Tống đại nương tử nhìn về phía Tống nhị nương tử với vẻ tức giận: “Không có chuyện gì hết, Quán Quán chỉ quá mệt mà thôi.”

“Đại tẩu, ngươi tức cái gì chứ?”

Tống nhị nương tử có loại ảo giác cuối cùng cũng đã bắt được nhược điểm của Khương Quán rồi: “Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho các ngươi nên mới tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi mà.”

“Đúng đó, đi lưu đày không thể so với những môi trường khác, lỡ như không giữ được đứa bé vậy cũng không hay đâu.”

Tống tam nương tử cũng chường cái mặt ra chế nhạo, mấy hôm trước bị Khương Quán đánh đau nên bây giờ mỗi khi nói chuyện là răng cửa của nàng ta lọt gió.

Khương Quán: …

Nàng là một cô gái lớn chưa chồng vậy mà lại bị ép mang thai sao? Thật sự cạn lời muốn chết!

“Chẳng có chuyện gì cả, còn nói lung tung nữa coi chừng ta xé nát cái miệng ngươi!” Giọng của Tống đại nương tử nghiêm khắc hơn vài phần, tuy rằng bản thân bọn họ đã bị lưu đày nhưng chuyện liên quan đến danh tiếng của con trai và con dâu, nàng ta tuyệt đối không cho phép bọn họ ăn nói lung tung.

“Có nói lung tung hay không, bản thân Khương Quán ngươi là rõ nhất đi.” Thẩm Thiên chỉ muốn cố tình chọc giận Khương Quán, lần trước Nhậm Bang nói Khương Quán là phòng vệ chính đáng, nhưng nếu lần này nàng ra tay trước thì sao.



Xem hắn ta còn thiên vị nàng kiểu gì nữa!

Một lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Quán, ngay cả Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly cũng lộ ra vẻ nghi ngờ trong đáy mắt.

Bọn họ chỉ ở chung với Khương Quán có vài ngày, tuy rằng biết nàng đã trở nên tốt hơn rồi nhưng mang thai chính là chuyện trước đây.

Ai biết…

Thái độ của bọn họ thế nào thì Khương Quán cũng chẳng quan tâm, nàng chỉ nâng mắt liếc thoáng qua Tống Cửu Uyên, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, không nhìn ra được tâm trạng thế nào.

“Ta có mang thai hay không mà ngươi còn biết rõ hơn cả ta nữa, lẽ nào trước đây ngươi từng ngoại tình rồi à?” Khương Quán đảo trắng mắt.

Lời này khiến sắc mặt Thẩm Thiên lập tức xanh lè xanh lét, nàng ta giận dữ nói: “Bản thân ngươi không tuân thủ đạo vợ chồng lại còn kéo theo cả ta vào làm gì?”

“Ai nói thế?” Khương Quán xùy một tiếng, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, để lộ ra thủ cung sa trên cổ tay mình.

Cho nên tất cả mọi người đều biết nguyên chủ vô lý ngang ngược, lại còn từng hạ thuốc Tống Cửu Uyên thật ra cho đến tận bây giờ vẫn làm một hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch.

Mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn về phía chấm đỏ nhỏ trên cổ tay của Khương Quán với vẻ khiếp sợ, màu đỏ đó vô cùng chói mắt và rực rỡ.

Thẩm Thiên bị chói đến đau cả mắt, nàng ta chậm rãi há miệng: “Không… không thể nào.”



Với bộ dáng phóng đãng, trước khi thành hôn đã không ngừng quyến rũ Tống Cửu Uyên đó của Khương Quán, làm sao nàng vẫn còn là gái trinh trắng được chứ.

“Có gì mà không có khả năng.”

Khương Quán vén sợi tóc rơi bên tai ra phía sau, nói với vẻ bình tĩnh: “Không thể so được với các ngươi, tốt xấu gì thì đêm tân hôn vẫn có thể yên tĩnh một đêm.

Nửa đêm tướng công bị triệu nhập cung, chúng ta không có thời gian động phòng thì có gì đâu mà phải ngạc nhiên?”

Rõ ràng là chuyện mà nữ tử không dám hé răng ra nhất nhưng nàng lại có thể nói một cách hào phóng và thản nhiên như vậy, ngược lại khiến Tống Cửu Uyên có hơi ngượng ngùng.

Tai hắn hơi đỏ lên, chỉ là Khương Quán đang một lòng muốn vả mặt Thẩm Thiên nên không để ý đến, ngược lại lời lẽ còn rất sắc bén: “Ngươi quan tâm đến chúng ta như vậy, lẽ nào vẫn còn thèm khát tướng công nhà ta sao?”

Trước đây Thẩm Thiên thích Tống Cửu Uyên cũng là chuyện người người đều biết, Tống Thần lập tức nhìn về phía Thẩm Thiên với ánh mắt lạnh lùng.

“Ta…” Thẩm Thiên bị lời nói của Khương Quán làm cho chột dạ, ánh mắt hơi lóe lên.

Bất thình lình lại bị Tống nhị nương tử vả cho một cái vào mặt: “Cái thứ ngu dốt chỉ biết gây chuyện thị phi!”

Hại nàng ta lại mất mặt thêm nữa, bây giờ trên người Thẩm Thiên đã không còn ngân lượng nữa rồi cho nên thái độ của người Tống gia đối với nàng đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện