Tại khu nghĩa trang, một dòng máu bỗng phụt ra từ đầu người đàn ông lẻ loi đang đặt hoa lên mộ, viên đạn bắn vào ngay giữa trán, khiến đầu hắn vỡ tung.

 

Hắn không kịp kêu tiếng nào, hai tay đưa lên ôm lấy trán theo phản xạ, bó hoa trong tay bay lên trên không, từng bông từng bông một rơi xuống lả tả, phủ lên thi thể đang trợn trắng mắt của hắn.

 

Tại phía Đông nhà hát Vienne, một gã cao lớn khôi ngô đang cầm điện thoại tự sướnɠ. Gã còn chưa kịp cười đã phát hiện trên trán mình có thêm một lỗ đen.

 

Lạch cạch. Điện thoại rơi xuống dưới chân gã, vỡ tan thành nhiều mảnh.

 

Người gã ngã rầm một cái về phía sau, cơ thể gã nằm sõng soài trên mặt đất. Gã giật giật hai cái rồi ngừng thở.

 

Mà phía trước tòa hội nghị Vienne có lịch sử lâu đời kia, một đám những kẻ lang thang đang tụ lại một chỗ. Nhìn có vẻ rất đông đúc, nhưng thực chất chẳng ai quan tâm đến ai cả.

 

Một gã đàn ông mặc đồ săn chuyển hướng vào con ngõ nhỏ.

 

Một viên đạn lặng lẽ phóng ra từ bóng tối, bắn xuyên qua người hắn ta, trực tiếp phá hủy hết lục phủ ngũ tạng của hắn.

 

Hắn ta ngã sấp xuống đất, hai tay co quắp nắm lấy một chiếc lá dưới đất.

 

Mấy kẻ lang thang xung quanh chỉ thờ ơ nhìn hắn ta một cái, còn cho là hắn ta đang lên cơn nghiện thuốc, căn bản chẳng ai thèm quan tâm xem hắn ta bị làm sao.

 



 

“Hoắc thiếu, đã giải quyết xong ba mục tiêu, báo cáo kết thúc!” Triệu Lương Trạch phấn khích thu dọn dụng cụ của mình.

 

Hoắc Thiệu Hằng thu hồi súng, đặt vào túi đựng súng đeo bên vai, hạ kính râm ra lệnh, “Đi, tới Luxembourg!”

 

Họ lái xe không ngừng nghỉ từ Vienne tới Luxembourg.

 

Luxembourg là một tiểu công quốc, tuy tự xưng là quốc gia độc lập nhưng thực chất lại là một thành phố được ngụy trang như một đất nước độc lập.

 

Người họ cần thủ tiêu khá cẩn thận, đã đổi chỗ ở mấy lần rồi.

 

Lần này, Triệu Lương Trạch có hệ thống Copernicus hỗ trợ. Sau khi tra ra được số điện thoại của người kia, anh ta dùng hệ thống định vị Copernicus tìm ra nơi người đó ẩn náu.

 

Vì đây là người cuối cùng, nên họ lại phải đánh bất ngờ.

 

Họ không dùng đến súng bắn tỉa mà trực tiếp đổ bộ đến nơi hắn ta ẩn náu, chặn hết các cửa thoát, cho một mồi lửa vào nhà để hắn ta chết ngạt bên trong.

 

Vào lúc mục tiêu cuối cùng tử vong, cái chết của ba mục tiêu ở Vienne kia gần như vẫn chưa bị ai phát hiện ra.

 

“Được rồi, lập tức thông báo cho Đại Hùng, chúng ta đã xong bên này, chuyển sang Luân Đôn ngay.” Hoắc Thiệu Hằng dứt khoát quyết định, nhanh chóng tới Luân Đôn tham dự Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế.

 

Trước khi tin tức mật mã của hệ thống Nam Đẩu đã bị phá giải lan truyền ra ngoài, họ cần phá vỡ sự sắp đặt của đối phương trước một bước.

 

Triệu Lương Trạch ngay lập tức thông báo cho Âm Thế Hùng, ngoài ra còn gửi tin nhắn báo cho Cố Niệm Chi.

 

Khi Cố Niệm Chi nhận được tin, cô đang viết báo cáo trong văn phòng của Giáo sư Hà Chi Sơ tại Viện đại học Harvard.

 

“Hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ? Tốt quá!” Mắt Cố Niệm Chi sáng lên, nhẹ nhàng mở Chương trình của mình ra, kết nối với mạng nội bộ của Viện đại học Harvard.

 

Cô hack máy tính làm việc của Tân Hạnh Cao ở Trường Kỹ thuật Điện tử, dùng máy cô ta phát ra một dòng lệnh gây nhiễu sóng, không chỉ gửi đến hệ thống định vị Copernicus mà còn gửi cả cho hệ thống GPS của Mỹ nữa.

 

Sóng gây nhiễu lẳng lặng làm nhiễu hai hệ thống định vị, chỉ cần đợi đến đúng thời điểm, lệnh mà Cố Niệm Chi phát ra sẽ lập tức tạo thành một đòn tấn công mang tính bùng nổ đối với cả hệ thống định vị toàn cầu này.

 

“Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế Luân Đôn à?” Cố Niệm Chi đọc tin nhắn mà Triệu Lương Trạch gửi tới, mở trang web tìm kiếm lên tra cứu, “Không ngờ lại ở ngay hai ngày sau…”

 

Cô chống cằm, ngón tay nhẹ di trên con chuột xem lịch trình của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế Luân Đôn, sau đó nhắn tin cho Triệu Lương Trạch.

 

“Sau khi Đại hội bắt đầu, nhớ liên lạc với em, có quà lớn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện