Chương 18: Tìm hiểu ngọn nguồn (6)
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay đứng trong phòng giám sát.
Trước mặt anh là tấm kính trong suốt một chiều, có thể thấy rõ tình hình trong phòng đối diện.
“Hoắc thiếu.”
“Hoắc thiếu.”
Những người đang ở trong phòng giám sát thẩm vấn đứng lên chào hỏi.
Hoắc Thiệu Hằng giơ cánh tay chào, sau đó yên lặng nhìn tình huống phía sau tấm kính kia.
Trong phòng thẩm vấn của cục tác chiến đặc biệt, Hồ Truyền Tín chỉ chống đỡ được mười lăm giây là khai ra hết toàn bộ.
“Người phụ nữ đó tên… Yoko Yamaguchi… tôi quen cô ta lúc uống rượu ở Phúc Lâm Môn. Khi đó, cô ta nghe tôi khoe khoang với đám anh em, muốn tìm một loại thuốc kích dục lợi hại… đã đến gần giới thiệu rằng cô ta có thuốc kích dục tốt nhất thế giới, chỉ xem tôi có trả nổi tiền hay không thôi…” Hồ Truyền Tín nén cơn đau đớn truyền khắp cơ thể, nói một cách đứt quãng.
Hồ Truyền Tín không phải là ngu hết thuốc chữa, còn biết giấu bọn họ chuyện hắn dùng thuốc kích dục để tính kế Cố Niệm Chi.
Đôi mắt Hoắc Thiệu Hằng sâu không thấy đáy, thâm thúy khó lường. Anh xoa cằm, suy nghĩ một lát mới xoay người ra ngoài, đồng thời mở tai nghe bluetooth ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Điều tra Yoko Yamaguchi.”
Bởi vì Hồ Truyền Tín từng giao dịch với Yoko Yamaguchi, cho nên hắn ta biết nhiều về cô ả hơn bọn họ. Vì vậy, Triệu Lương Trạch cũng tham gia thẩm vấn, moi thêm nhiều tin tức có liên quan đến Yoko Yamaguchi từ miệng hắn.
Tin tức càng rõ ràng thì càng dễ dàng điều tra người này.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Lương Trạch trở lại phòng làm việc của mình, lập tức mở network đăng nhập cơ sở dữ liệu hải quan Đế Quốc, tìm cái tên “Yoko Yamaguchi”, du khách Nhật nhập cảnh trong năm nay.
Không bao lâu sau, từng hàng số liệu trả về, Triệu Lương Trạch nhanh tay gõ bàn phím, dần thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Mười lăm phút sau, anh ta dùng phương pháp loại trừ theo tin tức có được, cuối cùng khoanh vùng được đối tượng nghi ngờ là ba người phụ nữ.
“Hoắc thiếu, trong năm nay có mười lăm phụ nữ Nhật Bản nhập cảnh tên là Yoko Yamaguchi, loại trừ mười hai người không phù hợp với độ tuổi, còn lại tổng cộng có ba người. Hai trong ba người đó đã rời khỏi đây vào tháng trước, không khớp với thời gian Hồ Truyền Tín cung cấp. Chỉ còn một người tên Yoko Yamaguchi cuối cùng, cô ta nhập cảnh vào nửa tháng trước. Trong khoảng thời gian này, cô ta từng đến thành phố C và sử dụng thẻ tín dụng tại câu lạc bộ Phúc Lâm Môn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Yoko Yamaguchi này chính là người bán H3aB7 cho Hồ Truyền Tín.”
“Ừ, sao điều tra lâu quá vậy?” Hoắc Thiệu Hằng hơi bất mãn, Hồ Truyền Tín đã khai rõ ràng như vậy mà Triệu Lương Trạch lại tốn đến mười lăm phút mới tìm được người.
“Hoắc thiếu, lúc đó bọn họ giao dịch bằng tiền mặt. Nếu bọn họ giao dịch bằng hệ thống ngân hàng, tôi có thể điều tra được ngay.” Triệu Lương Trạch ở đầu dây bên kia nói với vẻ đau khổ cầu xin tha thứ.
“Nói chuyện chính, bây giờ Yoko Yamaguchi đang ở đâu?” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, chuẩn bị triệu tập quân đi bắt người.
Ở đầu dây bên kia Triệu Lương Trạch gõ lạch cạch trên bàn phím, điều tra tin tức mới nhất của Yoko Yamaguchi.
Không ngờ…
“Nguy rồi! Hoắc thiếu! Cô ta lên máy bay về Nhật Bản rồi!” Sắc mặt Triệu Lương Trạch trầm xuống, “Cô ta lên máy bay về Nhật trước khi chúng ta lấy được lời khai của Hồ Truyền Tín.”
Hoắc Thiệu Hằng nện lên bàn một đấm, “Tiếp tục điều tra! Điều tra tư liệu của hải quan cho tôi!”
Triệu Lương Trạch lập tức dùng quyền hạn cao nhất của mình đăng nhập vào hệ thống hải quan thành phố C.
Thành phố C là thành phố lớn nhất Đế Quốc, mỗi ngày có rất nhiều chuyến bay quốc tế ra vào, muốn điều tra một người trong nhiều chuyến bay như vậy là một chuyện không dễ dàng, nhưng nếu biết số hiệu chuyến bay thì mọi chuyện sẽ khác.
Triệu Lương Trạch dùng tên và số hộ chiếu của “Yoko Yamaguchi” điều tra số hiệu chuyến bay về Nhật Bản của cô ta, sau đó gửi video lúc cô ta làm thủ tục hải quan cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng mở màn hình lớn, híp mắt quan sát kỹ càng đoàn người nhốn nháo trong hải quan sân bay thành phố C.
Triệu Lương Trạch xác nhận qua điện thoại: “Hoắc thiếu, người này là Yoko Yamaguchi.”
Trong video bước qua cửa hải quan sân bay thành phố C, Yoko Yamaguchi tươi cười với camera.
Cô ta có mái tóc đen dày với phần mái phủ kín trán. Dù cô ả đeo gọng kính đen che nửa khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra được gò má nõn nà, đôi môi tô son đỏ mọng, hàng mày mảnh dài, hơi giống cung nữ cổ đại Đế Quốc, nhưng lại có vẻ ngoài và lối trang điểm theo phong cách của Nhật Bản.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, đứng dậy tắt màn hình lớn, trực tiếp ra lệnh: “Cậu có thể kết nối với cơ sở dữ liệu của Nhật Bản không? Xem thử lai lịch cô ta thế nào…”
Người có thể lấy được H3aB7, ắt không phải là kẻ bình thường.
Triệu Lương Trạch thích nhất là làm hacker, đáng tiếc anh ta vẫn luôn bị kỷ luật trói buộc, không thể tự tung tự tác ở trên mạng.
Có điều giờ đây được Hoắc thiếu cho phép, anh ta vô cùng hưng phấn, hoa chân múa tay: “Không thành vấn đề! Hack web nào? Hệ thống an ninh hay hệ thống tài chính của Nhật Bản? Có thể gây ảnh hưởng đến mức độ an ninh mạng của Nhật Bản không?”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói: “An ninh mạng của Nhật Bản đâu có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ muốn cậu điều tra được lai lịch của người phụ nữ này.”
Triệu Lương Trạch: “Hiểu rồi!”
Anh ta rất quý trọng cơ hội đường đường chính chính hack mạng nước ngoài, những cơ hội kiểu này không có nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta gia nhập vào cục tác chiến đặc biệt.
Là hacker cấp bậc thế giới được quốc gia dùng tiền mời làm việc, anh ta vô cùng hài lòng với công việc bây giờ, nó không chỉ thỏa mãn yêu thích của anh ta, mà còn cho anh ta cơ hội cống hiến vì đất nước.
Từng chuỗi số hiệu tung bay giữa những ngón tay, liên tục tra xét lỗ hổng an ninh mạng của Nhật Bản.
Chỉ cần tìm được một lỗ hổng, anh ta có thể mở ra một vết rách, tiến vào bên trong màn che, khám phá ra một phong cảnh khác.
Trước hừng đông, Triệu Lương Trạch đã thuận lợi phá giải mật mã mạng nội bộ của Nhật, lang thang giữa mạng lưới máy tính bên trong.
Thế nhưng, kết quả mà anh ta tìm được lại không mấy lạc quan.
Vẻ mặt Triệu Lương Trạch càng ngày càng nghiêm túc. Mười phút sau, anh ta truyền tin tức cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Hoắc thiếu, Yoko Yamaguchi có quan hệ thân thiết với tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là băng nhóm Yamaguchi. Hơn nữa, tin tức nói cô ta vừa trở lại Nhật Bản đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong thư phòng của mình, cả bức tường trước mặt là màn hình lớn.
Anh chống cằm, dựa lưng vào ghế mềm phía sau, chăm chú nhìn tin tức trên màn hình lớn. Tất cả đều là tin tức do Triệu Lương Trạch lấy được từ mạng nội bộ Nhật Bản, còn kèm thêm phụ đề giải thích.
“Hoắc thiếu, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến băng nhóm Yamaguchi? Vậy không phải là chúng ta sẽ đối phó với băng nhóm Yamaguchi sao?” Ở đầu dây bên kia, Triệu Lương Trạch thảo luận vấn đề này với Hoắc Thiệu Hằng.
Đối phó với băng nhóm Yamaguchi?
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đôi con ngươi trầm lặng như bóng đêm, một tay nhẹ nhàng miết cằm, sờ mấy sợi râu lún phún mới mọc, tay còn lại móc đồng tiền vàng từ trong túi ra chơi đùa giữa các kẽ tay.
Theo trực giác của anh, manh mối tới đây đã đứt.
Không phải anh không dám chống lại băng nhóm Yamaguchi Nhật Bản, mà vấn đề là tại sao phải đối địch với bọn họ.
Chỉ một Yoko Yamaguchi chết không đối chứng có thể chứng minh cô ta thật sự có quan hệ với tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản sao?
Từ những đầu mối họ phát hiện trong suốt quá trình vừa rồi đã hướng họ tìm hiểu ngọn nguồn, từng bước tìm ra Yoko Yamaguchi, thế nhưng trực giác của Hoắc Thiệu Hằng nói cho anh biết việc “tìm hiểu ngọn nguồn” quá thuận lợi.
Manh mối nhìn có vẻ rõ ràng, nhưng lại ẩn giấu những điều khó lường bên trong.
Nếu chuyện này thật sự do băng nhóm Yamaguchi làm thì mục đích của bọn họ là gì? Vì sao lại chọn trúng Cố Niệm Chi?
Hoắc Thiệu Hằng tin chắc rằng băng nhóm Yamaguchi Nhật Bản không biết được sự tồn tại của Cố Niệm Chi.
Quân đội Đế Quốc giấu Cố Niệm Chi rất kín kẽ, nếu không bạn đại học cũng chẳng ngu ngốc đến độ hãm hại cô dựa vào kế sách độc ác và đầy kẽ hở như thế.
Nhưng nếu chẳng phải băng nhóm Yamaguchi làm, tại sao kẻ đứng sau màn lại muốn dời sự chú ý của bọn họ lên băng nhóm này? Rốt cuộc mục đích thật sự mà kẻ đó muốn che giấu là gì?
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay đứng trong phòng giám sát.
Trước mặt anh là tấm kính trong suốt một chiều, có thể thấy rõ tình hình trong phòng đối diện.
“Hoắc thiếu.”
“Hoắc thiếu.”
Những người đang ở trong phòng giám sát thẩm vấn đứng lên chào hỏi.
Hoắc Thiệu Hằng giơ cánh tay chào, sau đó yên lặng nhìn tình huống phía sau tấm kính kia.
Trong phòng thẩm vấn của cục tác chiến đặc biệt, Hồ Truyền Tín chỉ chống đỡ được mười lăm giây là khai ra hết toàn bộ.
“Người phụ nữ đó tên… Yoko Yamaguchi… tôi quen cô ta lúc uống rượu ở Phúc Lâm Môn. Khi đó, cô ta nghe tôi khoe khoang với đám anh em, muốn tìm một loại thuốc kích dục lợi hại… đã đến gần giới thiệu rằng cô ta có thuốc kích dục tốt nhất thế giới, chỉ xem tôi có trả nổi tiền hay không thôi…” Hồ Truyền Tín nén cơn đau đớn truyền khắp cơ thể, nói một cách đứt quãng.
Hồ Truyền Tín không phải là ngu hết thuốc chữa, còn biết giấu bọn họ chuyện hắn dùng thuốc kích dục để tính kế Cố Niệm Chi.
Đôi mắt Hoắc Thiệu Hằng sâu không thấy đáy, thâm thúy khó lường. Anh xoa cằm, suy nghĩ một lát mới xoay người ra ngoài, đồng thời mở tai nghe bluetooth ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Điều tra Yoko Yamaguchi.”
Bởi vì Hồ Truyền Tín từng giao dịch với Yoko Yamaguchi, cho nên hắn ta biết nhiều về cô ả hơn bọn họ. Vì vậy, Triệu Lương Trạch cũng tham gia thẩm vấn, moi thêm nhiều tin tức có liên quan đến Yoko Yamaguchi từ miệng hắn.
Tin tức càng rõ ràng thì càng dễ dàng điều tra người này.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Lương Trạch trở lại phòng làm việc của mình, lập tức mở network đăng nhập cơ sở dữ liệu hải quan Đế Quốc, tìm cái tên “Yoko Yamaguchi”, du khách Nhật nhập cảnh trong năm nay.
Không bao lâu sau, từng hàng số liệu trả về, Triệu Lương Trạch nhanh tay gõ bàn phím, dần thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Mười lăm phút sau, anh ta dùng phương pháp loại trừ theo tin tức có được, cuối cùng khoanh vùng được đối tượng nghi ngờ là ba người phụ nữ.
“Hoắc thiếu, trong năm nay có mười lăm phụ nữ Nhật Bản nhập cảnh tên là Yoko Yamaguchi, loại trừ mười hai người không phù hợp với độ tuổi, còn lại tổng cộng có ba người. Hai trong ba người đó đã rời khỏi đây vào tháng trước, không khớp với thời gian Hồ Truyền Tín cung cấp. Chỉ còn một người tên Yoko Yamaguchi cuối cùng, cô ta nhập cảnh vào nửa tháng trước. Trong khoảng thời gian này, cô ta từng đến thành phố C và sử dụng thẻ tín dụng tại câu lạc bộ Phúc Lâm Môn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Yoko Yamaguchi này chính là người bán H3aB7 cho Hồ Truyền Tín.”
“Ừ, sao điều tra lâu quá vậy?” Hoắc Thiệu Hằng hơi bất mãn, Hồ Truyền Tín đã khai rõ ràng như vậy mà Triệu Lương Trạch lại tốn đến mười lăm phút mới tìm được người.
“Hoắc thiếu, lúc đó bọn họ giao dịch bằng tiền mặt. Nếu bọn họ giao dịch bằng hệ thống ngân hàng, tôi có thể điều tra được ngay.” Triệu Lương Trạch ở đầu dây bên kia nói với vẻ đau khổ cầu xin tha thứ.
“Nói chuyện chính, bây giờ Yoko Yamaguchi đang ở đâu?” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, chuẩn bị triệu tập quân đi bắt người.
Ở đầu dây bên kia Triệu Lương Trạch gõ lạch cạch trên bàn phím, điều tra tin tức mới nhất của Yoko Yamaguchi.
Không ngờ…
“Nguy rồi! Hoắc thiếu! Cô ta lên máy bay về Nhật Bản rồi!” Sắc mặt Triệu Lương Trạch trầm xuống, “Cô ta lên máy bay về Nhật trước khi chúng ta lấy được lời khai của Hồ Truyền Tín.”
Hoắc Thiệu Hằng nện lên bàn một đấm, “Tiếp tục điều tra! Điều tra tư liệu của hải quan cho tôi!”
Triệu Lương Trạch lập tức dùng quyền hạn cao nhất của mình đăng nhập vào hệ thống hải quan thành phố C.
Thành phố C là thành phố lớn nhất Đế Quốc, mỗi ngày có rất nhiều chuyến bay quốc tế ra vào, muốn điều tra một người trong nhiều chuyến bay như vậy là một chuyện không dễ dàng, nhưng nếu biết số hiệu chuyến bay thì mọi chuyện sẽ khác.
Triệu Lương Trạch dùng tên và số hộ chiếu của “Yoko Yamaguchi” điều tra số hiệu chuyến bay về Nhật Bản của cô ta, sau đó gửi video lúc cô ta làm thủ tục hải quan cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng mở màn hình lớn, híp mắt quan sát kỹ càng đoàn người nhốn nháo trong hải quan sân bay thành phố C.
Triệu Lương Trạch xác nhận qua điện thoại: “Hoắc thiếu, người này là Yoko Yamaguchi.”
Trong video bước qua cửa hải quan sân bay thành phố C, Yoko Yamaguchi tươi cười với camera.
Cô ta có mái tóc đen dày với phần mái phủ kín trán. Dù cô ả đeo gọng kính đen che nửa khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra được gò má nõn nà, đôi môi tô son đỏ mọng, hàng mày mảnh dài, hơi giống cung nữ cổ đại Đế Quốc, nhưng lại có vẻ ngoài và lối trang điểm theo phong cách của Nhật Bản.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, đứng dậy tắt màn hình lớn, trực tiếp ra lệnh: “Cậu có thể kết nối với cơ sở dữ liệu của Nhật Bản không? Xem thử lai lịch cô ta thế nào…”
Người có thể lấy được H3aB7, ắt không phải là kẻ bình thường.
Triệu Lương Trạch thích nhất là làm hacker, đáng tiếc anh ta vẫn luôn bị kỷ luật trói buộc, không thể tự tung tự tác ở trên mạng.
Có điều giờ đây được Hoắc thiếu cho phép, anh ta vô cùng hưng phấn, hoa chân múa tay: “Không thành vấn đề! Hack web nào? Hệ thống an ninh hay hệ thống tài chính của Nhật Bản? Có thể gây ảnh hưởng đến mức độ an ninh mạng của Nhật Bản không?”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói: “An ninh mạng của Nhật Bản đâu có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ muốn cậu điều tra được lai lịch của người phụ nữ này.”
Triệu Lương Trạch: “Hiểu rồi!”
Anh ta rất quý trọng cơ hội đường đường chính chính hack mạng nước ngoài, những cơ hội kiểu này không có nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta gia nhập vào cục tác chiến đặc biệt.
Là hacker cấp bậc thế giới được quốc gia dùng tiền mời làm việc, anh ta vô cùng hài lòng với công việc bây giờ, nó không chỉ thỏa mãn yêu thích của anh ta, mà còn cho anh ta cơ hội cống hiến vì đất nước.
Từng chuỗi số hiệu tung bay giữa những ngón tay, liên tục tra xét lỗ hổng an ninh mạng của Nhật Bản.
Chỉ cần tìm được một lỗ hổng, anh ta có thể mở ra một vết rách, tiến vào bên trong màn che, khám phá ra một phong cảnh khác.
Trước hừng đông, Triệu Lương Trạch đã thuận lợi phá giải mật mã mạng nội bộ của Nhật, lang thang giữa mạng lưới máy tính bên trong.
Thế nhưng, kết quả mà anh ta tìm được lại không mấy lạc quan.
Vẻ mặt Triệu Lương Trạch càng ngày càng nghiêm túc. Mười phút sau, anh ta truyền tin tức cho Hoắc Thiệu Hằng.
“Hoắc thiếu, Yoko Yamaguchi có quan hệ thân thiết với tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là băng nhóm Yamaguchi. Hơn nữa, tin tức nói cô ta vừa trở lại Nhật Bản đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong thư phòng của mình, cả bức tường trước mặt là màn hình lớn.
Anh chống cằm, dựa lưng vào ghế mềm phía sau, chăm chú nhìn tin tức trên màn hình lớn. Tất cả đều là tin tức do Triệu Lương Trạch lấy được từ mạng nội bộ Nhật Bản, còn kèm thêm phụ đề giải thích.
“Hoắc thiếu, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến băng nhóm Yamaguchi? Vậy không phải là chúng ta sẽ đối phó với băng nhóm Yamaguchi sao?” Ở đầu dây bên kia, Triệu Lương Trạch thảo luận vấn đề này với Hoắc Thiệu Hằng.
Đối phó với băng nhóm Yamaguchi?
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đôi con ngươi trầm lặng như bóng đêm, một tay nhẹ nhàng miết cằm, sờ mấy sợi râu lún phún mới mọc, tay còn lại móc đồng tiền vàng từ trong túi ra chơi đùa giữa các kẽ tay.
Theo trực giác của anh, manh mối tới đây đã đứt.
Không phải anh không dám chống lại băng nhóm Yamaguchi Nhật Bản, mà vấn đề là tại sao phải đối địch với bọn họ.
Chỉ một Yoko Yamaguchi chết không đối chứng có thể chứng minh cô ta thật sự có quan hệ với tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản sao?
Từ những đầu mối họ phát hiện trong suốt quá trình vừa rồi đã hướng họ tìm hiểu ngọn nguồn, từng bước tìm ra Yoko Yamaguchi, thế nhưng trực giác của Hoắc Thiệu Hằng nói cho anh biết việc “tìm hiểu ngọn nguồn” quá thuận lợi.
Manh mối nhìn có vẻ rõ ràng, nhưng lại ẩn giấu những điều khó lường bên trong.
Nếu chuyện này thật sự do băng nhóm Yamaguchi làm thì mục đích của bọn họ là gì? Vì sao lại chọn trúng Cố Niệm Chi?
Hoắc Thiệu Hằng tin chắc rằng băng nhóm Yamaguchi Nhật Bản không biết được sự tồn tại của Cố Niệm Chi.
Quân đội Đế Quốc giấu Cố Niệm Chi rất kín kẽ, nếu không bạn đại học cũng chẳng ngu ngốc đến độ hãm hại cô dựa vào kế sách độc ác và đầy kẽ hở như thế.
Nhưng nếu chẳng phải băng nhóm Yamaguchi làm, tại sao kẻ đứng sau màn lại muốn dời sự chú ý của bọn họ lên băng nhóm này? Rốt cuộc mục đích thật sự mà kẻ đó muốn che giấu là gì?
Danh sách chương