Sau khi trò chuyện qua video với Hoắc Thiệu Hằng xong, trong lòng Cố Niệm Chi vô cùng vui vẻ.

 

Học xong tiết học buổi chiều, cô từ trường học quay về nhà trọ, nhanh nhanh chóng chóng ăn cơm, làm xong bài tập, rửa mặt mũi rồi chạy vội tới phòng của Âm Thế Hùng, nhõng nhẽo đòi anh ta cho nói chuyện video với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Đương nhiên là Âm Thế Hùng không đồng ý, anh ta biết lần nói chuyện video vừa rồi, đã làm dấy lên rất nhiều nguy cơ, trong lòng cũng hối hận vô cùng rồi. Vì thế, bất chấp Niệm Chi có nhõng nhẽo xin xỏ thế nào, anh ta đều không đáp ứng.

 

Nhưng Cố Niệm Chi nhõng nhẽo dây dưa quá sức chịu đựng của Âm Thế Hùng, cuối cùng anh ta không còn cách nào, đành phải nói thật với cô, “Không phải là không muốn để em nói chuyện video với bọn họ, mà là nói chuyện video quả thật quá nguy hiểm với họ.” Nói xong, anh ta liền kể tình huống bên phía Hoắc Thiệu Hằng cho Cố Niệm Chi nghe một lần.

 

“Anh nói là, đối phương luôn có thể biết trước một bước mà né tránh sự truy kϊƈɦ của bọn họ, đồng thời còn phát động đánh trả sao. Bên đội của chú Hoắc còn có hai người bị thương sao?” Cố Niệm Chi lo cuống cả lên, “Chú Hoắc không sao chứ anh? Anh có thấy chú ấy bị thương không?”

 

Cô đi vòng vòng trong phòng Âm Thế Hùng như kiến bò trên chảo nóng, “Chắc chú ấy không bị thương đâu nhỉ? Em nhớ là em nhìn thấy đầu, cánh tay, chân của chú Hoắc đều không sao, trên người mặc quần áo nên không nhìn được… Nhưng mà đúng là chú Hoắc vẫn luôn ngồi một chỗ, không hề đứng lên, chẳng lẽ chân của chú ấy bị thương sao?”

 

“Em đừng đi vòng vòng nhanh như vậy nữa, anh chóng cả mặt rồi đây này.” Âm Thế Hùng lắc đầu cười khổ, “Em yêm tâm đi, trên đời này người có thể làm Hoắc thiếu bị thương còn chưa sinh ra đâu. Anh ấy không bị thương đâu, là thành viên của tiểu đội chúng ta thôi.”

 

Cố Niệm Chi thở hắt ra một hơi thật dài, hai tay chắp lại hình chữ thập rồi bái về bốn hướng, cầu xin thần Phật các phương phù hộ cho Hoắc Thiệu Hằng không bị thương, đừng xảy ra chuyện gì…

 

“Được rồi, được rồi, em về niệm kinh đi, đừng có đứng đây bái đi bái lại nữa.” Âm Thế Hùng là người không tin thần tiên Bồ Tát.

 

Trước giờ làm gì có cái gì gọi là Chúa cứu thế, chỉ có chính chúng ta là có thể cứu chúng ta mà thôi.

 

Cố Niệm Chi hừ một tiếng, “Em cũng chỉ cầu để an lòng thôi, anh đừng có châm chọc em.”

 

Cô cũng không vội quay về phòng, ngồi xuống ghế sofa trong phòng Âm Thế Hùng rồi nhíu mày hỏi, “Nhưng rốt cuộc chuyện đó là như thế nào anh? Bọn họ có manh mối gì không?”

 

“… Tạm thời thì vẫn chưa có gì.” Âm Thế Hùng vỗ bàn một cái, “Anh nghi ngờ có nội gián!”

 

“Anh chắc chứ?” Cố Niệm Chi nghi hoặc, “Nếu như thật sự có nội gián, mà lại biết chiến dịch lần này của cả nhóm chú Hoắc, vậy thì lẽ ra hành động ở Cộng hòa Séc của nhóm chú Hoắc cũng phải thất bại chứ?”

 

“Cũng đúng nhỉ.” Âm Thế Hùng bắt đầu trầm tư, một cánh tay ôm ngang trước ngực, một tay thì vân vê cằm mình, cũng bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, “Vì sao khi ở Cộng hòa Séc thì không xảy ra chuyện gì, đến Vienne của Áo lại xảy ra chuyện chứ? Tập đoàn bảo an White Water lợi hại đến mức mới chỉ trong hai tuần ngắn ngủi đã có thể tổ chức phát động phản kϊƈɦ rồi sao?”

 

Cố Niệm Chi cảm thấy chắc chắn trong chuyện này đang thiếu một dữ liệu gì đó rất quan trọng, cho nên nguyên nhân và kết quả mới không khớp nhau như thế này.

 

Cô ngồi một lúc trong phòng Âm Thế Hùng rồi quay về phòng mình.

 

Nếu như việc trò chuyện video với mấy người Hoắc Thiệu Hằng đã có thể mang tới nguy hiểm, vậy thì đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không yêu cầu nữa.

 

Hơn nữa, vừa nghĩ tới chuyện cuộc gọi video buổi chiều có thể làm dấy lên nguy hiểm cho bên phía Hoắc Thiệu Hằng là trong lòng cô lại thấy vô cùng hoảng sợ, hối hận.

 

Nếu như quả thật vì nguyên nhân này, khiến cho nhóm Hoắc Thiệu Hằng rơi vào thế bất lợi, thì Cố Niệm Chi cho rằng mình có chết trăm lần cũng không đền được tội.

 

Cô trở lại ngồi xuống trước máy tính xách tay của mình, hai con ngươi chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, nhưng thật ra lại không nhìn gì cả, thậm chí là ánh mắt còn không có tiêu cự.

 

Ngón tay của cô gõ nhẹ vào con chuột, lẩm bẩm trong miệng, “… Bị người ta điều tra được vị trí trước một bước, đây hẳn là… lỗi của hệ thống định vị vệ tinh chứ nhỉ?”

 

Nhưng cô cũng biết, hệ thống định vị vệ tinh mà nhóm Hoắc Thiệu Hằng dùng là Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu do Đế Quốc nghiên cứu, theo lý mà nói hẳn sẽ không xuất hiện sơ hở này.

 

Mấy người Triệu Lương Trạch vẫn luôn có quan niệm cố hữu vô cùng chủ quan như thế, cho nên chỉ luôn suy luận theo phương diện có nội gián thôi chứ không hề nghĩ tới việc kiểm tra lại hệ thống định vị của vệ tinh Nam Đẩu này.

 

Cố Niệm Chi không hiểu rõ lắm về hệ thống này, bởi vậy cô không có thành kiến chủ quan như bọn họ. Do đó, khi suy nghĩ về vấn đề đó, cô lại có thể chỉ đúng vào chỗ quan trọng nhất.

 

Suốt cả đêm dài, trong đầu của cô lập đi lập lại cân nhắc đến trường hợp kia, cuối cùng ngón tay cô cũng ấn nhẹ một cái, mở phần mềm lập trình trên máy tính của mình lên.

 

Môi cô hơi mím lại, bắt đầu xây dựng một phần mềm thử nghiệm nho nhỏ.

 

Kỹ năng này cô được học từ thiên tài máy tính Triệu Lương Trạch khi còn ở trong trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt với Hoắc Thiệu Hằng.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện