Khương Quán bất đắc dĩ trở về chỗ tạm thời nghỉ ngơi đêm nay, ai biết vì buổi sáng dậy quá sớm nên cơ thể có hơi mệt mỏi, vừa dựa vào thân cây đã thiếp đi như vậy.

Nửa đêm, tiếng cành cây bị giẫm đạp đã đánh thức nàng, Khương Quán lập tức mở mắt ra, chỉ trông thấy hai bóng đen ở cách đó không xa.

Bóng đen? Nàng lập tức tỉnh táo hẳn, đại khái cũng đoán ra được có lẽ trong đội ngũ có người bỏ chạy!

Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn đám người đang ngủ say, phát hiện cách đó không xa, phòng hai của nhà họ Tống thiếu mất hai người.

Nếu là những người khác vậy đành thôi, nhưng là người của phòng hai vậy Khương Quán cũng không có lòng tốt nhìn bọn họ chuồn mất.

Vì thế nàng nhặt một viên đá nhỏ lên, ném thật nhanh vào người Tiểu Đặng cách đó không xa, sau đó lại làm như không có chuyện gì mà nằm xuống.

Tiểu Đặng chợt choàng tỉnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng đen cách đó không xa, hắn ta lập tức hoảng hốt hô to: “Có người bỏ chạy!”

Một tiếng la to này khiến các quan sai giật nảy mình, cơn buồn ngủ lập tức bị đuổi đi sạch, bọn họ vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Về phần những người bị lưu đày kia gần như cũng bị đánh thức dậy hết, mọi người nhìn chằm chằm vào hai bóng đen kia, trong mắt tản ra tia sáng kỳ dị.

Khương Quán biết rõ chắc chắn bọn họ muốn xem hai người kia có thể chạy thoát được hay không. Nếu có thể chạy thoát vậy những người khác chắc chắn sẽ bắt chước theo.

Tống Cửu Ly nhìn quan sai đang đuổi theo, nhỏ giọng nói với Tống đại nương tử: “Nương ơi, ngươi nói xem bọn họ có chạy thoát được không?”



“Nơi này hoang vu hẻo lánh, có thể chạy được đi đâu hả?”

Tống đại nương tử thở dài, Tống Cửu Uyên lại sắc bén phát hiện ra người chạy thoát chính là người nhà họ Tống, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Là người phòng hai.”

“Cái gì?”

Tống đại nương tử lập tức quay đầu nhìn qua, quả nhiên là người phòng hai, vậy mà Tống lão nhị lại dẫn Tống Thần chạy trốn!

Lúc này, lão phu nhân và Tống nhị nương tử cũng sốt ruột không chịu được, chỉ sợ con trai và chồng bị bắt về là ăn đòn nát xương.

Nhìn bộ dáng của bọn họ phỏng chừng là đang cầu nguyện cho hai người kia có thể trốn thoát thành công.

Khương Quán nhếch khóe môi lên với vẻ trào phúng, một trận đòn no là không thể thiếu được rồi.

Quả nhiên, chưa qua một lúc, quan sai đã áp giải Tống lão nhị và Tống Thần về đây, để giết gà dọa khỉ Nhậm Bang đã trói hai người bọn họ lên thân cây.

“Dám chạy?”

Hắn ta vung chiếc roi trong tay quất thật mạnh lên người hai tên kia, vừa quất đánh vừa chửi: “Mở to mắt ra mà nhìn cho ta, đây chính là hậu quả của chạy trốn!”

“Muốn chạy, lão tử đánh gãy chân ngươi!”

“…”



Chiếc roi quất lên người hai kẻ kia một cách tàn nhẫn, đánh đến da tróc thịt bong khiến Tống lão nhị và Tống thần đau đến mức kêu oai oái.

“Không chạy, ta sẽ không bao giờ chạy nữa.”

“Nương, cứu ta với!”

Hai người vội vàng cầu cứu, lão phu nhân và Tống nhị nương tử đau lòng rớt nước mắt. Tống nhị nương tử lảo đảo chạy tới quỳ xuống trước mặt Nhậm Bang.

“Quan gia, quan gia, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho bọn họ, bọn họ đã biết lỗi rồi!”

“Mau, mau lấy bạc của ngươi ra đi!”

Tống lão phu nhân giằng lấy cái bọc của Thẩm Thiên, tay chân luống cuống lấy toàn bộ bạc trong túi ra ôm trong lòng bàn tay.

“Quan gia, sau này chúng ta sẽ trông chừng bọn họ thật tốt, đừng đứng nữa mà!”

Nhậm Bang không nghe, cái roi trong tay vẫn không ngừng, không đánh mạnh một chút thì mấy người này sẽ không sợ.

Thẩm Thiên nhìn thấy số bạc giữ mạng cuối cùng của mình đã bị cướp đi hết cũng tức đến mức suýt thì hộc máu.

Lúc chạy, hai thằng đàn ông chó này cũng không dẫn nàng ta theo, lúc này lại còn cần bạc của nàng ta để cứu mạng, Thẩm Thiên cảm thấy chuyện hối hận nhất trong đời này của nàng ta chính là gả cho Tống Thần!

Thấy Nhậm Bang đánh Tống lão nhị và Tống Thần như phát điên, Tống nhị nương tử và Tống lão phu nhân sốt ruột muốn kéo Nhậm Bang ra nhưng lại bị quan sai đá bay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện