, nàng đứng ở cửa vớ bừa lấy một người qua đường để hỏi vị trí của Trần gia, sau đó lập tức phóng như bay đến nhà họ Trần.

Cũng không biết nhà họ Trần có quan hệ với Tống Cửu Uyên hay không nhưng đúng thời điểm này bị xét nhà vậy sợ là cũng có chút liên quan rồi.

Khương Quán không kịp nghĩ nhiều, đợi khi nàng lén lút lẻn vào Trần phủ cũng nghe được rõ ràng tiếng quan binh tiến vào từ cửa chính.

Nàng cũng không chậm trễ mà trực tiếp bắt đầu vơ vét, Trần gia không hổ là phú thương, bảo vật trong nhà kho không hề kém hơn vương phủ tí nào.

Lớn thì có tranh chữ, đồ cổ, quạt giấy, san hô Nam Hải, chân trâu Bắc Hải, đồ trang sức bằng phỉ thúy… nhỏ thì có áo bông, quần bông, giày bông, vải vóc… Khương Quán không hề nương tay chút nào.

Cho dù không lấy thì cũng chỉ làm lời cho cẩu hoàng đế kia mà thôi, cùng lúc thì lúc đi lưu đày, nếu gặp phải người Trần gia thì nàng sẽ giúp đỡ một phen vậy.

Mấy nhà kho và phòng riêng đều bị nàng khoắng sạch, sau đó nàng phóng nhanh đến nhà bếp, cất toàn bộ thức ăn tươi mới ở trong bếp vào không gian trước.



Không gian của nàng có thể giữ tươi cho nên không sợ thối, lại vơ thêm ít điểm tâm và lương thực nữa, cuối cùng ngay cả tương, muối, dầu, than, trà thô trong bếp cũng không được bỏ qua.

Trước khi rời khỏi nhà bếp, Khương Quán còn thuận tiện lấy một lu nước to nữa, mắt thấy đám quan sai đã đến nhà bếp, Khương Quán phủi tay rời đi mà không hề lưu luyến tí nào.

Điều đáng tiếc là nàng vẫn chưa kịp tới tiền viện, chẳng qua thu hoạch cũng đã không ít rồi cho nên Khương Quán lén lút định về cửa hàng lương thực.

Chưởng quầy của cửa hàng lương thực vừa mới tính tiền xong, người làm không nhịn được mà khuyên: “Chưởng quầy, vị phu nhân kia rời đi đã được một khoảng thời gian rồi, cũng không để lại tiền đặt cọc gì cả, thật sự phải chuyển hết đồ ra khỏi nhà kho sao?”

Hỏa kế cũng chỉ nghĩ thay cho chưởng quầy mà thôi, lỡ như phu nhân kia một đi không trở lại vậy cũng tương đương với phí mất một ngày làm ăn.

Chưởng quầy dí tay vào trán tiểu hỏa kế: “Kêu ngươi chuyển thì ngươi cứ chuyển đi, mấy vị phu nhân đó ghét nhất là bị lừa, đây là một vụ làm ăn lớn, không thể chậm trễ được.”

Lỡ như vị phu nhân đó tức giận, vậy cửa hàng này của hắn ta cũng không biết còn có thể mở tiếp được nữa không, hắn ta đã làm ăn nhiều năm như thế rồi cho nên vẫn có nhãn lực đấy chứ.

“Được rồi, chưởng quầy.”

Đợi khi đám hỏa kế trong tiệm chuyển đồ đạc đến nhà kho thì Khương Quán cũng vừa vặn tới, lần này, nàng không xuất hiện trước mặt chưởng quầy mà là liếc mắt nhìn hóa đơn do hắn ta tính từ trước, tiếp đó lấy ngân phiếu tương ứng từ trong không gian ra, vung tay một cái thu hết toàn bộ vật tư vào trong không gian.

Thời gian vẫn còn sớm, Khương Quán đảo tròng mắt, cũng không vội ra cổng thành mà là lặp lại hành động vừa rồi nhưng đổi thành vơ vét một cửa hàng khác trên phố.

Thức ăn, điểm tâm, bánh ngọt, bánh bao, màn thầu trong tiểu lâu, còn có quần áo cũng bị nàng vơ hết mấy cửa hàng, đồ cho già trẻ gái trai đều được mua không ít.

Ngoài ra còn tìm được mấy thứ bền như giày, nồi niêu xoong chảo bát đũa.

Điều quan trọng nhất là đến dược phòng mua một lô dược liệu và một bộ ngân châm, tóm lại là những cái nàng cần đều không thể bỏ qua, đương nhiên, khi lấy đồ đi nàng vẫn để lại bạc hoặc là ngân phiếu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện