Chương 33: Có người nhận, có người tắt

 

Trần Liệt nghe xong cảm thấy rấm rứt vô cùng khó chịu, anh ta vừa xoay bút trong tay phát ra tiếng phần phật, vừa nói: “Niệm Chi, em chờ một lát, anh đi gọi một cú rồi quay lại ngay…” Đồng thời, anh ta xoay người dùng số máy riêng gọi cho số điện thoại quân đội tư nhân của Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Chuyện gì?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vang lên ở đầu dây bên kia, cực kỳ trầm thấp.

 

Trần Liệt cười đến mức không khép miệng lại được, “Hoắc thiếu, có tiện nói chuyện không? Là chuyện liên quan đến Niệm Chi.”

 

“À, cậu đợi một lát.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn các cấp dưới đều đeo quân hàm trên Trung tá đang ngồi trong phòng: “Tôi có cuộc điện thoại quan trọng phải nghe, mọi người cứ tiếp tục đi.”

 

Các sĩ quan đang dự một cuộc hội nghị quân sự quan trọng đều trợn ngược mắt lên, đến mức con ngươi sắp rớt khỏi tròng.

 

Chắc hẳn cuộc điện thoại này vô cùng cấp bách, nên Hoắc thiếu mới phải gián đoạn cuộc họp quan trọng thế này để nghe điện.

 

Cục tác chiến đặc biệt gây ra phiền phức gì đó ở nước ngoài à? Hay họ mới bắt được gián điệp do CIA bên Mỹ cài vào Đế Quốc?!  

Mọi người ở đây đều là những người làm công tác tình báo nên suy nghĩ nhảy số rất nhanh.

 

Tất nhiên Hoắc Thiệu Hằng hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, nhưng mọi chuyện đều có ưu tiên. Ví như thời điểm này, bất cứ tin tức nào liên quan đến Cố Niệm Chi đều rất quan trọng.

 

Anh điềm nhiên ra khỏi phòng họp, đi tới văn phòng nhỏ kế bên, kéo cửa chớp rồi ngắm khung cảnh bên ngoài, “Nói đi.”

 

Trần Liệt hơi bất ngờ, “Anh đang bận à?”

 

Nếu Hoắc Thiệu Hằng đang bận việc quan trọng, Trần Liệt cảm thấy hành động này có phần lỗ mãng.

 

Nói đùa cũng phải có mức độ nhất định, anh ta thầm bất an trong lòng.

 

“Không có việc gì, cậu nói đi, Niệm Chi làm sao?” Hoắc Thiệu Hằng nói xong, dùng điện thoại nội bộ gọi Triệu Lương Trạch, bảo anh ta đưa di động cá nhân của anh đến. Kết quả phát hiện mình đã để lỡ mấy cuộc gọi của Cố Niệm Chi.

 

Trần Liệt vội nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng! Niệm Chi nói rằng không liên lạc được với anh nên nhờ tôi hỏi giùm, anh có cho phép chuyện lớp trưởng muốn theo đuổi cô ấy hay không?”

 

Vừa nghe thấy chuyện này, Hoắc Thiệu Hằng lập tức ném “bộp”điện thoại tư nhân lên mặt bàn, không vui đáp: “Tôi đã nói trước rồi còn gì? Mấy chuyện nhảm nhí này cũng phải hỏi tôi à?”

 

“Anh đừng tức giận!” Trần Liệt cao giọng, “Nếu không anh gọi cho Cố Niệm Chi đi, anh cũng biết cô ấy nghe lời anh đến mức nào. Anh chỉ cần nhăn mày một cái, chắc chắn cô ấy sẽ từ chối người ta ngay lập tức.”

 

Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng cự tuyệt: “… Tôi còn phải họp nữa, không rảnh đâu, sau về hẵng nói.” Dứt lời, anh lạnh lùng tắt máy, đứng dậy quay về phòng họp.

 

Bên này Trần Liệt lại chuyển điện thoại về số của Cố Niệm Chi, phát hiện ra cô vẫn đang chờ điện thoại của mình, lòng dạ có chút áy náy, cuối cùng đành phải an ủi một câu: “Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng đang họp, anh không tìm được anh ta. Anh có để lại lời nhắn cho nhân viên trực điện thoại rồi, khi nào anh tatan họp sẽ gọi lại cho em.”

 

Cố Niệm Chi nhìn về phía trước, Mai Hạ Văn đã đỗ xe rồi.

 

Đây là tòa nhà chuyên dụng của đại học C mà Hà Chi Sơ đang ở.

 

Cô đáp: “Chú Hoắc bận như vậy không cần phải làm phiền chú ấy đâu, khi nào rảnh thì nói sau. Em cúp máy đây, anh Trần nhớ giữ gìn sức khỏe.” Nói xong cô vội vàng tắt máy, khẽ nhún vai với Mai Hạ Văn đang lẳng lặng đứng nhìn cô: “Lớp trưởng, anh nghe thấy rồi đấy, không phải em cố chảnh chọe mà người nhà bận quá.”

 

Cố Niệm Chi gọi điện thoại vòng vèo cả buổi, cuối cùng vẫn không thể nói chuyện được với người giám hộ của mình.

 

Trong giây lát Mai Hạ Văn chợt nghĩ đến ba mẹ mình.

 

Họ cũng là những người có thân phận, địa vị và luôn bận rộn với công việc của mình. Dù vậy, họ vẫn nhận cuộc gọi của cậuta, chưa bao giờ qua loa lấy lệ, cũng không bao giờ để cậuta phải đợi lâu như vậy.

