Cô lịch sự gật đầu một cái, “Hân hạnh được gặp anh.” Sau đó cô ta quay người đi, dẫn bọn họ tới chiếc xe Vans phía trước, mở cửa xe, nói: “Vào đi, Giáo sư Hà đã sắp xếp xong chỗ ở cho mọi người rồi.”
Ôn Thủ Ức đích thân lái xe, đưa bọn họ tới căn hộ gần với Viện đại học Harvard.
Ở nơi này, Ôn Thủ Ức đã thuê hai căn hộ, một căn có một phòng ngủ và một phòng khách cho Hoàng sư huynh ở, một căn có hai phòng ngủ và một phòng khách cho Cố Niệm Chi với Âm Thế Hùng ở, sắp xếp cực kỳ chu đáo.
“Giáo sư Hà bảo mọi người đến sớm một chút vì visa du học F1 của hai người có yêu cầu học phần. Thực ra hai người đến với Đại học Luật của Viện đại học Harvard với tư cách là sinh viên trao đổi. Giáo sư Hà sẽ mở lớp học hè vào tháng Bảy và tháng Tám, hai người theo học lớp hè của thầy ấy có thể có được sáu tín chỉ.” Ôn Thủ Ức đưa hai tờ thời khóa biểu cho Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh.
Hoàng sư huynh khó xử nhíu mày, “Còn phải học hai tháng ở đây nữa à? Không phải đã bảo là đi thực tập ở Quốc hội sao?”
Cố Niệm Chi lặng lẽ đẩy Hoàng sư huynh một cái, thấp giọng nói: “Tháng Bảy Quốc hội nghỉ họp rồi, phải tới tháng Chín mới họp lại…”
Ôn Thủ Ức vỗ nhẹ vào vai Cố Niệm Chi tỏ ý khen ngợi, “Không hổ danh là người đứng đầu năm nay của chúng ta, em làm công tác chuẩn bị rất đầy đủ, đến cả thời gian nghỉ họp của Quốc hội cũng biết. Sự chăm chỉ chu đáo như vậy thực sự rất hiếm có.” Nói xong, cô ta lại mím môi cười một tiếng, “Giáo sư Hà không cần lo lắng em còn nhỏ tuổi bị người khác bắt nạt nữa rồi. Nhìn em thông minh, lanh lợi như thế này chỉ có em bắt nạt người ta thôi, chứ người ta sao có thể bắt nạt được em?”
Nghe thì như là đang khen ngợi, nhưng sao cái ngữ khí này nghe lại khó chịu thế nhỉ.
Vì chuyện phỏng vấn lúc trước nên Cố Niệm Chi vẫn còn có thành kiến với Ôn Thủ Ức.
Vì thế bây giờ Ôn Thủ Ức có nói gì, cô cũng đều có thái độ hoài nghi, dè dặt.
Nhưng mà lần này không cần cô phải ra tay.
Có một Âm Thế Hùng siêu bao che người nhà, lại nhanh mồm nhanh miệng ở bên cạnh, thì anh ta ắt sẽ dạy cho Ôn Thủ Ức biết cách làm người chỉ trong vài phút.
“Cô là trợ giảng Ôn đúng không nhỉ?” Âm Thế Hùng lườm một cái, “Dù gì cô cũng là trợ giảng của khoa Luật, vậy mà nói chuyện chỉ ở trình độ này thôi sao? Mặc dù tôi không học luật nhưng cũng nghe ra lúc nãy cô đang phỉ báng Niệm Chi nhà tôi. Cô có tin là tôi có thể kiện cô, khiến cô mất bát cơm không?”
Ôn Thủ Ức thoáng ngẩn người, không thể tin được lại có người dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Trên đời này, cô ta tự tin rằng ngoài Hà Chi Sơ thì không ai có thể thiếu tôn trọng cô ta như thế này.
“Vậy sao? Vậy anh đi kiện đi! Tôi chờ giấy triệu tập của tòa án”. Ôn Thủ Ức sẽ không yếu thế trước mặt người khác.
Lúc này Cố Niệm Chi mới xen vào một câu, cô khẽ mỉm cười nói: “Anh Đại Hùng à, để cô ấy mất bát cơm cũng không cần phải tới tòa án đâu, cứ báo thẳng với giảng viên rằng cô ta cố ý chèn ép sinh viên là được rồi. Giáo sư Hà là một người rất công bằng, chính trực, em tin thầy ấy sẽ chủ trì công lý thôi.”
Quả nhiên là đánh rắn đánh dập đầu.
Ôn Thủ Ức không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hà Chi Sơ.
Sắc mặt của cô ta thay đổi liên tục trong nháy mắt, Cố Niệm Chi nhìn thấy vậy lại càng xem thường cô ta hơn.
“… Bạn học Cố này, vừa rồi tôi chỉ đùa tí thôi, em sẽ không so đo như vậy chứ?” Lòng bàn tay Ôn Thủ Ức nắm lại chảy đầy mồ hôi, nhẫn nhịn sự nhục nhã cực độ này, khéo léo nhận sai với Cố Niệm Chi.
Hoàng sư huynh ngồi bên cạnh xem mà như được mở rộng tầm mắt, giờ thấy Ôn Thủ Ức đã nhận lỗi, bèn vỗ nhẹ vào vai Cố Niệm Chi một cái, giảng hòa nói: “Được rồi, được rồi, đều là đùa với nhau thôi mà, đừng coi là thật.” Nói xong, anh ta lại chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đến Mỹ, tối đi chỗ nào ăn mừng một chút không?”
Ôn Thủ Ức mỉm cười gật đầu với Hoàng sư huynh, tỏ vẻ đồng ý, “Bữa tối của mọi người tôi đã chuẩn bị xong rồi, tối sẽ có xe đến đón mọi người đi ăn.” Nói xong, cô ta lại gật đầu với Cố Niệm Chi, quay người lên xe rồi đi.
Cố Niệm Chi nghịch chiếc chìa khóa căn hộ trong tay, bĩu môi với chiếc xe đang đi mất hút.
Hoàng sư huynh vội khuyên cô: “Niệm Chi ơi, em đừng hành động theo cảm tính. Cô ta là trợ giảng của Giáo sư Hà, làm căng với cô ta thì người thua thiệt là em. Chúng ta phải biết điều một chút…”
Cố Niệm Chi thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nhẫn nhịn, Ôn Thủ Ức sẽ không xem thường cô ư? Đương nhiên sẽ không.
Vậy thì vì sao cô phải nhẫn nhịn?
Dù sao, bất luận cô có nhẫn nhịn hay không, thì khi Ôn Thủ Ức nhìn thấy cô cũng sẽ giống như ăn phải thuốc súng vậy, không nổ cô hai câu thì không thể nói chuyện tử tế được, cũng thật đáng thương.
“Hoàng sư huynh, anh đừng sợ, từ trước đến giờ Cố Niệm Chi em đây không khuất phục trước quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể thay đổi, không sợ bất cứ một thế lực độc ác nào. Nếu như trợ giảng Ôn khó dễ anh, anh cứ nói với em, em sẽ ra mặt giúp anh!” Cô nói với khí khái cao ngất trời. Khóe miệng Hoàng sư huynh run lên, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, Cố Niệm Chi đúng là nghé con nên không sợ cọp, can đảm quá cơ…
Ôn Thủ Ức đích thân lái xe, đưa bọn họ tới căn hộ gần với Viện đại học Harvard.
Ở nơi này, Ôn Thủ Ức đã thuê hai căn hộ, một căn có một phòng ngủ và một phòng khách cho Hoàng sư huynh ở, một căn có hai phòng ngủ và một phòng khách cho Cố Niệm Chi với Âm Thế Hùng ở, sắp xếp cực kỳ chu đáo.
“Giáo sư Hà bảo mọi người đến sớm một chút vì visa du học F1 của hai người có yêu cầu học phần. Thực ra hai người đến với Đại học Luật của Viện đại học Harvard với tư cách là sinh viên trao đổi. Giáo sư Hà sẽ mở lớp học hè vào tháng Bảy và tháng Tám, hai người theo học lớp hè của thầy ấy có thể có được sáu tín chỉ.” Ôn Thủ Ức đưa hai tờ thời khóa biểu cho Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh.
Hoàng sư huynh khó xử nhíu mày, “Còn phải học hai tháng ở đây nữa à? Không phải đã bảo là đi thực tập ở Quốc hội sao?”
Cố Niệm Chi lặng lẽ đẩy Hoàng sư huynh một cái, thấp giọng nói: “Tháng Bảy Quốc hội nghỉ họp rồi, phải tới tháng Chín mới họp lại…”
Ôn Thủ Ức vỗ nhẹ vào vai Cố Niệm Chi tỏ ý khen ngợi, “Không hổ danh là người đứng đầu năm nay của chúng ta, em làm công tác chuẩn bị rất đầy đủ, đến cả thời gian nghỉ họp của Quốc hội cũng biết. Sự chăm chỉ chu đáo như vậy thực sự rất hiếm có.” Nói xong, cô ta lại mím môi cười một tiếng, “Giáo sư Hà không cần lo lắng em còn nhỏ tuổi bị người khác bắt nạt nữa rồi. Nhìn em thông minh, lanh lợi như thế này chỉ có em bắt nạt người ta thôi, chứ người ta sao có thể bắt nạt được em?”
Nghe thì như là đang khen ngợi, nhưng sao cái ngữ khí này nghe lại khó chịu thế nhỉ.
Vì chuyện phỏng vấn lúc trước nên Cố Niệm Chi vẫn còn có thành kiến với Ôn Thủ Ức.
Vì thế bây giờ Ôn Thủ Ức có nói gì, cô cũng đều có thái độ hoài nghi, dè dặt.
Nhưng mà lần này không cần cô phải ra tay.
Có một Âm Thế Hùng siêu bao che người nhà, lại nhanh mồm nhanh miệng ở bên cạnh, thì anh ta ắt sẽ dạy cho Ôn Thủ Ức biết cách làm người chỉ trong vài phút.
“Cô là trợ giảng Ôn đúng không nhỉ?” Âm Thế Hùng lườm một cái, “Dù gì cô cũng là trợ giảng của khoa Luật, vậy mà nói chuyện chỉ ở trình độ này thôi sao? Mặc dù tôi không học luật nhưng cũng nghe ra lúc nãy cô đang phỉ báng Niệm Chi nhà tôi. Cô có tin là tôi có thể kiện cô, khiến cô mất bát cơm không?”
Ôn Thủ Ức thoáng ngẩn người, không thể tin được lại có người dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Trên đời này, cô ta tự tin rằng ngoài Hà Chi Sơ thì không ai có thể thiếu tôn trọng cô ta như thế này.
“Vậy sao? Vậy anh đi kiện đi! Tôi chờ giấy triệu tập của tòa án”. Ôn Thủ Ức sẽ không yếu thế trước mặt người khác.
Lúc này Cố Niệm Chi mới xen vào một câu, cô khẽ mỉm cười nói: “Anh Đại Hùng à, để cô ấy mất bát cơm cũng không cần phải tới tòa án đâu, cứ báo thẳng với giảng viên rằng cô ta cố ý chèn ép sinh viên là được rồi. Giáo sư Hà là một người rất công bằng, chính trực, em tin thầy ấy sẽ chủ trì công lý thôi.”
Quả nhiên là đánh rắn đánh dập đầu.
Ôn Thủ Ức không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Hà Chi Sơ.
Sắc mặt của cô ta thay đổi liên tục trong nháy mắt, Cố Niệm Chi nhìn thấy vậy lại càng xem thường cô ta hơn.
“… Bạn học Cố này, vừa rồi tôi chỉ đùa tí thôi, em sẽ không so đo như vậy chứ?” Lòng bàn tay Ôn Thủ Ức nắm lại chảy đầy mồ hôi, nhẫn nhịn sự nhục nhã cực độ này, khéo léo nhận sai với Cố Niệm Chi.
Hoàng sư huynh ngồi bên cạnh xem mà như được mở rộng tầm mắt, giờ thấy Ôn Thủ Ức đã nhận lỗi, bèn vỗ nhẹ vào vai Cố Niệm Chi một cái, giảng hòa nói: “Được rồi, được rồi, đều là đùa với nhau thôi mà, đừng coi là thật.” Nói xong, anh ta lại chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đến Mỹ, tối đi chỗ nào ăn mừng một chút không?”
Ôn Thủ Ức mỉm cười gật đầu với Hoàng sư huynh, tỏ vẻ đồng ý, “Bữa tối của mọi người tôi đã chuẩn bị xong rồi, tối sẽ có xe đến đón mọi người đi ăn.” Nói xong, cô ta lại gật đầu với Cố Niệm Chi, quay người lên xe rồi đi.
Cố Niệm Chi nghịch chiếc chìa khóa căn hộ trong tay, bĩu môi với chiếc xe đang đi mất hút.
Hoàng sư huynh vội khuyên cô: “Niệm Chi ơi, em đừng hành động theo cảm tính. Cô ta là trợ giảng của Giáo sư Hà, làm căng với cô ta thì người thua thiệt là em. Chúng ta phải biết điều một chút…”
Cố Niệm Chi thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nhẫn nhịn, Ôn Thủ Ức sẽ không xem thường cô ư? Đương nhiên sẽ không.
Vậy thì vì sao cô phải nhẫn nhịn?
Dù sao, bất luận cô có nhẫn nhịn hay không, thì khi Ôn Thủ Ức nhìn thấy cô cũng sẽ giống như ăn phải thuốc súng vậy, không nổ cô hai câu thì không thể nói chuyện tử tế được, cũng thật đáng thương.
“Hoàng sư huynh, anh đừng sợ, từ trước đến giờ Cố Niệm Chi em đây không khuất phục trước quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể thay đổi, không sợ bất cứ một thế lực độc ác nào. Nếu như trợ giảng Ôn khó dễ anh, anh cứ nói với em, em sẽ ra mặt giúp anh!” Cô nói với khí khái cao ngất trời. Khóe miệng Hoàng sư huynh run lên, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, Cố Niệm Chi đúng là nghé con nên không sợ cọp, can đảm quá cơ…
Danh sách chương