Chị họ của Hồng Kỳ, Phó Liên, là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Từ nhỏ đến lớn thành tích của cô luôn nằm trong top đầu, sau khi tốt nghiệp thì công tác ở Cục vệ sinh, ở đó cô đã tìm ra một nửa của đời mình, đồng thời cũng là chồng hiện tại, cuộc sống hết sức mỹ mãn.

Chức vụ của chồng Phó Liên rất cao, lúc trước Hồng Kỳ xin được giấy phép thu phí cũng là nhờ người này nói giúp mấy câu.

Phó Liên rất yêu thương Hồng Kỳ, luôn quan tâm chăm sóc hắn, lúc hắn lâm vào bước đường cùng, cuộc sống bế tắc, chính cô là người vươn tay giúp đỡ.

Hồng Kỳ đã nợ người chị họ này quá nhiều, giờ lại bảo hắn mặt dày đi cầu cạnh người ta, hắn không làm nổi. Nhưng ô dù của người nhận thầu bên WC phía Bắc quá vững chắc, chẳng chóng thì chày họ sẽ lại đến kiếm chuyện cho xem. Nghĩ đến đây, Hồng Kỳ lại do dự.

Cân nhắc một hồi lâu, Hồng Kỳ thở hắt ra một hơi, cùng lắm thì dắt Phổ Thông chuyển đi nơi khác thôi, hắn có hơn năm ngàn đồng trong tay, không sợ không nuôi nổi hai miệng ăn.

"Hồng ca?", Phổ Thông đặt bát đũa lên bàn, phát hiện Hồng Kỳ lại lâm vào trầm tư. Dạo này hắn vẫn luôn như vậy, Phổ Thông nhìn mà lòng đau nhói, muốn an ủi hắn, nhưng mồm miệng vụng về lại chẳng nói được câu nào ra hồn, nhất thời y cảm thấy mình thật vô dụng.

Cơm nước xong, hai mắt Phổ Thông bắt đầu díp lại. Nhân lúc thời tiết mát mẻ hơn, Phổ Thông tích cực chạy đôn chạy đáo rất nhiều chỗ, mỗi ngày thu thêm được những mười mấy đồng, nhưng đổi lại sức lực của y sắp bị vắt kiệt đến nơi rồi.

Hồng Kỳ kêu Phổ Thông về giường mà ngủ, sau đó đem bát đũa bẩn đi rửa rồi lau dọn bàn, xong xuôi thì kéo rèm lại, khóa cửa, leo lên giường, rúc vào lòng Phổ Thông đánh một giấc say sưa.

Lúc Hồng Kỳ tỉnh giấc, Phổ Thông đã đi rồi. Hồng Kỳ mở cửa phòng cho thoáng, vén rèm cửa lên, ngồi trên cái ghế kê sát cửa sổ đọc tiểu thuyết, nhưng đọc mãi vẫn không vô, thế là hắn đành cất sách, lấy ví tiền chuẩn bị ra chợ mua nguyên liệu về nấu bữa tối.

Hồng Kỳ biết Phổ Thông đang lao lực, hắn đã từng bảo y, nhà không thiếu tiền, em đừng làm việc bạt mạng như thế. Phổ Thông nghe xong liền lắc đầu, con người y thô kệch không biết làm sao để san sẻ gánh nặng với Hồng Kỳ, nên chỉ còn cách cố gắng kiếm thật nhiều tiền mà thôi.

Vì lẽ đó, hôm nay Hồng Kỳ quyết định sẽ làm món gì đó thật ngon để tẩm bổ cho Phổ Thông. Lúc hắn ra cửa, xa xa có bóng người đang đi về phía này, là chị họ của Hồng Kỳ.

"Hồng Kỳ." Phó Liên vào nhà.

"Chị họ, lâu lắm mới thấy chị ghé đấy." Trên mặt Hồng Kỳ mang theo nét cười chân thành.

"Hôm nay rảnh rỗi nên tới thăm em nè. Mới giờ này mà em đã định đi mua thức ăn rồi à?" Phó Liên nhìn túi ni lông trong tay Hồng Kỳ, giờ mới có bốn giờ chiều thôi mà.

"Vâng." Hồng Kỳ xoa tay, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần đối diện với Phó Liên là hắn lại khẩn trương. Có lẽ là do Phó Liên luôn giúp đỡ hắn hết mình, khiến Hồng Kỳ có cảm giác đang gánh trên vai món nợ ân tình quá lớn, làm sao cũng không trả hết. Ánh mắt hắn nhìn Phó Liên dần mang đầy ngưỡng mộ, trở nên hơi câu nệ khi đứng trước mặt cô. Đây cũng là chuyện khiến Phó Liên đau đầu. Cô nhận thấy cậu bé với nụ cười vô lo vô ưu hay quấn lấy cô ngày xưa nay đã đổi khác, không còn thân thiết với cô nữa.

Phó Liên bất đắc dĩ thở dài, cô giúp Hồng Kỳ không phải vì muốn được báo đáp, khi nhìn thấy cậu em yêu quý rơi vào vực sâu tăm tối, người nhà thì ngoảnh mặt làm ngơ, lòng cô đau thắt, giây phút đó cô đã quyết phải làm gì đó cho đứa em đáng thương này.

"Cho chị đi chung với nhé?" Phó Liên cười hỏi Hồng Kỳ, đã lâu rồi chị em bọn họ chưa tản bộ cùng nhau.

Hồng Kỳ gật đầu. Lúc đi ngang qua quán quen, mấy bà thím thấy Hồng Kỳ sánh vai với một cô gái lạ mặt, hai người còn cùng nhau lựa đồ ăn, trông mờ ám hết sức, thế là máu nhiều chuyện lại nổi lên.

Những người ở đây không nhận ra Phó Liên cũng là chuyện bình thường, vì cô rất hiếm khi mua đồ ở đây, nhà Phó Liên rất xa nơi này, cô lặn lội đến đây chủ yếu là vì Hồng Kỳ thôi.

"Đây là chị họ của cháu, hôm nay chị ấy ghé dùng cơm, dì có thể ưu ái cho cháu chút đồ ngon không?" Hồng Kỳ nói với một dì bán hàng, lúc nói còn cố ý nâng cao âm lượng để những người xung quanh đều nghe thấy.

Mọi người lúc này mới vỡ lẽ, Hồng Kỳ thấy biểu cảm thất vọng của bọn họ, bất đắc dĩ cười cười, may mà hắn nhanh trí, nếu không thế nào ngày mai cũng sẽ xuất hiện một đống tin đồn vô căn cứ về hắn cho xem.

"Ha ha", Phó Liên nhìn bộ dạng căng thẳng như đang đối phó với giặc ngoại xâm của Hồng Kỳ, che miệng bật cười, "Bé con ngày xưa cứ bắt chị thay tã cho giờ đã biết cách né tránh rắc rối rồi à?"

"Chị..." Hồng Kỳ ngượng đỏ mặt, chuyện cũ rích từ hồi nào rồi mà giờ vẫn lấy ra trêu hắn là sao, "Khụ, chúng ta qua bên kia xem thử đi."

Nhận bọc thức ăn, Hồng Kỳ vội trả tiền rồi lủi sang chỗ khác, Phó Liên cười hì hì theo sau hắn, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã vô tình được thu hẹp lại.

"Tiểu tử Hồng Kỳ này trông cũng không anh tuấn lắm, ai ngờ lại có bà chị họ vừa đẹp vừa sang thế. Bà nhìn bộ quần áo cổ đang mặc kìa, là hàng hiệu trăm phần trăm đấy." Dì bán hàng thấy hai người đi rồi, lập tức quay sang buôn chuyện với bà bạn.

Hồng Kỳ đi một vòng, mua được trứng gà với miếng sườn, thêm một con cá trắm cỏ nữa, đây là do Phó Liên yêu cầu, cô bảo là muốn nấu cho hắn ăn. Ở nhà vẫn còn nấm, Hồng Kỳ cảm thấy nguyên liệu vậy là đủ rồi nên chuẩn bị đi về.

"A, là Lục thái thái* phải không? Hân hạnh được gặp."

*Thái thái: Tiếng tôn xưng phụ nữ đã có chồng.

Phó Liên xoay người nhìn người vừa chào mình, là một gương mặt lạ hoắc, bèn mỉm cười gật đầu nhẹ một cái.

Xung quanh bỗng vang lên tiếng xì xầm đầy kinh ngạc, đây chẳng phải là vợ của quản lý Vương Lập sao? Hiếm khi thấy bà ta tự mình đi chợ, thường ngày toàn là để người giúp việc làm thôi.

Bà Vương vốn không định ra ngoài, tối qua chơi mạt chược thâu đêm, mệt muốn chết, nhưng tối nay thằng quý tử học nội trụ ở ngoại ô sẽ về, nên dù mới ba giờ chiều bà đã lồm cồm bò dậy ra chợ sắm đồ về định nấu một bữa thịnh soạn, không ngờ lại may mắn gặp được phu nhân của cục trưởng Cục vệ sinh!

"Chào bà, xin hỏi bà là..."

"Tôi họ Lý, ha ha. Chúng ta đã gặp nhau ở tiệc liên hoan lần trước." Bà Vương thân thiết bắt chuyện với Phó Liên, "Hơn nữa chồng tôi với Lục cục trưởng cũng từng là bạn học đó."

Phó Liên chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Vì chồng cô làm lớn, nên số người muốn tạo dựng quan hệ đếm không xuể, cô quen rồi, cũng đã học được cách ứng đối với những người như vậy.

Bà Vương dời tầm mắt sang Hồng Kỳ. Phó Liên thấy vậy bèn chủ động giới thiệu, "Đây là em họ tôi, hôm nay tôi đến thăm nó."

"Vậy sao, cậu nhà cũng sống ở khu thương mại này à?"

"Vâng, bà gọi thằng bé là Tiểu Kỳ là được rồi." Phó Liên hàn huyên với bà Vương. Hồng Kỳ đứng bên cạnh quan sát hai người, hắn hiểu rất rõ chị họ của hắn, cô ghét nhất là những chuyện xã giao này, nếu là những ngày khác, cuộc trò chuyện đã bị cô đặt dấu chấm hết từ đời tám hoánh nào rồi, chẳng biết hôm nay làm sao nữa.

"Em họ tôi còn non nớt lắm, sau này nếu được xin bà thay tôi chiếu cố nó nhé."

"Lục thái thái đừng khách sáo thế, ông nhà tôi mới là người cần được chiếu cố kìa." Vương thái thái mừng thầm trong dạ, Phó Liên nói thêm hai câu nữa mới tạm biệt.

Những người chứng kiến nãy giờ đều quay sang nhìn Hồng Kỳ bằng ánh mắt kinh dị. Người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch ra sao, mà đến vợ của chủ nhiệm Vương còn khúm núm nịnh bợ chị họ hắn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện