Anh ta vội vội vàng vàng đứng lên, đi đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đứng nghiêm, lớn tiếng nói: “Hoắc thiếu! Là anh cho tôi nói lời tự đáy lòng!”
“Đúng.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Nhưng câu trả lời của cậu làm tôi rất không hài lòng.”
Triệu Lương Trạch mím chặt môi, mím đến mức quai hàm bạnh cả ra, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi đỏ bừng như vậy, “Tôi… Tôi… Tôi… Tôi là người! Không phải máy móc!”
Mặc dù anh ta biết, Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn tự coi mình là một cỗ máy chiến tranh, hoàn toàn không muốn có chút nhân tính nào cả.
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngước mắt lên nhìn Triệu Lương Trạch một chút, “Được rồi, làm cho xong việc của cậu đi.”
“Rõ!” Triệu Lương Trạch chào theo điều lệnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố bạo gan nói nốt trước khi dũng khí của mình tan biến: “Hoắc thiếu! Niệm Chi vẫn chưa tới mười tám tuổi, em ấy cũng không dễ dàng gì, anh…”
“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ngắt lời Triệu Lương Trạch, “Tôi có chừng mực. Nhưng cậu phải nhớ, Bộ Quốc phòng giao Cố Niệm Chi cho chúng ta chăm sóc, không phải là để tìm bảo mẫu cho emấy, mà là muốn chúng ta tìm được lai lịch thực sự của em ấy. Trước khi tìm thấy lai lịch thực sự của em ấy, em ấy chỉ có thể là mục tiêu của chúng ta, là đối tượng để chúng ta quan sát đánh giá, cậu hiểu không? Tôi biết cậu là người, nhưng muốn làm một quân nhân xuất sắc, một thành viên xuất sắc của Cục tác chiến đặc biệt, cậu phải khắc phục được nhược điểm của người bình thường, mới có thể thực sự trở thành bất bại.”
Đôi môi Triệu Lương Trạch run run một hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm được lời nào để phản bác lại Hoắc Thiệu Hằng.
Đứng ở lập trường của bọn họ, về tình về lý, những lời của Hoắc thiếu đều không có gì đáng trách.
Nhưng mà suy nghĩ của Triệu Lương Trạch tương đối tỉ mỉ, là một Hacker máy tính hành tẩu trên mạng Internet lâu năm, suy nghĩ của anh ta luôn ở trạng thái tìm bug, chặn những lỗ hổng.
“Hoắc thiếu, ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ thôi, lỡ mà Niệm Chi xảy ra chuyện gì thì sao?” Triệu Lương Trạch quay lại ngồi xuống trước máy vi tính, “Nếu như vậy, chúng ta vẫn không tìm được ra lai lịch của em ấy, mà lại lãng phí thời gian sáu năm một cách vô ích…”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng chống đầu tựa trên tay vịn ghế sofa đơn, một hồi lâu không lên tiếng, chỉ im lặng hút thuốc.
Triệu Lương Trạch chờ rất lâu không thấy Hoắc Thiệu Hằng nói gì, cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, Hoắc Thiệu Hằng xưa nay không trả lời câu hỏi mang tính giả thiết.
Đối với anh mà nói, một khi đã ra quyết định, thì sẽ dồn toàn lực để ứng phó, chuẩn bị để đối phó với mọi vấn đề và khó khăn, sẽ không bị trói buộc tay chân vì những kết quả có khả năng sẽ xuất hiện.
Là quân nhân, anh ta chỉ cần một loại kết quả thôi, đó chính là thắng lợi.
…
Ngày hôm sau Cố Niệm Chi tỉnh lại mới nhớ tới việc tối hôm qua hỏi Âm Thế Hùng, mắt cô vẫn nhắm tịt vì ngái ngủ, bấm máy gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đã dậy từ sớm, ra ngoài tập thể ɖu͙ƈ rồi trở lại, đang ở nhà ăn vui vẻ ăn sáng cùng một số binh lính khác.
Thấy Cố Niệm Chi gọi điện thoại tới, anh ta biết ngay là vì việc đến Quốc hội Mỹ thực tập.
“Niệm Chi, em dậy sớm vậy?” Âm Thế Hùng đeo tai nghe Bluetooth ra khỏi nhà ăn, đi về phòng làm việc của mình.
Cố Niệm Chi “Dạ” một tiếng, khẽ dụi mắt, vừa từ trên giường ngồi dậy, vừa hỏi: “Anh Đại Hùng, anh đã hỏi chú Hoắc về hộ chiếu của em chưa ạ?”
“À? Việc này à…” Âm Thế Hùng hắng giọng, “Hoắc thiếu đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thời gian rất cấp bách, không kịp nói gì nhiều. Anh ấy chỉ nói nếu em muốn đi thì sẽ đưa cho em hộ chiếu và visa. Đến lúc đó anh sẽ làm người giám hộ tạm thời đi cùng em đến Mỹ.”
“Thật sao?” Cố Niệm Chi vô cùng vui sướnɠ, chỉ muốn nhảy dựng lên reo hò: “Chú Hoắc đồng ý rồi ạ? Vậy thì không thành vấn đề, em sẽ báo luôn với Giáo sư Hà ạ.” Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại của Âm Thế Hùng, gọi cho Hà Chi Sơ.
Nhưng điện thoại của Hà Chi Sơ mãi cũng không có người nghe.
Cố Niệm Chi không có cách nào khác, đành phải gửi tin nhắn cho anh ta: “Giáo sư Hà, người giám hộ của em đồng ý rồi, cho em hỏi làm thủ tục thế nào ạ?”
Kết quả là… thời điểm Hà Chi Sơ trả lời tin nhắn của cô đã là ba ngày sau đó rồi.
[Giáo sư Hà]: “Niệm Chi, nếu em muốn đi, trên website của khoa Luật trường đại học B có phương thức báo danh. Hôm nay là ngày hết hạn báo danh.”
Đi cùng tin nhắn còn có một file đính kèm, là luận văn tốt nghiệp Hà Chi Sơ sửa cho cô.
Cố Niệm Chi đọc tin nhắn, khe khẽ thở dài.
Xem ra, vì cô không nhận lời ngay, nên có lẽ đã chọc giận Giáo sư Hà rồi.
Hiện giờ rõ ràng anh ta không mấy nhiệt tình với cô nữa, đến con vịt sắp đun chín còn bay mất rồi…
“Đúng.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Nhưng câu trả lời của cậu làm tôi rất không hài lòng.”
Triệu Lương Trạch mím chặt môi, mím đến mức quai hàm bạnh cả ra, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi đỏ bừng như vậy, “Tôi… Tôi… Tôi… Tôi là người! Không phải máy móc!”
Mặc dù anh ta biết, Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn tự coi mình là một cỗ máy chiến tranh, hoàn toàn không muốn có chút nhân tính nào cả.
Hoắc Thiệu Hằng hơi ngước mắt lên nhìn Triệu Lương Trạch một chút, “Được rồi, làm cho xong việc của cậu đi.”
“Rõ!” Triệu Lương Trạch chào theo điều lệnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố bạo gan nói nốt trước khi dũng khí của mình tan biến: “Hoắc thiếu! Niệm Chi vẫn chưa tới mười tám tuổi, em ấy cũng không dễ dàng gì, anh…”
“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ngắt lời Triệu Lương Trạch, “Tôi có chừng mực. Nhưng cậu phải nhớ, Bộ Quốc phòng giao Cố Niệm Chi cho chúng ta chăm sóc, không phải là để tìm bảo mẫu cho emấy, mà là muốn chúng ta tìm được lai lịch thực sự của em ấy. Trước khi tìm thấy lai lịch thực sự của em ấy, em ấy chỉ có thể là mục tiêu của chúng ta, là đối tượng để chúng ta quan sát đánh giá, cậu hiểu không? Tôi biết cậu là người, nhưng muốn làm một quân nhân xuất sắc, một thành viên xuất sắc của Cục tác chiến đặc biệt, cậu phải khắc phục được nhược điểm của người bình thường, mới có thể thực sự trở thành bất bại.”
Đôi môi Triệu Lương Trạch run run một hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm được lời nào để phản bác lại Hoắc Thiệu Hằng.
Đứng ở lập trường của bọn họ, về tình về lý, những lời của Hoắc thiếu đều không có gì đáng trách.
Nhưng mà suy nghĩ của Triệu Lương Trạch tương đối tỉ mỉ, là một Hacker máy tính hành tẩu trên mạng Internet lâu năm, suy nghĩ của anh ta luôn ở trạng thái tìm bug, chặn những lỗ hổng.
“Hoắc thiếu, ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ thôi, lỡ mà Niệm Chi xảy ra chuyện gì thì sao?” Triệu Lương Trạch quay lại ngồi xuống trước máy vi tính, “Nếu như vậy, chúng ta vẫn không tìm được ra lai lịch của em ấy, mà lại lãng phí thời gian sáu năm một cách vô ích…”
Một tay Hoắc Thiệu Hằng chống đầu tựa trên tay vịn ghế sofa đơn, một hồi lâu không lên tiếng, chỉ im lặng hút thuốc.
Triệu Lương Trạch chờ rất lâu không thấy Hoắc Thiệu Hằng nói gì, cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, Hoắc Thiệu Hằng xưa nay không trả lời câu hỏi mang tính giả thiết.
Đối với anh mà nói, một khi đã ra quyết định, thì sẽ dồn toàn lực để ứng phó, chuẩn bị để đối phó với mọi vấn đề và khó khăn, sẽ không bị trói buộc tay chân vì những kết quả có khả năng sẽ xuất hiện.
Là quân nhân, anh ta chỉ cần một loại kết quả thôi, đó chính là thắng lợi.
…
Ngày hôm sau Cố Niệm Chi tỉnh lại mới nhớ tới việc tối hôm qua hỏi Âm Thế Hùng, mắt cô vẫn nhắm tịt vì ngái ngủ, bấm máy gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đã dậy từ sớm, ra ngoài tập thể ɖu͙ƈ rồi trở lại, đang ở nhà ăn vui vẻ ăn sáng cùng một số binh lính khác.
Thấy Cố Niệm Chi gọi điện thoại tới, anh ta biết ngay là vì việc đến Quốc hội Mỹ thực tập.
“Niệm Chi, em dậy sớm vậy?” Âm Thế Hùng đeo tai nghe Bluetooth ra khỏi nhà ăn, đi về phòng làm việc của mình.
Cố Niệm Chi “Dạ” một tiếng, khẽ dụi mắt, vừa từ trên giường ngồi dậy, vừa hỏi: “Anh Đại Hùng, anh đã hỏi chú Hoắc về hộ chiếu của em chưa ạ?”
“À? Việc này à…” Âm Thế Hùng hắng giọng, “Hoắc thiếu đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thời gian rất cấp bách, không kịp nói gì nhiều. Anh ấy chỉ nói nếu em muốn đi thì sẽ đưa cho em hộ chiếu và visa. Đến lúc đó anh sẽ làm người giám hộ tạm thời đi cùng em đến Mỹ.”
“Thật sao?” Cố Niệm Chi vô cùng vui sướnɠ, chỉ muốn nhảy dựng lên reo hò: “Chú Hoắc đồng ý rồi ạ? Vậy thì không thành vấn đề, em sẽ báo luôn với Giáo sư Hà ạ.” Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại của Âm Thế Hùng, gọi cho Hà Chi Sơ.
Nhưng điện thoại của Hà Chi Sơ mãi cũng không có người nghe.
Cố Niệm Chi không có cách nào khác, đành phải gửi tin nhắn cho anh ta: “Giáo sư Hà, người giám hộ của em đồng ý rồi, cho em hỏi làm thủ tục thế nào ạ?”
Kết quả là… thời điểm Hà Chi Sơ trả lời tin nhắn của cô đã là ba ngày sau đó rồi.
[Giáo sư Hà]: “Niệm Chi, nếu em muốn đi, trên website của khoa Luật trường đại học B có phương thức báo danh. Hôm nay là ngày hết hạn báo danh.”
Đi cùng tin nhắn còn có một file đính kèm, là luận văn tốt nghiệp Hà Chi Sơ sửa cho cô.
Cố Niệm Chi đọc tin nhắn, khe khẽ thở dài.
Xem ra, vì cô không nhận lời ngay, nên có lẽ đã chọc giận Giáo sư Hà rồi.
Hiện giờ rõ ràng anh ta không mấy nhiệt tình với cô nữa, đến con vịt sắp đun chín còn bay mất rồi…
Danh sách chương