Chương 26: Không có chút riêng tư nào

 

“Hoắc thiếu, Niệm Chi tỉnh rồi, anh có muốn nói chuyện với cô ấy không?”

 

Trần Liệt không muốn Hoắc Thiệu Hằng lại thiêu rụi số liệu liên quan đến Cố Niệm Chi giống như lần trước, vì vậy sau khi chỉnh sửa xong số liệu, anh ta nhập hết vào máy tính, lưu từng cái một, gửi toàn bộ lên điện toán đám mây rồi mới gọi điện thoại thông báo tình hình của Cố Niệm Chi cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Vậy à? Muộn rồi.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đáp lại, lời ít ý nhiều, cũng không nói cho anh ta biết chuyện ban nãy mình “gọi nhầm” số…

 

Trần Liệt tưởng hôm nay Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói chuyện với Cố Niệm Chi, đành chủ động thông báo tình hình sau khi Cố Niệm Chi tỉnh lại cho anh.

 

“… Tính ra cũng khéo, tôi nghĩ chắc hôm nay cô ấy tỉnh, nhưng không biết chính xác vào lúc nào. Sau đấy thì lớp trưởng lớp Niệm Chi đang học tới. Tôi bảo cậu ta vào, kết quả chưa được bao lâu đã thấy Cố Niệm Chi tỉnh lại, nói chuyện vui vẻ rồi. Ha ha ha ha ha, hai người này có duyên thật đấy…”

 

Hoắc Thiệu Hằng cầm khăn tắm lau tóc ướt, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, nghiêm nghị: “… Tôi không rảnh nghe cậu huyên thuyên.”

 

“Tôi có huyên thuyên đâu?” Trần Liệt xắn tay áo, ngồi luôn lên chiếc ghế xoay trong phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng, vừa quay vài vòng vừa nói tiếp: “Còn nữa, tôi có chuyện quan trọng hơn cần nói với anh này.”

 

“Nói.”

 

“Lớp trưởng lớp Niệm Chi tỏ tình với cô ấy. Cậu ta trẻ trung, lịch sự, lễ độ, vóc dáng cao ráo, mặt mày cũng điển trai, gia thế không tệ, lại dịu dàng với Niệm Chi. Cô gái như Niệm Chi nên được mọi người dịu dàng che chở, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mới đúng.” Tiếng Trần Liệt truyền ra từ điện thoại, dần phiêu tán trong bóng đêm Tokyo.

 

Bàn tay đang lau tóc của Hoắc Thiệu Hằng chợt khựng lại, chỉ “ừ” một tiếng coi như biết rồi.

 

“Thật đấy! Anh đừng nghi ngờ làm gì, lớp trưởng của cô ấy nhân phẩm ổn lắm. Ngay trước mặt tôi còn thoải mái đưa di động của mình cho Niệm Chi xem. Không những vậy còn cài hình Niệm Chi làm màn hình khóa, thậm chí cài cả vân tay của Niệm Chi để mở khóa. Như vậy Niệm Chi muốn mở khóadi động cậu ta lúc nào cũng được, tỏ thái độ cậu ta không có chút riêng tư nào trước mặt cô ấy! Chẹp chẹp, anh Hoắc, tôi thấy người này cũng được, gả Niệm Chi đi…”

 

Nét mặt Hoắc Thiệu Hằng lạnh tanh nhìn di động của mình, anh chợt nhận ra không biết bản thân cũng cài ảnh cô làm màn hình khóatừ lúc nào…

 

Hoắc Thiệu Hằng di ngón tay, mở bộ sưu tập trong di động rồi xóađi không chút do dự.

 

Chỉ trong nháy mắt anh đã xóasạch ảnh của Cố Niệm Chi trong điện thoại mình.

 

Ở đầu dây bên kia, Trần Liệt vẫn đang lải nhải gì đó. Sau khi Hoắc Thiệu Hằng xóaxong, thản nhiên nói: “Niệm Chi chưa đủ mười tám tuổi, yêu đương giờ hơi sớm. Nhưng nếu Niệm Chi thích cậu ta, tôi sẽ không can thiệp. Tôi có việc đi trước.” Rồi cúp máy.

 

Sau đó Hoắc Thiệu Hằng gọi sang cho Triệu Lương Trạch, giọng anh trầm xuống: “Hack điện thoại của lớp trưởng lớp Cố Niệm Chi cho tôi, xóahết vân tay của Niệm Chi được lưu trong đó. Nhớ phải xóasạch, dù dùng bất cứ phần mềm nào cũng không khôi phục lại được.”

 

Hai người Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đang nằm dài trên giường tra xem ai là nữ anh hùng đã “bóc tem” của Thiếu tướng.

 

Chợt nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, hai người họ sợ tới mức suýt ngã từ giường xuống.

 

“Hả? Vân tay của Cố Niệm Chi bị lưu lại trong điện thoại của người khác? Ai dở hơi thế? Vân tay là thứ quan trọng, đâu thể đưa người khác một cách tùytiện được? Đối phương có được vân tay của Niệm Chi rồi, cô ấy còn chút riêng tư nào nữa. Cậu ta có thể sẽ dùng vân tay của Cố Niệm Chi làm bất kỳchuyện gì, sau đó đổ tội lên đầu cô ấy! Anh Hoắc, chắc chắn phải xóavân tay đi thôi!” Triệu Lương Trạch vội tỏ vẻ trách móc, lời này rất hợp với suy nghĩ của Hoắc Thiệu Hằng, trên mặt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng nhanh chóng thu lại.

 

Triệu Lương Trạch nghe thấy chỉ cần hack di động của ai đó rồi xóakhóavân tay đi thì thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khua tay ra hiệu “không có việc gì” với Âm Thế Hùng rồi cúp điện thoại.

 

“Chuyện gì thế? Có nhiệm vụ à?” Âm Thế Hùng cũng nghiêm túc theo.

 

“Không có chuyện gì to tát cả. Vân tay của Niệm Chi bị người ta lưu lại thôi.” Triệu Lương Trạch gõ một câu lệnh lên điện thoại của mình, di động của cậu ta ngay lập tức biến thành một server mini, có chức năng vô cùng toàn diện: “Ê, Đại Hùng, cậu biết tên lớp trưởng lớp Niệm Chi là gì không? Có số di động của cậu ta luôn không?”

 

Những việc ở trường của Cố Niệm Chi đều do Âm Thế Hùng quản lý, anh ta lập tức đáp: “Mai Hạ Văn? Số di động của cậu ta là ***.”

 

Sau khi đọc số cho Triệu Lương Trạch, anh ta lại lo lắng hỏi: “Cậu làm được không đấy? Di động của thằng nhóc kia hình như là Apple, hệ thống mã hóathông tin hàng đầu rồi.”

 

“Hừ, xem thường tôi à! Khẩu hiệu của tôi là: Cho tôi một số di động, tôi có thể khui cả họ hàng mấy đời của chủ nhân số đó!” Triệu Lương Trạch chẳng thèm để ý, hà một hơi vào tay mình, sau đó gõ số điện thoại của Mai Hạ Văn vào phần mềm mà anh ta đã thiết kế một cách tỉ mỉ, rồi nhấn nút search và bắt đầu công cuộc tìm kiếm trong biển internet mênh mông.

 

Bên này, Hoắc Thiệu Hằng cầm di động quay về giường. Vốn sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng hút một điếu thuốc xong lại tỉnh táo.

 

Ngón tay anh kéo danh bạ điện thoại, đến tên của Cố Niệm Chi, anh dừng một lúc rồi ấn gọi cho cô.

 

Cố Niệm Chi đi tập gym xong thì về phòng tắm rửa, lúc này vừa mới tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị đắp mặt nạ.

 

Điện thoại vừa reo, cô lập tức cầm lên nhìn. Khi trông thấy số lạ gọi đến, cô do dự một lúc lâu mới nhận cuộc gọi.

 

“Niệm Chi.” Giọng nói trầm ấm của Hoắc Thiệu Hằng vừa truyền tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi bừng sáng như được ánh mặt trời chiếu rọi: “Hoắc thiếu, bây giờ không gọi nhầm chứ?” Cô mừng rỡ kêu lên.

 

“… Phải gọi là chú.” Đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng kiên trì sửa lại vấn đề xưng hô của Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi ngạc nhiên một lúc, nhìn di động nhíu mày.

 

Có điều cô đã quen nghe theo lời Hoắc Thiệu Hằng, đành sửa miệng: “… Chú trẻ.”

 

Tuy anh không hài lòng lắm với cách xưng hô này, nhưng so với kiểu Hoắc thiếu không lớn không nhỏ kia vẫn tốt hơn một chút.

 

Hoắc Thiệu Hằng ném tàn thuốc đi, dù ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng sự trầm ấm và quyến rũ lẩn khuất bên trong vẫn êm tai vô cùng.

 

“Niệm Chi, chú nghe Trần Liệt nói cháu bị ốm, lỡ mất vòng phỏng vấn nghiên cứu sinh thứ hai đúng không?”

 

“Hả? À đúng vậy!” Cố Niệm Chi ái ngại: “Anh Trần nói với chú à?”

 

“Ừ, cậu ta còn nói cháu lưu vân tay vào di động của người khác.” Giọng Hoắc Thiệu Hằng vốn trầm ấm, từ trước tới nay khi trò chuyện ngữ điệu đều khoan thai chậm rãi, âm cuối cực kì quyến rũ, rung động lòng người.

 

Nhưng khi anh tức giận thực sự, âm cuối sẽ sắc bén như dao, chẳng khác nào muốn khoét tim người khác.

 

Cố Niệm Chi cảm giác Hoắc Thiệu Hằng đang giận mình, vội ngồi thẳng người, cố gắng bình tĩnh đáp: “Cháu sai rồi, Hoắc thiếu… chú Hoắc đừng nóng, ngày mai cháu đến trường bảo lớp trưởng xóavân tay đi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng, cũng không tiết lộ chuyện mình đã bảo Triệu Lương Trạch xóađi.

 

Cố Niệm Chi cảm thấy thấp thỏm không yên.

 

“Sau này nhớ phải tự chăm sóc mình cho tốt.” Lúc này Hoắc Thiệu Hằng phát hiện ra giọng Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia không đúng lắm, hình như rất lo âu. Anh không muốn cô sợ anh, nhưng bản thân lại không biết dỗ dành. Sau một hồi im lặng, anh mới nói vào di động một tiếng: “… Ngoan.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện