“Thần Nhi!”

Tống nhị nương tử khóc sướt mướt, vội vàng đi tới đỡ con trai, Thẩm Thiên cũng làm bộ làm tịch cùng tiểu thiếp của Tống Thần đi qua đỡ hắn ta.

Nhìn thấy vết thương trên người hai người họ, Tống nhị nương tử suýt chút nữa thì khóc ngất đi, Tống lão phu nhân thì lại đau lòng liên tục trừng mắt nhìn Tống đại nương tử.

Mấy người này hình như sẽ không bao giờ ý thức được lỗi sai của mình, luôn luôn oán trách người khác.

Đợi khi Khương Quán rửa mặt xong rồi chậm rãi quay về đã trông thấy cảnh người nhà họ Tống đang đùn đẩy cho nhau, oán trách lẫn nhau.

Nàng làm như không nhìn thấy, lại thành thạo bắc nồi lên, ném vài thứ vào trong đống lửa rồi lại bỏ thêm ít rau dại vào trong nồi.

Bên kia, Tống nhị nương tử kiểm tra vết thương cho chồng và con trai bằng đôi bàn tay run rẩy, hai mắt đã khóc đến sắp sưng vù cả lên: “Phải làm thế nào bây giờ? Ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng không mua được thuốc.”

Thẩm Thiên đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Nương, trước đó ta từng thấy Cửu Trì đắp thuốc cho đại ca, nói không chừng là Khương Quán đi mua đấy.”

Tống lão phu nhân và Tống nhị nương tử lập tức đứng hình, hai người đồng thời nghĩ đến cái đêm mà Tống Cửu Uyên phát sốt kia, Tống đại nương tử đã cầu xin bọn họ thế nào.

Đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ ghi thù cả thôi, sợ là họ sẽ không bằng lòng đâu.

“Nương, tướng công và cha đều đã thành ra như thế cả rồi, chúng ta không đánh cược được đâu, giờ dù có bạc cũng không mua được thuốc.”



Bây giờ trên người Thẩm Thiên không có nổi một xu tiền lẻ nào, nghĩ thôi cũng đã thấy tức rồi, dựa vào cái gì mà Khương Quán vẫn có thể sống tốt được như vậy?”

“Nương, ta không thể nhìn Thần Nhi chịu đau đến chết được.”

Khi Tống nhị nương tử nhìn Tống Thần ánh mắt trở nên rất dịu dàng, sợ lão phu nhân không nể mặt mà thậm chí còn gọi một tiếng: “Cô mẫu, cầu xin ngươi!”

Vẻ mặt của Tống lão phu nhân thoáng giãn ra, vì con trai và cháu trai, bà ta vẫn phải chường cái bản mặt già này ra vậy.

Vì thế, lúc Khương Quán vừa mới làm xong bữa sáng đơn giản và đang uống canh rau dại thì lão phu nhân đi qua.

Thấy Khương Quán ăn uống ngon lành như vậy, Tống lão phu nhân không nhịn được mà nuốt nước miếng, vì con trai và cháu trai bị đánh nên bọn họ vẫn chưa được xếp hàng đi nhận cháo.

Lúc này, bà ta đã đói đến mức hơi cồn cào ruột gan, thế nhưng cho dù là như vậy thì Khương Quán hay thậm chí là Tống Cửu Uyên đều làm như không trông thấy, chỉ lo ăn thức ăn của mình.

Người duy nhất hơi kích động là Tống Cửu Ly, thế nhưng trong tay nàng ta lại bưng bát cháo vừa đi xếp hàng nhận: “Tổ mẫu, ngươi đã ăn chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lão phu nhân đang đợi bọn họ chủ động mở miệng mời nhưng cũng chẳng có. Khương Quán và thậm chí ngay cả một người làm mẹ như Tống đại nương tử cũng không hề mở miệng nói lấy một câu nào.



Tống phu nhân cảm thấy mất mặt quá, đành căng da mặt nhìn về phía Tống đại nương tử: “Ngươi qua đây một lát, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Nương!”

Tống Cửu Trì gọi một tiếng, trước đó khi đại ca sốt cao lại bị đối xử lạnh nhạt cũng đã khiến hắn ta chạnh lòng rồi.

Bây giờ, thiếu niên trẻ chỉ muốn bảo vệ người nhà mình mà thôi.

Tống đại nương tử lắc đầu, nở nụ cười với hắn ta: “Yên tâm, nương đi một lát rồi về ngay.”

Tống đại nương tử có tính cách dịu dàng, làm người đôn hậu, trước nay là người xứng đáng với chức chủ mẫu đương gia nhất, đến bây giờ vẫn còn phong phạm quý phái ấy.

Khương Quán thấy nàng và lão phu nhân đi qua một bên, nàng vừa ăn vừa quan sát động tĩnh để có thể thuận tiện hỗ trợ bất cứ lúc nào.

“Lão nhị và Thần Nhi đã bị thương cả rồi, ngươi chọn một ít dược của Uyên Nhi qua đây.”

Tống lão phu nhân vẫn nghĩ mình giống như trước kia, ra lệnh cho Tống đại nương tử một cách đường hoàng đến vậy.

Đại nương tử cũng tức đến bật cười, trực tiếp từ chối: “Thuốc do Quán Quán hái, ta không thể tự ý quyết định.”

Bây giờ Tống đại nương tử đã bày ra bộ dáng hoàn toàn nghe theo lời Khương Quán rồi, khiến Tống lão phu nhân tức không chịu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện