Chương 11: Xin nghỉ ốm cái gì?
Hoắc Thiệu Hằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có điều đôi mắt càng thêm sâu thẳm, hệt như mặt biển ngoài khơi trước gió lốc, âm u không thấy ánh sáng mặt trời. Anh khoanh tay rồi nhìn xuống Trần Liệt từ trên cao: “Thật sự không có cách nào khác sao?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Trần Liệt hơi đắc ý trong lòng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, sau đó lại lôi một mảnh vải khác ra, cẩn thận lau chùi mắt kính.
“Nghĩa là sao?”
“Nếu anh nhất định phải tẩy sạch trí nhớ sau khi xong việc, trước mắt chỉ có một phương pháp vật lý là phẫu thuật cắt một phần thùy trán trong não của anh.” Trần Liệt nói xong, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, nhưng không đợi anh trả lời đã liến thoắng: “Nhưng hậu quả của việc này rất nghiêm trọng. Anh Hoắc, anh là quan chức cấp cao, Bộ Quốc phòng chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh thực hiện ca phẫu thuật này. Hơn nữa, anh tính dùng lý do gì để thuyết phục Bộ Quốc phòng đồng ý cho mình làm phẫu thuật?” Trần Liệt chân thành phân tích lợi và hại cho Hoắc Thiệu Hằng.
“M* nó!” Hoắc Thiệu Hằng vung một cú đấm nặng nề, khiến cánh cửa sắt cứng còng cũng lõm hình nắm đấm.
Trần Liệt nhìn sang, rồi đảo mắt nhướng mày, vui tươi hớn hở: “Hoắc thiếu? Anh đâu cần phải như thế chứ? Với sức mạnh ý chí và khả năng kiềm chế của mình, anh chỉ cần vài phút là quên được thôi! Vả lại, chuyện này cũng đâu có gây nên bất cứ phiền nhiễu nào cho anh, đúng không?”
“Đương nhiên là không.” Hoắc Thiệu Hằng vô cảm bẻ nắm đấm của mình, khiến các khớp xương phát ra những tiếng “răng rắc” rất vang trước mặt Trần Liệt.
Người Trần Liệt lại rịn mồ hôi, anh ta thầm nghĩ phải mau chóng đổi đề tài, nếu không hôm nay khó lòng bảo toàn cái mạng hèn này. Trong tình thế cấp bách, anh ta nhớ đến Cố Niệm Chi, nên lấy ra làm bình phong ngay: “Hoắc thiếu, tôi phải đi kiểm tra cho Niệm Chi một chút. Cô bé vẫn là trinh nữ, không biết tối qua đã bị anh hành hạ thành thế nào…”
“Cậu đứng đó.” Hoắc Thiệu Hằng cau mày gọi anh ta lại: “Tìm bác sĩ nữ đến kiểm tra.”
“Hoắc thiếu kì thị bác sĩ nam bọn tôi!” Trần Liệt kiến nghị một cách thẳng thắn. Nhưng trước khi vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng thay đổi, anh ta đã lập tức gọi cho đồng nghiệp của mình: “Bác sĩ Diệp, cô đến khu nhà của Hoắc thiếu đi, có nhiệm vụ mật cần cô.”
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới rút tay lại và đi đến bên cửa sổ, sau đó khoanh tay, phóng tầm mắt ra xa rồi thản nhiên nói: “Không cần tôi phải dạy cậu cái gì nên nói, cái gì không nên chứ?”
“Biết rồi biết rồi! Hiểu mà hiểu mà!” Trần Liệt vội vàng gật đầu, cúi người tích cực nhận sai.
Hoắc Thiệu Hằng thấy anh ta như vậy thì lạnh lùng liếc qua một chút, sau đó không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Diệp Tử Đàn đeo hòm thuốc đi tới. Cô ấy chào Hoắc Thiệu Hằng theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn sang Trần Liệt: “Bác sĩ Trần, có nhiệm vụ gì thế?”
Trần Liệt bĩu môi hất hàm về phía phòng ngủ, sau đó vừa đưa cô ấy vào trong, vừa nhỏ giọng giải thích: “… Là thế này, cô biết Niệm Chi chứ? Cô bé không may bị người ta làm chuyện kia, chúng tôi vừa cứu cô ấy trở về. Cô đi kiểm tra thử chút, xem vết thương trên cơ thể cô ấy có nghiêm trọng không, bôi thuốc cho cô ấy nữa…”
Diệp Tử Đàn cũng là quân y, còn là cấp dưới của Trần Liệt. Cô ấy nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi, sau đó vội hỏi lại: “Hả? Ai làm? Có bắt được không?”
Ánh mắt của Trần Liệt hơi liếc qua chỗ Hoắc Thiệu Hằng một chút, khi thấy anh lặng lẽ xoay người, đứng quay mặt ra cửa sổ thì khóe môi hơi nhếch lên. Anh ta ho một tiếng rồi bất mãn nói: “Hỏi nhiều như thế làm gì? Có Hoắc thiếu ở đây, cô còn lo không bắt được hung thủ sao? Tôi cho cô biết, hung thủ kia bị Hoắc thiếu lột da lóc thịt rồi… Có điều cô nhớ phải giữ bí mật, lát nữa Hoắc thiếu sẽ đưa giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh cho cô ký, phải biết chừng mực nhớ chưa?”
“Vâng, tôi biết rồi, chắc chắn sẽ giữ bí mật.” Diệp Tử Đàn lẳng lặng gật đầu, đeo hòm thuốc đi vào phòng ngủ.
Trong phòng rất tối, Diệp Tử Đàn bật đèn lên trước, đeo găng tay rồi mới vén lớp chăn mỏng đang đắp trên người Cố Niệm Chi.
Cảnh trước mắt khiến cô ấy hít vào một hơi khí lạnh.
“Ôi! Đúng là cầm thú! Sao có thể xuống tay nặng như vậy?! Không để ý đến cơ thể cô bé chút nào!” Diệp Tử Đàn thấy những vết xanh tím nông sâu trên người Cố Niệm Chi thì tức giận không thôi. Cô ấy ngồi trong phòng ngủ, chửi mắng gã đàn ông kia sẽ chết không được yên thân, lột da lóc thịt vẫn còn may cho gã…
Trần Liệt đứng ngoài cửa nín cười tới gương mặt méo xẹo, anh sắp nhịn tới nội thương luôn rồi!
Khóe miệng của Hoắc Thiệu Hằng giật giật mấy cái, sau đó trở về với vẻ vô cảm trước sau như một. Anh thản nhiên xoay người đi về phía cổng lớn.
Hai tay của anh đút trong túi quần rằn ri, tai đeo tai nghe bluetooth theo thói quen. Khi từ trên lầu ba xuống, anh thấy còn sớm nên định đi rèn luyện buổi sáng, chạy việt dã vượt chướng ngại vật mười cây số để trút hết tinh lực chưa được giải phóng của mình.
Vừa mới chạy ra ngoài, tai nghe bluetooth của anh đã có cuộc gọi đến.
Lần này là nhân viên liên lạc của quân khu.
“Hoắc thiếu, đường dây điện thoại thường của anh có tin nhắn thoại liên quan đến cô Cố, anh có muốn nghe tin nhắn thoại không?”
Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ của Cố Niệm Chi, nhưng thân phận của anh không công khai với bên ngoài.
Số anh cho Cố Niệm Chi là số điện thoại thường, còn thân phận của anh cũng chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, thế nên bạn bè của Cố Niệm Chi chỉ biết cô là bé gái mồ côi, có người giám hộ là chú họ.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Là thế này, hôm nay là buổi phỏng vấn vòng hai trong cuộc thi nghiên cứu sinh của cô Cố. Vừa sáng ra, khoa của cô Cố đã gọi tới mười mấy cuộc. Vì cô Cố không nghe điện thoại, nên cuối cùng bọn họ mới gọi vào số của ngài.”
Buổi phỏng vấn vòng hai trong cuộc thi nghiên cứu sinh?
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, sau đó nhớ ra hình như đợt trước Cố Niệm Chi có nói với anh về việc thi nghiên cứu sinh. Không lẽ cô đã thi xong, phải phỏng vấn rồi?
Hoắc Thiệu Hằng dừng chạy, bấm số điện thoại của Trần Liệt, sau đó bình tĩnh hỏi: “Trần Liệt, Niệm Chi đã đỗ cuộc thi nghiên cứu sinh vào trường chưa?”
Trần Liệt “à” một tiếng, gật đầu nói: “Thi rồi, hình như còn xếp hạng nhất, sao thế?”
Hoắc Thiệu Hằng lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi đáp: “Vậy bao giờ cô ấy mới tỉnh? Hôm nay cô ấy có buổi phỏng vấn vòng hai trong cuộc thi nghiên cứu sinh, cậu có biết không?”
“Phỏng vấn? Thôi đi, dù hôm nay cô ấy tỉnh lại cũng không xuống giường nổi đâu. Cơ thể bị giày vò quá mức, e rằng phải nằm trên giường một tuần nữa mới xuống được.” Trần Liệt gõ bàn, nói một cách quái đản.
Hoắc Thiệu Hằng rít một hơi thuốc lá thật sâu, nhả vòng khói lớn, sau đó bình tĩnh mở lời: “Ừm, vậy cậu viết giấy chứng nhận của bác sĩ cho cô ấy, viết bệnh càng nặng càng tốt. Tôi tìm người đưa sang trường đại học của Niệm Chi, để xem có lùi lịch phỏng vấn được không.”
Trần Liệt cũng không từ chối, bởi anh ta biết Cố Niệm Chi rất muốn học nghiên cứu sinh khoa Luật. Anh ta vừa loay hoay trong phòng ngủ với dụng cụ thẩm tách máu, vừa nói vào tai nghe: “Không thành vấn đề, nhưng có cần tìm người được việc lựa lời với bên trường đại học không? Nếu không, đối phương mà giở giọng e sẽ khó giải quyết.”
“Tôi sẽ bảo Âm Thế Hùng đi làm việc này.” Nói rồi, Hoắc Thiệu Hằng đổi điện thoại, gọi cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng là một trong những thư ký lo việc thường ngày của Hoắc Thiệu Hằng. Bình thường những việc liên hệ với các ban ngành đoàn thể khác đều do anh ta ra mặt. Người này là người trọng nghĩa, khéo léo, miệng lưỡi dẻo quẹo có thể đổi trắng thay đen, đảo ngược tình thế.
Nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng vội đồng ý rồi lập tức tới lấy giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh, sau đó tự lái xe tới trường đại học của Cố Niệm Chi để xin nghỉ.
Lúc này là mười lăm phút trước khi bắt đầu phỏng vấn.
Phùng Nghi Hỷ mặc một chiếc váy kiểu Âu màu xám nhạt, đoan trang chờ trong phòng họp.
Hôm nay, giáo sư Hà Chi Sơ của thành phố B đích thân tới đây phỏng vấn.
Cố Niệm Chi vẫn chưa xuất hiện, có lẽ cô ta không đến được…
Phùng Nghi Hỷ cúi đầu cố giấu khuôn mặt tràn đầy vui mừng của mình.
Trong văn phòng bên cạnh, giáo sư Hà của khoa Luật đại học B của thành phố B mặc vest màu trắng đang đưa lưng về phía cửa lớn, mất kiên nhẫn nói: “Nếu phỏng vấn mà còn đến muộn thì đừng đến nữa, xin nghỉ ốm cái gì?!”
“Giáo sư Hà, cô Cố nhà chúng tôi thật sự bị bệnh cấp tính, anh xem ở đây có giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh.” Âm Thế Hùng đóng kịch từ đầu tới cuối, sau đó lôi tất cả giấy chẩn bệnh đã lấy ở chỗ Trần Liệt ra.
Bệnh đương nhiên là giả, cũng không thể cho ai biết sự thật…
Hà Chi Sơ xoay người lại, rũ mắt nhìn về phía giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh mà Âm Thế Hùng mang tới.
Âm Thế Hùng lặng lẽ quan sát Hà Chi Sơ, trong lòng có chút giật mình.
Không ngờ giáo sư khoa Luật danh tiếng lẫy lừng của đại học B còn trẻ như vậy!
Bộ vest màu trắng vừa người khiến anh ta càng thêm cao lớn, đĩnh đạc, toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn và tài trí hơn người.
Hà Chi Sơ có đôi mắt dài nhỏ với phần đuôi mắt hơi xếch lên về phía tóc mai, khi nhìn người ta sẽ long lánh ánh nước, quả nhiên đôi mắt đào hoa có tiếng.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có điều đôi mắt càng thêm sâu thẳm, hệt như mặt biển ngoài khơi trước gió lốc, âm u không thấy ánh sáng mặt trời. Anh khoanh tay rồi nhìn xuống Trần Liệt từ trên cao: “Thật sự không có cách nào khác sao?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Trần Liệt hơi đắc ý trong lòng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, sau đó lại lôi một mảnh vải khác ra, cẩn thận lau chùi mắt kính.
“Nghĩa là sao?”
“Nếu anh nhất định phải tẩy sạch trí nhớ sau khi xong việc, trước mắt chỉ có một phương pháp vật lý là phẫu thuật cắt một phần thùy trán trong não của anh.” Trần Liệt nói xong, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, nhưng không đợi anh trả lời đã liến thoắng: “Nhưng hậu quả của việc này rất nghiêm trọng. Anh Hoắc, anh là quan chức cấp cao, Bộ Quốc phòng chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh thực hiện ca phẫu thuật này. Hơn nữa, anh tính dùng lý do gì để thuyết phục Bộ Quốc phòng đồng ý cho mình làm phẫu thuật?” Trần Liệt chân thành phân tích lợi và hại cho Hoắc Thiệu Hằng.
“M* nó!” Hoắc Thiệu Hằng vung một cú đấm nặng nề, khiến cánh cửa sắt cứng còng cũng lõm hình nắm đấm.
Trần Liệt nhìn sang, rồi đảo mắt nhướng mày, vui tươi hớn hở: “Hoắc thiếu? Anh đâu cần phải như thế chứ? Với sức mạnh ý chí và khả năng kiềm chế của mình, anh chỉ cần vài phút là quên được thôi! Vả lại, chuyện này cũng đâu có gây nên bất cứ phiền nhiễu nào cho anh, đúng không?”
“Đương nhiên là không.” Hoắc Thiệu Hằng vô cảm bẻ nắm đấm của mình, khiến các khớp xương phát ra những tiếng “răng rắc” rất vang trước mặt Trần Liệt.
Người Trần Liệt lại rịn mồ hôi, anh ta thầm nghĩ phải mau chóng đổi đề tài, nếu không hôm nay khó lòng bảo toàn cái mạng hèn này. Trong tình thế cấp bách, anh ta nhớ đến Cố Niệm Chi, nên lấy ra làm bình phong ngay: “Hoắc thiếu, tôi phải đi kiểm tra cho Niệm Chi một chút. Cô bé vẫn là trinh nữ, không biết tối qua đã bị anh hành hạ thành thế nào…”
“Cậu đứng đó.” Hoắc Thiệu Hằng cau mày gọi anh ta lại: “Tìm bác sĩ nữ đến kiểm tra.”
“Hoắc thiếu kì thị bác sĩ nam bọn tôi!” Trần Liệt kiến nghị một cách thẳng thắn. Nhưng trước khi vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng thay đổi, anh ta đã lập tức gọi cho đồng nghiệp của mình: “Bác sĩ Diệp, cô đến khu nhà của Hoắc thiếu đi, có nhiệm vụ mật cần cô.”
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới rút tay lại và đi đến bên cửa sổ, sau đó khoanh tay, phóng tầm mắt ra xa rồi thản nhiên nói: “Không cần tôi phải dạy cậu cái gì nên nói, cái gì không nên chứ?”
“Biết rồi biết rồi! Hiểu mà hiểu mà!” Trần Liệt vội vàng gật đầu, cúi người tích cực nhận sai.
Hoắc Thiệu Hằng thấy anh ta như vậy thì lạnh lùng liếc qua một chút, sau đó không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Diệp Tử Đàn đeo hòm thuốc đi tới. Cô ấy chào Hoắc Thiệu Hằng theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn sang Trần Liệt: “Bác sĩ Trần, có nhiệm vụ gì thế?”
Trần Liệt bĩu môi hất hàm về phía phòng ngủ, sau đó vừa đưa cô ấy vào trong, vừa nhỏ giọng giải thích: “… Là thế này, cô biết Niệm Chi chứ? Cô bé không may bị người ta làm chuyện kia, chúng tôi vừa cứu cô ấy trở về. Cô đi kiểm tra thử chút, xem vết thương trên cơ thể cô ấy có nghiêm trọng không, bôi thuốc cho cô ấy nữa…”
Diệp Tử Đàn cũng là quân y, còn là cấp dưới của Trần Liệt. Cô ấy nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi, sau đó vội hỏi lại: “Hả? Ai làm? Có bắt được không?”
Ánh mắt của Trần Liệt hơi liếc qua chỗ Hoắc Thiệu Hằng một chút, khi thấy anh lặng lẽ xoay người, đứng quay mặt ra cửa sổ thì khóe môi hơi nhếch lên. Anh ta ho một tiếng rồi bất mãn nói: “Hỏi nhiều như thế làm gì? Có Hoắc thiếu ở đây, cô còn lo không bắt được hung thủ sao? Tôi cho cô biết, hung thủ kia bị Hoắc thiếu lột da lóc thịt rồi… Có điều cô nhớ phải giữ bí mật, lát nữa Hoắc thiếu sẽ đưa giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh cho cô ký, phải biết chừng mực nhớ chưa?”
“Vâng, tôi biết rồi, chắc chắn sẽ giữ bí mật.” Diệp Tử Đàn lẳng lặng gật đầu, đeo hòm thuốc đi vào phòng ngủ.
Trong phòng rất tối, Diệp Tử Đàn bật đèn lên trước, đeo găng tay rồi mới vén lớp chăn mỏng đang đắp trên người Cố Niệm Chi.
Cảnh trước mắt khiến cô ấy hít vào một hơi khí lạnh.
“Ôi! Đúng là cầm thú! Sao có thể xuống tay nặng như vậy?! Không để ý đến cơ thể cô bé chút nào!” Diệp Tử Đàn thấy những vết xanh tím nông sâu trên người Cố Niệm Chi thì tức giận không thôi. Cô ấy ngồi trong phòng ngủ, chửi mắng gã đàn ông kia sẽ chết không được yên thân, lột da lóc thịt vẫn còn may cho gã…
Trần Liệt đứng ngoài cửa nín cười tới gương mặt méo xẹo, anh sắp nhịn tới nội thương luôn rồi!
Khóe miệng của Hoắc Thiệu Hằng giật giật mấy cái, sau đó trở về với vẻ vô cảm trước sau như một. Anh thản nhiên xoay người đi về phía cổng lớn.
Hai tay của anh đút trong túi quần rằn ri, tai đeo tai nghe bluetooth theo thói quen. Khi từ trên lầu ba xuống, anh thấy còn sớm nên định đi rèn luyện buổi sáng, chạy việt dã vượt chướng ngại vật mười cây số để trút hết tinh lực chưa được giải phóng của mình.
Vừa mới chạy ra ngoài, tai nghe bluetooth của anh đã có cuộc gọi đến.
Lần này là nhân viên liên lạc của quân khu.
“Hoắc thiếu, đường dây điện thoại thường của anh có tin nhắn thoại liên quan đến cô Cố, anh có muốn nghe tin nhắn thoại không?”
Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ của Cố Niệm Chi, nhưng thân phận của anh không công khai với bên ngoài.
Số anh cho Cố Niệm Chi là số điện thoại thường, còn thân phận của anh cũng chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, thế nên bạn bè của Cố Niệm Chi chỉ biết cô là bé gái mồ côi, có người giám hộ là chú họ.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Là thế này, hôm nay là buổi phỏng vấn vòng hai trong cuộc thi nghiên cứu sinh của cô Cố. Vừa sáng ra, khoa của cô Cố đã gọi tới mười mấy cuộc. Vì cô Cố không nghe điện thoại, nên cuối cùng bọn họ mới gọi vào số của ngài.”
Buổi phỏng vấn vòng hai trong cuộc thi nghiên cứu sinh?
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, sau đó nhớ ra hình như đợt trước Cố Niệm Chi có nói với anh về việc thi nghiên cứu sinh. Không lẽ cô đã thi xong, phải phỏng vấn rồi?
Hoắc Thiệu Hằng dừng chạy, bấm số điện thoại của Trần Liệt, sau đó bình tĩnh hỏi: “Trần Liệt, Niệm Chi đã đỗ cuộc thi nghiên cứu sinh vào trường chưa?”
Trần Liệt “à” một tiếng, gật đầu nói: “Thi rồi, hình như còn xếp hạng nhất, sao thế?”
Hoắc Thiệu Hằng lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi đáp: “Vậy bao giờ cô ấy mới tỉnh? Hôm nay cô ấy có buổi phỏng vấn vòng hai trong cuộc thi nghiên cứu sinh, cậu có biết không?”
“Phỏng vấn? Thôi đi, dù hôm nay cô ấy tỉnh lại cũng không xuống giường nổi đâu. Cơ thể bị giày vò quá mức, e rằng phải nằm trên giường một tuần nữa mới xuống được.” Trần Liệt gõ bàn, nói một cách quái đản.
Hoắc Thiệu Hằng rít một hơi thuốc lá thật sâu, nhả vòng khói lớn, sau đó bình tĩnh mở lời: “Ừm, vậy cậu viết giấy chứng nhận của bác sĩ cho cô ấy, viết bệnh càng nặng càng tốt. Tôi tìm người đưa sang trường đại học của Niệm Chi, để xem có lùi lịch phỏng vấn được không.”
Trần Liệt cũng không từ chối, bởi anh ta biết Cố Niệm Chi rất muốn học nghiên cứu sinh khoa Luật. Anh ta vừa loay hoay trong phòng ngủ với dụng cụ thẩm tách máu, vừa nói vào tai nghe: “Không thành vấn đề, nhưng có cần tìm người được việc lựa lời với bên trường đại học không? Nếu không, đối phương mà giở giọng e sẽ khó giải quyết.”
“Tôi sẽ bảo Âm Thế Hùng đi làm việc này.” Nói rồi, Hoắc Thiệu Hằng đổi điện thoại, gọi cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng là một trong những thư ký lo việc thường ngày của Hoắc Thiệu Hằng. Bình thường những việc liên hệ với các ban ngành đoàn thể khác đều do anh ta ra mặt. Người này là người trọng nghĩa, khéo léo, miệng lưỡi dẻo quẹo có thể đổi trắng thay đen, đảo ngược tình thế.
Nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng vội đồng ý rồi lập tức tới lấy giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh, sau đó tự lái xe tới trường đại học của Cố Niệm Chi để xin nghỉ.
Lúc này là mười lăm phút trước khi bắt đầu phỏng vấn.
Phùng Nghi Hỷ mặc một chiếc váy kiểu Âu màu xám nhạt, đoan trang chờ trong phòng họp.
Hôm nay, giáo sư Hà Chi Sơ của thành phố B đích thân tới đây phỏng vấn.
Cố Niệm Chi vẫn chưa xuất hiện, có lẽ cô ta không đến được…
Phùng Nghi Hỷ cúi đầu cố giấu khuôn mặt tràn đầy vui mừng của mình.
Trong văn phòng bên cạnh, giáo sư Hà của khoa Luật đại học B của thành phố B mặc vest màu trắng đang đưa lưng về phía cửa lớn, mất kiên nhẫn nói: “Nếu phỏng vấn mà còn đến muộn thì đừng đến nữa, xin nghỉ ốm cái gì?!”
“Giáo sư Hà, cô Cố nhà chúng tôi thật sự bị bệnh cấp tính, anh xem ở đây có giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh.” Âm Thế Hùng đóng kịch từ đầu tới cuối, sau đó lôi tất cả giấy chẩn bệnh đã lấy ở chỗ Trần Liệt ra.
Bệnh đương nhiên là giả, cũng không thể cho ai biết sự thật…
Hà Chi Sơ xoay người lại, rũ mắt nhìn về phía giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh mà Âm Thế Hùng mang tới.
Âm Thế Hùng lặng lẽ quan sát Hà Chi Sơ, trong lòng có chút giật mình.
Không ngờ giáo sư khoa Luật danh tiếng lẫy lừng của đại học B còn trẻ như vậy!
Bộ vest màu trắng vừa người khiến anh ta càng thêm cao lớn, đĩnh đạc, toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn và tài trí hơn người.
Hà Chi Sơ có đôi mắt dài nhỏ với phần đuôi mắt hơi xếch lên về phía tóc mai, khi nhìn người ta sẽ long lánh ánh nước, quả nhiên đôi mắt đào hoa có tiếng.
Danh sách chương