 

Đây là sự khác biệt giữa con đẻ và con nuôi…

 

Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi với ánh mắt vừa đồng cảm vừa xót xa, không muốn khiến cô khó xử, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn: “Được rồi, vậy đợi khi nào người nhà em đồng ý rồi nói sau.”

 

“Cảm ơn lớp trưởng đã thông cảm.” Cố Niệm Chi thấy Mai Hạ Văn thấu tình đạt lý như vậy, lại càng có ấn tượng tốt với cậuta hơn.

 

Hai người đi ra khỏi xe, Mai Hạ Văn dẫn Cố Niệm Chi vào tòa nhà chuyên dụng, vừa đi vừa giới thiệu cho cô về Hà Chi Sơ: “… Từ lúc còn trẻ thầy ấy đã là đối tác của cơ quan luật lớn nhất nước Mỹ, là Tiến sĩ khoa Luật của đại học Yale, đồng thời làm Giáo sư giảng dạy tại đại học Harvard. Tuy người này kiêu ngạo nhưng cũng có tính cách điển hình của người Mỹ, mặc kệ đối phương làm sai chuyện, chỉ cần người đó ăn nói có lý, thuyết phục được mình thì thầy ấy vẫn có thể lắng nghe.”

 

Cố Niệm Chi yên lặng ghi nhớ lời Mai Hạ Văn, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng tỏ vẻ bản thân đang rất tập trung lắng nghe.

 

Mai Hạ Văn vừa nói vừa dẫn Cố Niệm Chi vào tòa nhà chuyên dụng, dừng trước cửa thang máy rồi lấy một cái thẻ, quẹt lên tầng mười tám.

 

Thang máy đi thẳng lên trên, Cố Niệm Chi nhìn Mai Hạ Văn, “Lớp trưởng, sao anh lại có thẻ chỗ này?”

 

Chỉ những ai có thẻ ra vào mới có thể sử dụng thang máy chuyên dụng, quẹt thẻ tầng nào chỉ có thể đi lên tầng đó mà thôi.

 

Nếu muốn đi lên tầng khác, phải nhận được đồng ý của quản lý, sau đó tìm nhân viên phục vụ trong tòa nhà ấy, họ sẽ đưa mình đến tận nơi. Tóm lại chỗ này được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

 

Cố Niệm Chi vốn định đứng ở tầng một rồi tìm cách gọi điện cho Hà Chi Sơ, hoặc đứng đây ôm cây đợi thỏ, xem có thể gặp được lúc Hà Chi Sơ xuống lầu hoặc đi về nhà không.

 

Mai Hạ Văn đút hai tay vào túi quần, nhìn thang máy đang di chuyển lên cao, cười đáp: “… Đã nói theo đuổi em rồi, tất nhiên phải bày tỏ đôi chút thành ý. Nếu mỗi cái thẻ ra vào mà không lấy được thì sao dám mặt dày bảo em nhận thành ý của anh chứ?”

 

Cố Niệm Chi đỏ mặt, cũng may thang máy vừa đến tầng mười tám. Cửa thang máy vừa mở ra, cô chạy thẳng ra ngoài, không đáp anh ta lấy một lời.

 

Mai Hạ Văn cũng đi ra ngoài theo cô, chỉ vào căn phòng cuối cùng ở hànhlang bên trái, “Giáo sư Hà Chi Sơ ở chỗ đó, em có thể đứng đây gọi điện thoại cho thầy ấy.”

 

Ở các tầng của tòa nhà chuyên dụng đều được lắp điện thoại công cộng, nhưng phải cho tiền hoặc quẹt thẻ để gọi.

 

Lần này vẫn là Mai Hạ Văn đến trước, tự mình giúp cô gọi điện.

 

Cố Niệm Chi lo lắng nhận lấy, sau hai tiếng chuông, bên kia đã có người nghe máy.

 

“Xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói người đàn ông kia rất động lòng, nhưng hơi khàn khàn, phảng phất sự mệt mỏi.

 

Tim Cố Niệm Chi đập thình thịch, vội vàng hỏi: “Xin hỏi đây có phải là Giáo sư Hà Chi Sơ không? Em là Cố Niệm Chi…”

 

Đột nhiên đầu dây bên kia chìm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng vừa nãy cũng không còn.

 

Cố Niệm Chi ngạc nhiên, còn chưa nghe thấy đầu dây bên kia cúp máy nên kiên trì nói tiếp, “Alo, có phải là Giáo sư Hà Chi Sơ không ạ? Em là Cố Niệm Chi, vốn dĩ đã đăng kí làm nghiên cứu sinh của thầy, nhưng đột nhiên bị bệnh nặng nên bỏ lỡ phỏng vấn, em muốn hỏi…”

 

“Cạch.”

 

Lần này đối phương đã cúp điện thoại.

 

Cố Niệm Chi choáng váng, vỗ ống nghe, “alo, alo” hai lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Mai Hạ Văn, “… Người trong phòng kia chỉ có mỗi Giáo sư Hà thôi à?”

 

“Đúng vậy, thầy ấy còn có một người nữ trợ giảng khác, không ở chung phòng với thầy.” Lần này Mai Hạ Văn dốc hết sức lực vì Cố Niệm Chi rồi, còn nghe ngóng các thông tin về Hà Chi Sơ kĩ hơn cả Âm Thế Hùng.

 

“Giáo sư Hà cúp ngang điện thoại của em rồi.” Cố Niệm Chi mấp máy môi, không chịu từ bỏ, “Em muốn gọi lại lần nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện