Lão Linh lao vung vút đi về hướng căn nhà mà Giang, Sơn và Băng Vân đang nghỉ ngơi.

Lúc này nào còn bộ dáng yểu xìu và chậm chạp trước kia, lão Linh thân pháp quỷ dị cực kì nhanh chóng đến trước căn nhà.

Nhìn thấy tốc độ này, Đặng Lâm phán đoán tu vi của ông ta hiện tại là Nguyên Anh cảnh Sơ kì hoặc Trung kì. Nhưng nếu đã đạt đến Nguyên Anh Cảnh thì một ngọn núi Đại Tuyết Sơn nhỏ nhoi làm sao có thể giam giữ được ông ta. Chẳng lẽ trận pháp bao quanh không gian này là trận pháp cấp bảy hay sao? Đặng Lâm từng bày ra trận pháp cấp bảy. Nhưng đó là kiếp trước lúc tu vi nó hơn xa bây giờ và tài liệu cũng không phải nó có thể kiếm đủ lúc này. Và trận pháp đó cũng không cao siêu như trận pháp ở đây.

Đưa trượng lên quẹt ngang một cái, trận pháp cấp ba mà Đặng Lâm bố trí xung quanh căn nhà liền bị phá huỷ. Lão Linh không chậm trễ mà tiến vào, dùng linh lực hình thành lưới lớn bắt lấy cả ba người cùng với ba lô của họ rồi nhanh chóng lao trở về bên trong khu rừng.

Mà ba người Giang, Sơn và Băng Vân thì không có chút cơ hội nào để phản khán đã xuất hiện cạnh Đặng Lâm.

Sau khi được lão Linh thả ra thì ba người liền chạy đến sau lưng Đặng Lâm cảnh giác nhìn lão Linh. Sơn nghiêm mặt hỏi: “Cậu Lâm, ông lão này là ai. Ông ta là người quen của cậu à?”

“Không cần căng thẳng. Đây là tiền bối trong tông môn của tôi, lão Linh. Còn đây là Viên Viên cũng là người ở trong tông” Đặng Lâm nhìn ba người bộ dáng căng thẳng nói.

Nghe được Đặng Lâm ba người mới buông xuống lo lắng trong lòng. Anh Sơn nói: “Vị tiền bối này thật lợi hại. Bọn tôi vừa nhìn thấy ổng là đã bị bắt đến đây rồi”

“Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi. Tôi và lão Linh có chuyện cần bàn”. Đặng Lâm để mọi người tranh thủ dựng lều để ở lại đây tối nay.

“Bọn họ không phải người của tông môn chúng ta đúng không?” lão Linh không hiểu ngôn ngữ mà Đặng Lâm và ba người nói chuyện. Nên mở miệng hỏi.

“Không phải. Bọn họ là thuộc hạ của con. Lão Linh những thứ mà ông nhắc đến là thứ gì? chúng rất mạnh sao?” Đặng Lâm hiếu kì hỏi.

Lão Linh nghiêm túc: “Chúng đâu chỉ mạnh, mà là rất mạnh. Cậu có thấy được trận pháp bao quanh khu rừng này không. Là trận pháp cấp bảy do chủ nhân bố trí mới có thể ngăn cản công kích của bọn chúng”

“Nói như vậy cha mẹ của Viên Viên và mọi người tu vi phải đạt đến cảnh giới Độ Kiếp rồi à lão Linh” Đặng Lâm kinh ngạc nói.

“Không, do tài nguyên tu luyện đã tiêu hao hết cho nên bọn họ chỉ mới đạt đến Trúc Cơ Trung Kì và Hậu Kì mà thôi”

“Ặc. Nếu bọn quái vật kia mạnh như vậy thì hai người bọn họ sao có thể đánh lại bọn chúng. Nhưng xem ông hình như không quá lo lắng cho hai người họ”

“Bọn chúng cũng có con yếu, con mạnh. Những con yếu thì mới luyện khí, trúc cơ kì có rất nhiều. Còn những con mạnh thì ít và thường xuất hiện vào ban đêm”

“Nói chuyện với lão Linh nãy giờ nhưng con vẫn chưa hình dung ra được bọn chúng là như thế nào”

“Chờ một lát đi, chắc là ngươi sẽ biết thôi”

Đúng lúc này, ba nam hai nữ từ phía xa tiến vào rừng cây. Một người nam trung niên cao to vác theo một con vật gì đó trên lưng, thoạt nhìn to cỡ con trâu nước. Nhưng trên lưng và đuôi mọc nhiều gai nhọn, trên đầu có một cái sừng dài nhọn màu ánh bạc. Toàn thân nó bao phủ một lớp lông mao dài đen trắng đan xen.

Một người nam khác thì cầm theo rìu, thương và đại kiếm(Kiếm thô to). Người nam cuối cùng thì vác theo một lu đựng đầy nước. Hai người nữ thì mang theo cung tên và trường kiếm trên lưng, trên tay hai người thì lại mang theo hai cái giỏ được đan bằng tre. Bên trong có một số rau dại và nấm. Chắc là để chuẩn bị cho ăn uống hằng ngày.

Sau khi được lão Linh giới thiệu thì Đặng Lâm mới biết được người nam trung niên cao to là cha của Viên Viên tên là Lạc Thiên. Ông là con cháu đời sau của Sùng Lâm theo họ của Lạc Long Đế.

Người nam trung niên vác theo lu nước gọi là Lạc Bằng, còn nam thanh niên vác vũ khí gọi là Lạc Tiến. Và Lạc Tiến là con của Lạc Bằng.

Người phụ nữ trung niên mang cung tên gọi là Lạc Nguyệt là vợ của Lạc Bằng.

Còn người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mang trường kiếm là vợ của Lạc Thiên tên gọi Lạc Mị.

“Không ngờ bây giờ còn có thể gặp được người cùng tông. Ta thật sự rất vui. Hôm nay sẵn tiện vừa săn được một con quái thú, chúng ta sẽ mở tiệc mừng bạn nhỏ Đặng Lâm và mọi người một bữa đi nào mọi người” Lạc Thiên là người hào sảng nên vui vẻ cười nói.

“Đặng Lâm, cậu từ bên ngoài tới nơi này. Vậy cậu có biết làm thế nào để trở ra bên ngoài không?”. Những người ở trong không gian này từ nhỏ đều được dạy rằng sẽ có người của tông môn đến cứu mình ra ngoài. Và cũng được dạy thế giới bên ngoài to lớn xinh đẹp như thế nào. Và bởi vì cuộc sống bên trong không gian này quá tù túng và nguy hiểm luôn rình rập cho nên Lạc Bằng từ nhỏ đã muốn trở ra bên ngoài. Nghe được Đặng Lâm là người của tông môn từ bên ngoài đến liền hào hứng hỏi.

“Chú Bằng, thật ra là bọn con vô tình đến được đây mà không phải do người trong tông cử đến cứu mọi người. Cho nên việc trở ra bên ngoài con cũng không làm được. Thật xin lỗi”

Nghe được lời Đặng Lâm không khỏi làm cho mọi người tiếc nuối.

Sau đó, mọi người đều bắt tay vào chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối nay. Đặng Lâm đem ra bếp gas, đồ dùng hiện đại và thức ăn làm cho đám người hết sức ngạc nhiên và vui mừng.

Thấy được Không Gian Hổ Phách và Nhẫn không gian của Đặng Lâm làm cho mọi người vô cùng hâm mộ.

Đêm đó, Đặng Lâm được mọi người ở đây kể lại cuộc sống trước đây của họ.

Lúc khi mới vào không gian này, nhẫn không gian mà lão Linh mang theo cho đời sau của chủ nhân ông ta không ít. Sau đó ông giao lại cho những người đó cất giữ và sử dụng.

Khi mới vào trú ẩn nơi này, linh khí bên trong cũng rất nhiều. Nhưng mà cách đây khoảng hai nghìn năm thì đột nhiên linh khí như là đột nhiên biến mất không chút tăm hơi. Số lượng linh khí trong trời đất sinh ra chỉ bằng một phần một trăm lúc trước làm cho quá trình tu luyện của mọi người cũng bị trì trệ.

Sau đó vì lâu dài không tăng lên tu vi cùng với tài nguyên tu luyện cạn kiệt mà tất cả mọi người đều dần dần tan biến khỏi thế gian. Chỉ còn có lão Linh là vẫn còn sống cho đến bây giờ. Lão Linh thuộc tộc Kim Quy, tuổi thọ bình thường đã cao hơn nhất nhiều so với con người và các loài động vật khác. Lại còn tu luyện đến Hoá Thần Trung Kì thì tuổi thọ của lão Linh vào khoảng hơn hai mươi nghìn năm.

Rồi vào khoảng hai mươi năm trước, không gian đột nhiên chấn động, động đất rất mạnh làm cây cối ngã đổ. Cứ như là cả ngọn Đại Tuyết Sơn như muốn sụp đổ. Sau đó, chấn động nhanh chóng tiêu tan, nhưng mà không biết từ đâu xuất hiện một cái khe nứt không gian. Lũ yêu thú và ma vật từ bên trong khe nứt tràn ra hàng nghìn con.

Lúc đó dân số bên trong không gian này cũng khoảng hơn một nghìn người. Nhưng do không có sự chuẩn bị và có một vài con ma vật mạnh mẽ tu vi Hoá Thần trung kì cùng lúc tấn công. Cho nên bọn họ đã bị lũ yêu thú và ma vật tiêu diệt gần hết sạch.

Cuối cùng nhờ sự hỗ trợ của lão Linh tiêu hao một cảnh giới từ Hoá Thần Cảnh trung kì xuống còn Nguyên Anh Cảnh Trung Kì mới đưa hơn mười người trốn thoát đến đại trận trong rừng này.

Nhưng do bên trong khu rừng nhỏ này không có đầy đủ thức ăn và nước uống cho nên mọi người phải cùng nhau đi săn yêu thú để ăn và đi lấy nước từ bên có suối ở bên ngoài.

Ban đầu do không hiểu biết gì về bọn chúng cho nên mọi người hay di chuyển vào ban đêm để tránh yêu thú phát hiện. Nhưng mà ban đêm lại là địa bàn của ma vật cho nên lại có thêm người chết. Cuối cùng chỉ còn lại có 4 người là Lạc Thiên, Lạc Mị, Lạc Nguyệt và Lạc Bằng cùng với lão Linh còn sống sót.

Sau đó một năm thì Lạc Bằng và Lạc Nguyệt sinh ra Lạc Tiến. Rồi ba năm trước Lạc Thiên và Lạc Mị cũng sinh ra Lạc Viên Viên.

Những năm gần đây, lũ yêu thú và ma vật ngày càng ít dần. Chỉ có vào ban đêm lúc Thái Dương Ngọc không phát ra ánh sáng nữa thì bọn chúng mới xuất hiện công kích kết giới nơi này.

Đặng Lâm cũng nói sơ lược tình hình bên ngoài cho mọi người nghe. Ai cũng cảm thấy lạ lẫm và vô cùng hứng thú với những thứ gọi là bóng đèn hay xe cộ, máy bay,... mà Đặng Lâm kể.

Hưng phấn nhất dĩ nhiên là Viên Viên, cô bám lấy Đặng Lâm cả buổi tối để nghe nó kể về cuộc sống bên ngoài.

“Anh Lâm, sau này nếu ra được bên ngoài anh dẫn em đi ngắm biển nha. Nghe anh kể, em rất muốn được nhìn thấy biển một lần”. Cô bé dùng ánh mắt long lanh nhìn Đặng Lâm làm nó cưng chiều vuốt ve đầu cô nói: “Có cơ hội nhất định anh sẽ cho em ngắm biển đến khi nào em chán thì thôi”.

“Dạ”. Cô bé gật đầu rồi bóc một quả nho cho vào miệng ăn rất ngon lành.

Mà mọi người cũng rất hưng phấn với những món ăn mà chị Giang làm ra. Những loại trái cây, những món ăn đơn thuần này lại là báo vật của những người ở đây.

Vì để cho mọi người tiện giao tiếp với nhau nên trước đó, Đặng Lâm cũng đã dùng tinh thần lực truyền vào trong đầu những người ở đây một ít kiến thức và ngôn ngữ bên ngoài cho họ.

Đặng Lâm ra hiệu cho chị Giang trò chuyện với Viên Viên còn nó thì quay sang Lạc Thiên là lão Linh hỏi:

“Chú Thiên và mọi người ở đây lâu như vậy, có phát hiện chút manh mối nào để trở ra bên ngoài không?”

Lạc Thiên nói: “Lối ra thì từ ban đầu đã được tổ tiên để lại. Nhưng mà không có chìa khoá để khởi động cho nên muốn ra ngoài cũng không ra được”

“Thật sự có lối ra? Chú Thiên có thể dẫn con đến đó xem thử không? Còn chìa khoá mà chú nói và chìa khoá như thế nào? Chúng ta không thể tự làm ra một chìa khoá hay sao?”. Đặng Lâm kinh ngạc nói.

Lúc này Lạc Bằng cũng mở miệng nói: “Lối ra là truyền tống trận ở phía sau khu rừng này. Bây giờ muốn ra đó xem e là không được. Lũ quái vật yêu thú và ma vật đang tụ tập ở bên ngoài rất nhiều. Sáng mai xem coi chúng nó phân tán ra không rồi mới có thể đi xem”

“Truyền tống trận? Chìa khoá mà mọi người nói không phải là cái này chứ?”. Đặng Lâm vừa nói vừa đem lệnh bài Trưởng Lão từ trong Không Gian Hổ Phách cho mọi người xem.

Lão Linh là người đầu tiên hét lên dù là bình thường ông ta là người bình tĩnh điềm đạm nhất “Chính là nó, lệnh bài trưởng lão Xích Quỷ Tông. Làm sao cậu có được?” Rồi ông ta nhanh chóng chộp lấy lệnh bài từ trong tay Đặng Lâm.

Đặng Lâm không một chút phản kháng nên lệnh bài thuận lợi đến tay lão Linh. Ông ta nhìn ngắm kiểm tra một hồi xác định là đồ thật thì mới đưa cho Lạc Thiên và mọi người cùng xem.

Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy qua lệnh bài trưởng lão, nhưng mà lệnh bài trước mắt rất khớp với rãnh khởi động Truyền tống trận ngoài kia cho nên mọi người ai cũng hết sức vui mừng.

Tuy mọi người đều vui vẻ vì sắp được ra bên ngoài. Chỉ có một người là vẫn còn rất lo lắng. Cô đi đến ngồi xuống cạnh Đặng Lâm, ánh mắt cầu khẩn nói: “Đặng Lâm, cậu nói là sẽ cứu cha ta và mọi người nhưng mà theo những người ở đây nói là đi ra ngoài bằng Truyền tống trận. Mặc dù tôi không biết thứ này là gì nhưng mà nghe qua cái tên thì thấy nó sẽ đưa chúng ta đi thật xa. Lỡ như không thể quay trở lại cứu cha tôi thì phải làm sao bây giờ?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện